Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn! - Chương 32: Chuyện Xấu Trong Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!


Chương 32: Chuyện Xấu Trong Nhà


Sau khi ăn tối, ông Diệp gọi điện đến nhà. Ở phía bên kia điện thoại trách cứ Diệp Khiên, mắng mỏ ông đã không ngăn cản em gái mà còn để bà ấy tự tung tự tác làm loạn. Ông đem cả đời mình phó thác vào cuộc hôn nhân, việc có nhiều khúc mắc là khó tránh khỏi nhưng cũng sẽ không tùy tiện ly hôn.

Huống chi hai người họ có đứa con lớn như vậy, gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của con gái. Còn nữa, phụ nữ ly hôn khó tránh việc người khác xỉa xói, tái giá với người đàn ông tốt cũng không dễ.

Ông lão ở bên kia vẫn lải nhải.

Diệp Khiên nói: “Cha, cha ý kiến nhiều như vậy sao không nói với em ấy, lấy con ra trút giận làm gì.”

Diệp lão gia cả giận: “Chút nữa ta gọi cho nó.”

Diệp Khiên đưa điện thoại cho Diệp Lam, bà đón lấy: “Cha, cha tìm con có việc?”

Ông sững sờ, nhìn lại số điện thoại trên màn hình, giọng bỗng chốc hạ xuống: “À cha đang nói đến chuyện riêng thôi.”

“Con với tiểu Hinh không có nhà để về, anh chị cho bọn con ở vài ngày.”

Ông nghe xong liền đau lòng: “Sao lại không có nhà để về? Diệp gia là nhà của con với tiểu Hinh, ở bao lâu cũng được. Nếu anh con đuổi con đi, cha đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với nó.”

Diệp Khiên mặt đen như than.. Truyện Sắc

Diệp Lam cười nói: “Cha nói gì nhảm gì vậy, khoảng thời gian này anh với chị dâu giúp con nhiều lắm, nếu không con chẳng biết làm sao cả.”

“Đó là việc của nó nên làm.”

Một lát sau ông thở dài một tiếng, nói: “Con với Diệu Uy không phải nhất định phải quyết tiệt đến vậy chứ? Tiểu Hinh lớn như vậy rồi con không nghĩ cho con cũng phải nghĩ cho con gái chứ.”

“Cha, con làm vậy cũng vì suy nghĩ cho tiểu Hinh. Chuyện của Đàm Diệu Uy con không muốn nói ra sẽ chọc tức cha, tóm lại, duyên phận này đã cắt đứt triệt để. Cha yên tâm dưỡng bệnh, chờ một thời gian nữa con sẽ mang tiểu Hinh qua thăm.”

Một khi bà đã ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, lúc trước kiên trì lấy chồng cũng vậy, hiện tại ly hôn cũng thế.

Ông ngoại Diệp cũng không khuyên nữa, nghĩ đến con cháu tự có phúc của mình, con gái cũng đã nghĩ kỹ rồi mới làm, lúc này mới hạ bớt tâm tình.

***

Phòng của Đàm Hinh ngay sát vách phòng ngủ của Diệp Lam trước khi lấy chồng, cả căn phòng đều trang trí theo tông màu hồng của thiếu nữ, những quần áo hay nội y đều do mợ mới đặt mua. Đàm Hinh tắm rửa xong, muốn tìm một bộ đồ ngủ, mở tủ quần áo xem thử lại ngơ ngẩn.

Trong tủ trên đến hơn mười bộ sườn xám, màu trắng thêu hoa tinh xảo, màu xanh lam ưu nhã, xanh nhạt tươi mát, có cái cổ áo tạo hình độc đáo, có cái thêu thùa phức tạp, mỗi một bộ đều có phong cách khác nhau.

Hoắc Phương là người cuồng sườn xám, cho dù ở trường hợp nào bà cũng mặc sườn xám. Cả đời này mà tiếc nuối nhất là không sinh được một cô con gái, có thể mặc được những bộ sườn xám tự tay bà thiết kế.

Hoắc Phương bị vô sinh, về sau ông Diệp yêu cầu hai vợ chồng làm thụ tinh ống nghiệm, ra một người con trai. Mợ của cô thực sự rất thích con gái, còn tạo nên một thương hiệu “Daughter”, trong nước gọi là “Thiên Kim”, chuyên về sườn xám cho thiếu nữ.

Bởi vì chất liệu cao cấp, chế tác tinh xảo mà mỗi một bộ đều là độc nhất vô nhị, lúc mua sắm ở cửa hàng còn có mã hàng riêng, nhanh chóng trở thành thương hiệu cao cấp ở quốc tế.

Rất nhiều bà mẹ vào ngày trưởng thành của con gái sẽ tặng một bộ “Daughter” được may riêng cho cô ấy, với ý nghĩa chúc phúc và yêu mến.

Đàm Hinh chạm nhẹ vào hoa văn trên đó, cảm thấy rất hoàn mỹ. Nếu như có một ngày, cô có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình, trong lễ cưới cô hy vọng có thể dùng bộ sườn xám cổ điển này thay cho lễ phục cưới phương Tây.

Chỉ là cho dù nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra một hình tượng phù hợp với mình. Cô bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản trên mạng xã hội, quả nhiên tối qua chuyện xảy ra ở Quý gia đã có người đăng tải.

Hầu như đều chê cười Diêm Minh không ra thể thống gì, ở thọ yến của bà Quý còn bảo vệ cho một đứa con gái riêng, khiến cho cha anh ta mất mặt, cả nhà họ Diêm mất mặt.

Còn có người suy đoán thân phận của Đàm Hiểu San, nhưng chỉ có vài câu liền ngưng lại. Dù sao trong giới thượng lưu đều có danh dự, không có nhà nào muốn người khác biết đến chuyện xấu trong nhà, nhưng càng giấu thì càng lòi ra, thậm chí còn vang xa hơn.

Đàm Hinh đổi sang một trang khác, tiểu thư Thẩm gia đăng một bài viết.

“Tôi nói này, Đàm gia sắp dọn nhà sao, sáng sớm tôi đã thấy người của công ty vận chuyển đến mấy lượt liền.”

Phía dưới còn có tấm ảnh dọn nhà của cô kèm theo, cuối cùng còn có ảnh chụp Đàm Hinh, Diệp Lam và Diệp Khiên đang lên xe rời khỏi.

Thẩm gia cũng ở Hoàng Lâm Uyển nhưng ở hơi xa so với nhà cô, bên trong khu nhà giàu không phải nhà nào cũng có mối quan hệ tốt với nhau. Đàm gia và Quý gia là do có giao tình từ thế hệ trước, còn hàng xóm không mấy thân nên có sự ngăn cách quan hệ, vẫn dò xét hai nhà nhìn qua rất thân thiết nhưng trên thương trường thì là địch hay là bạn.

Thẩm Minh Châu là bạn học của cô với Quý Yến năm cấp 2, không học giỏi lắm nên sớm đã định hướng bên mảng nghệ thuật, hình như muốn dấn thân với giới giải trí.

Đàm Hinh xem qua những bình luận mới, có rất nhiều người hỏi thật hay giả, còn có người liên tưởng đến chuyện xảy ra ở Quý gia.

Thẩm Minh Châu trả lời ở bên dưới: “Đừng đoán mò, ai quen biết với Đàm Hinh, hỏi một chút là biết rồi.”

Thế là chẳng ai hỏi han gì nữa.

Đàm Hinh nở nụ cười, trả lời ở phía dưới cùng: “Người quen với tôi tất nhiên sẽ không làm tôi khó xử, mà người không quen tôi cũng sẽ hỏi không có ý gì tốt cả. Chỉ có Thẩm tiểu thư, rõ ràng không quen biết tôi lại không tỏ ra là người ngoài cuộc, tùy tiện đưa hình tượng của người khác lên.”

Chỉ mất vài giây, đã thấy Dư Hạo đáp trả: “Ha Ha Ha Ha Ha!!!”

Tiếp theo là một hàng stickers đẩy bình luận lên đầu.

Đàm Hinh cong môi vừa tính đóng trang, lại nhận được thông báo.

Thẩm Minh Châu nói ở bình luận dưới: “Thì ra Đàm Hinh cũng có mặt, vậy nói rõ một chút, rất nhiều người đang chờ đó.”

Chuyện nhà cô sớm muộn cũng bị người khác bới ra, giấu diếm kỹ cuối cùng cũng bị người ta truyền bá lung tung, chi bằng công khai sớm một chút.

Đàm Hinh viết xong, nhấn nút gửi đi. Màn hình bỗng thay đổi, bài viết vừa rồi bỗng biến mất, đại khái là có người xóa bỏ. Thay vào đó là một bài viết mới.

“Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nhiều chuyện! *đầu heo* *đầu heo* *đầu heo*”

Mấy phút sau, Đàm Hinh nhận được một tin tức của Thẩm Minh Châu, vị tiểu thư của Thẩm gia này luôn đoan trang hiền thục lại phát điên bất ngờ.

“Cậu tìm người hack tài khoản của tôi! Đàm Hinh, coi như cậu giỏi.”

“…”

Đàm Hinh trừng mắt, hừ một tiếng, dù không biết ai làm nhưng cô cảm thấy rất hả giận. Cô tắt máy, nằm dài trên giường.

***

Quý gia.

Khang Di bưng một ly cà phê nóng, mở cửa phòng con trai đi đến cạnh bàn, thấy cậu đang tựa lưng vào ghế cười xấu xa.

“Cái đứa này lại suy nghĩ chuyện xấu gì.”

Quý Yến lấy cà phê uống một ngụm, nói: “Không có gì/”

Khang Di nghi ngờ nhìn cậu, sau đó thở dài: “Ban đêm uống cà phê không tốt, con chú ý thân thể một chút không thì đứng hối hận.”

Quý Yến lên tiếng vâng dạ rồi đóng giao diện máy tính lại, lấy một bài tập toán ra giải.

Khang Di nhíu mày lại: “Tiểu Hinh với mẹ nó chiều nay đã dọn đi rồi, chuyện này con biết không?”

“Ừm.”

Cậu rất bình tĩnh khiến Khang Di không hiểu nổi, bà nhịn không được liền hỏi: “Con trai, trong lòng con nghĩ như thế nào?”

Quý Yến giải đề đầu tiên: “Hiện tại con chỉ muốn học thật giỏi, mẹ đi ngủ trước đi.”

“…”

“Nếu như thật sự không để ý thì tối hôm qua là ai ôm một bình kẹo đứng trước sận nhà Đàm Hinh cả đêm. Cái hành động này của con giống hệt như lúc theo đuổi mẹ…”

Không đợi bà nói xong, Quý Yến đứng dậy đẩy bà ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

“Con trai, con trai,…”

Khang Di gõ cửa vài tiếng nhưng không nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc này bà mới đi xuống lầu.

Tiếng bước chân dần xa, Quý Yến mở album ảnh trong điện thoại. Trong tấm ảnh, người con gái nằm nghiêng ngủ say, sợi tóc đen ở đầu vai rủ xuống gương mặt tinh xảo trắng nõn, sắc màu ấm áp chiếu trên người cô lộ ra vẻ trầm tĩnh mà đẹp mắt.

Cậu cẩn thận từng chút một đưa môi lên, nụ hôn trân quý rơi xuống trán của cô gái trên màn hình. Dù biết rõ không ai phát hiện nhưng tim cậu đập rất nhanh, rất nhanh.

Một ngày nào đó, cậu sẽ đứng bên cạnh sánh đôi cùng cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN