Lý Tiểu Quỳ Từ Trên Trời Rơi Xuống - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Lý Tiểu Quỳ Từ Trên Trời Rơi Xuống


Chương 8


Kiếp nạn…… đau đớn ….. chịu tội…… tai họa bất ngờ…… thảm kịch……

“Tiền” bạn học Lý Tiểu Quỳ suy yếu nằm trên giường, khắp đầu óc cứ quay cuồng mấy chữ này. Rốt cục Lý Tiểu Quỳ cũng hiểu được tại sao trên thế giới chỉ có ngày Quốc Tế Phụ Nữ mùng tám tháng ba mà không có ngày Quốc Tế Đàn Ông mùng ba tháng tám — cái gọi là sinh con, thì ra lại là loại vận động kinh khủng, đẫm máu, đáng sợ, khiêu chiến cực hạn tâm sinh lý lẫn sức chịu đựng của con người. Rốt cuộc Lý Tiểu Quỳ cũng hiểu được khi một người phụ nữ nói với một người đàn ông là “em muốn sinh con cho anh” thì người đó đã dùng hết tinh thần hy sinh bản thân như thế nào.

Bất quá đứa bé này không biết rốt cục là giống ai nhiều hơn nhỉ — giống mình hay là vị ân nhân biến thái mà mình không còn nhớ rõ mặt kia đây?

“Ê!” Lý Tiểu Quỳ kéo Liễu Dương đang canh chừng ở bên giường. “Cho tôi xem con trai của tôi!”

“Yên tâm,” Liễu Dương cười an ủi, “Mẫu…… không, phụ tử bình an. Tôi bảo Phương Hiểu Vũ ôm nó đến cho cậu xem!”

Nhìn thấy Phương Hiểu Vũ ôm một cái bọc chăn gấm nho nhỏ đến gần, đột nhiên Lý Tiểu Quỳ bỗng cảm thấy rất xúc động – đó là con của mình, vì nó mà mình đã chịu bao nhiêu khổ sở hơn tám tháng trời. Dù cho trước kia không hy vọng đứa trẻ này xuất hiện trên đời đến thế nào thì rốt cục vẫn là máu mủ ruột rà…… Lý Tiểu Quỳ cứ như vậy mang theo vài phần thương cảm vài phần thỏa mãn mà vén lên tấm chăn che khuất mặt đứa bé.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên phá vỡ bầu trời đêm thanh bình của Liễu Phong trấn.

“Liễu…… Liễu Dương tên khốn này, tôi đã nói là tôi không tranh Phương Hiểu Vũ với cậu rồi mà. Cậu…… cậu đừng có dùng đủ mọi trò để mà hù chết tôi chứ?!” Lý Tiểu Quỳ run rẩy chỉ vào đứa bé trong lòng Phương Hiểu Vũ, cơ hồ nói không thành lời.

“Ai muốn hù chết cậu? Cho xin đi, tôi muốn giết người cũng chẳng thèm dùng đến phương pháp ngớ ngẩn đó đâu.” Liễu Dương nhìn thấy mặt của Phương Hiểu Vũ đã đỏ đến sắp xuất huyết thì liền tức giận đến muốn tặng cho bạn nào đó một đấm vào đầu.

“Vậy lẽ nào…… là vì uống tùm lum thuốc nên hài tử mới trở thành dị dạng……” Nói đến đây thì Lý Tiểu Quỳ vô cùng đau xót, dường như sắp bật khóc.

Phương Hiểu Vũ và Liễu Dương giật mình nhìn nhau: “Hài tử có vấn đề gì đâu?”

“Các người đừng an ủi như vậy. Các người nhìn xem, vừa không có tứ chi lại chẳng có ngũ quan, đây…… đây không phải chỉ là một quả trứng sao?”

Liễu Dương nhịn không được phì cười một tiếng đầy vui vẻ: “Là trứng thì mới bình thường. Cậu nghĩ lại xem, nam thì làm sao có sữa cho con bú nên trẻ sơ sinh ở đây trong khoảng một năm đầu đời sẽ lớn lên bên trong trứng. Lúc trước cậu không hỏi tôi nên tôi tưởng là cậu đã biết rồi.”

“Nói cách khác……” Không biết vì sao mà Lý Tiểu Quỳ lại có dự cảm bất hảo: cuộc đời đã đủ đen thui của mình dường như lại được tưới thêm một tầng mực đen ngòm.

“Nói cách khác, trong vòng một năm tới cậu phải thời thời khắc khắc ôm nó ở bên người. Bình thường loại chuyện này đều do song phương phụ mẫu thay phiên nhau làm nhưng tiếc là cậu lại là gia đình đơn thân – Thật ra thì cậu chỉ cần nói ra phụ thân của đứa nhỏ này là ai thì bọn tôi nhất định sẽ đi lôi cái tên không chịu trách nhiệm kia về đây!” Liễu Dương cười đến đầy mặt sung sướng khi người gặp họa.

Lý Tiểu Quỳ âm thầm than thở, cái người có thể chịu trách nhiệm kia chỉ e là đã xanh um nấm mộ rồi, biến thành anbumin cho cây cối và dã thú, đi đâu mà tìm? Tiền đồ vô lượng, nhân sinh hắc ám quá……

Gần đây, Lý Tiểu Quỳ rất buồn bực.

Kỳ thật thì từ khi Lý Tiểu Quỳ rớt xuống thế giới này không khi nào là không buồn bực. Nhưng buồn bực của mấy ngày nay lại khác với trước kia, nó mang theo một chút tịch mịch lẫn hâm mộ lại pha thêm chút chua chua.

Nguyên nhân không có gì khác – cái tên Liễu Dương kia không biết đã dùng thủ đoạn nào mà khiến cho quan hệ giữa hắn ta và Phương Hiểu Vũ tiến triển cực kỳ nhanh. Bây giờ hai người đó chính là như keo như sơn, khiến cho Lý Tiểu Quỳ ngày nào nhìn thấy cũng phải nghiến răng ôm quả trứng trốn ra ngoài để giảm bớt kích thích.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Lý Tiểu Quỳ đã bắt đầu nhớ cái tên sơn khách Dương Ức Thiên sinh tử chưa rõ kia. Tại một thế giới xa lạ không người thân, cảm giác cô đơn và nôn nóng kể từ khi Liễu Dương và Phương Hiểu Vũ thành đôi thành cặp càng lúc càng trở nên rõ rệt. Đôi khi Lý Tiểu Quỳ nhịn không được mà muốn tìm một người làm bạn để ít nhất mỗi đêm không phải một mình ôm quả trứng đối mặt với đêm dài đằng đẵng.

Thế nhưng, dao động thì dao động, nhớ thì nhớ, điều này không đồng nghĩa với việc Lý Tiểu Quỳ sẽ vui mừng khi gặp người thật. Cho nên khi một ngày nào đó Lý Tiểu Quỳ ôm trứng tản bộ trở về vừa mở cửa thì nhìn thấy một phòng đầy người – hai vị trang chủ béo gầy, vài đao khách không quen biết mặc quần áo có thêu hình rồng, cùng với một vị tuyệt đối không thể tồn tại là “Dương Ức Thiên” thì ý tưởng nảy ra ngay lúc đó trong đầu của Lý Tiểu Quỳ chính là: Chủ nợ, kẻ thù tổng động viên tập hợp đến tính toán sổ sách! Hành động ngay lập tức — không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Lý Tiểu Quỳ một đường chạy như điên, căn bản một chút dũng khí quay đầu nhìn lại cũng không có. Đột nhiên hai mắt Lý Tiểu Quỳ hoa lên, đụng trúng một bức tường thịt rồi ngay sau đó bản thân cùng với quả trứng trong lòng cùng rơi vào một cái ôm thật chặt. Ngẩng đầu lên thì thấy Dương lão đại ý cười đầy mặt đang nhìn mình.

“Tiểu Quỳ, cuối cùng thì ta cũng tìm được đệ, đệ quả nhiên vẫn chẳng học được chút khinh công nào.”

“Ta…… ngươi…… tại sao ngươi lại tìm được ta?”

“Phương Hiểu Vũ không nói cho đệ sao? Điều kiện quan trọng nhất để ta không truy cứu việc Thái Bình trang mưu hại Lâm Phong chính là: Bọn họ nhất định phải báo cáo tất cả mọi tin tức của đệ cho ta.”

“Không truy cứu?” Lý Tiểu Quỳ ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông lẫn mười tám đời tử tôn của Phương Hiểu Vũ mà lôi ra mắng một lần, con bà nó ~ lúc trước nói đến đáng thương như vậy, thế mà nhất thời không chú ý liền bị tiểu tử kia đem đi bán. Còn có cái gì mà “không truy cứu”, tại sao sống lưng của mình lại lành lạnh vậy nhỉ?

“Giới thiệu một lần nữa, tại hạ là tổng đà chủ Ngạo Long hội Dương Ức Thiên.”

“Ngươi…… Ngươi……” Đây không phải chính là kẻ địch lớn nhất mà mình luôn chạy trốn sao, mình lại còn đập đầu hắn, trộm bạc của hắn! Lý Tiểu Quỳ lập tức sợ tới mức trắng bệch cả mặt, hai chân như nhũn ra. Lý Tiểu Quỳ rất muốn dùng một chiêu “Mãnh hổ lạc địa thức mà cầu xin anh hùng tha cho mình một con đường sống, đáng tiếc là hồn vía đã bay lên mây nên tứ chi căn bản không nghe theo sự khống chế của bản thân.

“Đệ đừng khẩn trương, lần trước đúng là do ta đã quá nóng vội. Ta nghe Phương Hiểu Vũ nói đệ đã sinh hài tử. Đây chắc hẳn là nhi tử của ta và đệ rồi, quả nhiên tướng mạo y như ta hồi còn bé. Tiểu Quỳ, đệ yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho mẫu tử hai người……”

Lý Tiểu Quỳ thật sự rất muốn hỏi thăm xem người này rốt cuộc là làm thế nào mà từ một quả trứng nhìn ra được tướng mạo, nhưng mà Lý Tiểu Quỳ không thể mở miệng được – bởi vì lại tiến hành nghiệp vụ quen thuộc nhất: Hôn mê bất tỉnh.

Đêm nay, tổng đà Ngạo Long hội dưới ánh trăng sáng vằng vặc bao trùm khắp muôn nơi trông vô cùng náo nhiệt.

Nguyên nhân không có gì khác, hôm nay là đại hỷ thú thê của tổng đà chủ Dương Ức Thiên, bất luận là chủ nhân hay tân khách không ai không uốn đến mặt mũi hồng hào, ngay cả tân lang quan bình thường rất ít nói cười khóe miệng cũng không giấu được hoan hỷ.

Rượu qua ba tuần, Dương Ức Thiên đứng dậy chắp tay, phía dưới ầm ầm vang lên không ngớt tiếng khen ngợi chúc mừng. Tiệc rượu không vì tân lang rời đi mà trở nên nhàm chán, ngược lại mọi người lại càng thêm hưng trí không ngừng tranh luận kịch liệt về việc tân nương là cao thủ võ công hay chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.

Đột nhiên, từ tân phòng truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

Người ở bên ngoài đại sảnh đang há hốc mồm kinh ngạc thì tân lang đầy mặt nộ khí vọt trở ra, cao giọng quát “Người đâu! Chuẩn bị ngựa!”. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Dương Ức Thiên đã phất áo mà đi.

Có người nhặt được một tờ giấy rơi lại sau làn khói mù, mấy chữ viết bằng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên chính là của tân nương Lý Tiểu Quỳ. Chỉ thấy trên giấy viết vài dòng:

Dương đại ca:

Chào huynh.

Hôm nay gặp được Phương Hiểu Vũ, hỏi thăm một chút vấn đề về việc nam nhân và nam nhân lên giường. Toàn bộ ấn tượng nói chung chính là – con bà nó! Bị đặt ở phía dưới mà là việc của người à?

Xin đừng trách ta, chủ yếu là vì nguyện vọng của huynh đúng là vô nhân đạo. Ta cẩn thận suy xét một chút thì vẫn cảm thấy chu du tứ hải tìm kiếm biện pháp về nhà tương đối hợp với mình hơn. Đồng thời loại cuộc sống phiêu bạt này rất không tốt cho quá trình trưởng thành của hài tử cho nên ta để lại quả trứng đó cho huynh.

Ngoài ra: ta phát hiện hai chén rượu trên bàn làm bằng vàng nên lấy đi làm lộ phí, Ngạo Long hội tài đại khí thô, chút tiền nhỏ này đừng so đo với ta nhé!

Chúc huynh công tác thuận lợi

Lý Tiểu Quỳ

Xa xa, còn truyền đến tiếng thét phẫn nộ của Dương Ức Thiên: “Lý Tiểu Quỳ — đệ mau quay về cho ta –”

Ngày mai, lại là một ngày đẹp trời.

TOÀN VĂN HOÀN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN