MA CHÓ - Phần 1: Bóng dừa dưới trăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


MA CHÓ


Phần 1: Bóng dừa dưới trăng


Câu chuyện bắt đầu xuất phát từ bố em, nói là từ bố, nhưng thực ra, cũng không hẳn là như vậy. Hồi ấy bố em mới 18, 19 tuổi, tốt nghiệp xong cấp ba, do thi vào trường vẽ điểm năng khiếu thiếu có 0,5 điểm trong khi thừa hẳn 1 điểm văn hóa nên thành ra không đậu, đành nhập ngũ xin đi lính. Nhập ngũ được đâu gần nửa năm, bố em được doanh trại cho nghỉ phép mấy ngày về thăm nhà, là vào giữa mùa hè, tầm tháng bảy, tháng tám. Mà doanh trại bố đóng ở xa lắm, tận trên vùng rừng núi xa xôi, hẻo lánh nên về nhà thì phải bắt xe khách đường dài. Cũng từ chuyến xe khách bình thường ấy mà bố em sau này, có thể nói là, ” đã cứu cả gia đình thoát khỏi một biến cố khủng khiếp!”. Có lẽ, đó là một cơ duyên.

Lúc xe khách dừng nghỉ chân giữa một đoạn đường khá vắng vẻ cho mọi người đi vệ sinh và nghỉ ngơi chốc lát, bố em cũng xuống xe, lúc quay trở lên thì chợt thấy trong đám cỏ ven đường từ đâu chạy ra một con chó nhỏ lông vàng. Chuyện chẳng có gì lạ nếu nó không lẽo đẽo đi theo bố. Lúc đầu bố em cũng không để ý, nhưng khi đi vệ sinh xong đang tính quay lại chỗ xe đậu, thì thấy nó cứ đi theo mình, vẫy đuôi tíu tít ra vẻ thân thiết lắm. Ngó xung quanh xem chó nhà ai thì chỗ đấy chỉ độc toàn đồng và cỏ hoang mênh mông, bên cạnh là một bãi tha ma lạnh lẽo, xa tít tắp mới thấy thấp thoáng mái nhà. Bố chưa biết làm thế nào, cứ đứng nhìn con chó kì lạ kia, nó cũng ngồi chồm hỗm phía dưới ngẩng cổ nhìn lên với ánh mắt đáng yêu hết sức, cái đuôi thì không ngừng quẫy tíu tít. Trên xe, người phụ xe bấy giờ đang hối thúc mọi người mau chóng trở lại chỗ ngồi vì xe sắp sửa lăn bánh. Không kịp nghĩ nhiều, bố e bế con chó ấy đem lên xe luôn. Đem về nhà, ông bà em cũng khá quý con chó, còn nó thì cũng nhanh chóng làm quen với mọi người, lại còn suốt ngày lẽo đẽo đi theo bố, từ trên nhà xuống dưới bếp, cứ như hình với bóng.
Ở nhà được vài hôm, hết phép, bố em lại sửa soạn hành lý để quay lai đơn vị, và tất nhiên, bố để con chó ở nhà cho ông bà nội nuôi. Vì bình thường, con cái đều đi xa, đứa đi học, đứa vào bộ đội, thành thử ở nhà chỉ có hai ông bà già với nhau, nay có thêm con chó, xem như là có thêm kẻ để bầu bạn cho vui cửa vui nhà. Sau đó khoảng vài hôm thì bắt đầu có sự lạ. Em nhớ bà kể hình như là gần rằm thì phải. Đêm ấy trăng sáng lắm, vì vào mùa hè trời oi ả dù là ban tối nên hồi ấy bà em hay có thói quen trải chiếu ra hè nằm cho mát đến tận 11, 12h đêm mới trở vào giường. Bà bảo, đêm ấy cũng thế, nằm được một lúc nhìn ánh trăng rõ sáng, xong phe phẩy cái quạt nan được mấy cái thì buồn ngủ. Đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng con vàng sủa ( là tên bố em đặt cho con chó ). Bà em mới giật mình mở mắt ra thì lấy con vàng đang đứng ở bờ hè gian bên nghếch mõm về phía vườn mà sủa. Nó sủa nhát gừng, hai chân trước làm động tác cào cào xuống nền gạch. Bà em nhìn theo hướng nó sủa thì là ngọn dừa ở mép vườn giao với vườn nhà hàng xóm. Hồi ấy nhà hàng xóm e trồng nhiều dừa lắm, cây nào cây nấy cao vượt xa nóc nhà ngói, tán rợp một góc trời. Quả chi chít mà cao quá, hai ông bà nhà bên cũng chả tài nào hái được, đành thi thoảng có người cháu câm điếc lên chơi thì nhờ chú ấy trèo lên hái hộ, xong xuôi lại cho nhà e một hai quả. Giống gì mà nước dừa nhìn kỹ nó lại hơi có ánh đỏ. Bà em cứ xuýt xoa nhà ông T xin đâu được giống dừa ngọt nước, cái ngon thế. Lại quay lại tình hình lúc bấy giờ. Nghe con chó sủa một cách kì cục, bà e mới nheo mắt nhìn về phía ấy. Dưới nền trời hắt ánh sáng vàng nhợt nhạt của mặt trăng, nổi bật lên là dáng vẻ kì dị của những tàu lá dừa khổng lồ lúc ấy chỉ toàn một màu đen thẫm đang đứng yên vì lặng gió. Trên thân cây chót vót, dưới mấy quả dừa là một thứ gì đó mà theo lời bà em kể là khó mà diễn tả được. Nó không phải là một cái bóng đen hay trắng như các bạn đã biết. Mà nó nhờ nhờ, không rõ nét nhưng lại để con người có thể nhìn thấy được. Trông nó giống như một ảo ảnh màu nghi nhạt, đang bám trên thân cây dừa. Bà em đứng hình mất nửa phút, mắt không chớp nhìn chăm chăm vào ” nó “. Sau đó, con vàng lại càng sủa to hơn, khiến bà như hoàn hồn, miệng ú ớ kêu ông em. Lúc bà quay lại nhìn thì tất nhiên, nó đã biến mất. Bà em vội vàng vào lay ông dậy, kể đầu đuôi thì ông em gạt đi giọng ngái ngủ bảo rằng bà mắt nhắm mắt mở rồi nhìn gà hoá cuốc. Bà em cũng im lặng trở vào giường nằm vì, có thể ông em nói đúng. Chỉ có con vàng là vẫn tiếp tục đứng ở đầu hè bên ngoài, thi thoảng lại sủa lên vài tiếng gọn lỏn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN