Mặc Thần
Chap 2 :
Ta là một thần tộc hư không. “Sở dĩ gọi là thần tộc hư không chắc là bởi vì ta sinh ra từ hư vô”, nói thì nói là thần tộc hư không nhưng mà chỉ có hai người là ta và người đó mà gọi là một tộc kể ra cũng buồn cười , bất quá thế nhân thích gọi sao thì gọi ta cũng chẳng quan tâm , với ta cứ sang là được😂😂
Hôm nay ta lại rảnh rỗi, kể ra cả cái đại lục này chắc mình ta là kẻ vô công rồi nghề nhất .ta cứ lượn qua lượn lại quanh chỗ thảm chiến của thần ly tộc …:ừm ,mà đặt tên là thần ly tộc kể cũng không sai..”ly trong ly biệt ” nghĩa này không sai ………………
ha..thiệt tình hà khả năng dịch nghĩa của ta lại tiến bộ rồi , không uổng công ta du ngoạn nhân gian , học vẹt bao năm
Ta sải bước trên con đường trơ trọi sém đen , ài quả là bi ai ,,trước đây ở chỗ này vốn rất đẹp ,nhiều lần du ngoạn về ta đều ghé qua, chẳng biết cây hải đường già còn không nữa..thật hồi niệm.ta lại đi nhanh về phía gốc cây hải đường kia hy vọng là nó vẫn còn ở đó ……
ồ kỳ tích thật, thảm sát như vậy mà cái cây hải đường này vẫn còn sót lại mặc dù nó không còn nguyên dạng ,,nói cho đẹp là cái cây này là vật “chết toàn thây” duy nhất mà ta còn nhìn rõ được nguyên dạng ở đây…ài,ta lại dùng thành ngữ rồi ,quả là một vị thần hư không nhưng mà không phải cái gì cũng hư..ít ra ta còn chưa vô tích sự, thành ngữ của ta lại tiến bộ rồi.
Cảnh tàn ,cây chết thật buồn ,ta phủi mông đứng dậy tính đi tiếp thì bất chợt thấy một đứa bé da màu, ồ không phải da màu mà là nó bị cháy chăng, đứa bé nằm lọt thỏm trong gốc cây hải đường.
Hẳn là tộc nhân còn sót lại cuối cùng của thần ly tộc, mà liên quan gì đến ta , ta lại đi
“Đi,đi,đi…..”, hazzz vẫn là cứu nó đi , con người phải biết thương yêu lẫn nhau..(lời tác giả:”biết thương yêu lẫn nhau sao ban đầu đứng xem bọn họ tàn sát” )
Ta lại quay lại cứu nó…
“Về nhà nào cục than”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!