Ma Câm: Ma Khóc Dưới Hồ Tiên Đôn - Chương 5: Cuộc kỳ ngộ ở Ô Thử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Ma Câm: Ma Khóc Dưới Hồ Tiên Đôn


Chương 5: Cuộc kỳ ngộ ở Ô Thử


Dọc đường đi toàn đất trống đồi trọc khiến hai mắt tôi cứ díp lại,Mặt dày một mình chiếm nửa cabin, còn ăn hết số xúc xích chúng tôi mangtheo, hút hết hai bao thuốc lá, tôi và Điếu bát chán không thèm để ý đến anh ta, hai người chen nhau trên một chiếc ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mặt dày lại là gã lắm chuyện, toàn kiếm cớ nói chuyện. Anh ta dùngkhuỷu tay huých tôi một cái, hỏi: “Khe Hoàng Tuyền ở Thông Thiên Lĩnh xa xôi hẻo lánh thế, điện còn chưa có, các cậu tới đó làm gì?”

Tôi nói: “Vừa khéo, bọn tôi tới đó để kéo điện về, lên trước xem xét tình hình dân bản trên đó ra sao.”

Mặt dày không tin: “Nhắm mắt nói xàm! Muốn kéo lưới điện về trên đó thì phải cắm bao nhiêu cột điện cho đủ?”

Điếu bát tiện miệng hỏi thăm luôn tình hình: “Cậu lái xe ở vùng này thì có thông thạo Thông Thiên Lĩnh không?”

Mặt dày nói: “Không thạo lắm nhưng cũng biết chút ít. Mà này, haingười chỉ trả tiền xe thôi đấy, muốn hỏi thăm thì phải trả thêm tiền.Tôi kiếm tiền cũng có dễ dàng gì đâu, mọi người cũng phải ý tứ chútchứ.”

Nghe thấy anh ta nhắc đến tiền, tôi lại điên tiết: “Cải cách mở cửamới có mấy năm, một thằng lái xe như anh bị tiền nhập à? Nói thật vớianh, bọn tôi không có xu nào hết, anh có cướp cũng chẳng có.”

Mặt dày cậy mình to con, không coi chúng tôi ra gì, giọng không khách khí: “Không có tiền trong người mà dám đi à? Tôi cũng nói cho mấy người biết, có tiền thì đi tiếp, không có tiền thì xuống xe cho sớm chợ.”

Tôi nói: “Chưa có ai dám ăn nói như thế với tôi đâu, dám xuống xe thử vài đường không? Có tin là tôi bẻ cổ anh ra không?”

Mặt dày cũng nói mạnh: “Nhìn bộ dạng cậu em thế kia, dám xuống xe thì anh cho cậu biết thế nào là hối hận đã đến với cuộc đời này.”

Điếu bát lên tiếng phân giải: “Có gì từ từ nói, phải văn minh lịch sự chứ. Làm gì cũng phải có lý, cậu lái xe ăn hết hơn hai chục cái xúcxích, hút hết hai bao thuốc của chúng tôi, đó chẳng phải là tiền sao,tới nơi tính tiền xe có khi phải bớt đi cho chúng tôi đấy.”

Mặt dày nói: “Keo kiệt! Có vài cái xúc xích mà cũng dám nói tới tiền.”

Tôi nói lại: “Mấy cái xúc xích thì cũng là mồ hôi nước mắt của chúng tôi, anh định ăn không luôn chắc?”

Mặt dày còn cãi lý: “Cậu không biết đâu ‘đói đầu gối cũng phải bò’ à? Hai vị đại gia ngồi không trên xe chẳng phải làm gì, tôi đây còn phảilái xe. Đường núi khó đi, không lót dạ vài cái xúc xích, hút vài điếuthuốc cho tỉnh táo, nhỡ xe lao xuống vực, tới lúc đó đừng có khóc.”

Tôi chưa gặp ai đáng ghét như gã này, định nói thêm mấy câu cho bõghét thì bị Điếu bát ngăn lại, anh ta không muốn gây sự, đưa thêm cho gã lái xe điếu thuốc: “Cậu đừng có chấp, thằng em này của tôi thẳng tínhnhưng là người tốt, bọn mình làm ăn bên ngoài không dễ dàng gì, đi nhờxe cậu làm sao mà không trả tiền được chứ, đồng chí Lôi Phong thì cũngphải ăn cơm mà, đúng không?”

Mặt dày dài miệng nói: “Hừ! Đồng chí Lôi Phong không cần lo chuyện ăn mặc, mọi thứ đã có quân đội chu cấp, anh ta trên không có mẹ già, dướikhông có vợ con, một người ăn no cả nhà không ai đói. Tôi trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, so sánh thế nào được với anh ta. Nể tình mấy ngườicũng là dân lao động nên tôi không khó dễ mấy người, để cho mấy người tự nguyện thể hiện chút tấm lòng là được rồi. Tôi chỉ không hiểu khe Hoàng Tuyền ở Thông Thiên Lĩnh có cái gì hay mà cứ phải đến đó chứ.”

Điếu bát nói: “Chúng tôi cũng chỉ nghe cái tên lạ rồi hiếu kỳ thôi,chẳng phải người chết thì mới xuống Hoàng Tuyền sao? Sao vùng này lạiđặt cái tên lạ thế? Hay là nơi chôn người chết?”

Mặt dày cười: “Sao lại liên tưởng đến Hoàng Tuyền của người chết thế? Nói cho mấy người biết, trong núi thiếu nước, Thông Thiên Lĩnh tuy cónước nhưng đặc sệt, vàng khè như đất đỏ nên mới gọi là khe Hoàng Tuyền.”

Tôi và Điếu bát nhìn nhau vỡ lẽ, hóa ra trước giờ mình hiểu nhầm,nguồn gốc cái tên Hoàng Tuyền là như vậy. Hỏi thêm về tình hình trongkhe núi thì anh ta bắt đầu loanh quanh nói không ra đầu ra đuôi. Sau rồi chúng tôi mới biết, tính cả lần này nữa thì anh ta mới chạy đường nàycó hai lần, hơn nữa chưa đi Hoàng Tuyền bao giờ, nhưng vì thấy tiền nênsáng mắt nhận liều, chẳng cần biết có thạo đường hay không, chỉ nhắm bừa hướng đó mà chạy. Dọc đường còn bận chém gió, tới khi đi vào trong núirồi thì càng đi càng chậm. Trời dần tối, những ngọn núi trước mặt dần bị bóng đêm nuốt chửng, đường núi gập ghềnh khó đi, phía trước không cónhà phía sau không có tiệm, dọc đường không một bóng xe, muốn kiếm người để hỏi đường cũng khó. Xung quanh là màn đêm tĩnh mịch, chúng tôi cứ đi như vậy rồi bỗng thấy hình như phía sau có tiếng xe, nghe như ở gần sát phía sau rồi.

Điếu bát lên tiếng: “Tốt rồi, chờ xe phía sau lên hỏi đường, nếu may gặp được người tốt có thể đi cùng một đoạn.”

Mặt dày thì chết cũng không chịu dừng xe, nét mặt có gì đó khác khác. Anh ta nói tôi và Điếu bát nhìn vào gương chiếu hậu, phía sau xe chúngtôi chỉ một màu đen kịt, chẳng có xe nào đi phía sau cả.

Sau khi trời tối, xe chúng tôi lăn bước trong bóng đêm dày đặc, nghephía sau có tiếng xe mà không thấy có ánh đèn, cho dù xe chúng tôi chạychậm thế nào thì vẫn nghe thấy tiếng động cơ phía sau, dừng xe chờ thìkhông thấy động tĩnh gì, tiếp tục chạy thì lại nghe thấy tiếng xe phíasau, khiến ai nấy đều nổi da gà.

2

Điếu bát sợ dựng cả tóc gáy, hỏi Mặt dày: “Đoạn đường này có ma à?”

Tôi nói anh đừng đoán già đoán non, tôi không tin, ma quỷ, cô hồn dã quỷ mà biết lái xe sao?

Mặt dày thấp giọng nói: “Cái đó thì chưa chắc, không chừng trước đâycó chiếc xe nào đó lăn xuống vực không tìm thấy xác, giờ chắc là nhữnghồn ma bị tai nạn đó quay lại tìm bọn mình đấy, không tin tôi dừng xecho mấy người xuống tìm.”

Điếu bát mặt trắng bệch, nói với tôi: “Đừng có xuống xe, cậu to ganthật đấy nhưng anh không để cậu làm mấy cái chuyện hại mình ấy đâu.”

Tôi cũng hơi chột dạ, liếc mắt nhìn sang gã Mặt dày, thấy vẻ mặt củahắn rất lạ, ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Chúng tôi đang đi trên conđường hai bên đều là núi, chỉ có điều trời tối không nhìn thấy mà thôi,khi xe đi qua tiếng động cơ dội vào vách núi phản hồi trở lại, nhữngngười quen đi đường núi đều biết hiện tượng này, luôn có cảm giác nhưphía sau đang có xe đi theo, nhưng thực tình chỉ là tiếng vọng của chính xe mình. Gẵ Mặt dày hẳn đã rõ điều này, hắn ta giả ma giả quỷ chỉ đểdọa chúng tôi.

Mặt dày biết tôi đã phát hiện ra, cười nói: “Chú mày được đấy, cũng to gan phết, giờ thì hai người không buồn ngủ nữa chứ?”

Tôi nghĩ bụng: “Ông nội mày chứ, nếu không phải bố mày không biếtđường thì đã cho mày một trận, hôm nay tao nhịn, sau này cho mày biếtmặt ông.”

Mặt dày cũng không phải thằng đần, tự mình lái xe đường núi sợ lạclại lo chúng tôi buồn ngủ không ai nói chuyện với hắn, nên mới bày racái trò ma quỷ để dọa người. Tôi và Điếu bát gặp phải loại người nàycũng đành chịu, tức tím ruột rồi, chỉ mong mau chóng tới Thông ThiênLĩnh để còn nghỉ ngơi.

Chiếc xe chở hàng nhờ chút ánh sáng trước đèn pha tiếp tục bò trêncon đường gồ ghề xóc nảy, đương càng đi càng xấu, biển báo bên đường đềchữ “Ô Thử động”. Tôi không ngừng nhắc nhở gã Mặt dày chú ý lái xe, khirẽ vào một khúc cua, bỗng tôi nhìn thấy phía trước có người mặc bộ đồtrắng, vội kêu gã lái xe chú ý. Anh ta phanh gấp xe, nhưng người đó xuất hiện bất ngờ nên trước khi xe dừng lại hẳn thì đã đâm phải người ta,chiếc xe lao chéo về phía vách núi, suýt chút nữa là đâm thẳng vào núi.

Chúng tôi bổ nhào ra phía trước, Điếu bát ngồi giữa đâm thẳng vàothanh chắn trước xe, tôi thấy anh ta bị va rất mạnh, chắc mẩm phải gãymấy cái xương sườn, không chừng còn mất mạng, tôi không kịp để ý mìnhcũng đang đau, vội đỡ anh ta dậy hỏi xem có sao không?

Điếu bát đau quá, không thở được, cố gắng nói: “Có sao chứ… làm sao mà không sao được… con người ta bằng xương bằng thịt cơ mà…”

Tôi băn khoăn, nếu gãy xương sườn thì làm sao mà nói được, vẫn nóiđược chứng tỏ bị thương không nặng, đâm mạnh vậy sao lại không sao nhỉ?Tôi đưa tay sờ lên người anh ta mới biết, anh ta buộc tiền xung quanhngười, vừa nãy va vào thanh chắn, may có đống tiền này đỡ, xem ra tiềncó thể cứu người, điều này không sai chút nào.

Mặt dày cũng ngẩn cả người, đến khi hoàn hồn vội vàng xuống xe xemtình hình, tìm khắp các bánh xe mà không thấy gì, lúc đó mới thở phàonhẹ nhõm.

Điếu bát nói: “Rõ ràng nhìn thấy người mà, sao giờ lại không thấy đâu, phía sau cũng không có vết máu, đúng là gặp ma rồi.”

Mặt dày nhổ bãi nước bọt, nói: “Đâm phải ma còn hơn đâm phải người.Đâm phải ma thì đền mạng, đâm phải người thì phải đền tiền. Thời buổinày kiếm tiền quá khó, bắt tôi đền tiền khác gì lấy mạng của tôi.”

Điếu bát nói: “Nửa đêm trời tối, đâm phải cái gì cũng phiền phức, nói chung không sao là tốt rồi, không nói nữa, lên xe đi thôi.”

Mặt dày cằn nhằn: “Nếu không phải đưa mấy người đi Thông Thiên Lĩnhthì tôi đâu phải lòng vòng giữa đêm trong núi thế này, vừa mất thời gian vừa tốn xăng, xúc xích thì chẳng đủ ăn, chuyện gì thế này chứ? Nếu tựtôi lái xe thì giờ này đã ở nhà trọ, tắm rửa sạch sẽ, làm ấm trà nóng,ăn bát mì nóng hổi…”

Tôi tức lên: “Ông nói xong chưa? Ông còn nói kiểu này cháu ông nhịn được, chứ ông đây không nhịn được đâu.”

Điếu bát nói: “Phải nói là kẻ sỹ có thể bị giết nhưng không thể bị hạ nhục.”

Tôi nói: “Ai mà nhịn được? Tiền xe thì bọn mình trả cho nó, còn nóthì đi sai đường, dọc đường lại bị nói này nọ, con mẹ nó nhịn được chứtôi không nhịn được.”

Gã Mặt dày còn già mồm: “Có giỏi mày xuống xe mà tự đi, tao nói trước cho chúng mày biết, xuống xe dọc đường cũng phải trả tiền, không đượcthiếu một xu…” hắn ta vừa nói vừa nổ máy, bật đèn xe lên rồi lùi xe,vừa lùi được vài ba mét bỗng thấy một đôi hài trắng thò ra phía trên đầu xe.

3

Từ khi đi nhờ chiếc xe này, gặp phải gã lái xe Mặt dày không thật thà này là tôi đã linh cảm sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Nửa đêm giữarừng núi hoang vu, trước đầu xe xuất hiện hai cái cẳng chân người làmchúng tôi chết khiếp, cả bọn ngồi trong xe không ai bảo ai đều toát mồhôi hột.

Gã Mặt dày vội vã lùi xe, khi đã nhìn thấy rõ nửa trên của người đóthì chỉ thấy một màu trắng toát, áo trắng, quần trắng, mặt trắng, trênmá còn có hai chấm son đỏ chót, hóa ra là một hình nhân. Chắc nhà ai vừa có tang đưa người chết lên chôn trên núi, hình nhân bị rơi lại dọcđường bị xe chúng tôi đâm phải, vì giấy nhẹ nên khi đâm mạnh đã bật lênnóc xe, thế nên lúc chúng tôi xuống xe tìm đã không nhìn thấy gì, lúclùi xe thì nó mới rơi xuống. Cả bọn thở phào, nhưng vì phản ứng quámạnh, lùi xe hơi quá đà, quên mất phía sau là vực, cả người lẫn xe lănxuống sườn núi trong tiếng thét thất thanh của cả ba chúng tôi.

Một bên đường là vực sâu, rơi xuống đây chỉ có xe nát ngươi tan, thời khắc đó chẳng nghĩ được gì, chắc mẩm cuộc đời chúng tôi vậy là kết thúc tại đây, nhưng may mắn thay phía sườn núi có nhiều cây dây leo mọcchằng chịt đã giảm bớt tốc độ rơi của chiếc xe, cuối cùng chiếc xe củachúng tôi rơi vào một hang đất, nơi đây gọi là Ô Thử động, cái tên ngherất lạ, trước đó gã Mặt dày có nói: “Vì đất cát trong núi bị sói chảy đã dể lại rất nhiều những hang đất nhỏ, nhìn từ trên xuống chi chít lỗ đen to nhỏ khác nhau giống như hang chuột nên gọi là Ô Thử động.”

Hang đất này, phía trên rộng phía dưới hẹp, không sâu cho lắm. Chúngtôi cả người lẫn xe rơi gọn vào đó, đè bẹp một góc hang đất, may khôngai bị thương nghiêm trọng. Chiếc xe thì coi như bỏ đi, ba người bị xâyxát khắp nơi, đất trộn máu dính bê bết, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo,lóp ngóp bò ra khỏi xe. Dưới ánh trăng mờ mờ, tôi nhìn thấy phần đuôi xe tải đã bẹp dí, mãi lúc sau chẳng ai nói được câu nào. Gã Mặt dày haimắt đờ đẫn, ngồi bệt dưới đất, tới lúc tỉnh táo lại đổ hết lỗi lên đầuchúng tôi.

Tôi phát điên, lên tiếng: “Xe do ông lái, đường do ông đi, tiền xechúng tôi trả không thiếu một xu, giờ xe lăn xuống đây rồi, bọn tôikhông đòi tiền bồi thường thì thôi, ông còn định rạch mặt ăn vạ à?”

Gã Mặt dày không còn lý do nào khác, đành xuống nước: “Hai vị, thôithì phát huy chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo vậy, tôi không lấy nhiều, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Điếu bát nói: “Chúng tôi đúng là không có tiền, phát huy tinh thần nhân đạo thì cùng lắm là thông cảm với cậu thôi.”

Tôi nói: “Phát huy tinh thần nhân đạo còn phải xem đối tượng, nó là cái thá gì chứ?”

Gã Mặt dày cũng nổi sung: “Thằng kia lại định đánh nhau phải không?Nói cho mày biết tao cũng có nghề đấy nhá, đừng để tao động được vàomày, nếu không thì không hay đâu…”, nói rồi, hắn xắn tay áo chuẩn bịđộng thủ.

Tôi cũng xắn tay áo lên nói: “Mấy trò của ông chỉ để đánh nhau vớicác cụ trên viện dưỡng lão Nam Sơn, bắt nạt bọn trẻ con trường mẫu giáoBắc Hải thôi, tôi đang muốn lĩnh hội bản lĩnh của ông đây.”

Điếu bát vội can: “Có gì từ từ nói, hai người nể mặt tôi được không?”

Gã Mặt dày nói: “Có gì mà phải nói? Toàn tại các người hại tôi, giờxe cũng không còn, sau này tôi biết lấy gì kiếm sống? Tôi cũng khôngmuốn sống nữa, hôm nay tôi quyết sống chết với mấy người.”

Tôi nói: “Muốn chơi tới bến phải không? Thích kiểu văn hay võ, kiểu chay hay mặn? Ông chọn đi, tôi chiều tất.”

Điếu bát không ngăn được, hai chúng tôi lao vào nhau, vừa lúc đó mâyđen che lấp mặt trăng, xung quanh bỗng tối đen như hũ nút. Điếu bát mồmvẫn hô không được đánh nhau, tay lần trong túi lấy ra chiếc đèn pin, lúc bật đèn lên, mới thấy chúng tôi đang đứng trong một bãi tha ma, chiếcxe lăn xuống húc đổ một cỗ quan tài đã mục nát.

Tôi không thèm tranh cãi với Mặt dày nữa, chăm chú quan sát tình hình xung quanh, đây hẳn là ngôi mộ trước giải phóng, hố đất nhỏ chính làdấu tích bị đào trộm. Ngôi mộ này không phải của nhà giàu có, huyệt đàokhông sâu, gỗ quan tài cũng chỉ là loại gỗ bách bình thường. Ngâm trongnước lâu năm, côn trùng gặm nhấm, quan tài đã mục, nước sơn ngoài bạcmàu lộ ra màu trắng bên trong, soi đèn vào chỉ thấy một bộ xương khô.Một ngôi mộ bình thường như vậy mà cũng bị đào trộm. Mặt dày thấy trongnày ẩm mốc, định trèo qua cỗ quan tài ra ngoài, thì bỗng đâu nhảy ra một con vật trong bộ dạng giống như mèo nhưng to hơn mèo, rất hung hăng,hai mắt sáng rực như đèn, đang xù lông làm tư thế dọa người, vẻ như đang ngăn chúng tôi không cho ai tiến lại gần cỗ quan tài.

4

Con vật đó to hơn mèo nhưng nhỏ hơn chó, có thể là họ nhà cầy, thỉnhthoảng vẫn hay xuất hiện tại những nơi hoang vắng, trông thấy người làbỏ chạy, nhưng bộ dạng của con cầy này lại rất hung dữ, như đang cảnhcáo chúng tôi không được tới gần quan tài, tôi nghĩ thầm: “Ngôi mộ nàyđã bị đào trộm, bên trong chẳng có gì, không lẽ con cầy này muốn gặmxương người?”

Mặt dày huơ tay đuổi mấy lần không được liền rút chiếc dây lưng ra,một tay xách quần, tay kia quất dây lưng có mặt bằng đồng về phía concầy, anh ta ra tay vừa nhanh vừa mạnh, vài phát đã đuổi được con cầychạy mất hút, Điếu bát mắt tròn mắt dẹt nhìn, gã Mặt dày được thể lênmặt: “Đừng sợ, để tôi xử lý, hai người chỉ cần tay không là đủ, khôngcần tới thắt lưng quần đâu.”

Tôi lại sôi máu lên, nói với Điếu bát: “Lần này anh đừng có mà can tôi, tôi phải bẻ gãy lưng thằng đó ra…”

Điếu bát lại vội ngăn: “Chớ động thủ! Chớ động thủ! Cãi nhau mãichẳng phải vì tiền sao? Xem trong cỗ quan tài kia có gì không mà con cầy đó không cho mình tới gần.”

Mặt dày nghe nói có thứ đáng giá thì nửa tin nửa ngờ, đẩy nắp cỗ quan tài đã mục nát ra, Điếu bát soi đèn pin vào bên trong, tôi cũng tiếnlại gần, bên trong chỉ có bộ xương mục nát, chưa nói đến tiền áp quantài, tới bộ quần áo cũng rách bươm, tất cả đều bị bọn trộm khoắng hếtrồi. Nhưng bên trong quan tài còn một chiếc hũ màu đen, bên ngoài phủlớp bụi dày, Mặt dày háo hức mở ra xem, trong đó chỉ có ngũ cốc đã lênmen, mùi như mùi rượu, thấy vậy anh ta thất vọng vô cùng.

Tôi và Điếu bát lại thấy vật này không tầm thường chút nào. Theophong tục của người Thiểm Tây, trong quan tài người chết bao giờ cũng có một hũ ngũ cốc, mang hàm ý tổ tiên phù hộ cho con cháu sung túc, no đủ. Ngoài ra, ngũ cốc cũng là một loại đồ tùy táng, vàng ngọc nhiều đến mấy thì cũng không ăn được, lăng tẩm của hoàng thân quốc thích đều có ngũcốc tùy táng, chỉ có điều ít được người ta chú ý đến. Dân đào trộm mộnếu mở hũ ngũ cốc ra mà không ngửi thấy mùi thối mốc, thậm chí còn cómùi hương tỏa ra, theo dân gian nói, đó chính là loại rượu “Đỉnh quantửu”. Để tạo ra “Đỉnh quan tửu” thì mùi xác chết phân hủy, mùi âm khítrong huyệt mộ và nhiều yếu tố khác, thiếu một cái cũng không được.

Vì Đỉnh quan tửu hiếm khi gặp, chỉ dựa vào vận may, nên nó đắt nhưvàng. Lăng tẩm của hoàng đế vương gia đầy ngọc ngà châu báu, đào đượcmột cái như vậy thì ăn cả đời, nhưng mộ người dân thường lấy đâu ra mấythứ đắt tiền đó mà tùy táng. Những ngôi mộ cũ từ trước thời nhà Thanh đa phần đều có hũ ngũ cốc, chỉ có điều mỗi mộ một khác, không phải đào mộnào lên cũng có Đỉnh quan tửu. Hồi đó còn có một nhóm dân đào trộm mộchuyên đi săn Đỉnh quan tửu, đào trộm mộ gặp đồ vàng ngọc cũng tiện taykhoắng luôn, nhưng mục đích chính không phải nhằm vào ngọc ngà châu báumà chủ yếu là Đỉnh quan tửu. Chúng tôi gặp nạn dọc đương không ngờ lạiphát hiện ra Đỉnh quan tửu, nhìn màu rượu không phải là tuyệt hảo thìcũng là hảo hạng. Có lẽ con cầy kia ngửi thấy mùi rượu thơm nên mới mòtới.

Điếu bát gỡ chiếc bi đông nước quân dụng đeo bên người xuống, vừa dốc hết số Đỉnh quan tửu vào trong bi đông vừa nói với Mặt dày: “Trước mắtthì anh em tôi không có tiền, nhưng thứ này có thể đổi lấy tiền, ngườianh em dẫn đường giúp chúng tôi, khi nào bán lấy tiền, dù ít dù nhiềuvẫn sẽ có phần của cậu.”

Mặt dày suy nghĩ, chỉ cần kiếm được tiền thì việc gì hắn cũng dámlàm. Lần này đến lượt Điếu bát trấn áp hắn ta, Mặt dày nói: “Tôi sớmbiết hai người không phải tầm thường, nếu không làm sao biết được Đỉnhquan tửu, hay mấy người là dân đào trộm mộ? Nghe nói nghề đó hái ra tiền lắm, sau này cho tôi theo với được không, lên núi đao xuống biển lửavào vạc dầu đều được…”

Điếu bát nói: “Chúng tôi chỉ là dân buôn đồ cổ thôi, chuyện đào mộtrộm đồ chúng tôi chẳng dám, nhưng cũng đang lúc thiếu người, nếu chútin tưởng chúng tôi thì đi cùng. Sớm muộn gì anh cũng giúp chú kiếm đủtiền mua xe mới. Đây không phải là nơi nói chuyện, bọn mình tìm đường ra đã rồi tính kế lâu dài.”

Mặt dày nghe thế liền đổi giọng: “Đại ca, sau này có việc cứ để em,được bao ăn bao mặc lại kiếm được tiền thì chỉ cần anh nói một câu, đốivới em đó là thánh chỉ.”

Nửa đêm, nhiệt độ trong núi xuống thấp, khu huyệt mộ lại càng lạnhlẽo hơn, không thể ở lâu, chúng tôi bật đèn pin lên rồi lần mò ra bênngoài mới thấy chúng tôi đang ở giữa một bãi tha ma lưng chừng núi, mộmới mộ cũ đều có, chẳng trách dọc đường gặp hình nhân. Một số mộ vẫn còn đồ cúng, thu hút thú hoang lần mò tới kiếm ăn. Chẳng ai trong chúng tôi muốn ở lại đây tới trời sáng cả, nên đành phải mò mẫm trong đêm tìmđường ra ngoài, tiếng gió rít lên thê lương bên tai, nghe như tiếng makhóc quỷ hờn.

Bước thấp bước cao tới tận khi trời sáng, chúng tôi mới thoát ra được khe đất chật hẹp đó. Trước mắt là một vùng rộng lớn, một ngọn núi caonhô lên giữa biển mây mù, ngọn núi cao vút hùng vĩ mây vờn xung quanh.Xem ra ngọn núi này chính là Thông Thiên Lĩnh, nhìn dọc nó như một ngọnnúi, nhưng nhìn ngang thì như một dãy núi. Đi tiếp thêm một đoạn, chúngtôi nhìn thấy một hang động đen ngòm khổng lồ hiện ra mờ ảo trong lànmây, cả hội không khỏi ngạc nhiên, Thông Thiên Lĩnh làm gì có hang độngnào to như vậy, điều khiến người ta kinh ngạc hơn là cái hang này rấttròn không giống được tự nhiên tạo hóa.

Vì mây vờn che khuất không nhìn rõ, nên khi đi thêm một đoạn nữa,khoảng cách đã gần hơn, chúng tôi thấy đó không phải một miệng hang màlà một vật gì đó hình tròn rất to nhô lên trên sườn núi, chẳng lẽ đó làđĩa bay rơi từ trên trời xuống? Hay là một cây nấm khổng lồ mọc dưới đất lên?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN