Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn! - Chương 30: Xin Lỗi Cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
254


Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!


Chương 30: Xin Lỗi Cậu


Bà nội đã có tuổi nên chưa đến 10h bà đã buồn ngủ, con cháu khuyên bà nên tạm gác lại mọi chuyện lên lầu nghỉ trước. Quý An Quốc thay mẹ tiếp đón thực khách.

Quý thị nổi tiếng nhất ở chuỗi nhà hàng khách sạn, người hợp tác cũng không phải ít, hôm nay ở thọ yến đã mời đến hơn 10 đầu bếp hàng đầu. Khách tới được chọn món ăn mình thích mà được chế biến theo yêu cầu, đối đãi như ở nhà.

Dư Hạo cùng Khổng Giai Giai dùng bữa bên bàn tiệc cạnh cửa sổ, Phương Lập Tân và Tạ Hoàn cách đó một bàn, mọi người đều không dám ngồi gần hai cậu cháu họ.

Khổng Giai Giai nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai? Hình như mọi người đều kiêng kị anh ta.”

Dư Hạo nhìn sang hướng cô chỉ, bỗng da đầu tê rần lên, cậu nói nhỏ: “Cậu nhỏ của Lập Tân từ thủ đô đến đây, ông ngoại Lập Tân em biết không, là Tạ Thừa Đức, Tạ đại tướng.”

Khổng Giai Giai khẽ giật mình, cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Một lát sau cô bỗng dưng che miệng lại: “Không phải trên thời sự hay có…”

Dư Hạo gật đầu: “Nhắc đến cũng lạ, anh Tạ không thích náo nhiệt, trước kia thì loại tiệc này anh có thể tránh liền tránh, hôm nay sao nhiệt tình vậy.”

Khổng Giai Giai trượt tay cắt bò bít tết va chạm vào thành dĩa, phát ra một âm thanh chói tai. Hình như cô biết vì sao rồi. Trực giác của phụ nữ luôn tốt hơn đàn ông, hành động của anh ta tối nay rõ ràng là vì Đàm Hinh mà đến.

Dư Hạo bị cô dọa giật mình, rót một ly nước đưa cho cô: “Đừng sợ, anh ta đâu có ăn cậu.”

Khổng Giai Giai nhận ly nước, uống một hớp nhỏ: “Người kia… Tạ tiên sinh, nếu là người ở thủ đô nên chắc hẳn không đến đây thường xuyên nhỉ?”

“Trước khi thì là vậy nhưng tháng này anh ta đã đến 2 lần rồi.”

Khổng Giai Giai càng chắc chắn với suy đoán trong lòng. Cô liếc mắt nhìn Dư Hạo, người này không biết giữ mồm giữ miệng nên tốt nhất không nên để cho anh ta biết. Nếu không sẽ có một trận ầm ĩ thì Đàm Hinh chắc chắn không vui.

“Lần trước cậu nói với tớ năm sau tiểu Hinh học ở Đại học S đúng không?”

Dư Hạo gật đầu.

“Vậy còn Quý Yến, trong nhà cậu ta nhiều tiền như vậy chắc sẽ có biện pháp để đi theo. Tiểu Hinh lên Đại học hẳn sẽ có nhiều người theo đuổi, lỡ như bị cướp đi thì sao.”

Dư Hạo nhún vai, “Không có biện pháp, cha Quý Yến muốn cậu ta đi học cho giỏi, dựa vào sức mình mà thi Đại học nên sẽ không giúp đâu, mà với lại tớ nhìn thấy cậu ta hiện tại cũng đã nguy cấp rồi.”

Khổng Giai Giai gật đầu, cúi đầu cắn miếng bò bít tết đã cắt nhỏ nhai nuốt. Cô cực kỳ hâm mộ Đàm Hinh và Quý Yến, hai người như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích khiến người ta mơ ước. Trên đời này họ vốn là một cặp, một đôi trời sinh.

Cô cứ tưởng rằng đối với bọn họ mà nói, hạnh phúc là một điều rất dễ dàng. Thì ra cũng không phải như vậy.

***

Phương Lập Tân chậm rãi ăn món tráng miệng, hỏi: “Rượu đó là của cậu sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao vậy.”

Tạ Hoàn đặt dao nĩa xuống, uống một hớp rượu, vị đắng bùi bùi ngấm thuần vào khoang miệng.

“Bởi vì cô ấy cần.”

Phương Lập Tân nở nụ cười: “Không giống như lời nói thường ngày của cậu, một Đại úy cao cấp lại xúi giục con gái vừa trưởng thành uống rượu độ cao vậy sao?”

Tạ Hoàn trầm mặc, anh cho là cô biết uống. Lần đầu gặp cô, cô đang bình phẩm rượu ngon, khẽ lay ly rượu trên tay rồi nhẹ ngửi, đó là tư thái của một người chuyên bình phẩm rượu.

Rượu đỏ màu sắc diễm lệ phản chiếc trên môi của cô như cánh hoa hồng, lộ ra nét quyến rũ của người phụ nữ. Rất phù hợp với kiểu con gái mà anh thích.

Biểu hiện của cô quá thành thạo khiến cho anh luôn quên rằng cô chỉ là một cô gái mới qua 18 tuổi, cùng tuổi với cháu trai của mình.

“Lần này là do cậu chưa suy nghĩ chu toàn.”

Phương Lập Tân thích ăn đồ ngọt, mới nói qua vài câu đã ăn xong món tráng miệng, Tạ Hoàn đem cái của mình đẩy lên trước mặt cậu.

Phương Lập Tân dừng lại một chút: “Từ nhỏ con và cậu luôn có cùng sở thích như đồ ăn, phim ảnh, cầu thủ,… Cho nên mỗi lần cậu đến nhà, mẹ con luôn đem quà vặt con thích nhất cho cậu.”

Chất vấn ngây thơ này khiến Tạ Hoàn cảm thấy buồn cười: “Cậu còn tưởng con tự nguyện.”

Phương Lập Tân gật đầu, “Phần lớn là tự nguyện, nhưng cũng có lúc sẽ không tình nguyện. Nếu như đó là vô cùng thích, không thể chia sẻ cùng người khác, vì vậy cho dù đó là cậu nhỏ con cũng sẽ không nhường.”

Cậu chỉ ăn vài miếng rồi bỏ thìa xuống.

“Thời gian không còn sớm, mai cậu nhỏ có chuyến bay sớm, nếu cậu còn không đi thì sợ sẽ không kịp.”

“Lần này cậu về, hình như con có vẻ không hoan nghênh.”

Phương Lập Tân nhếch môi cong nhẹ lên: “Cậu nhỏ đừng nói điều này trước mặt mẹ con, nếu không mẹ con nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con mất.”

Tạ Hoàn khẽ cười, không quá coi trọng vấn đề này.

Dùng xong bữa tối, hai người tạm biệt vợ chồng Quý An Quốc, lái xe của Phương gia đã chờ sẵn bên ngoài. Chiếc xe đen tuyền sớm đã biến mất khỏi màn đêm.

***

Tại phòng khách.

Đàm Hinh múc một muỗng canh, hỏi: “Cậu không đói bụng sao?”

Người con trai đối diện gục xuống bàn ngáp một tiếng, nói chuyện lười nhác: “Không sao, chỉ là có hơi mệt, tối qua tớ ngủ hơi muộn.”

Đàm Hinh đưa mắt nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11h.

“Sao cậu lại ngủ trễ?”

Quý Yến dụi mắt, cười nói: “Tớ chỉ nghĩ đến khi gặp mặt sẽ nói gì, làm gì mới có thể khiến cậu thích tớ hơn một chút, nhưng… Bất kể tớ có làm gì, cậu đều không quan tâm, thực ra tớ cảm thấy có chút nhụt chí.”

Đàm Hinh cúi đầu tiếp tục uống canh, Quý Yến nhìn cô không lâu lại mệt mỏi gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Đàm Hinh nghe được tiếng ngáy nhỏ của cậu, lay cậu một chút: “Đi lên giường ngủ.”

Vài tiếng ậm ừ vang lên, thiếu niên đang say ngủ còn chưa mở mắt đang lầm bầm: “Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cậu ghét tớ đến vậy sao?”

Bởi vì chưa tình nên tiếng nói của cậu có chút khàn khàn, ủy khuất trên mặt lộ rõ ra. Lúc trước Đàm Hinh chưa từng nghĩ mình sẽ sai nhưng lúc này, khi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh chứa đầy sương mù kia lại sinh ra chút áy náy.

“Xin lỗi.”

Quý Yến yên lặng nhìn cô: “Xin lỗi là đồng ý việc chán ghét tớ sao?”

Không đợi cô trả lời, cậu đã đứng lên. Vóc dáng cậu rất cao, một thân cơ bắp rắn chắc có thể dễ dàng đem cô gái này ôm vào ngực, nhưng cậu chỉ vươn tay vuốt mái tóc của cô. Đầu ngón tay chứa đầy hơi lạnh, trong mắt cậu lộ ra nét cười dịu dàng, ôn nhu.

“Đừng xin lỗi, đó không phải lỗi của cậu.”

Đàm Hinh khẽ giật mình, nhìn cậu nằm xuống giường đến áo khoác cũng không cởi, trùm chăn lại ngủ luôn.

Cô đứng ngây người ra, đột nhiên có cảm giác khó chịu. Thì ra loại đau thương này có thể truyền nhiễm.

Đúng là đáng ghét.

Ở nơi đây người con trai đã cứu cô một lần, sao cô có thể ghét cậu được. Chỉ là không dám động tâm.

***

Đàm Hinh trở về nhà lớn của Đàm gia, ngủ trong phòng lúc trước cô ở một đêm. Cô không bật đèn lên, nơi này là phòng ngủ năm cấp 2 của cô, có rất nhiều kỉ niệm tuổi thơ của cô và cả Quý Yến. Tựa như mở chiếc hộp Padora, lòng kiên định nhất định sẽ không dao động.

Khi bọn họ còn nhỏ, cùng những đứa trẻ nhà khác ồn ào náo nhiệt rồi phát sinh tranh cãi, chiến tranh lạnh, đều rất vụng về nhưng tốt đẹp.

Cô đôi khi cãi nặng nề mà cô không để ý đến cậu, Quý Yến mượn thang dây của bác làm vườn bò lên cửa sổ lầu hai, đem bánh kẹo, chocolate, đồ ăn vặt nhỏ khác đưa vào phòng cô. Cô vừa mở cửa phòng sẽ nhìn thấy một thảm chứa đầy túi đồ ăn.

Từ nhỏ cậu đã có lòng tự trọng cao, làm sai cũng không xin lỗi thẳng mà dùng phương thức biểu đạt khác. Có lần cô nhất định không nhận bánh kẹo, Quý Yến vẫn đến thả liên tục đến mấy ngày nhưng không thấy động tĩnh.

Cậu sốt ruột hỏi cô vì sao không nhận, Đàm Hinh mới nói: “Làm sao tớ biết là cậu.”

Lúc này Quý Yến mới nhăn nhó xin lỗi.

Cửa sổ chính hướng về phía mặt trăng, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm cả phòng mơ hồ mà dịu dàng. Đàm Hinh ôm gối ngồi ở góc tường, bên cạnh còn bày ra mấy hộp sắt màu hồng, bên trong chứa đầy những ngôi sao xinh xắn làm từ vỏ kẹo.

Nếu như chỉ mãi nhỏ bé như vậy thì tốt biết mấy. Giữa bọn họ sẽ không quan tâm ai thích ai, ai không yêu ai, người nào có lỗi với người nào. Họ chỉ họ, xem người kia là quan trọng nhất.

***

Sáng sớm hôm sau, thím hai Đàm Hinh gõ cửa đánh thức cô.

Thím hai Đàm là quản lý cho công ty nhà nước, tính tình hơi hung dữ nhưng tấm lòng rất mềm yếu lương thiện, đối với con gái cũng nghiêm khắc, đến mức Nhã Nhã ai cũng không sợ, chỉ sợ mẹ của mình.

“Sáng hôm nay, người nhà con đến nói muốn con đến nhà ngoại vài ngày.”

Đàm Hinh sững sờ, có thể biết được là do mẹ sắp xếp. Diệp Lam sẽ triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Đàm Diệu Uy, nên nhất định không muốn con gái về ngôi nhà kia.

Cô gật đầu, “Được, con chuẩn bị một chút rồi xuống ngay.”

“Không cần gấp, ăn sáng xong rồi con về đó, chút nữa thím đi làm tiện đường đưa con đi.”

Nhã Nhã nghe được Đàm Hinh muốn đi, lập tức ôm eo của chị không buông.

“Chị ơi chị đừng đi, không thể ở thêm vài ngày sao? Chúng ta lâu lắm không chơi cùng rồi.”

Thím hai Đàm nắm lấy bím tóc của cô bé kéo đi trước: “Tháng này mới ở nhà bác 1 tuần liền quên rồi sao? Trở về phòng làm bài tập hè đi, đừng loạn chị con.”

Nhã Nhã nói: “Tháng chín mới khai giảng mà, mà bạn con cũng chưa làm xong.”

“Không làm bài cũng được, vậy còn thư pháp, vũ đạo tăng thêm 1 giờ học.”

“Mẹ mẹ, con đi viết ngay…”

Cô bé bĩu môi không vui vẻ nói, Đàm Hinh nói khẩu hình với cô: “Lần sau chị sẽ chơi với em.”

Tiểu nha đầu lập tức cười, cùng thím hai đi khỏi.

Ăn sáng xong, Đàm Hinh lên xe của Diệp gia, Nhã Nhã nằm sấp bên cửa sổ nói: “Chị, chúng ta móc ngoéo, lần sau nhất định phải đi chơi với em.”

Cô duỗi ngón út ra, vẻ mặt rất thành thật, sau đó Đàm Hinh ôm lấy cô bé hôn lên má một cái.

“Được, lần sau chị chơi cùng Nhã Nhã.”

Nhã Nhã nói rất nhiều, như chỉ cần bật đĩa lên không thể ngừng được. Trước khi Đàm Diệu Đình còn chịu đựng được nhưng cô bé càng nói càng lan man, thậm chí nói đến lần sau gặp mặt thì mắc váy gì, kẹp tóc màu gì. Rốt cuộc ông cũng không nhịn được, kêu bảo mẫu của cô dắt đi.

Ông có vẻ bất lực nhìn cháu gái: “Tiểu Hinh, mặc kệ có ra sao thì đây vẫn là nhà của con, khi nào con cảm thấy mệt mỏi có thể quay đầu lại.”

Đàm Hinh gật đầu: “Cảm ơn chú Hai.”

Cô hiểu chuyện như vậy khiến Đàm Diệu Đình ngoại trừ cười khổ cũng chẳng biết nói gì nữa.

Xe nhanh chóng nổ máy, Đàm Hinh trong lúc vô tình nhìn kính chiếu hậu. Dưới cây dong bên ngoài nhà cô, có một người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, thẳng tấp đứng đó. Cậu kéo một nửa ống tay áo, hai tay cắm vào túi nhìn thẳng vào chiếc xe.

Là Quý Yến, cậu vẫn mặc quần áo hôm qua.

– —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN