Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ
Chương 13: Xem mặt
Giáo sư trông lớn tuổi hơn so với Kỳ Tiếu Ngôn rất nhiều, Dương Vi đoán
anh ta khoảng chừng 40 tuổi. Giáo sư lịch sự nghe cô giới thiệu về bản
thân mình, sau đó bắt đầu phân tích hoàn cảnh của cô: “Nghe nói cô là
giáo viên mỹ thuật tạo hình, theo tôi thấy mỹ thuật tạo hình và khảo cổ học rất giống nhau, đều là những môn nghệ thuật. Cô có hứng thú với
khảo cổ không?”
Dương Vi nói: “Lúc học trung học tôi có đọc qua một quyển tiểu thuyết
tên là ‘đạo mộ bút ký’, tôi thấy cảnh tượng trong đó được miêu tả thật
hấp dẫn, lúc thi đại học xém chút nữa là tôi cũng đăng ký dự thi ngành
khảo cổ.”
Giáo sư hỏi: “Vì sao cô không đăng ký?”
“Bởi vì mẹ tôi nói khảo cổ cũng chỉ là đi đào trộm mộ của người khác.”
Giáo sư: “……”
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Tác giả quyển tiểu thuyết mà cô nói, có phải là Nam phái tam thúc không?”
Dương Vi kinh ngạc nhìn hắn: “Anh cũng đã xem qua quyển tiểu thuyết này?”
Giáo sư nói: “Tác giả kia vốn dĩ là học sinh của tôi, sau đó bởi vì
không qua được kỳ thi sát hạch, nên không thể tốt nghiệp được, mới đổi
nghề sang viết tiểu thuyết.”
Dương Vi: “……”
Giáo sư ngài không cảm thấy, ngài đang chém gió thành bão hay sao….
Cô nhìn giáo sư, cười hỏi: “Nam phái tam thúc chỉ là bút danh của anh
ấy, anh ấy là học sinh của anh, chắc anh biết tên thật của anh ấy là gì
chứ.”
Giáo sư che miệng ho khan một tiếng: “Khảo cổ là một môn học có ý nghĩa
quan trọng đối với nhân loại, đoàn của chúng tôi đã khám phá ra vài ngôi mộ cổ, những xác ướp được trưng bày trong bảo tàng Louvre, có vài xác
ướp là do chúng tôi khai quật được.”
Dùng máy xúc để khai quật sao? Dương Vi nhìn giáo sư, cười ha ha nói:
“Tôi nghe nói trên người của các Pha ra ông có lời nguyền, thành viên
trong đoàn của các anh có khỏe không?”
Giáo sư nói: “Lời nguyền chỉ là chuyện vô căn cứ, Ai Cập và Pháp là
những quốc gia tương đối hấp dẫn, cô đã đến hai quốc gia này chưa?”
Dương Vi lắc đầu: “Chưa.”
Giáo sư tiếc nuối nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng mà tôi thường xuyên tới đó, cô có cái gì muốn biết cứ việc hỏi tôi.”
Dương Vi suy nghĩ một chút nói: “Mùi vị của nước sông Seine và sông Nile có giống nhau không?”
Giáo sư: “……”
Giáo sư nói hắn phải đi về để nghiên cứu chất lượng nước sông Seine và sông Nile, sau đó vội vã rời đi.
Nửa giờ sau, cửa quán cà phê lại một lần nữa bị đẩy ra, một vị tổng giám đốc đại nhân mặc một bộ âu phục phẳng phiu đi đến. Giày da của anh ta
được lau sáng bóng, ngay cả tóc cũng được vuốt keo nề nếp ngay ngắn,
trên tay mang theo một chiếc túi công sự màu đen, tỏa ra không khí nồng
đậm tinh anh.
Hắn đi đến ngồi trước mặt Dương Vi, nâng tay trái lên nhìn đồng hồ:
“Dương tiểu thư, cô thật đúng giờ, tôi thích hợp tác cùng những người
đúng giờ.”
Dương Vi: “……”
Tổng giám đốc mở cặp công sự ra, lấy từ bên trong ra một quyển sổ ghi
chép màu đen rất dày, mở ra đặt lên trên bàn. Lại lấy từ túi áo ra một
chiếc bút máy màu vàng, tổng giám đốc nho nhã tháo nắp bút ra, hỏi Dương Vi: “Bình thường cô dậy lúc mấy giờ?”
Dương Vi nói: “Sáu giờ 40.”
Tổng giám đốc vừa nghe vừa ghi vào sổ, còn không quên cho lời bình: “Tôi cho là cô phải dậy sớm hơn mười phút nữa, như vậy mới có đủ thời gian
để chuẩn bị bữa sáng.”
Dương Vi co rút khóe miệng nói: “Bình thường bữa sáng của tôi đều được giải quyết trên xe buýt.”
Tổng giám đốc tiếp tục ghi lại: “Thói quen này không tốt, phải sửa.”
Khóe miệng Dương Vi lại co rút.
Tổng giám đốc tiếp tục hỏi: “Bình thường cô có sở thích gì?”
Dương Vi nói: “Vẽ tranh, đọc tiểu thuyết.”
Tổng giám đốc ghi chép nhanh chóng: “Vẽ cũng tốt, có thể bồi dưỡng, tiểu thuyết thì chỉ là tiểu thuyết ngôn tình thôi à?”
“Đúng vậy.”
“Cô có thể cân nhắc đổi thành tác phẩm nổi tiếng thế giới, tốt nhất là đọc bản gốc tiếng Anh.”
Dương Vi ha ha.
Tổng giám đốc lại nói: “Cô ưa thích vận động gì?”
“Ngủ.”
Tổng giám đốc cuối cùng cũng dừng bút trong tay lại, ngước mắt lên nhìn
Dương Vi một cái, kiêu ngạo và hấp dẫn: “Tôi cũng thích.”
Dương Vi: “……”
Hãy hứa với tôi, xem ít văn bản đi được không tổng giám đốc!
Dương Vi đứng dậy, làm động tác cúi người 45 độ tiêu chuẩn với tổng giám đốc đại nhân: “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, cảm tơn tổng giám
đốc đại nhân đã sắp xếp công việc để đến dự.”
Tổng giám đốc đại nhân: “……”
Người thứ ba xem mặt…Dương Vi tạm thời gọi hắn là nhà giàu mới nổi. Tuy
rằng mẹ cô có nói người này là được xưng là con trai của nhà giàu nhất
thành phố A, nhưng dựa vào kiểu tóc và chiếc dây chuyền to bằng ngón tay cái, thấy thế nào cũng đều giống con nhà giàu mới nổi.
“Xin chào Dương tiểu thư.” Nhà giàu mới nổi làm dáng lắc lắc mái tóc của mình, ngồi xuống trước mặt Dương Vi.
Dương Vi cười chăm chú nhìn mái tóc phấp phới bay trong gió của hắn, không nói gì.
Nhà giàu mới nổi nghiêng người về phía trước định nói gì đó, thì di động trong túi bỗng nhiên vang lên. Hắn nhìn Dương Vi một cái, nói: “Thật có lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”
Dương Vi gật đầu, ý bảo hắn cứ tự nhiên.
Sau đó, cô nhìn thấy nhà giàu mới nổi lấy trong túi ra một cái di động,
hai cái di động, ba cái di động….Mãi cho đến cái điện thoại di động thứ
bảy, rốt cục mới tìm được cái điện thoại vang lên là cái nào.
Dương Vi nhìn một dãy điện thoại di động được sắp xếp ở trên bàn, tất cả đều là Mật đào 10, bảy sắc cầu vồng đều đủ cả.
Nhà giàu mới nổi cầm lấy chiếc di động màu vàng, ấn nút nhận điện thoại: “Cái gì, hạng mục như vậy mà phải đầu tư những mười triệu ư? Đầu tư thì đầu tư, việc nhỏ như vậy mà cũng phải gọi điện hỏi tôi, không biết tôi
đang đi xem mắt sao!”
Nhà giàu mới nổi “Tích” một tiếng ấn tắt điện thoại di động, cười nói
với Dương Vi: “Nhân viên không biết làm việc, cô bỏ qua cho.”
Dương Vi cười khan nói: “Tôi cũng không để ý.”
Nhà giàu mới nổi đem chiếc Mật đào để lại trên bàn, hứng trí bừng bừng
nói với Dương Vi: “Tất cả đây đều là điện thoại Mật đào mới nhất, tôi cố ý sưu tập thành một bộ, cô thấy đẹp không?”
Dương Vi nói: “Có thể triệu hồi thần long (*) không?”
(*) Triệu hồi thần long: Gọi thần rồng
Nhà giàu mới nổi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đêm nay về tôi sẽ thử xem.” Hắn dừng lại một chút, lại cười nói với Dương Vi, “Những thứ này cũng
không phải tôi bán thận để mua được.”
Dương Vi gật đầu nói: “Tôi biết, bán thận cùng lắm cũng chỉ mua được hai cái.”
Nhà giàu mới nổi cấp cho cô một ánh mắt “Cô thật là hiểu chuyện”, sau đó thần bí hề hề hỏi: “Cô đoán xem nhà tôi làm cái gì?”
Dương Vi nói:“Có thể xây dựng đi.”
Nhà giàu mới nổi cười nhạt nói: “Xây dựng tính là cái gì? Nhà chúng tôi lợi hại hơn cái này”
Dương Vi sùng bái nhìn hắn: “Nhà anh không phải là bán trứng luộc trong nước trà đi?”
“Xuỵt!” Nhà giàu mới nổi nhanh chóng ngăn cản cô, “Nhỏ giọng chút! Đừng để người khác nghe được.”
Dương Vi hít sâu một hơi, cười nói với hắn: “Nhà anh có nhiều tiền như
vậy, như thế nào không cân nhắc mua máy nạp tiền thông minh? Anh để phí
lâu như vậy, nhìn cũng thấy đau lòng.”
Máy nạp tiền thông minh ư? Thứ cao cấp như vậy sao hắn có thể không có
chứ! Vì thế nhà giàu mới nổi vội vàng chạy nhanh đi mua máy nạp tiền.
Lúc người đàn ông xem mắt cuối cùng đến, cũng đã là năm giờ. Đây cũng là người trẻ tuổi nhất trong bốn người trung niên xem mặt ngày hôm nay,
thoạt nhìn người này chỉ khoảng tầm hơn hai mươi tuổi. Hắn có một đôi
mắt u buồn như hoàng tử, ngay cả tóc cũng nhuộm thành màu vàng sáng của
hoàng tử.
Vì thế Dương Vi quyết định gọi hắn là hoàng tử.
Hoàng tử mặc một bộ âu phục màu trắng, đi đến trước mặt cô quỳ xuống: “Cô nương xinh đẹp, xin hỏi cô có phải là Dương Vi không?”
Dương Vi gật đầu nói:“Là tôi.”
“Ồ, thật hân hạnh được gặp cô.” Hoàng tử đứng thẳng dậy, cười nói với
cô, “Em hãy nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, chúng ta thật sự muốn
đem thời gian tốt đẹp như thế lãng phí trong quán cà phê trầm lặng này
sao?”
Nhân viên phục vụ đi qua phía sau hắn lặng lẽ quẳng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Dương Vi đứng lên hỏi: “Vậy anh cảm thấy như thế nào mới không tính là
lãng phí?” Nói tóm lại cô cảm thấy hôm nay đến nơi này xem mắt chính là
lãng phí lớn nhất rồi.
Hoàng tử mỉm cười nhìn cô: “Không biết tôi có vinh hạnh mời em đi du hồ một chuyến hay không?”
Dương Vi hiểu, người này và Phương Thừa Nhiên là cùng một loại người.
Cô và hoàng tử đi đến gần một công viên, trên hồ nhân tạo quả thật không có ít người đang du thuyền. Để xem mặt được tự nhiên hơn, hoàng tử đặc
biệt chọn một con thuyền thoáng mát rộng rãi không có mái, còn có cả mái chèo.
Vì kỹ năng chèo thuyền đòi hỏi sự chuyên nghiệp, cho nên bọn họ còn mướn một người chèo thuyền. Thuyền nhỏ chậm rãi đi ra giữa hồ, sóng gợn lăn
tăn trên mặt nước, hoàng tử say mê hít một hơi thật sâu, nói với Dương
Vi: “Phong cảnh mới đẹp làm sao, làm cho tôi nhịn không được muốn hát
một bài, cô có muốn nghe không?”
Dương Vi quay đầu nhìn về người lái thuyền: “Anh có đồng ý không?” Cô
thì không sao cả, nhưng nếu người chèo thuyền không chịu nổi nhảy xuống
hồ, cô cũng không có bãn lĩnh chèo thuyền trở lại.
Lái thuyền không biết sợ nói: “Hát đi, tôi cũng muốn nghe.”
Vì thế hoàng tử đa tình chân thành hát: “Chúng ta rong rưởi trên thuyền – mái chèo gợn sóng, thuyền nhỏ trôi trôi — lái* cuộn sóng ~~”
Dương Vi: “……”
Lái thuyền hình như không chịu nổi nữa: “Vị tiên sinh này, thật ra tôi
cũng không sao cả, nhưng tôi sợ cậu còn hát nữa, vị cô nương này sẽ nhảy xuống hồ.”
Hoàng tử không hát nữa, sâu đậm nhìn chăm chú Dương Vi: “you jump,I jump.” (Bạn nhảy, tôi nhảy.”)
Dương Vi: “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!