Mặc Thần
Chap 4 :
Bực mình lao ra ngoài nhìn quanh thì không thấy Vụ Ngân ngồi cạnh thác nước nữa , cũng phải thôi ,một khi ta đã ngủ thỉ sẽ như kẻ chết ,ai muốn làm gì kệ họ ,ta đều chẳng để tâm, Vụ Ngân lần này chắc đi đâu cho khuây khỏa cũng nên, chưa biết chừng khi quay lại thì thằng bé kia cũng đã lớn tướng rồi, …….
thật nhàm chán cô bạn già cuối cùng của ta cũng đi du ngoạn rồi ,giờ lại còn ta ở đây thôi,,”mai mốt phải đi du ngoạn mới được “, hóng chuyện bát quái là nghề của ta…ta là thánh hóng ..haha…
Đang suy tư bỗng dưng ta lại nhớ đến kẻ đã phá giấc ngủ của ta, chắc là cái tên hồ ly tộc “khởi hàn” không não đây mà… vừa nhắc đến hắn thì hắn lại xuất hiện rồi, đúng là âm hồn bất tán a…
Chỉ tội cho cái thân già yếu của bản thần đã già còn không được hưởng lạc , cứ bị con hồ ly này trêu chọc …
Con hồ ly này vốn có quen biết với Vụ Ngân , cũng bởi đó mà hắn quen được một vị thần xinh đẹp lạnh lùng như ta , mỗi lần thấy ta là lại trêu chọc , cũng không biết bao nhiêu nữ tử si tình bị cái bản mặt yêu nghiệt của hắn lừa rồi …
Nhưng ta lại khác ,ta đâu có bị hắn lừa ,tên hồ ly xấu xa, nghĩ rằng ta không biết là hắn không gạ gẫm được ta nên mới sinh lòng thù oán bám víu lấy ta chắc..ngu xuẩn, lão nương sẽ không nông cạn như những nữ tử kia mà mắc lưới tình do hắn dăng ra đâu…
“Mặc Mặc của ta đúng là vô tâm thật , đi du ngoạn bao ngày cũng không nói cho ta biết , giờ trở lại thì lại đi ngủ , không quan tâm tới ta , hàn ca ca thật buồn , nào lại đây cho ta ôm cái ” ….hắn vừa nói vừa bước nhanh tới vồ lấy ta, khuôn mặt đẹp đẽ cười xán lạn nhìn ta ..
Ta né , ta né, buồn nôn chết mất, tên của bản thần cô đâu phải để cho ngươi kêu loạn như vậy , lại còn Mặc Mặc , hàn ca ca , sến đến thế là cùng, ta không ưa hắn
“Tên hàn hồ ly khốn kiếp ngươi mà còn gọi mặc mặc nữa là ta sẽ …sẽ…, để ta nghĩ đã ,, à đúng rồi sẽ gọi Diệp Chi tới hốt ngươi đi “…ha sợ chưa, Diệp Chi là hồ ly đồng tộc có hôn ước với hắn , thích hắn ta từ rất lâu rồi , bám víu lấy hắn khiến hắn khổ sở,… phen này ta cho ngươi thảm .
“Còn nữa bỏ cái từ hàn ca ca của ngươi đi , ngươi còn ít hơn bản thần cô những 300 tuổi ,thật là đứa trẻ hỗn xược “…có lẽ ta phải phong ấn kết giới mạnh hơn nữa để cái tên thối tha này không lởn vởn quanh đây được nữa
“Sao nàng lại vô tình như vậy , ta sẽ buồn lắm biết không, nào lại đây” hồ ly híp mắt chìa tay về phía ta
Ta lùi lại 500m “cảnh cáo ngươi nha , bớt trêu chọc ta lại , ta mà giận lên đến ta còn thấy sợ đấy”, nói chuyện nghiêm túc đi ..”hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì “
“Ài , ta chỉ đến thăm nàng thôi , lại hắt hủi ta…, mà phải rồi Vụ Ngân đỡ hơn chưa ”
Nói bóng nói gió mãi không phải là tới để hỏi thăm bạn già của ngươi à, vậy mà cứ mang ta ra trêu chọc ..
“Vụ Ngân à, nàng ấy vẫn thẫn thờ như vậy, à phải rồi ta mới đem được một đứa trẻ ở thần ly tộc về giao cho nàng ta rồi , nàng ta ôm nó đi rồi”
“Thần Ly tộc ” tên hồ ly bỗng chốc suy tư rồi hỏi lại ta ” nó là đứa trẻ cuối cùng của thần ly tộc sao” …
“Ờ , chắc thế” ta học theo bộ dạng suy ngẫm của hắn rồi trả lời ..
Bỗng dưng hắn nhíu mày , quay lưng lại với ta ” hôm khác ta lại đến thăm nàng , ta còn chuyện gấp cần đi trước ,đi nha Mặc Mặc”
Hắn đi rồi ,ta lại suy tư ,thật hiếm khi thấy hắn bày ra bộ mặt nghiêm túc như vậy , thiệt tình à, chuyện này thật khó hiểu …mà thôi kệ hắn ,đuổi đi được là tốt lắm rồi…
———————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!