Ly Sầu Hận - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ly Sầu Hận


Chương 16



“Trở về báo cho Hải đại nhân, Nhất Chi Mai lập tức ra ngoài thành cứu người!” Bàn bạc một hồi, Ly Ca Tiếu đưa ra quyết định.

“Vậy làm phiền Ly Tiên sinh!” Người vừa tới khách khí nói.

“Đây chính là nhiệm vụ của Nhất Chi Mai!” Ly Ca Tiếu vân đạm phong khinh cười cười.

Bên kia Tam Nương bị Sài Hồ cùng Tiểu Mai ngăn cản, tuy nói Tiểu Mai Sài Hồ hai người không vui lòng, nhưng lúc trước đã đáp ứng người ta sẽ giúp, bây giờ thật sự không tiện đổi ý.

Người vừa ra tới cửa, hai người cũng lập tức buông lỏng tay, Tam Nương vụt tới, giận dữ đến mức mặt mũi đỏ bừng.

“Rốt cuộc ngươi có muốn sống nữa hay không, võ công còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngươi lại muốn đi cứu người, cho dù muốn đi liều mạng cũng phải dưỡng thương cho tốt đã!”

“Vừa đi vừa dưỡng thương, ta không phải là đã khôi phục được bảy thành công lực rồi sao, còn có các ngươi trợ thủ, không có gì phải sợ, huống chi…..!” Câu nói kế tiếp, Ly Ca Tiếu nuốt trở vào.

“Huống chi cái gì, Ly Ca Tiếu, có gì không thể nói rõ sao, mỗi lần đều khiến chúng ta phải đoán, có chuyện gì tại sao không thể nói cho chúng ta biết”

“Có chuyện cho dù ta muốn không nói cũng không được!” Giương mắt nhìn bọn họ, Ly Ca Tiếu đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác khốn quẫn.

“Nếu như giáp mặt Mã Thừa Ân, tuyệt đối không thể nói ta là Mai Tiếu Tiếu, nếu không sợ rằng đến lúc đó, chúng ta sẽ không thể dễ dàng thoát thân!” Nhất Chi Mai không phải là không nhận được tin tức, cả kinh thành bị lật tung để tìm Mai Tiếu Tiếu, cái này giống như giấy không gói được lửa, nếu như có một ngày Nhất Chi Mai đối đầu với hắn, y chỉ không muốn bởi vì bản thân mình, mà hại Tiểu Mai, Tam Nương bọn họ.

“Ca Ca, trước kia huynh một mực không nói, sau khi đệ ra khỏi Mã phủ, huynh và hắn đã xảy ra chuyện gì, tại sao Mã Thừa Ân lại đột nhiên nổi điên một mực tìm huynh!” Tiểu Mai vốn dĩ luôn muốn hỏi, đáng tiếc, ca ca luôn không cho hắn biết.

Sờ sờ mũi, Ly Ca Tiếu nhìn lướt qua ba người bọn họ, chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại.

“Có lẽ là thích ta………!”

“Cái gì……….?” Sài Hồ không đứng vững suýt chút nữa té.

“Ngươi…….!” Ánh mắt Tam Nương mở thật to.

“Trời ơi…….!” Tiểu Mai che miệng hét.

“Lão Ly, Ngươi đáng ra không nên đến trêu chọc hắn, hắn……..hắn……..hắn lại coi trọng ngươi như vậy! Ngươi…….ngươi……….ngươi không phải là cũng như hắn đi!”

Nghe lời Sài Hồ vừa nói, Tiểu Mai âm thầm nghĩ hỏng bét mọi thứ rồi, không phải là ca ca đã để cho Mã Thừa Ân chiếm tiện nghi chứ.

“Ca Ca, Mã Thừa Ân hắn……..hắn ngoại trừ ôm huynh……….hắn còn có làm cái gì nữa không?” Tiểu Mai cứ như vậy nhanh mồm nhanh miệng hô lên.

Bên này lời nói lọt vào trong tai Tam Nương, lại càng trở nên mờ ám, nàng là một đại cô nương, cũng không nghĩ ra điều gì, chỉ giận dữ đứng lên.

“Thật là quá đáng!”

“Ca ca, huynh hãy thành thật nói đi, huynh đã làm những gì…….., trong lúc này huynh còn lừa gạt chúng ta làm gì, huynh cứ nói ra để mọi người cùng phân tích tình hình!” Con ngươi Tiểu Mai đảo lộn một vòng, nghĩ đến ca ca quẫn bách như thế, trong chuyện này nhất định có cái gì đó.

“Đúng vậy, Lão ly, ta đây ăn nói vụng về, nếu tên họ Mã kia dám chiếm tiện nghi của ngươi, ta đây nhất định sẽ thay ngươi đòi lại công đạo!” Sài Hồ nổi gân xanh, căn bản cũng muốn biết rõ ràng, một người thông minh như Ly Ca Tiếu, có thể dễ dàng để cho người khác chiếm tiện nghi sao.

Chuyện này vừa hé ra, nếu không nói, những người này chắc chắn sẽ không yên lòng, cân nhắc một chút, vì để sau này tránh đi rắc rối, Ly Ca Tiếu chỉ có thể đem chuyện từ sau khi Tiểu Mai rời phủ nói ra.

“Ca ca, huynh mạnh khỏe như vậy để cho hắn hôn một cái, hắn tại sao lại không nhận ra huynh là nam, Mã Thừa Ân đúng là một kẻ ngu ngốc!”

“Hôn chỉ có một lần, không có gì, ngày trước lão ly ngay cả Tiêu Bản cũng hôn qua, ta đây còn tưởng là chuyện đại sự gì…………!”

Tam Nương ở bên kia không vui, đang yên đang lành lại muốn đi trêu chọc người ta, Ly Ca Tiếu đúng là không để cho người bên cạnh hắn được yên mà.

“Để cho hắn biết thì đã sao? tốt nhất cứ để cho người trong cả thiên hạ đều biết, vừa đúng ý ngươi muốn hạ nhuệ khí của hắn, Ca Tiếu, ngươi ban đầu căn bản không phải là muốn trêu hắn, mà là muốn thay nghĩa huynh báo thù cho con trai!” Tam Nương không ngốc, trước kia nàng không hiểu, bây giờ đã nhìn ra không ít, chuyện ngày hôm nay lớn như vậy, nếu vạch trần Mai Tiếu Tiếu chính là Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân chẳng những bị cười nhạo, cũng sẽ rơi vào tội danh cấu kết với tội phạm triều đình Nhất Chi Mai, nhất định sẽ chịu họa sát thân, một chiêu độc như vậy, Ly Ca Tiếu hắn đã sớm tính toán đến.

Liếc mắt nhìn Tam Nương, Ly Ca Tiếu chỉ có thể cười khổ, y có thể nói y là bởi vì lão phu nhân mà không thể làm thế, bởi vì Mã Thừa Ân không phải là người đại gian đại ác mà y không thể hạ thủ được.

“Tiểu Mai, Mã phu nhân đối đãi với đệ như thế nào, đệ nhẫn tâm nhìn người bị liên lụy sao…..!” Bất đắc dĩ, Ly Ca Tiếu chỉ có thể đem lời ném cho Tiểu Mai.

“Cái này, ca ca, Mã phu nhân là người tốt, người nhà hắn đối xử với chúng ta cũng rất tối, một chút cũng không ức hiếp chúng ta, còn coi như người một nhà!”

“Ca ca, coi như xong đi………đệ thật sự là không đành lòng mà!” Suy nghĩ đến những ngày tháng trong phủ, Mã phu nhân vẫn luôn đối tốt với hắn, lòng người rốt cuộc vẫn không phải làm từ sắt đá.

“Chuyện này tổn hại đến mọi người, Lão ly, ngươi nếu muốn báo thù, đi giết chết cái tên Mã Thừa Ân đó đi, sẽ không phải liên lụy đến những người khác!” Sài Hồ có chút cảm thấy Ly Ca Tiếu có cái gì đó không phải.

“Phức tạp nhìn Ly Ca Tiếu, Tam Nương ngay đến một câu cũng không nói, chỉ mơ hồ cảm thấy Ly Ca Tiếu lần này thật sự rất mềm lòng, cũng không đem Tiếu Tiếu đi uy hiếp Mã Thừa Ân, lại cũng không muốn đi vạch trần, đây là người vì đại sự có thể hy sinh tiểu sự Ly Ca Tiếu sao.

“Được, Tiểu Mai, đệ đi dọn dẹp một chút đi, chúng ta lập tức lên đường!” Tránh đi ánh mắt phức tạp của Tam Nương, Ly Ca Tiếu chỉ hy vọng mau chóng đi cứu người.

Đối với tình cảm, Ly Ca Tiếu không muốn lẫn lộn, có những thời điểm rất nhạy cảm, Tam Nương rất tốt với hắn, hắn cũng biết, cố ý tránh né, về sau lại tiếp nhận, hắn đã trải qua một đoạn thời gian rất dài muốn giãy giụa, không giống như lúc đầu yêu Như Ức, đối với Tam Nương, hắn cảm động nhiều hơn là động tâm, mỗi lần muốn nói với nàng một lời khẳng định, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra, không biết có phải do y già rồi, không còn như lúc trẻ yêu hận rõ ràng, đối với tình cảm cũng trở thành mập mờ không rõ! Có lẽ Tam Nương sẽ là một người bạn đời tốt, nếu như lần này có thể bình an trở về, hắn sẽ cho nàng một lời hứa hẹn!

Liên tục chạy ngày đêm suốt ba ngày, không đi đường lớn như Mã thừa Ân, cuối cùng cũng đến hai ngả đường.

“Tiểu Mai, đệ cùng với Tam Nương đi vào thành tìm An Minh Thái, nghĩ biện pháp dẫn hắn ra khỏi thành, Sài Hồ, ta và người đi ngăn Mã Thừa Ân!”

Bốn người, cứ như vậy phân ra làm hai đường, đường nhỏ đi ra ngoài thành, đường lớn đi tìm người.

Một thân trang phục Nhất Chi Mai, mặt nạ che đi nửa gương mặt, cằm lún phún râu, một lần nữa đối mặt hắn, là Ly Ca Tiếu, y không còn là Mai Tiếu Tiếu nữa.

“Ta đi chậm, chính là để chờ ngươi, Ly Ca Tiếu!” Trong mắt lóe sáng, Mã Thừa Ân hận không thể trực tiếp đưa một đao tới người trước mặt, nhưng hắn không thể, hắn muốn có được tin tức của Tiếu Tiếu.

“Ngươi lại để ý ta như vậy, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ nhìn trúng ta, ta cũng có chút xấu hổ!”

“Bớt sàm ngôn đi, nói, Tiếu Tiếu đang ở đâu, nếu không nói ta để cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Mẹ nó, đầu óc ngươi có vấn đề không………..!” Sài Hồ không nhịn được phải mở miệng mắng to, bất quá nhìn ánh mắt Ly Ca Tiếu, hắn không thể làm gì khác hơn là nhịn.

“Đó là chuyện của ta, cùng ngươi không quan hệ………, Sài Hồ đúng không, chẳng phải ngươi cũng có một nữ nhi, có người đem nàng ra uy hiếp ngươi, ngươi nói xem liệu ngươi sẽ như thế nào……….!” Vừa nói, vứt ra một chiếc giầy hoa, chiếc giày bình thường, nhưng ở trong mắt Sài Hồ lại không cho là như vậy.

“Ngươi……Ngươi dám làm gì con gái ta…….!” Vừa nói vành mắt liền đỏ, tức giận ngất trời, người muốn xông tới, chiếc giày này là trước đây không lâu lắm hắn mới mua cho con gái.

“Mã Thừa Ân, người là do ta trói, muốn tìm người cứ hướng về phía ta!” Mắt thấy nữ nhi của Sài Hồ ở trong tay Mã Thừa Ân, trong lòng Ly Ca Tiếu không khỏi khẩn trương, nơi nào còn quản được chuyện khác, chỉ có thể nhận chuyện bắt cóc này là do hắn làm.

“Được lắm, lấy một đổi một, giao dịch này hẳn không tồi, Ly Ca Tiếu! Không phải ngươi thích nhất là mua bán sao…….!”

“Ai….Mã Thừa Ân, trao đổi như vậy quá lỗ vốn, phu nhân Mã Thừa Ân ngươi, lại chỉ đáng giá như vậy sao, ngươi cũng đánh giá Ly Ca Tiếu ta quá thấp!”

“Lão Ly…….việc gì phải khách khí với hắn………!” Bị ngăn cản, Sài Hồ chỉ có thể làm gấp.

