[ ma cà rồng ] Ác quỷ ngọt ngào - Chap 1: vô không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
333


[ ma cà rồng ] Ác quỷ ngọt ngào


Chap 1: vô không


\”Rào rào\” tiếng gió và lẫn tiếng mưa đang hòa vào tiếng la hét thảm thiết của một người phụ nữ, trong cánh rừng xanh thẩm nhưng có vẻ u tối kia có một người đàn ông với đôi mắt màu xanh lạ thường, đang rượt theo một cô gái trên tay đang dắt theo một đứa bé xinh xắn, nhem nhuốc, cũng khoảng 8-9 tuổi. Người đàn ông kia cũng không có ý định buông tha, trên mặt ông ta hiện lên nỗi thèm thuồng, tức giận. Cô gái biết trước được không thoát được và tính mạng cô bé kia quan trọng hơn, cô cứ chạy, cứ chạy cho đến khi đến một ngôi nhà tựa như lâu đài cổ, màu sắc nhệt nhạt giống như đã bị lãng quên từ thuở nào. bao quanh ngôi nhà là những đống xương còn dính những giọt máu khô nằm rải rác, lâu đài cổ và âm u đó, vừa nhìn vào thì cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, run sợ. Cô gái không do dự liền ẵm đứa bé bỏ vào sau cánh cửa nguy nghiêm của lâu đài.

– Con đói không?…ở yên đây mẹ mua đồ cho ăn

Vừa nói dứt lời cô đã khép cửa lại và chạy đi cùng những giọt nước mắt đang ứa động trên khóe mắt, bỏ lại sau cách của là một đứa bé với một gương mặt gần như hết máu, đôi mắt lờ đờ,đang thất thần ngồi xuống\” về nhanh nha mẹ\” đó là những dòng suy nghĩ non nớt của con bé, nó đâu biết rằng mẹ nó sắp đi xa và rất xa

Một bước, hai bước và ba bước, thời khắc mà định mệnh đã sắp đặt cho cô đi cùng thần chết cũng đã đến. Người đàn ông thấy cô, liền hào hứng và đôi mắt cũng trở nên xanh đục hơn. Ông ta từ từ bước lại là vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô,\”em yên tâm ta sẽ không lãng phí đâu\”và….. \” phạp\” chẳng mấy chốc hàm răng nhọn quất của ông đã cắn mạng vào cổ cô những dòng máu theo đó cũng chảy xuống, chiếc áo trắng thuần khiết đã ướt đẫm màu máu, Không chịu được sự đau đớn, cô đã hét mạnh lên. Tiếng hét thất thanh của cô lấn át cả tiếng mưa và tiếng gió,và tạo thành một bản hòa tấu oan oải, thảm thiết, xuyên qua không gian đen tối mà vọng mãi, vọng mãi và nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi không có ai nghe thấy nữa. Hắn ta vứt cô gái xuống nền lá khô và bỏ đi. Mặc cô ta nằm đó, quả là một cái chết lạnh lẽo.
___________________________

Ở đây có ai hay có một cô bé đang cuộn đầu vào tường ngủ say xưa. Mơ về giấc mơ có cha và mẹ. Nhưng chẳng ai ngờ giấc mơ màu hồng giờ đã trở thành một nỗi ác mộng chết chóc. Người đàn ông khi nảy chính xác là ba của nó, đúng vậy là ba ruột của nó, ấy thế mà hôm nay ba nó lại muốn giết mẹ nó và nó. Nó thật sự rất sợ, rất sợ, trong 8 năm vừa qua, có thể nói ngày nào ngày nào nhà nó cũng có một thi thể người khô máu và trên cổ còn có viết cắn sâu. Những xác chết đó đc chất trồng lên nhau ở sau hè. Việc đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nhà không còn một người hầu nào, và bữa nay ba nó lại lên cơn thèm máu người. Cảm thấy trong nhà không còn thức ăn, ông ta lại chuyển sang mục tiêu là nó, đứa con gái mà ông ghét nhất. Lạnh nhạt, la mắng, đáng đập, ông không hề mong nó ra đời vì đơn giản ông cần một đứa con trai có nhiều Lần nó hỏi mẹ\” mẹ ơi tại sao ba lại ghét con đến thế?, con và ba giống nhau mà, mắt con cũng màu xanh đây\” mẹ nó chỉ biết cố kiềm nước mắt và cười trừ cho qua chuyện , mọi lần ông đánh đập nó, thì mẹ nó cũng bị ông hành hạ không thương tiếc. Hôm nay, mẹ nó đành đánh liều mà phán cự lại, làm ông ta mất cũng khá nhiều máu, thấy máu ông không Kiểm soát được bản thân mà trở nên điên dại cấu xé mẹ nó như một con thú, và đó là lý do tại nó và mẹ nó lại ở trong rừng này, bây giờ trong đầu nó chỉ có tiếng la hét của mẹ nó, bất chợt những giọt lệ đã xuất hiện trên đôi mắt đang nhắm kia và chảy dài trên đôi má hồng hào đó.

Cùng lúc đó phía trong tòa tháp có bóng dáng của một người con trai bước ra, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt màu đỏ, đôi môi mỏng, dáng người cao to nhưng không có một chút mỡ thừa nào, đây chẳng khác nào là nam thần, có đều khuôn mặt lạnh như băng kia tuy đẹp nhưng khi nhìn vào mắt của anh ta thì chỉ có từ CHẾT.

anh ta đi gần lại nó, ngắm nhìn thật lâu, thì vội lấy tay bế nó lên, có cảm giác lạ nó liền mở mắt.

Trước mặt nó bây giờ là một người đàn ông lạ, nó hoảng hốt la lên và áp sát vào vách tường, tay nó run run kêu lên\” tha cho con, tha con con, con nghe lời mà, đừng…..đừng bắt con, đừng bắt con\” câu nói của nó thật khiến người khác nhói lòng.

Hắn biết nó đang sợ thì nhẹ nhành hé môi cười tạo cảm giác an toàn cho người đối diện.

– Không sao. Không sao, ta là người tốt, đây là nhà của ta, con đừng sợ.

Nó ngước nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.

– Con tên gì?

– Lưu nhược hy.

– Con mấy tuổi?

– 9

– À ta tên Lục Khanh, là chủ căn nhà này, sao con lại ở đây.

– Mẹ con dặn là phải ở đây, đợi khi nào nghe tiếng hét của mẹ thì con phải ngủ.

Cảm thấy có chuyện gì đó, hắn liền chạy ra tòa lâu đài, cách tòa lâu đài khá xa có một thi thể người đầy máu, nhưng trong cơ thể thì không còn giọt nào, hiểu được chuyện, anh ta liền chạy về.

– Ta vừa gặp mẹ con, mẹ con dặn là con phải ở chung với ta, mẹ con có việc nên đi gấp không báo trước với con.

– Thiệt không? – Nó với ánh mắt ngây thơ màu xanh kia, đang có vẻ mong đợi việc gì đó.

Hắn nhìn vào ấy mắt nó, liền bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN