Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
Chương 6: Cậu Sao Vậy?
Nhà Phương Lập Tân làm quân đội, ba cậu và mấy bác hay các chú đều theo nghề này; thậm chí vừa tốt nghiệp mấy năm đều đi theo quân đội, gia giáo rất nghiêm.
Nhưng cậu lại rất thích chơi cùng Dư Hạo, Đàm Hinh đoán là do tính cách của cậu ta muốn có được một người bạn có thể làm điều mà cậu ta luôn muốn.
Đàm Hinh thấy cậu lúc đó có chút cứng nhắc, một người con trai khô khan như vậy mà mười năm sau trở thành nhân vật chủ chốt của thành phố S.
Mà Đàm Hinh cũng không quên được, trước đêm cô xuất ngoại, Phương Lập Tân có đến tìm cô. Anh ta nghiêm túc nói vì cô, anh ta có thể loại bỏ mọi chướng ngại vật, dù cho đó là một người con gái như Đàm Hiểu San cũng chẳng khác gì.
Mọi thứ thuộc về cô, anh đều có thể đoạt lại, ngoại trừ Quý Yến.
Anh ta từng hỏi cô: “Quý Yến không cần em, vậy anh cần em, được không?”
Đàm Hinh nói không được.
Phương Lập Tân cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Vậy thì cho anh một cái ôm tạm biệt đi, coi như cho anh một chút kỷ niệm.”
Không đợi Đàm Hinh trả lời, anh không nói lời nào mà ôm lấy cô, chỉ dừng lại khoảng vài giây rồi rất nhanh buông thõng tay xuống, Đường Hinh cũng không có cách nào nổi giận được.
Anh ta luôn khiến cô có cảm giác không thoải mái, cho đến bây giờ cô cũng không thể quên được.
Thấy cô ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, Quý Yến đẩy đầu cô một chút: “Sao vậy, không thoải mái à?”
Đàm Hinh lắc đầu: “Buổi trưa không thể ăn cùng các cậu rồi, mười hai giờ tớ còn phải đi giúp thầy cô thống kê thành tích.”
“Chuyện này đáng lẽ phải giao cho lớp phó học tập, sao lần nào cũng là cậu đi làm.”
Quý Yến hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, đưa cô một tờ giấy ghi chú: “Muốn ăn gì thì viết lên đây, chút tớ mua về cho.”
Đàm Hinh hiểu tính của cậu, nếu không đồng ý thì cậu sẽ không buông tha. Cô lấy viết ghi vài món rồi đưa cho cậu.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau đó cậu gấp miếng giấy ghi chú lại bỏ vào túi rồi cùng bọn Dư Hạo ra ngoài. Đàm Hinh nhìn tới thì thấy Phương Lập Tân quay đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn cậu rồi nở nụ cười, xoay người đi tiếp.
Nhìn qua cũng không có gì khác thường. Đàm Hinh thở ra một hơi, mệt mỏi gục xuống bàn. Vì điều gì mà phải dây vào bọn họ, không chỉ có cha mình, còn có Quý Yến và Phương Lập Tân, cô chỉ muốn rời xa bọn họ.
Cố gắng chờ đợi — tốt nghiệp nhanh thôi.
Giờ nghỉ trưa trôi qua một nửa thì Quý Yến trở về, cậu đưa cho cô một túi thức ăn. Mở ra xem, ngoại trừ vài món mà cô viết ra, còn lại đều là những món ăn vặt cô thích nhất.
Đàm Hinh nói: “Nhiều như vậy, tớ ăn không hết.”
“Tớ chỉ muốn mua mà thôi, cậu lấy món mà cậu muốn ăn là được.”
Đây là câu trả lời muôn thuở của Quý Yến.
“Ăn không hết, tớ đem tặng cho người khác nhé.”
“Tùy cậu.”
Đàm Hinh lấy hai hộp bánh kem hạt dẻ đem đến cho bạn lúc trước đổi chỗ cùng cô, cô vẫn còn cảm giác áy náy với cậu ấy.
Hà Mãng là một nữ sinh thân thiện, thấy vậy vội vàng xua tay: “Thôi thôi, cậu bị cận còn mắt tớ bình thường, đổi chỗ là chuyện đương nhiên. Cậu không cần cảm thấy có lỗi.”
“Cũng có thể xem đây là cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Hứa Lệ đành phải nhận lấy. Hứa Lệ cũng nhẹ giọng: “Tớ cũng không cần”
Đàm Hinh nói: “Quý Yến bắt cậu phải đổi chỗ là không đúng, lần sau nếu cậu ta vẫn vô lý như vậy thì cậu đừng để ý đến. Mặc dù nhìn cậu ta hung dữ nhưng cũng sẽ không bắt nạt bạn học nữ.”
Hứa Lệ đưa mắt nhìn Quý Yến, gương mặt bỗng đỏ lên, gật đầu lung tung.
Trở về chỗ thì thấy một tay Quý Yến chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Sao”
“Tớ đang nghĩ, từ nhỏ đến lớn mỗi lần tớ gây chuyện đều là cậu đi giải quyết hậu quả.”
Đàm Hinh vô tình đáp lại: “Bởi vì mỗi lần cậu gây chuyện đều bị ba cậu lôi ra đánh, phải tá túc ở nhà tớ.”
“…”
Buổi chiều tan học, Quý Yến thu dọn xong đồ đạc, tựa lưng vào cửa nhìn cô, đôi chân dài thẳng tắp đều có cảm giác thật cao lớn chững chạc. Cậu ngáp một hơi, thúc giục: “Cậu nhanh lên, mọi người sắp về hết rồi.”
Đàm Hinh cau mày nói: “Hôm qua còn chưa mua được quần áo, tớ muốn đi đến trung tâm mua sắm.”
“Vậy thì đi.”
Nói rồi kéo cánh tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa đem điện thoại gửi tin nhắn cho Dư Hạo.
“Quý Yến, Quý Yến, cậu chờ chút đã.”
Đàm Hinh dùng sức hất tay cậu ra, vuốt cổ tay mình: “Cậu có phát hiện hay không, càng ngày cậu càng dính người.”
Cô biết lòng tự trọng của cậu rất cao, nói như vậy thế nào cũng chọc giận cậu. Quý Yến trầm mặt một lúc lâu rồi cong môi, ép cô vào vách tường, cúi đầu nhìn xuống người trong lòng.
Khoảng cách này thật sự quá gần, đến mức Đàm Hinh thậm chí không dám ngẩng đầu. Hơi thở của cậu đang phả trên trán cô rất nhột, cảm giác được có chút nguy hiểm. Cô nhếch môi, nghĩ tới sẽ đẩy cậu ra nhưng không ngờ lại không có chút xê dịch nào.
“Tớ dính người? Không phải là do cậu luôn tránh tớ sao, từ hôm qua đã vậy. Cậu có thể nhìn thẳng vào mắt tớ không? Không biết tiểu nhân đã chọc tới Đàm đại tiểu thư mất hứng thì cậu cứ nói thẳng ra, tớ – m* nó sẽ sửa đổi không được sao?”
Đàm Hinh không phản bác được. Cô không hy vọng sẽ trở mặt với Quý Yến, còn phải xem giao tình giữa hai nhà. Nhưng cô muốn giống như trước, chỉ là thanh mai trúc mã của cậu, không thể trở thành vật cản tình yêu của cậu, cô không thể làm như vậy được.
Quý Yến không nghe được câu trả lời, càng tiến đến gần, mặt của hai người dường như sắp chạm vào nhau. Đây là khoảng cách khiến người khác không thể chạy trốn.
“Tớ, cái đó, mỗi tháng đều tới mấy ngày, hiểu không?”
Quý Yến: “…”
Cậu lớn lắm cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, cái thời buổi này vẫn còn chút bảo thủ, chuyện kinh nguyện không phải là chủ đề mà nam sinh muốn nói tới, giờ nghe Đường Hinh chính miệng nói ra. Mặt Quý Yến đỏ bừng, buông cô ra rồi vuốt mái tóc ngắn củn của mình: “Xin lỗi, nãy tớ có hơi quá đáng.”
Đàm Hinh cũng cảm thấy không việc gì, nhưng phản ứng ngây ngô của Quý Yến khiến cho cô có cảm giác xấu hổ.
“Cái kia… Qua mấy ngày nữa, có thể bình thường trở lại rồi.”
Đàm Hinh đành phải gật đầu. Quý Yến nhẹ nhàng thở phào.
Bỗng nhiên sắc mặt cậu biến đổi: “Vậy mà hôm qua cậu còn ăn kem.”
“Chỉ có một hộp, không sao.”
“Không được, nghe nói là không tốt. Hôm nay đừng đi mua quần áo nữa, về nhà thôi, để dì Lâm nấu chút gì đó ấm cho cậu lót dạ.”
Cậu cầm lấy ba lô của Đàm Hinh vác lên vai, “Nặng thật.”
Lầm bầm một câu rồi đi về phía trước. Đàm Hinh nghĩ, chẳng trách cô có thể thích cậu nhiều năm như vậy, cậu ấy chưa từng phân biệt được tình yêu hay tình bạn, khiến cô lúc nào cũng hiểu lầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!