“Sài Hồ, tin tưởng ta, con gái ngươi nhất định sẽ không việc gì!” Ly Ca Tiếu chính là có bản lĩnh như vậy, có bản lĩnh làm cho người khác tin phục.

Trên bầu trời một đạo khói lửa lướt qua, gương mặt Ly Ca Tiếu vốn đang căng thẳng chợt buông lỏng một chút, khóe miệng hơi cong cong, giương mắt nhìn lại Mã Thừa Ân, chỉ thấy người nọ, nhìn hắn có chút xuất thần.

“Tam Nương và Tiếu Mai đã giải vây An Minh Thái, từ nơi này xuất quan không đến nữa ngày, Mã Thừa Ân, ngươi ngàn dặm đến nơi này, một bước đi sai, ngươi đã thua!”

“Thua……..! Ly Ca Tiếu ngươi quả nhiên thông minh, đáng tiếc, tin tức ở kinh thành hẳn ngươi không biết, ngày hôm qua Tiên Hoàng đã băng hà, tân hoàng xuống mật chỉ muốn Cẩm y vệ đem người an toàn mang về, ta đã sớm không quan tâm tới tính mạng An Minh Thái!” Nếu hôm qua không nhận được mật chỉ, hắn sẽ không mạo hiểm chậm chân ở đây đợi Ly Ca Tiếu.

Người nếu chết, Tân Hoàng tất nhiên sẽ truy cứu, người sống mang về, Thiết tướng quân hẳn cũng không tiện giao nộp, không bằng thả người xuất quan! Đến lúc đó, hắn bắt được Ly Ca Tiếu, có thể lập công chuộc tội!

“Mã Thừa Ân, xem ra ta đã quá xem thường ngươi!” Đạo lý sinh tồn chốn quan trường, Ly Ca Tiếu nhìn không rõ, mới rơi vào kết cục như vậy, ngược lại Ứng Vô Cầu quá mức công vu tâm kế cuối cùng tự hại mình, xem ra Mã Thừa Ân thích hợp ở vị trí này hơn hai người họ.

“Nhưng………ngươi tính toán như vậy, còn kém một chút, ngươi đáng ra không nên tin tưởng tên tiểu nhân Tiêu Bản kia!” Vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận tiếng vó ngựa.

Thiết tướng quân mang theo bộ hạ đông người khí thế hung hăng vọt tới, bên cạnh một kẻ phục sức hoa lệ, không phải là Tiêu Bản thì là ai.

Sợ Mã Thừa Ân vì vợ hắn mà bỏ qua cho Ly Ca Tiếu, Tiêu Bản đợi hắn ra khỏi kinh thành liền đi ngay đến chỗ Thiết tướng quân vu cáo, chờ Mã Thừa Ân rời đi được hai ngày, liền nói Mã Thừa Ân cùng Nhất Chi Mai cấu kết.

Dẫn đội tướng lãnh, nhìn Mã Thừa Ân cùng Ly Ca Tiếu chỉ cách nhau một đoạn, nhưng cũng không thấy dấu vết giao đấu, trong lòng Thiết tướng quân nhất thời có lựa chọn, xem ra Mã Thừa Ân phản bội là thật.

“Xông lên cho ta, bắt Ly Ca Tiếu cùng Mã Thừa Ân một đám khâm phạm này hết thảy bắt lại” Thiết tướng quân ra lệnh, Tiêu Bản nhất thời cười nở hoa, đạo lý làm người chính là đạp người khác mà đi lên, nếu Mã Thừa Ân ngã, lần này đảm nhiệm vị trí Chỉ huy sứ Cẩm y vệ nhất định sẽ là người của Tiêu gia hắn.

“Mã Thừa Ân, hiện tại không nói nhiều lời, muốn sống thì liên thủ đi!” Vừa nói Ly Ca Tiếu lấy ra binh khí.

“Ta còn có lựa chọn khác sao…….!” Mã Thừa Ân giận đến gân xanh bạo liệt, Tiêu Bản kẻ tiểu nhân, so với Ly Ca Tiếu còn ghê tởm hơn, cũng may lần này mang theo đều là Cẩm y vệ thân tín của hắn, liều chết một cuộc mới có thể đột phá vòng vây.

Sau đó, một cuộc chém giết, vốn là kẻ thù của nhau, cứ như vậy bị đồn đến đường cùng sát cánh cùng nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN