Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn! - Chương 34: Sợ Hãi Của Thiếu Niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!


Chương 34: Sợ Hãi Của Thiếu Niên


Mặc dù chỉ cách có mấy bức nhưng trời mưa quá lớn nên Đàm Hinh vẫn bị ướt một vài chỗ. Cô nhanh chóng đi vào toilet, trong lòng hơi ảo não. Thật ra người nhà cật lực tác hợp cho bọn họ cô đều biết nhưng không ngờ mẹ cô lại là chủ mưu.

Dù sao kiếp trước Diệp Lam cũng không tính là yêu thích Quý Yến, bà không cảm thấy hài lòng với anh ta.

Không lẽ do cô sống lại nên xảy ra hiệu ứng cánh bướm. Nghĩ mãi vẫn chưa thông, cô cũng lười nghĩ đến dự định sang nói chuyện cùng Diệp Lam.

Sát bên toilet có một sân thượng nhỏ, là nơi dành cho người hút thuốc lá công cộng. Đàm Hinh xử lý xong nước mưa dính trên người, đi ngang qua đó nhưng cảm giác được một đôi mắt đen tĩnh mịch, cho dù cách cả một tấm kinh cũng có thể biết được độ sắc bén và phảng phất hơi lạnh.

Cô bất ngờ, vô thức lùi về sau vài bước: “Tình cờ thật.”

Phương Lập Tân gật đầu mỉm cười: “Thật là trùng hợp.”

Kỳ thật cậu muốn nói “Đã lâu không gặp” hơn.

Bên cạnh Phương Lập Tân là anh trai của cậu, Phương Trạch, hai anh em họ đều mặc một bộ đồ đơn giản, xem ra là có hẹn với nhau đi chơi.

Phương Trạch thấy cô, lấy điếu thuốc trên tay dập tắt: “Đàm tiểu thư hôm nay rất đẹp, khí chất của cô rất hợp với bộ sườn xám này.”

Đàm Hinh nở nụ cười khách sáo: “Cảm ơn anh.”

Phương Trạch khẽ cười, dù biết cô chỉ tỏ ra khách sáo nhưng cũng không sao.

“Hôm nay nhà tớ có tiệc ở đây, còn cậu?”, Phương Lập Tân lên tiếng.

“Tớ dọn đến nhà mới nên có tiệc tân gia.”

Phương Lập Tân nhìn thấy sự không tự nhiên của cô, mi tâm nhăn lại: “Nếu là tiệc đãi khách thì để khách đợi lâu không tốt, cậu nên trở về đi.”

Đàm Hinh gật đầu: “Được, gặp lại sau.”

“Ừm, tạm biệt.”

Cô đi đến cầu thang, Phương Lập Tân vẫn một mực đưa mắt nhìn thân hình ấy đến khi khuất hẳn mới thu lại tầm mắt.

Phương Trạch đốt thêm một điếu khác, ung dung nhả ra một ngụm khói: “Lập Tân, em thích cô bé này sao?”

“Sao anh lại hỏi như vậy?”

“Không phải quá rõ ràng sao, ánh mắt em nhìn cô bé khác với những người khác. Mà hôm nay chúng ta tổ chức tiệc ở sân vườn phía sau, em nhất định phải đứng ở đây, không phải muốn tạo ra cảnh gặp mặt tình cờ, lãng mạn sao”

“Không được sao?”

Phương Trạch nhíu mày, “Không phải không được mà là em không nói gì cả thì nhưng điều này làm chẳng phải uổng phí hết sao.”

Phương Lập Tân mấp máy môi: “Anh có thể nhìn ra em đối với cô ấy không giống những người khác, vì sao cô ấy không nhận ra chứ.”

Phương Trạch thu ánh mắt sâu hơn một chút, không phải là không nhìn ra mà là nhìn ra được nhưng lại tỏ ra không biết.

Anh có thể nghĩ đến điều này, Phương Lập Tân cũng có thể nghĩ đến. Trong mắt cậu hiện lên sự tổn thương rồi nhanh chóng trở về trạng thái đạm bạc như chưa từng có sự rung động nào.

Ai bảo rằng cậu thích cô ấy chứ.

***

Đàm Hinh lên lầu đến sảnh đã đặt trước, khách đã đến hơn phân nửa, Đàm Hinh đi đằng sau mẹ mình chào hỏi những người bạn thương nhân, cũng là vì lấy một chút nhận biết cùng ân tình.

Một bữa ăn gần hai tiếng đồng hồ, sau kết thúc lại nhanh chóng đuổi cô đi. Hoạt động giải trí của người lớn, trẻ con không nên tham gia. Diệp Lam bảo thư kí Lý đưa bọn cô về trước.

Lúc ăn cơm, Đàm Hinh một mực tránh né Quý Yến nhưng cuối cùng cũng bị cậu ta tóm lấy.

Người con trai đến gần cô, hỏi: “Cậu tránh tớ?”

Đàm Hinh cũng không tranh cãi, gật đầu.

“…”

Quý Yến nói với thư ký Lý: “Vừa vặn tôi tiện đường, cô lái xe về trước đi, tôi sẽ đưa Đàm Hinh về.”

“Quý thiếu, cậu biết lái xe sao.”

Quý Yến gật đầu, “Từ năm cấp ba đã biết rồi, ngày nào tôi cũng chạy nên cô cứ yên tâm.”

Thư ký Lý gật đầu.

Đàm Hinh nói: “Tớ không chung đường với cậu.”

Quý Yến thản nhiên buông một câu: “Đúng lúc tớ muốn xem qua nhà của dì Diệp.

Cậu nói là nhà dì Diệp chứ không phải là nhà của cô, vậy chỉ cần mẹ cô đồng ý thì cậu ta có thể đi qua.

Hai người trầm mặc một lúc, mãi đến lúc thư ký Lý mở miệng: “Tiểu Hinh cô muốn như thế nào?”

Đàm Hinh ừ một tiếng.

Quý Yến còn nghĩ mình nghe nhầm, cậu đưa mắt lên vẫn chưa yên tâm mà hỏi lại: “Cậu đồng ý cho mình đưa về nhà sao?”

Đàm Hinh nói: “Không muốn nói lần hai.”

Nói xong cô đi ra ngoài trước, Quý Yến không nói dối, hôm nay cậu tự đi xe đến. Đây là loại xe cao cấp mà người đàn ông nào cũng muốn có được, Quý Yến cũng không ngoại lệ. Quà chúc trưởng thành của Quý Yến là mẹ đưa cho cậu một chiếc xe thể thao mà nam sinh thường thích.

Quý Yến mở ghế phụ lái: “Mời cậu.”

Đàm Hinh ngồi xuống, ở độ tuổi này của nam sinh mà nói, luôn thích con gái ngồi bên ghế lái phụ, mang đến một cảm giác thành tựu không thể tả. Lúc này mưa đã nhiều hơn, phía trước chỉ nhìn thấy sương mù trong suốt.

Đàm Hinh nhìn qua cửa sổ, nhớ kiếp trước cũng là vào một ngày mưa như thế.

***

Năm 2010, tại thành phố H.

Mấy tháng liên tục nắng nóng, rốt cuộc cùng chờ đến ngày mưa dông, không khí khắp nơi đều được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.

Chạng vạng tối rồi, Đàm Hinh vẫn còn ở trong phòng nghiên cứu khoa học cùng mấy anh chị khóa trên chuẩn bị tác phẩm thi đấu.

Bỗng nhiên một chị gái đẩy cửa ra, đi tới gần cô: “Đàm Hinh, bên ngoài có người tìm em.”

“Ai vậy?”

Chị gái kia cười vẻ mờ ám, chớp chớp mắt nhìn cô: “Bạn trai soái ca của em đó.”

Gương mặt Đàm Hinh nhiễm một tầng sương lạnh, cười nhạt: “Anh ta không phải bạn trai em.”, nói rồi cô bỏ bản thiết kế xuống bàn, chạy nhanh ra ngoài.

Chị ấy vẫu tiếp tục đùa giỡn với sau lưng cô: “Không phải bạn trai thì em chạy như như vậy làm gì…”

Đàm Hinh ra khỏi phòng, nhìn thấy thiếu niên đang tựa trên tường. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần Âu đen tuyền, tay vẫn cắm trong túi quần, ánh mắt nhìn qua có vẻ lười biếng cùng vô lại, trong nháy mắt cướp đi tâm hồn của mọi người.

Xung quanh rất nhiều cô gái cầm điện thoại, thậm chí là máy ảnh HD chụp lén anh. Anh cũng không thèm để ý, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn thấy Đàm Hinh, anh nhìn cô lộ ra nụ cười yếu ớt khác hẳn với những cô gái khác.

Trong chốc lát đã khiến trái tim của nhiều thiếu nữ thất vọng rồi. Nhớ đến lời chọc của chị gái kia, Đàm Hinh có chút không tự nhiên, Quý Yến còn chưa tỏ tình với cô, sao có thể nói là bạn trai bạn gái được.

Cô đến trước mặt anh: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”

Quý Yến nâng tay xuyên qua làn tóc mềm mại của cô, hơi lạnh bỗng chạm đến sợi tóc, anh thấp giọng: “Anh muốn tạm nghỉ học.”

“Vì sao chứ?”

“Trong nhà có việc, anh phải về nhà phụ giúp.”

Đàm Hinh bỗng nói lớn: “Rất nghiêm trọng sao? Nghiêm trọng đến mức phải tạm nghỉ học sao?”

“Thật ra anh nghĩ đến những gì anh muốn học, trường lớp không có dạy qua. Tiếp tục học chỉ lãng phí thời gian thôi.”

Đại học H là một đại học lớn có danh tiếng rất cao, nếu chỉ với thành tích tốt nghiệp của Quý Yến sẽ không đậu. Nhưng Đại học H với chuyên ngành thương mại quốc tế có điểm chuẩn đầu vào không cao lắm, chỉ cần bằng tốt nghiệp trung học là có thể vào rồi, có không ít người chạy theo ngành này.”

Đàm Hinh hỏi: “Chú Quý cũng đồng ý rồi sao?”

“Ông ấy không quan tâm đến anh, bà nội nghe tin này đã tức đến nhập viện rồi. Bây giờ nhà đang hỗn loạn, mẹ anh chạy vạy khắp nơi, đến cả phòng triển lãm tranh đều bán đi.”

Bỗng nhiên Quý Yến dừng lại, “Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên nói những điều này ảnh hưởng đến tâm trạng em.”

Đàm Hinh lắc đầu, cô nguyện ý chia sẻ cùng anh. Giống như mùa hè năm lớp 12 kia, trong nhà cô xảy ra chuyện cũng là Quý Yến luôn bên cạnh cô.

Cô hỏi: “Anh đã có dự định rồi sao?”

Quý Yến kéo nhẹ môi, hững hờ cười: “Chưa có, nhưng đây là trách nhiệm của anh. Anh không thể cứ mãi ăn bám khiến cha anh xem thường được.”

“Anh không phải kẻ ăn bám, từ trước đến cả bây giờ.”

Người con trai giật mình, chậm rãi thu lại nụ cười không đứng đắn kia, tiến tới ôm cô vào lòng.

Dù quen biết đã hai mươi năm nhưng việc chính thức ôm như vậy là lần đầu tiên, Đàm Hinh không biết suy nghĩ này của Quý Yến, cô chỉ mơ hồ nhớ kỹ nhịp tim của cô nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Mùi hương của nam giới thoang thoảng thơm ngát không pha tạp với bất kỳ loại nước hoa nào, trong trí nhớ của cô là tốt đẹp nhất, là hơi thở của thanh xuân.

Thiếu niên nói khẽ bên tai cô: “Cảm ơn em đã tin tưởng, anh có chút dũng khí rồi.”

Nói xong anh lại khoác lên mình một nụ cười vô lại, đem mái tóc của cô xoa xoa đến rối tung. Thiếu niên yêu thầm chỉ dám dùng những trò đùa thân mật này để che giấu tình cảm thực sự của mình.

Bởi vì quá quen thuộc, quá mức trân quý nên chậm chạp không để lộ ra. Sự sợ hãi không được làm người yêu sẽ mất luôn cả người con gái quý giá này. Anh tự nhủ, lần này nếu anh thành công sẽ tỏ tình với cô gái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN