Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 6: Đả đấu
Rời khỏi lùm cây, liền thấy hai con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ, chúng không bị cột, đang tự do đi lại. Hai con ngựa này một hồng một bạch, bạch mã trắng như tuyết, hồng mã thì hơn lửa, làm người ta liền chú ý. Tiểu Ngưu bằng trực giác đã đoán ra ai là chủ nhân của chúng.
Hai con ngựa to lớn như thần mã, thân thon dài, chỉ nhìn một lần đã biết không phải phàm phẩm. Tiểu Ngưu trước giờ chưa từng thấy qua ngựa tốt như thế, không khỏi nhìn cho mãn nhãn, thâm tâm thầm khen ngựa tốt, chủ nhân lại càng tuyệt vời. Vừa nghĩ đến đó, mục quang liền di chuyển đến thân thể của lưỡng nữ.
Lưỡng nữ đứng ở đó, thật là song phong đối trì, nhị thủy phân lưu. Tuy nhiên Giang Nguyệt Lâm so với Đàm Nguyệt Ảnh vẫn đẹp hơn một chút, nhưng lại thiếu đi một chút mị lực. Tiểu Ngưu tâm lí thẳng đuột, thầm nói, giá mà có thể có được một mĩ nữ này nhất định là diễm phúc vô biên, còn nếu có thể trái ôm phải ấp thật chẳng khác gì đang sống trên thiên đường. Giang Nguyệt Lâm thì đã thuộc về ta rồi, còn Đàm Nguyệt Ảnh, hừm, nghe nói nàng đã đính hôn với người khác rồi. Sợ quái gì, cho dù là nàng đã kết hôn rồi thì sao chứ, chủ yếu chỉ cần Tiểu Ngưu ta thấy thích nàng thì nhất định ta sẽ không để nàng vuột khỏi tay.
Nghe một tiếng gọi, lưỡng mã đã hí lên và phi về phía chủ nhân. Vừa sát đến bên cạnh chúng liền cọ đầu vào thân chủ nhân thể hiện một tư thái vô cùng thân mật. Nhìn thấy hành động đó Tiểu Ngưu không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Đàm Nguyệt Ảnh tung thân lên mình ngựa, váy dài phiêu đãng trong gió, phong độ bất phàm, làm Tiểu Ngưu phát ngốc. Nhưng Nguyệt Ảnh lại không quan tâm đến Tiểu Ngưu, nhìn trời chứ không nhìn chàng, cứ như chàng không có tồn tại. Giang Nguyệt Lâm thì lại khác, nàng kéo nhẹ cương hồng mã, cười khẽ với Tiểu Ngưu, quan tâm hỏi: “Tiểu Ngưu đệ, đệ đến đây làm gì thế. Đệ không có cưỡi ngựa à?”
Tiểu Ngưu thấy mĩ nhân quan tâm, tâm lí thoải mái, toét miệng trả lời: “Đệ…Đệ đi bộ đến đây. Thấy thời tiết thật đẹp, nếu mà xuống bơi, cảm giác chắc là tuyệt vời lắm.”
Không đợi cho Nguyệt Lâm nói gì thêm, Đàm Nguyệt Ảnh đã cất tiếng: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi cũng thật là kẻ không giống người bình thường ha. Thời tiết vừa đẹp, ngươi liền muốn bơi, ngay cả y phục cũng không cởi ra, quả thật là có cá tính. Mà có thật là ngươi vẫn thường mặc nguyên y phục để mà đi bơi không vậy?”
Tiểu Ngưu bị người ta nói một câu châm chọc như thế, mặt liền đỏ bừng, rủa thầm, đúng là nãi nãi mà, nãy giờ thì không nói, sau này mà gặp được nàng lần nữa, hắc hắc, nhất định sẽ cưỡi lên người nàng nguyên cả một đêm, khiến nàng mỗi ngày phải đòi hảo hảo cùng ta. Hắc hắc, tuy nàng nói khó nghe như vậy, nhưng cũng đã mở miệng nói với ta, cũng coi nhưng là không phải là xấu lắm.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc hai tiếng, mở miệng giải thích: “Thường thường khi đệ xuống nước, tự nhiên là cũng giống như mọi người, cởi bỏ hết y phục để bơi. Chỉ có hôm nay thì khác. Khi đệ vừa xuống nước, tự nhiên lại nghe được tiếng lão thiên, lão nhân gia không cho đệ cởi y phục, đệ thật sự không hiểu tại sao, giờ thì đệ đã minh bạch. Thì ra là lão thiên gia an bài đệ cứu Nguyệt Lâm tỷ tỷ đó.”
Nghe chàng hồ ngôn loạn ngữ như thế, Đàm Nguyệt Ảnh hừm một tiếng, gần như là thóa mạ. Nhưng Nguyệt Lâm lại thể hiện ra nụ cười cảm kích, nói với Tiểu Ngưu: “Đa tạ đệ, Tiểu Ngưu đệ, thế có thật là lão thiên phái đệ đến cứu tỷ không. Ân tình của đệ, tỷ tỷ này suốt cuộc đời sẽ không quên.
Tiểu Ngưu trong lúc đang định nói vài lời khiêm nhường thì Đàm Nguyệt Ảnh lúc này đang cưỡi trên lưng ngựa chợt nói: “Tỷ nói cho sư muội biết, muội trước hết hãy khoan nói lời cảm kích. Như quả mà muội biết được khi mà muội hôn mê, hắn đã làm gì muội, chỉ sợ muội có thể đã giết hắn ngay lập tức.“
Giang Nguyệt Lâm nghe sư tỷ nói thế, “A” lên một tiếng, chuyển đầu quay lại nhìn sư tỷ, chờ đợi nàng nói tiếp. Tiểu Ngưu lập tức nhớ lại tỉnh cảnh mình cứu tỉnh nàng, liên tục xoa bóp cái bộ ngực của nàng. Lúc đó chỉ là ngộ biến tòng quyền, ngoài ra không có tư tưởng nào khác. Vậy mà Tiểu Ngưu không thể nghĩ được Đàm Nguyệt Ảnh dùng điều đó làm vũ khí lợi hại để công kích gã
Tiểu Ngưu cắn môi cắn lợi, nhìn về phía Đàm Nguuyệt Ảnh miễn cưỡng nở nụ cười: “Đệ nói Nguyệt Ảnh tỷ tỷ, tỷ không thể trách đệ được. Lúc đó đệ chỉ lo cứu Nguyệt Lâm tỷ thôi. Đệ tin rằng Nguyệt Lâm tỷ sẽ hiểu được, và sẽ không trách mắng đệ. Tỷ ấy là một mĩ nữ thông tình đạt lí mà.“
Giang Nguyệt Lâm mục quang hết nhìn qua Tiểu Ngưu lại nhìn qua sư tỷ, như lạc vào sương mù, hỏi: “Các người thật ra là nói việc gì, tại sao ta lại không hiểu gì hết?” Nàng cố nỗ lực nhớ lại việc xảy ra sau khi mình hôn mê, thực sự không thể nhớ được gì.
Đàm Nguyệt Ảnh cười lạnh, mắt trừng trừng nhìn Tiểu Ngưu, sau đó nói: “Sư muội à, hắn đã làm gì, tỷ tạm thời không nói. Muội để cho hắn tự nói với muội. Chừng nào về đến khách điếm, tỷ đích thân nói lại cho muội, xem thử tiểu tử có nói dối không.” Nói xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí lên một tiếng phi hướng về thành. Chỉ chừng chớp mắt thì không thấy đâu nữa, hệt như một đóa bạch vân tan biến mất.
Tiểu Ngưu nhìn theo hướng nàng vừa khuất, thầm nhủ, đẹp thì có đẹp thật, bất quá lại không có chút tình nghĩa. Cho dù nàng không thích ta, phản cảm ta, cũng không nên dùng cái việc này để chơi ta chứ. Bởi vì việc này này dính líu đến thanh bạch của Giang Nguyệt Lâm, nếu mà truyền ra ngoài, khẳng định danh dự của Giang Nguyệt Lâm sẽ tổn hại, chỉ sợ đem đến bất lợi cho Lao Sơn phái của nàng. Cái này cũng phải cám ơn nàng và sư tỷ nàng. Nghĩ lại, Đàm Nguyệt Ảnh này thật nhiều tâm kế. Nàng nói được một nửa rồi ngưng, như thế nói lên điều gì, nói lên rằng chỗ mà mình nghĩ đến thì nàng cũng đã nghĩ ra. Bởi vậy, như là nàng muốn đem vấn đề này đá qua ta vậy.
Mĩ nữ này quả thật tinh tế. Ta nếu mà nói dối với Giang Nguyệt Lâm, đến khi Giang Nguyệt Lâm trở về khách điếm cùng với nàng đối chất, lập tức sẽ giúp đỡ. Giang Nguyệt Lâm lúc đó đối với ta bất hòa, lập tức bỏ mặc ta. Còn nếu ta nói thật, sự việc có nguy cơ nghiêm trọng, Giang Nguyệt Lâm có thể xấu hổ và phẫn uất rồi li khai ta. Tóm lại, ta là Trư Bát Giới ở trong gương bị đày ra ngoài. Đàm Nguyệt Ảnh này không hổ là ‘Hàn Hương tiên tử’, vừa thơm lại vừa lạnh. Nhưng Tiểu Ngưu ta không sợ nàng đâu, nàng càng khó đối phó, thì Tiểu Ngưu ta càng muốn chinh phục. Chinh phục được mỹ nữ dạng như nàng càng có cảm giác
Giang Nguyệt Lâm thấy chàng đang trầm tư, liền hỏi: “Tiểu Ngưu đệ, đệ đang suy nghĩ gì vậy?“
Tiểu Ngưu vội vàng vẫy tay chối: “Không có gì, Giang tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Tiểu Ngưu quyết định chủ ý, tạm thời không thể nói ra sự tình, đến khi trở về khách điếm rồi hãy nói. Dĩ nhiên với người ngoài, tốt nhất là ta lựa chọn im lặng, tin rằng đó chính là biện pháp tốt nhất. Tiểu Ngưu ta không có ngốc như thế nên ta mới không hợp với Đàm Nguyệt Ảnh đấy chứ
Giang Nguyệt ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngưu đệ, đệ hãy nói thật, đệ lúc đó đối với ta như thế nào?“
Tiểu Ngưu không một chút hoảng hốt, chính thị thản nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Giang tỷ tỷ, tỷ muốn biết sao? Chờ đến khi chúng ta trở về khách điếm, đệ sẽ tường tận nói cho tỷ rõ. Tỷ yên tâm đi, đệ quyết không phải là kẻ vô lương tâm.“
Nếu là lúc thường, Giang Nguyệt Lâm nhất định hỏi cho ra lẽ, chỉ hôm nay tâm tình không tốt. Tưởng rằng chỉ có tự sát thì mới giải thoát được bản thân, làm sao tâm tình đột nhiên có thể tốt được? Cái nàng cần hiện giờ là thời gian để suy nghĩ thông suốt hơn. Vì thế, Giang Nguyệt Lâm tạm thời không tiếp tục truy vấn. Với lại nàng vốn tin Tiểu Ngưu là một người tốt, ngoài ra còn đã từng cứu mình một mạng.
Giang Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu nói: “Tiểu Ngưu đệ, đệ không có ngựa, đệ hãy cưỡi ngựa về trước đi, ta cũng sẽ nhanh chóng về tới nơi.“
Tiểu Ngưu tuổi tuy còn nhỏ, nhưng vẫn có phong độ của nam tử hán. Chàng làm thế nào lại có thể để một cô nương đi bộ còn mình thì cưỡi ngựa. Như thế thì đâu còn là người nữa. Tiểu Ngưu kiên quyết không đồng ý: “Giang tỷ tỷ, hay là tỷ cưỡi ngựa đi, đệ đi bộ. Đệ thân thể khỏe mạnh, khi mà tỷ đến khách điếm thì đệ cũng sẽ nhanh chóng đến nơi. Sẽ không có gặp trở ngại đâu.“
Giang Nguyệt Lâm giải thích: “Cho dù đệ cưỡi ngựa, ta cũng không có đi bộ.“
Tiểu Ngưu gãi gãi đầu, không hiểu, rồi hỏi: “Tỷ không đi bộ, thế tỷ làm thế nào mà đi về, trừ phi tỷ…” Chàng nói thế là tưởng nàng có ý, là hai người cùng cưỡi chung một con ngựa. Thế thì tình cảm dĩ nhiên là tốt, thân thể tiếp xúc, thật là kích thích, thật là lãng mạng. Tiểu Ngưu ta trăm lần đồng ý.
Giang Nguyệt Lâm cười khẽ: “Tiểu Ngưu, đệ cưỡi ngựa, còn ta có thế bay mà.” Nói xong nàng liền lấy một mảnh vải đỏ từ trên người ra.
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt hỏi: “Giang tỷ tỷ, tỷ như vậy là có ý gì?“
Giang Nguyệt Lâm đáp: “Đệ sẽ nhanh chóng hiểu thôi. Hiện tại, đệ trước hết hãy lên ngựa đã. À, không biết là đệ có thể cưỡi ngựa được không?“
Tiểu Ngưu đắc ý cười đáp: “Cái việc khác thì đệ không có bản lĩnh.” Nói xong, liền leo lên lưng ngựa, nhất nhất mỗi động tác đều rất nhanh nhặn.
Giang Nguyệt Lâm liền đề tỉnh: “Ngựa này của ta tính cách rất hung dữ, đệ hãy cẩn thận đó.“
Tiểu Ngưu tay cầm cương, nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Vừa dứt lời, thân thể bỗng chấn động dữ dội. Tiểu Ngưu không kịp phòng bị, từ trên lưng ngựa rơi xuống. Giang Nguyệt Lâm thấy thế, vội bước tới trước, tóm lấy cổ áo chàng, nhấc gã lên, nhẹ nhàng đặt chàng lên lưng ngựa.
Giang Nguyệt Lâm nói: “Ngồi cho vững.” Liền đó nói với con ngựa: “Tiểu hồng này, đây là bằng hữu tốt của ta. Nếu không có đệ ấy cứu ta một mạng, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không thấy được ta nữa. Từ nay về sau ngươi thấy đệ ấy cũng như thấy ta vậy, không được phát tì khí nhé.” Tuấn mã vừa nghe xong, hai vó vừa cất lên liền hạ xuống, biến thành thuần phục.
Tiểu Ngưu nhìn thấy vậy liền thầm ngưỡng mộ. Chàng muốn che đi sự xấu hổ hồi nãy, nên mới mở miệng nói: “Giang tỷ tỷ, tỷ thật là tài giỏi đó, ngay cả ngựa mà cũng nghe tỷ nói.“
Giang Nguyệt Lâm cười nhẹ nói: “Đó đâu phải là bổn sự gì, có thể bay mới thực là bổn sự“
Tiểu Ngưu bất giải, hỏi: “Tỷ nói gì thế?“
Giang Nguyệt Lâm không trả lời, cầm miếng vải đỏ tùy ý phất nhẹ một cái, miếng vải đỏ lơ lửng trong không khí, rung động trong gió nghe phần phật. Giang Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu nói: “Đệ cưỡi ngựa chạy trước, xem thử chúng ta ai chạy nhanh hơn.“
Tiểu Ngưu biết Giang Nguyệt Lâm có chút thần thông, không tiện nói nữa, liền kéo dây cương, hô lên “Gia“. Tuấn mã liền hiểu ý, mãnh liệt chuyển mình, bốn vó như bay, hướng thành trì phi đến. Chỉ trong thoáng chốc, đã phi được khá xa. Tiểu Ngưu lo lắng Giang Nguyệt Lâm không theo kịp, liền quay đầu lại nhìn, xem thử nàng làm thế nào để quay về.
Phía sau trống không, chỉ có đạo lộ và sơn lâm. Tiểu Ngưu mỉm cười, tự nói với mình: “Mình thật là nhanh mà.“
Liền nghe thượng biên có tiếng tiếp nói: “Chưa hẳn thế.“
Tiểu Ngưu ngẩng đàu lên nhìn, chỉ thấy Giang Nguyệt Lâm đứng trên miếng vải, ngự phong phi hành, phong thái phiên nhiên, không khác gì tiên tử. Đó là không phải là đằng vân sao? Nàng hai chân đạp cung bộ, ngón tay chỉ chổ nào thì miếng vải liền bay về phía đó. Đây rõ ràng đâu phải nhân gian nữ tử, mà là tiên nữ hạ phạm. Tiểu Ngưu nhìn nhìn không khỏi có điểm phát ngốc.
Giang Nguyệt Lâm đang ở phía trên đầu gã nói: “Tiểu Ngưu, đệ không được chạy trốn, ngồi cho vững. Tỷ ở phía trước cổng thành đợi đệ.” Nói xong, người và miếng vải như một đạo hồng quang, chỉ trong chớp mắt Tiểu Ngưu đã không thấy đâu nữa.
Trong lòng Tiểu Ngưu thầm hoan hô bảo, cục cưng ơi, tuyệt quá đi, mình gặp được tiên nữ rồi. Ta mà cùng tiên nữ ngủ. Lão ba, người mà biết được chuyện này, chỉ sợ người ngưỡng mộ đến nỗi nước dãi chảy ra khỏi miệng. Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu thúc ngựa phi nhanh, hướng về cổng thành.
Lúc Tiểu Ngưu về đến cổng thành, ở đó đã có sẵn một nhóm người. Không chỉ có Giang Nguyệt Lâm, Đàm Nguyệt Ảnh, còn có hơn mười nam tử nữa. Tiểu Ngưu bằng trực giác đã biết được bọn họ là một nhóm người, chắc cũng là đệ tử của Lao sơn.
Tiểu Ngưu xuống ngựa, Giang Nguyệt Lâm vẫy tay gọi chàng. Tiểu Ngưu cười hắc hắc, ngạo mạn đi đến. Giang Nguyệt Lâm bắt đầu giới thiệu chàng cho mọi người xung quanh.
Người đầu tiên là một thanh niên độ khoảng ba mươi, mặt dài như mặt ngựa, da mặt vàng chành, trông như một con bệnh. Giang Nguyệt Lâm giới thiệu nói: “Đây chính là nhị sư huynh của ta, danh là Tần Viễn.” Tiểu Ngưu hướng hắn cung cung tay. Hắn cũng đối lại khẽ điểm đầu.
Người thứ hai là một thanh niên rất anh tuấn, kiếm mi hổ mục (Mày kiếm mắt hổ), trường thân ngọc lập, phong độ tao nhã, trên khuôn mặt có điểm một chút ngạo khí. Không cần ai giới thiệu, Tiểu Ngưu cũng biết được người này là kẻ nào. Nhất định đây là tình địch của gã, dĩ nhiên là không muốn làm gặp mặt.
Quả nhiên Nguyệt Lâm giới thiệu tiếp: “Đây chính là tam sư huynh của tỷ, chính là con trai của sư phụ ta, hiệu xưng là “Thái sơn nhất long”, tên là Mạnh Tử Hùng, cũng chính là hôn phu của sư tỷ.“
Tiểu Ngưu nghe thế liền cảm thấy không thoải mái, thầm nói: “Sau này ta nhất định làm ngươi đổi thành “Thái Sơn nhất trùng”. Trước mặt ta, còn dám xưng long với ta. Hừm, vị hôn phu, đầu heo“
Câu nói đó chỉ dám để trong bụng, không dám nói ra. Tiểu Ngưu hiển thị tác phong cung kính. Mạnh Tử Hùng ngay cả đầu cũng không điểm lấy một cái, chỉ nghe hừm một tiếng, liền dời mắt nhìn Đàm Nguyệt Ảnh, không để ý đến Tiểu Ngưu nữa.
Tiểu Ngưu đại não bốc hỏa, tâm thầm chửi: “Xú tiểu tử, ngươi có bao nhiêu thần khí? Đợi lão tử ngươi một ngày học được một hảo bổn sự, người đầu tiên thu thập chính là ngươi. Ngươi cứ chăm chăm nhìn Đàm Nguyệt Ảnh, nàng ấy là để ngươi nhìn sao? Nàng ấy chính là lão bà đã định của lão tử ta đây. Đợi sau khi ta nắm được nàng ấy rồi, ngươi còn dám nhìn nàng, nhất định móc hai mắt ngươi ra.”
Mạnh Tử Hùng không chỉ nhìn mĩ nữ, mà còn cùng mĩ nữ đàm đạo nữa. Đàm Nguyệt Ảnh đối với Tiểu Ngưu vô cùng lạnh lùng, còn đối sư huynh của nàng thì mỗi câu mỗi cười. Tiểu Ngưu sau một nhất hồi quan sát Đàm nguyệt Ảnh tươi cười, quả thật là đẹp hơn cả ánh trăng cả hoa, hơn những mĩ nữ mà Tiểu Ngưu đã gặp qua, làm gã nhìn đến phát ngốc.
Giang Nguyệt Lâm giới thiệu Tiểu Ngưu với người trên kẻ dưới một lượt. Đúng như Tiểu Ngưu nghĩ, tất cả đều là Lao sơn đệ tử. Bất quá bọn họ không hơn đệ tử phổ thông là mấy, so với Giang Nguyệt Lâm có điểm khác nhau.
Tiểu Ngưu còn chú ý đến gã có dáng vẻ bệnh phu Tần Viễn, cứ lén lút liếc nhìn Nguyệt Lâm. Tiểu Ngưu trong tâm có cảm giác khó chịu, có vấn đề gì vậy? Qua ánh mắt thưởng thức và bộ dạng khát vọng của hắn, thì không được mười cũng tám phần để ý đến Nguyệt Lâm. Tiểu Ngưu ta quả thật là kẻ bất hạnh mà, vừa quen biết lưỡng đại mĩ nhân, liền đụng phải hai gã tình địch thật đáng ghét.
Tiểu Ngưu quan sát trên dưới một lượt, phát hiện phần lớn phổ thông đệ tử đều say mê nhị nữ. Điểm này không khiến chàng tức tối. Chàng thừa biết mấy gã phổ thông gia hỏa này chả có lấy một phân lượng, căn bổn không có khả năng, vì thế bất tất để tâm bọn họ. Nhưng Tần Viễn và Mạnh Tử Hùng thì lại khác, bọn họ chính là Lao sơn đệ tử chính tông, thường xuyên tiếp xúc với nhị nữ. Ngoài ra tên Mạnh Tử Hùng này, còn là hôn phu tương lai của Đàm Nguyệt Ảnh, cũng nhanh chóng sẽ kết hôn. Hiện thực tàn khốc bắt buộc ta trước khi bọn họ kết hôn phải hành động. Tốt nhất là trước khi bọn họ thượng sàng ta phải sắp xếp mọi việc cho tốt. Mình thật sự không muốn hàng xài rồi của người ta. Cái loại đại mỹ nhân thế này nếu là bị tên tiểu tử ấy “Làm” rồi, thế thì thật sự là tao đạp rồi.
Tiểu Ngưu đang hồ tư loạn tưởng. Giang Nguyệt Lâm kéo Tiểu Ngưu sang môt bên, nói: “Tiểu Ngưu, đệ đang nhìn gì thế?“
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Phụ cận quanh đây phong cảnh quả thật là đẹp, đệ chính là đang ngắm phong cảnh.“
Tâm lí thì đang tưởng đến cảnh Đàm Nguyệt Ảnh thân mật với người khác, quả thật là khó chịu.
Giang Nguyệt Lâm cũng không phơi bày suy nghĩ của chàng, nhẹ nhàng nói: “Tam sư huynh và sư tỷ đã định thời gian hôn lễ rồi.“
Nói đến đó, đôi mắt đẹp khẽ liếc về phía Mạnh Tử Hùng, mang theo vô tận u oán. Tiểu Ngưu nhìn thấy ánh mắt đó, cảm thấy tâm buồn vô hạn. Chàng tự hồ minh bạch tại sao, chỉ là tạm thời không tiện xác định.
Nguyệt Lâm nói bọn họ hôn kì đã định rồi, điều này làm Tiểu Ngưu vừa đau vừa gấp. Chàng không dám lộ ra sắc mặt, hướng Nguyệt Lâm nói: “Ồ, thế thì cung hỉ Đàm tỷ tỷ, thế nhưng không biết ngày đại hỷ của họ thì bao giờ mới tới vậy.“
Tiểu Ngưu chính là muốn biết mình còn nhiều hay ít thời gian hoạt động.
Giang Nguyệt Lâm mỉm cười thê lương hồi đáp: “Hai tháng nữa, cũng không lâu lắm đâu. Tam sư huynh sẽ có một lão bà tốt. Sư tỷ quả có một kết quả mĩ mãn. Tỷ ấy thật là có số mệnh tốt“
Tiểu Ngưu hiểu rõ tâm ý của Giang Nguyệt Lâm, liền an ủi: “Giang tỷ tỷ, tỷ không cần phải ganh tỵ người khác. Tỷ sau này nhất định một ngày sẽ có hạnh phúc“
Giang Nguyệt Lâm giọng còn vài phần thương cảm: “Tỷ thật còn có mệnh tốt sao? Chỉ sợ tỷ đã mất đi tư cách tìm được hạnh phúc rồi.” Nói xong liền thở dài một hơi, hương đến nhóm người mà đi đến.
Tiểu Ngưu do dự một chút, rồi cũng đi theo. Trong tâm chàng nói, hai ta đều đồng bệnh tương liên. Sau này có thể gẫn gũi hơn. Người khác không muốn nàng, thì còn có ta muốn nàng. Nàng luôn là người của Tiểu Ngưu ta. Ta phải đầu để nàng nhận ra ta.
Tiểu Ngưu đến gần nhóm người, phát hiện ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Tần Viễn chăm chăm vào chàng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Tiểu Ngưu cũng hiểu được ý tứ, liền quay nhìn cười cười, như muốn chọc cho hắn tức. Tần Viễn tức giận đến nỗi không thể nhịn được.
Lúc này Đàm Nguyệt Ảnh đối mặt với mọi người rồi nói: “Các vị đồng môn, người của chúng ta đã đến đủ, bây giờ có nên quay về thôi. Sư phụ lão nhân gia nhất định đang chờ chúng ta về báo tin.” Mọi người nghe vậy liền vui mừng đáp ứng.
Đàm Nguyệt Ảnh liếc Tiểu Ngưu một cái, rồi lệnh cho một gã đệ tử trong nhóm xuống ngựa, đem ngựa đó đưa cho Tiểu Ngưu. Để cho tên đệ tử kia vào trong thành tìm một con ngựa, sau đó lại đây. Tên đệ tử xuống ngựa rồi vội vã đi. Tiểu Ngưu thấy Đàm Nguyệt Ảnh chiếu cố mình như vậy, trong lòng cảm kích. Rồi hướng nàng mà mỉm cười, nào ngờ Đàm Nguyệt Ảnh không hề nhìn chàng.
Đàm Nguyệt Ảnh ra lệnh một tiếng, mọi người liền thúc ngựa, từ góc cổng thành, nhằm hương bắc mà phi đi. Tiểu Ngưu chú ý là Đàm Nguyệt Ảnh và vị hôn phu thì đang chạy phía trước, nhưng còn Giang Nguyệt Lâm cố ý chạy ở phía sau cùng, Tần Viễn liền chạy gần Nguyệt Lâm, vẻ mặt nàng như không tình nguyện lắm. Tiểu Ngưu thì cười thầm trong bụng, cũng giảm tốc độ chậm lại, chạy cùng với Nguyệt Lâm thì một nhóm. Nguyệt Lâm đối với Tiểu Ngưu không có phản cảm, liền nở nụ cười với chàng. Mặc dù nụ cười đó không mấy sáng, có vài phần cô đơn, nhưng Tiểu Ngưu cũng thấy hạnh phúc.
Thật là thuận lợi, chạy liên tục cả hai ngày. Giữa trưa ngày hôm nay, gặp được một quán ở ngoài thành, đoàn người liền nhảy xuống ngựa đi đến, định nghỉ ngơi một chút. Quán thật không lớn, chỉ có bốn cái cột chống đỡ. Khi mọi người tiến vào thì thấy khách đã đầy trong quán. Bọn họ đều bận y phục của đạo sĩ, ước chừng hơn mười người
Một người trong đó đang nhấm nháp từng hớp trà, từ từ ngẩng đầu lên. Tiểu Ngưu thấy cái mũi đỏ to lớn của người đó. Chàng liền la lên một tiến, rồi muốn chạy ra ngoài. Người đó không ai khác chính là Thái Sơn Nhất Huyền Tử. Cách đây hai ngày lão đã từng bắt chàng, và tra hỏi chàng.
Nhất Huyền Tử cũng thấy được chàng, đầu tiên là giật mình, sau đó trở nên vui vẻ, lập tức đứng dậy, rồi gọi: “Ngụy Tiểu Ngưu, chúng ta thật là có duyên. Ngày trước mời ngươi đi mà không chịu, hôm nay ngươi cũng không cần phải khách khí vậy.” Nói xong liền rời chỗ ngồi, từng bước tiến gần lại chỗ của Tiểu Ngưu. Lão cũng để ý Tiểu Ngưu đang ở cùng với đám đệ tử Lao sơn. Không hiểu bọn chúng có quan hệ gì.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc: “Thái Sơn phái chỉ toàn rau với rau, chỉ sợ hàm răng của Tiểu Ngưu ta đây không thể nhai nổi.” Vừa nói chàng vừa chuyển người về phía sau Giang Nguyệt Lâm. Chỗ này gần cửa, nếu nói không lại, thì Tiểu Ngưu có thể chạy được.
Đàm Nguyệt Ảnh cũng thấy, liền gọi đám sư huynh muội tới kiến lễ với Nhất Huyền Tử. Đàm Nguyệt Ảnh nói: “Vãn bối bái kiến sư thúc.“
Nhất Huyền Tử cười cười: “Miễn lễ, miễn lễ.” Nói xong rồi mời họ đến chỗ đám đệ tử của mình, không khách sáo ngồi xuống uống trà, nhưng vẫn để ý tới Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu thầm nói, ta hiện đang ngồi với người của Lao sơn, chẳng lẽ lão lại không chịu nể mặt họ mà còn muốn bắt người nữa sao?
Không cần nói khách sáo, Nhất Huyền Tử đi thẳng vào vấn đề chính. Lão ngồi đối diện Đàm Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử hùng. Ánh mắt lão vẫn chăm chăm chú ý để Tiểu Ngưu bàn kế bên. Tiểu Ngưu đang từ từ hưởng thụ từng ngụm trà, ngồi cùng Nguyệt Lâm nói chuyện vui vẻ.
Nhất Huyền Tử hỏi: “Ngụy Tiểu Ngưu này, ngươi với bọn họ có quan hệ như thế nào, sao bọn ngươi có thể đi chung?“
Mạnh Tử Hùng liếc Tiểu Ngưu một cái, rồi đứng lên, định nói là bọn ta không quen chàng. Nhưng lại thấy Nguyệt Ảnh trừng mắt hắn, sau đó hắn từ từ nuốt lại vào trong. Hắn không dám làm trái ý sư muội. Sư muội nói một là một, nói hai là hai, cho tới bây giờ hắn không có phản bác.
Đàm Nguyệt Ảnh lễ phép cười với Nhất Huyền Tử: “Thế thúc, Ngụy Tiểu Ngưu này, chúng ta gặp được ở Hàng Châu, là bằng hữu của bọn tiểu bối. Hắn hiện nay muốn đi du ngoạn ở Sơn Đồn, vừa lúc cùng đường với bọn tiểu bối.“
Sắc mặt Nhất Huyền Tử trầm xuống: “Chẳng lẽ các ngươi không biết hắn là là cừu nhân của bọn ta sao? Đệ tử Thiếu Lâm và Nga My chết không minh bạch.“
Đàm Nguyệt Ảnh trả lời: “Cái chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, chúng ta không thể đổ oan cho một người tốt được.“
Nhất Huyền Tử liền nói to hơn: “Đổ oan cho người tốt? Hắn là người tốt? Nếu không phải hắn nói cho Hắc Hùng Quái, thì làm sao tên đó có thể trốn nhanh được. Đệ tử hai phái kia cũng sẽ không phải chết thảm như vậy.“
Đàm Nguyệt Ảnh liền nhắc nhở: “Người nói Ngụy Tiểu Ngưu cấu kết với Hắc Hùng Quái là Hoa Đông. Mà chỉ có một mình y nói như vậy, không có người làm chứng cũng không có chứng cứ. Ai biết y có nói đúng sự thật hay không.“
Tiểu Ngưu đang ở một bên liền phụ họa theo: “Đúng đó, Đàm tỷ tỷ nói đúng, không thể tin lời nói của tên cẩu Hoa Đông kia.“
Nhất Huyền Tử nổi giận khiến râu dựng lên, liền đứng lên, từ trong lòng ngự móc ra một quyển kinh phật, đặt lên bàn, hầm hầm nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi giải thích cho ta xem, cái này là do Hắc Hùng Quái tặng lại cho ngươi đúng không? Nếu ngươi và hắn không có cấu kết gì, thì dựa vào cái gì mà hắn tặng cho ngươi cái này:“
Tiểu Ngưu cười hì hì rồi nói: “Lão đạo trưởng, lão đang nói đùa à. Quyển kinh phật này là của mụ mụ ta đưa cho ta. Người thấy ta hay nghịch ngợm, nên khuyên ta niệm kinh để giảm bớt tính nghịch ngợm lại. Lão nói Hắc Hùng Quái tặng cho ta, điều đó thật tức cười chết đi. Ai cũng biết Hắc Hùng Quái giết người không chớp mắt, vui buồn bất thường, thì làm sao hắn có được quyển kinh phận này được? Làm sao tặng quyển kinh phật cho người khác? Hắn làm việc tốt à?“
Liên tiếp một loạt câu hỏi đặt ra, khiến cho Nhất Huyền Tử không biết đường trả lời.
Lão vội đem kinh phật lấy được để vào lòng ngực. Tiểu Ngưu liền xòe tay hướng Nhất Huyền Tử nói: “Lão đạo trưởng, mau trả lại quyển kinh cho ta. Ngày đó lão bắt ta, rồi đoạt đi kinh phật, sau đó đẩy ta xuống nước. Cũng may thủy tính ta giỏi, nếu không cái mạng nhỏ cũng không còn. Bọn Thái Sơn phái các người có danh tiếng không tệ, Không lẽ vẫn luôn lừa đời trộm tiếng sao? Treo đầu dê bán thịt chó ư?“
Nhất Huyền Tử vừa nghe xong liền nổi giận, hét lớn: “Con chuột chết kia, không giết được ngươi, không thể xóa được mối hận trong lòng ta.” Nói xong liền quất tay áo một cái, kình phong nổi lên, mấy cái chung trà trên bàn lập tức bay mạnh mẽ nhanh như điện tới đầu Tiểu Ngưu.
Không để Tiểu Ngưu có thời gian mà tránh né, mấy chén trà đó cũng đã đến gần, nhằm vào đầu, cổ, ngực của Tiểu Ngưu. Nếu mà trúng phải, thì cảm giác thế nào cũng khó chịu. Nguyệt Lâm ngồi đối diện Tiểu Ngưu thấy được, lập tức quất tay một phát, một ngọn gió lớn bốc lên, giống như một bức tường vô hình che chắn trước mặt Tiểu Ngưu. Chỉ thấy mấy chén trà đều rơi xuống, phát ra tiếng pa pa, dĩ nhiền đã vỡ nát hết.
Nhất Huyền Tử châm chọc: “Không tưởng Giang Nguyệt Lâm cô nương cũng bảo vệ hán tử.“
Nguyệt Lâm giận dữ, liền mở miệng nói: “Nhất Huyền Tử, lão đừng ép ta phải không tôn trọng lão. Ngụy Tiểu Ngưu là bằng hữu của chúng ta. Chúng ta có lý do bảo vệ đệ ấy, tuyệt không để người xấu làm hại đến đệ ấy.“
Nhất Huyền Tử kêu lên: “Loạn rồi loạn rồi. Cho dù là sư phụ của ngươi trước mặt ta cũng không thể vô lễ như vậy.“
Cục diện bắt đầu ồn ào, đệ tử hai bên đã bắt đầu đứng lên, tay đang nắm chặt binh khí, tùy thời mà xuất chiêu. Là người dẫn đầu Lao Sơn phái, Đàm Nguyệt Ảnh cùng Mạnh Tử Hùng cũng đứng lên theo.
Đàm Nguyệt Ảnh mỉm cười với Nhất Huyền Tử rồi nói: “Thế thúc, có chuyện gì thì chúng ta cũng có thể thương lượng giải quyết. Hai phái chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chỉ vì một chuyện nhỏ mà tổn thương hòa khí. Ta tin tưởng rằng sư phụ của ta cũng không muốn chứng kiến cục diện như vậy.“
Mạnh Tử Hùng nói theo: “Đúng đó, hai phái chúng ta lâu nay vẫn tốt với nhau.“
Nhất Huyền Tử cười cười: “Hai người các ngươi nói cũng nghe được đấy. Nghĩ đến sư phụ các ngươi, ta cũng không so đo với hàng tiểu bối các ngươi nữa. Hôm nay chúng ta gặp nhau, âu cũng là có duyên, sao không vui vẻ ngồi cùng nhau một chỗ mà nói chuyện nhiều hơn, cần gì phải trở mặt như thế? Hôm nay ta cũng không có yêu cầu gì khác, ngoài việc ta muốn mang Ngụy Tiểu Ngưu đi. Ta tin rằng các ngươi cũng không phản đối.“
Mạnh Tử Hùng định nói lão cứ tùy tiện mang chàng đi, vì chàng không phải người đồng môn. Nhưng liền thấy sắc mặt trầm trọng của Đàm Nguyệt Ảnh, bèn băn khoăn, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Đàm Nguyệt Ảnh trầm tư một chút rồi nói: “Thế thúc, không phải là chúng ta không muốn giao người, mà Ngụy Tiểu Ngưu quả thật là bằng hữu của chúng ta. Tuy không phải là môn nhân của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể giao hắn cho người khác. Hắn phụ thuộc chúng ta, mà hắn thuộc về bản thân hắn. Nếu hắn nguyện ý đi với thúc, thì chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Vừa nói vừa chuyển ánh mắt về phía Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu thấy Đàm Nguyệt Ảnh đang toàn lực che chở cho chàng, trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Chàng đứng ở trước cái bàn, rồi lớn tiếng tuyên bố: “Ngụy Tiểu Ngưu ta không phải người của phái Thái Sơn các ngươi, dựa vào đâu mà phải đi với các ngươi? Ngụy Tiểu Ngưu ta có tự do của ta, ai cũng không thể quản được ta. Ta muốn đi đâu là chuyện của ta, các ngươi có hiểu không?“
Nhất Huyền Tử giận dữ nhìn Tiểu Ngưu, nói: “Hôm nay ngươi nhất định phải đi với ta, muốn hay không cũng mặc, điều đó không do ngươi quyết định được. Hôm nay chính là ngày của bổn đạo trưởng, ai cũng không cản nổi.“
Đàm Nguyệt Ảnh can thiệp: “Thế thúc, cái này thật không tốt a. Người ta không muốn thì thúc cũng không nên ép.“
Nhất Huyền Tử nghiêm mặt lại: “Ta muốn mang hắn đi, chẳng lẽ các ngươi muốn đối đầu với Thái Sơn phái giúp đỡ hắn sao?“
Đàm Nguyệt Ảnh vẫn mỉm cười: “Thế thúc, người đừng làm khó bọn ta. Ngụy Tiểu Ngưu là bằng hữu của bọn ta, muốn đến Sơn Đông để thưởng ngoạn. Hắn cũng muốn đến Lao Sơn phái để bái kiến sư phụ của bọn ta. Sư phụ bọn ta tỏ vẻ nguyện ý cho hắn, dặn dò bọn ta hộ tống hắn lên núi. Ta nghĩ thế thúc là người hỏi lý lẽ, chắc không ngăn cản đâu.“
Nhất Huyền Tử hắc hắc cười lạnh: “Hôm nay dù các ngươi nói gì, ta cũng không tha cho Ngụy Tiểu Ngưu. Hắn cấu kết với ác ma, ta phải vì võ lâm không thể không trừ hại được.
Đàm Nguyệt Ảnh nói: “Nếu hắn đúng là tên bại hoại, thế thúc vẫn muốn ra tay? Chúng ta có lẽ đã xử lý rồi. Vấn đề ở đây là không có bằng chứng chứng minh hắn đích thực là một tên bại hoại.”
Nhất Huyền Tử suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Thấy các ngươi hữu lễ như vậy, ta cũng không muốn làm khó các ngươi làm gì. Nhưng muốn ta bỏ đi, ta thật không cam lòng. Thôi vậy đi, hai phái chúng ta giao đấu. Ai thắng, thì tên Ngụy Tiểu Ngưu thuộc về bên đó. Thấy thế nào?”
Đàm Nguyệt Ảnh liếc mắt qua đám người của mình, rồi đáp: “Bản lãnh của thế thúc thông thiên, bọn ta hàng tiểu bối nào dám làm đối thủ của người. Hơn nữa bọn tiểu bối động thủ với người, có điều không được hợp lễ lắm.”
Nhất Huyền Tử cười ha ha: “Chúng ta cạnh tranh công bằng, sẽ không làm tổn thương hòa khí đôi bên. Nếu sư phụ ngươi có hỏi qua, ta sẽ đến gặp lão, và giải thích cho lão nghe. Nếu lão ta nghe không thông, thì ta nói với sư ngươi của ngươi khuyên lão.”
Nguyệt Ảnh biết sư nương và Nhất Huyền Tử có giao tình. Sư phụ thì rất cố chấp, nhưng luôn nghe lời của sư nương nói. Nếu mà lão nói vậy, xem ra hôm nay không tỷ thí cũng không được. Cuối cùng Nguyệt Ảnh nói: “Nếu thế thúc đã nói vậy, bọn ta cũng phải chấp nhận tỷ thí thô. Không biết thế thúc định tỷ thí bằng cách nào?”
Nhất Huyền Tử thấy nàng đáp ứng, trong lòng như nở hoa. Lão vừa cười vừa nói: “Cái này rất đơn giả. Chúng ta đều luyện “Tam muội chân hỏa“, dùng nó để tỷ thí là được nhất. Ai có thể đánh vào người khác, thì sẽ thắng. Ngươi xem có được không?”
Nguyệt Ảnh nhìn qua đám sư huynh muội của nàng, rồi nói: “Mấy người bọn ta làm thế nào là đối thủ của thế thúc được chứ? Nếu có sư phụ của ta ở đây, cũng chỉ ngang bằng thế thúc thôi.”
Nhất Huyền Tử cười ngạo nghễ: “Lão nhân gia sẽ không chiếm tiện nghi của bọn ngươi. Để trách khỏi nói ta ăn hiếp bọn ngươi. Ta nghĩ các ngươi cùng lúc xông lên đi. Như vậy đối với bọn ngươi cũng công bằng rồi, ngươi thấy thế nào?”
Nguyệt Ảnh lo lắng một chút, nhưng nghĩ lại cũng có thể thử một lần. Nhưng nàng không thể quyết định liền được, rồi đối với người của nàng mà hỏi: “Hai vị sư huynh, Nguyệt Lâm sư muội, các người thấy thế nào?”
Mạnh Tử Hùng không chút do dự, liền hưởng ứng: “Sư muội nói sao thì sao, sư huynh không có phản đối.”
Tẫn Viễn cũng trả lời: “Ta không có ý kiến, theo ý sư muội vậy.”
Nguyệt Lâm lại càng không lùi về sau, nói: “Sư tỷ, tỷ ra lệnh đi, muốn đánh ở đâu, bọn ta đều phụng bồi tới cùng.”
Nguyệt Ảnh vẫn còn chút lo lắng, suy nghĩ một hồi, rồi quyết định: “Thế thúc, bọn ta đã thương lượng xong, đã chuẩn bị xuất chiêu, mong thế thúc hạ thủ lưu tình.”
Nhất Huyền Tử khen: “Thật là sảnh khoái. Nguyệt Ảnh cô nương sau này nhất định là một vị nữ trung hào kiệt, nhất định sẽ trở thành Lao Sơn đệ nhất nhân, không chỉ đơn giản là đệ nhất tiên nữ.”
Nguyệt Ảnh lắc đầu: “Thế thúc đã quá khen. Tại Lao Sơn, Nguyệt Ảnh chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng để nhắc tới.”
Nhất Huyền Tử uống một hớp trà rồi nói: “Không nói dư thừa nữa, chúng ta không cần phí lời. Hãy ra bên ngoài mà phân cao thấp. Bọn ngươi nên toàn lực xuất thủ, không cần phải khách khí. Ta ra tay sẽ không nhân nhượng đâu.” Vừa dứt lời, lão liền dẫn đám đệ tử ra khỏi quán nước.
Bên ngoài có một khoảng đất trống, vừa đủ để tỷ thí. Theo bọn Nguyệt Ảnh ra ngoài còn có Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu đứng gần Nguyệt Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Giang tỷ tỷ, các người có khả năng thắng được cái lão già mũi trâu này không?”
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “Điều đó không phô trương đâu. Lão ta rất hung dữ, có thể nói so với sư phụ tỷ bằng hoặc hơn mà thôi.”
Tiểu Ngưu than vãn: “Đáng tiếc là Tiểu Ngưu ta không thể làm gì hơn, nếu không nhất định sẽ giúp tỷ một tay đối phó với lão.”
Nguyệt Lâm bật cười, nói tiếp: “Đệ nhìn thì được, nhưng đừng có làm loạn tránh gây ra tiếng động.”
