Ly hôn 365 lần
Chương 9: Nổi giận
Người phụ nữ của gia đình với đồng lương khoảng bốn nghìn tệ một tháng mà muốn tiêu một trăm nghìn tệ trong một ngày là điều không dễ nhưng cũng không khó, nhưng một ngày tiêu một triệu tệ thì không dễ chút nào. Cô chỉ có thời gian là một ngày, đem số tiền này đi mua xe, mua đá quý thì được nhưng với cô cũng vô ích. Lái xe thì cô không biết, đá quý mua về chỉ đeo được trong một ngày cũng chẳng có ý nghĩa gì… Cô muốn bỏ ra mấy chục nghìn tệ để thuê kim cương đá quý đeo một hôm với giá trên trời thì chắc cũng có người sẵn lòng.
Không thể không nói rằng tiêu tiền cũng là một môn học, bị lừa bao nhiêu lần thì một phụ nữ thật thà đến mấy cũng sẽ mở mang đầu óc ra rất nhiều.
Khúc Phương dần dần biết cách phân biệt đá quý và hàng nhái, quần áo không chỉ chọn mua đồ đắt mà còn phải hợp dáng người. Người cô hơi mập, da trắng, trước kia mặc đồ rộng trông nặng nề, giờ mặc phù hợp có thể tôn lên những đường cong gợi cảm trên cơ thể. Dù toàn người diện hàng hiệu thì cũng phải biết phối hợp đúng mới đẹp.
Khúc Phương bắt đầu từ việc chứng kiến sự phẫn nộ của chồng đến chỗ thấy bộ dạng kinh ngạc của anh ta.
Đúng vậy, Chu Thần gần như không thể nhận ra người phụ nữ trước mặt là vợ mình, cô thay đổi quá nhiều. Nếu gặp ở trên đường, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ rằng cô là một quý bà nào đó. Nhiều lần anh ta đã quên mất việc đề nghị ly hôn, Khúc Phương còn phải tốt bụng nhắc nhở!
Cuối cùng, Khúc Phương đã có thể tiêu tất cả tiền bạc và tài sản của chồng lên người mình trong vòng một ngày. Cô vẫn cười híp mắt đi gặp chồng. Có lúc phụ nữ có nỗi ám ảnh, yêu một người sâu đậm bao nhiêu thì khi hận cũng sâu đậm bấy nhiêu.
Cô mỉm cười đợi chồng đề nghị ly hôn với mình.
– Khúc Phương, em, sao em lại biến thành như vậy? – Chỉ đến khi người phụ nữ xinh đẹp này đứng trước mặt, Chu Thần mới nhận ra đó là vợ mình.
Anh ta biết rõ vợ mình là người phụ nữ hiền thục, thường ngày rất tiết kiệm, không biết trang điểm, cảm thấy nhan sắc của cô cũng tạm được nhưng không ngờ khi trang điểm lên lại có thể trở thành tuyệt sắc như vậy. Chuyến “đi công tác” mấy ngày của anh ra là vì mẹ và em gái đến nhà sẽ rất lắm việc nên anh ta đến chỗ Mạc Lợi, cứ nghĩ rằng khi về vợ mình sẽ rất tiều tụy, da mặt vàng vọt, ca thán rằng cô bị mẹ và em gái chồng giày vò thế nào.
Hoặc là vợ anh ta sẽ giận dỗi không nói gì, chỉ vui vẻ kể những chuyện ở công ty mình. Nhưng anh ta không thể nào ngờ rằng cô lại thay đổi như vậy.
Thực ra Chu Thần nghĩ rất đúng, Khúc Phương vốn là người như thế, nói đúng ra ban đầu gặp mặt là người như thế. Nhưng đối diện với việc ngày nào cũng lặp lại cảnh người chồng thân yêu đòi ly hôn với mình thì dù tính khí cô có dễ chịu đến mấy rồi cũng phát điên. Không chết trong ly hôn thì cũng nổ tung trong ly hôn.
Hôm nay, Khúc Phương mặc chiếc váy liền màu xanh lam của nhà thiết kế nổi tiếng Diane von Furstenberg. Chiếc váy không đính kèm nhiều phụ kiện nhưng nó lộ rõ những đường cong gợi cảm trên cơ thể Khúc Phương, thêm vào đó là đôi giày cao gót càng tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân dài miên man của cô.
Cái cổ trắng ngần đeo chiếc vòng ngọc trai khiến cô trông càng quý phái, tay cô xách một chiếc xắc màu phấn hồng, ngón tay trỏ đeo chiếc nhẫn hình trứng thiên nga bằng vàng.
Mặt cô được trang điểm rất tự nhiên như không hề trang điểm vậy, mái tóc được cuốn để lộ cái trán trắng ngần. Đôi môi tô màu lan hồng rất hợp, nhìn cả người không hề còn chút nào bóng dáng của quá khứ.
Chu Thần vốn không phải là người chú ý đến từng thứ nhỏ nhặt của phụ nữ nhưng anh ta ở bên Mạc Lợi đã lâu nên ít nhiều hiểu được. Quần áo và đồ trang sức của những người phụ nữ như thế đều rất cầu kỳ, lại còn cả túi xách và giày. Nhưng Khúc Phương không hiểu những thứ này. Cô đeo mãi một chiếc túi xách cũ dù là mặc váy hay mặc quần. Giày dép cũng chỉ có một đôi, đừng nói gì đến đồ trang sức.
Nhìn chiếc nhẫn hình trứng thiên nga trên ngón tay cô, Chu Thần bỗng nhớ đến chiếc nhẫn bạc mà Khúc Phương vẫn thường đeo, đó là chiếc nhẫn mà khi cưới, anh ta đã mua cho cô. Lúc nào cô cũng đeo nó, Chu Thần thì không còn đeo nữa, trông nó quá quê mùa.
Thấy vợ mình bỗng nhiên thay đổi xinh đẹp như vậy, anh ta không nhận ra nổi. Thật sự là quá đẹp! Thậm chí cô còn xinh đẹp hơn Mạc Lợi rất nhiều. Đến cả những quý cô mà Mạc Lợi giới thiệu với anh ta cũng không hề đẹp bằng vợ mình.
Lúc này, Chu Thần cảm giác còn sững sờ hơn cả lần đầu gặp Khúc Phương hồi đại học. Không ngờ họ đã kết hôn được năm năm nhưng cô không hề già đi, vẫn rất nữ tính, vẫn rất xinh đẹp.
Trong nháy mắt, Chu Thần suýt nữa quên mất hôm nay mình hẹn vợ ra đây để làm gì. Lần đầu tiên, Chu Thần đứng lên kéo ghế cho Khúc Phương, anh ta chưa từng lịch sự với vợ mình như vậy. Nhưng hôm nay Khúc Phương quá đẹp, Chu Thần không kìm chế được mình.
Chu Thần nhìn Khúc Phương, quyết định không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Anh ta không nhắc đến, Khúc Phương cũng không vội. Ăn quá nhiều bít-tết ở đây, cô thật sự không nuốt nổi nữa. Cô gọi một chút điểm tâm. Ở nhà hàng này có rất nhiều loại điểm tâm, mùi vị cũng khác nhau. Nếu không chắc cô sẽ chết vì ngán mất.
Động tác của cô thong thả mà rất tao nhã. Chu Thần càng thêm kinh ngạc.
– Tiểu Phương, hôm nay em thật là đẹp! – Chu Thần thật lòng khen.
– Ý anh là trước đây em không đẹp sao? – Khúc Phương cầm cốc nước chanh nhấp một ngụm nhỏ hỏi lại.
Nếu là trước đây, chồng mà khen cô, cô chỉ biết cúi đầu xấu hổ cười cười. Đương nhiên trừ lúc trước khi cưới còn thì sau khi cưới Khúc Phương rất ít khi nghe chồng khen mình, chuyện gì thì cũng nghe theo chồng, điều gì cũng là lẽ đương nhiên. Làm tốt cũng chẳng có gì đáng khen, ngược lại làm không tốt thì chắc chắn sẽ bị mắng.
Chu Thần không hề tức giận trước câu hỏi của Khúc Phương. Nếu là bình thường, Khúc Phương không hề làm gì thì Chu Thần cũng buông một câu: Khúc Phương, em đừng gây chuyện vô lý như vậy có được không?
Đàn ông quả đúng là động vật yêu bằng mắt.
– Cũng đẹp. Có điều hôm nay thật sự rất đẹp. Phải rồi, mẹ và em gái anh có gây phiền phức gì cho em không? Mấy ngày qua, em vất vả lắm nhỉ, may mà có em. – Chu Thần thật lòng nói.
– Cũng rất vất vả, mẹ khó tính. Em làm gì mẹ cũng không hài lòng. Em gái anh thì rất tham, nhìn thấy gì cũng muốn. Có phải là anh đã sớm biết điều đó nên cố ý kiếm cớ đi công tác để tránh không? – Khúc Phương không giống như trước đây ngoan ngoãn nói không phiền phức, không vất vả mà còn quay sang mỉa mai anh ta.
Chu Thần chột dạ, Mạc Lợi có thai nên phần lớn thời gian cả tháng nay anh ta đều ở bên cô ta.
Bị Khúc Phương nói như vậy, Chu Thần lại nhớ đến mục đích mình đến đây. Chưa nói tới chuyện con cái, chỉ cần gia thế của Mạc Lợi đã trợ giúp rất lớn cho công việc của anh ta. Tổng giám đốc sắp đi, anh ta thèm muốn vị trí đó đã lâu nhưng với bối cảnh của anh ta mà muốn có được nó thật đúng là nằm mơ.
Chỉ thêm một chữ “phó” mà khác nhau một trời một vực. Còn có mấy phó Tổng giám đốc như anh ta nhưng Tổng giám đốc thì chỉ có một mà thôi.
Nếu Mạc Lợi ủng hộ thì vị trí Tổng giám đốc đó sẽ thuộc về tay anh ta. Sau khi suy xét, tính toán thiệt hơn, Chu Thần nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh ta vốn đã nhẹ nhàng quyết định ly hôn với Khúc Phương nhưng giờ cô tính cách yếu đuối, lại không có ai thân thuộc ở thành phố này, rời xa anh ta thì chắc chắn sẽ không thể sống nổi. Nếu cô đồng ý ly hôn thì chắc chắn anh ta cũng không để cho cô thiệt.
Trong nháy mắt, Chu Thần lại đưa ra quyết định mới. Thực ra chỉ là anh ta nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mà bỏ đi như thế thì thật là đáng tiếc nhưng lại không nỡ bỏ đi tiền đồ xán lạn. Anh ta tự cho mình một cái cớ tốt, vừa ly hôn được lại vừa muốn Khúc Phương đi theo anh ta, tiếp tục làm người đàn bà của anh ta.
Chu Thần chưa từng nghĩ tới Khúc Phương từ vợ lại biến thành người tình sẽ như thế nào. Chỉ là anh ta cảm thấy nếu mình chăm sóc cho cô thì đó sẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô rồi, vì thế lại trở nên rất tự tin.
– Khúc Phương, xin lỗi em. Thực ra mấy ngày qua anh bận việc. Công ty có một đồng nghiệp. Có lần bọn anh đi dự tiệc cùng nhau, cả hai cùng uống say và anh đã nhầm tưởng cô ấy là em. Sau đó, cô ấy đã có thai, ép anh phải ly hôn với em. Nếu không thì sẽ làm cho anh thân bại danh liệt. Khúc Phương, anh xin lỗi. Em yên tâm, dù có ly hôn với em thì anh vẫn sẽ chăm sóc cho em. Em còn có thể ở trong ngôi nhà của chúng ta. Anh vẫn yêu em. – Chu Thần thành khẩn nói với bộ mặt đau khổ.
Nếu Khúc Phương lần đầu nghe thấy thì sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ nhưng cũng lại cảm thấy chồng rất yêu mình. Đi công tác, vì quá nhớ mình mà nhầm người khác là mình nên phạm sai lầm thì vẫn có thể tha thứ. Một câu anh vẫn yêu em dường như có thể quét sạch mọi lỗi lầm. Với tính cách yếu đuối trước đây của cô mà gặp thái độ của chồng lúc này thì chưa biết chừng cô sẽ đồng ý ly hôn.
Tiếc là đây không phải là lần đầu tiên. Chồng đã đề nghị cô ly hôn không biết bao nhiêu lần với các lý do khác nhau. Trái tim Khúc Phương nhỏ máu. Có lúc, cô ước mình không biết chân tướng sự thật còn hơn. Lần này thì có ý nghĩa gì? Lẽ nào cô hết lần này đến lần khác chứng kiến sự giả dối của chồng sao?
Nếu anh đã thích diễn kịch như vậy thì tôi sẽ diễn kịch với anh – Khúc Phương nghĩ.
– Chồng thật sự vì người đàn bà này mà muốn ly hôn với em sao? Chồng thật sự nỡ làm thế sao? – Khúc Phương giả bộ ngạc nhiên nhìn chồng. Có điều cô không phải là một diễn viên giỏi. Trông bộ dạng của chồng, cô không tài nào giấu được cơn tức giận.
Chu Thần không hề cảm thấy có gì lạ, vợ tức giận cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, hôm nay thật sự là cô rất đẹp, trông dáng vẻ tức giận lại càng khiến cho người ta muốn ôm vào lòng. Anh ta gật đầu nặng nề nhưng khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đã đỏ hoe:
– Khúc Phương, anh yêu em. Trong lòng anh chỉ có mình em. Em phải hiểu cho anh. Anh bị ép buộc phải làm thế. Em yên tâm, anh sẽ tiếp tục chi trả mọi chi phí sinh hoạt. Em cứ ở căn hộ đó, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.
– Nhưng chồng ơi, chắc chắn là người đàn bà đó lừa chồng đấy. Chúng ta kết hôn đã năm năm mà vẫn chưa có con. Sao cô ta có thể có chứ? – Khúc Phương tự tin nói vì đây là sự thật.
Chu Thần nghe vợ nói như vậy mà nghĩ sao có thể chứ? Nếu thật sự anh ta và Mạc Lợi chỉ có một lần thì chuyện có thai có thể là giả nhưng hai người bọn họ đã sống cùng nhau ba năm nay rồi. Chắc chắn cái thai là của anh ta, Khúc Phương không có con nên ghen tị thôi. Đương nhiên là anh ta không thể nói ra. Lúc này Chu Thần cảm thấy cô rất hấp dẫn nên tiếp tục hạ mình dỗ dành cô:
– Khúc Phương, anh biết anh có lỗi với em nhưng anh là đàn ông, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Em hãy tha thứ cho anh.
– Không phải anh nói sẽ chăm sóc em cả đời này sao? Lẽ nào em không tốt sao? – Khúc Phương không nghe Chu Thần nói hết câu. Cúi đầu một lát, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn chồng, đôi mắt ngấn lệ. Cô thật sự rất muốn hỏi câu này, anh là đàn ông làm sai thì phải thừa nhận nhưng hồi đó anh đã hứa với tôi, tại sao anh không dám gánh vác chứ?
Trong nháy mắt, Chu Thần thật sự rất đau lòng, hận là không thể kéo cô vào lòng mà dỗ dành:
– Khúc Phương, thật sự là em rất tốt. Trong mắt anh, em là người vợ tốt nhất nhưng…
– Trước đây, mẹ anh nói em nhà quê không hợp với anh. Em muốn dành cho anh một điều bất ngờ nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để làm đẹp, hy vọng sẽ đem lại niềm vui cho anh. Thật không ngờ anh lại muốn ly hôn với em. – Khúc Phương nói xong thì nước mắt đã trào ra, thật sự không muốn nghe chồng cô kiếm hết cớ này đến cớ khác nữa, chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn.
– Khúc Phương, anh xin lỗi, thật sự là anh không nỡ làm như vậy. Không sao đâu. Em thích tiêu tiền, anh sẽ đưa cho em. Em tiêu bao nhiêu cũng được. – Chu Thần mở ví ra và cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Anh ta có thể vừa nhận được sử dụng hộ của Mạc Lợi lại vừa có thể tiếp tục ở bên người phụ nữ này.
– Anh thật sự không để ý đến chuyện đó sao? Em đã dùng thẻ tín dụng của anh, còn thế chấp cả nhà nữa. – Khúc Phương gạt nước mắt thật thà hỏi.
– Không sao. Phụ nữ tiêu tiền làm đẹp là chuyện bình thường. – Hai mắt Chu Thần nhìn chằm chằm vào vợ. Anh ta cảm thấy hôm nay nhìn thế nào cũng thấy cô rất đẹp. – Cái gì? Đến cả nhà em cũng thế chấp rồi sao?
Chu Thần mải dỗ dành Khúc Phương, bỗng nhiên giật nẩy mình.
Tiền rất quan trọng. Trong nháy mắt, anh ta nhảy dựng lên.
Khúc Phương thong thả đưa một xấp hóa đơn cho Chu Thần xem. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ người phụ nữ xinh đẹp này phải hạ mình như vậy mà tên đàn ông khốn nạn kia vẫn chưa chịu cút đi.
Chu Thần mở trừng mắt nhìn xấp hóa đơn, con số chi tiêu chằng chịt, thời gian đều là ngày 21 tháng 12, càng nhìn càng thấy càng sốc. Càng xem, hai tay Chu Thần càng phát run.
Lúc này, anh ta nổi giận thật sự. Mọi thứ anh ta dày công giữ cho mình đều mất sạch. Không chỉ căn hộ anh ta đứng tên không còn mà thẻ tín dụng của anh ta cũng nợ đến mấy trăm nghìn tệ. Chu Thần không cần thể hiện phong độ nữa, lập tức nổi giận lôi đình mắng nhiếc Khúc Phương:
– Cô điên rồi sao? Sao cô có thể tiêu nhiều tiền như vậy chỉ trong một ngày chứ?
Khúc Phương thật thà nói một cách rất vô tội:
– Chồng à, không phải một ngày đâu. Em đã luyện tập rất lâu rồi mới tiêu được hết đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!