Tiểu Ngưu lo lắng nói: “Giang tỷ tỷ, để không phải xem nhẹ các người, nếu tỷ thấy không thể thắng được lão, chi bằng để đệ đi theo bọn họ đến Thái Sơn chó má gì đó được không? Bọn họ chắc không thể giết đệ. Nói thêm, Tiểu Ngưu đệ cũng có thể tự vẫn.” Vừa nói vẻ bi tráng dần dần hiện rõ trên không mặt.
Nguyệt Lâm an ủi: “Tiểu Ngưu, đệ cũng đừng lo. Dù cho chúng ta bị đánh bại, chúng ta cũng không đem đệ giao nộp đâu. Đệ nên nhớ, đệ chính là ân nhân của tỷ. Tỷ dù bất kể chuyện gì, cũng phải bảo vệ ngươi đến cùng.”
Tiểu Ngưu nghe xong cảm động, nói: “Đệ biết các người nhất định có thể thắng. Đệ có lòng tin với tỷ.”
Lúc này Nhất Huyền Tử đang đứng yên, đám đệ tử của lão thì đứng cách không xa nơi lão đứng để cổ vũ trợ uy. Nhất Huyền Tử đắc ý mỉm cười, nhìn tứ danh đệ tử của Lao Sơn phái, để xem bọn họ có sử dụng chiêu gì.
Chỉ thấy Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm trước sau đứng yên một chỗ. Hai tay Nguyệt Lâm đặt lên lưng của Nguyệt Ảnh. Sau đó cả hai cùng đứng tấn, hướng đối diện Nhất Huyền Tử. Hai người Tần Viễn và Mạnh Tử Hùng cũng cùng động tác y như vậy. Vẻ mặt bọn họ tập trung, như là đang đối đầu với địch nhân. Bọn họ cũng biết là ngay cả sư phụ của bọn họ cũng phải khó khăn mới đối với được với Nhất Huyền Tử.
Tiểu Ngưu thấy mình không giúp được gì, chỉ còn cách đứng qua một bên, cùng đám đệ tử của Lao sơn mà chăm chú quan sát trận đấu. Ngoài ra chàng cũng lén nhìn địa hình xung quanh, để khi thấy Lao sơn phái không cầm cự được, thì chàng cũng có thể nhanh chạy trốn. Sau lưng là rừng cây, xa xa một tí là dãy núi cao cao.
Tiểu Ngư nhìn vào giữa sân, phát hiện sau lưng Nhất Huyền Tử có hai người đang nhìn chằm chằm vào chàng, trong mắt chứa đầy hận ý. Hai người đó Tiểu Ngưu nhận ra, chính là đã hai tiểu đạo sĩ từng đánh với mình, bị mình hành hạ. Bọn chúng nhìn mình làm gì? Không cần phải nói, chắc là muốn để ý đến mình, sợ mình chạy trốn. Nãi nãi ngươi, bằng vào hai tên phế vật các ngươi, có thể cản ta được à. Tưởng Tiểu Ngưu ta không có một chút bản lĩnh à. Nói về chạy trốn, ta là thiên tài. Ta mà nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất.
Rồi nhìn lại giữa sân, đã có chút biến đổi. Hai vai Nhất Huyền Tử run lên, song chưởng giơ lên, song chưởng hợp lại thành một, và nói: “Ta lĩnh giáo công lực của các ngươi.” Vừa dứt lời, đã thấy hai đại hỏa diễm từ song chưởng bắn ra. Một đạo hướng về bên nam, một đạo hướng về bên nữ.
Lao sơn đệ tử cũng không chủ quan, cùng phát ra hai đạo hỏa chúng, chống lại của đối phương. Vì thế, sáu đạo hỏa diệm gặp nhau một chổ, chia là hai luồng. Nhất Huyền Tử cười cười: “Có bản lĩnh, nhưng mà chưa đủ khả năng.” Vừa nói, lão vừa tăng công lực, hai đạo hỏa diễm bị ngăn cảm từ từ tiến về phía trước.
Tiểu Ngưu thấy rõ ràng, mặc dù cùng phóng ra lửa, nhưng có điểm không giống nhau. Hỏa diễm của Lao sơn là đạm hồng (Màu đỏ nhạt), còn của Nhất Huyền Tử là tử hồng (Màu đỏ tía). Chỉ thấy khi đạm hồng gặp tử hồng thì chịu được, nhưng chỉ chịu được một lúc, càng ngày càng khó khăn. Mặc dù không có một tiếng động nào, nhưng nhìn vẻ mặt của song phương, rõ ràng là không thoải mái. Cái này không phải là tỷ thí, mà là liều mạng.
Được một lúc, Tiểu Ngưu thấy trên mặt Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh xuất hiện mồ hôi, chàng muốn lau dùm hai nàng. Quay qua Nhất Huyền Tử, trên mặt lão cũng đã xuất hiện những giọt mồ hôn. Có nghĩ là hai bên đang toàn lực ứng chiến, không ai muốn thua ai.
Tiểu Ngưu nhìn tiếp tục qua đội của cổ vũ, lúc này không có một tiếng động, không ai hô lên cả, chỉ nghe thấy tiếng gió. Tiểu Ngưu thật không hiểu, sao bọn họ lại hiền lành như vậy.
Chàng liền hỏi tên đệ tử Lao Sơn kế bên chuyện gì đang xảy ra. Tên này kề bên tai chàng mà nói: “Tiểu huynh đệ không biết gì à, khi sử dụng “Tam muội chân hỏa” rồi, thì sợ nhất là bị người khác quấy rầy. Nhất là tiếng động. Chúng ta hiểu được điều này, nên không ai dám xuất ra một tiếng nào.”
Tiểu Ngưu nghe xong liền gật gật cái đầu, không nghĩ được bọn gia hỏa này ngay cả thở cũng nhẹ nhàng đến không tưởng. Nhìn lại giữa sân, tử hồng của Nhất Huyền Tử đang chiếm ưu thế, đạm hồng chỉ coàn một khoảng ngắn. Tiểu Ngưu kinh hãi, trong lòng thoáng động, hai mắt ngó ngang dọc.
Tiểu Ngưu nhìn lại Nguyệt Lâm hai người, thấy mồ hôi đã đầm đìa, còn hai vị sư huynh kia cũng thở hồng học, dĩ nhiên là đang miễn cưỡng cầm cự. Tiểu Ngưu thật không biết rằng, tỷ thí ” Tam muội chân hỏa” mới chính là chân tài thật học, nửa điểm giả không thể có. Môn công phu này là môn công phu nhập môn, cũng là môn để luyện pháp bảo. Người luyện tuy nhiều, nhưng mà đạt đến trình độ siêu phàm nhập thánh thì chẳng có mấy ai.
Tổ sư gia của Lao sơn và Thái sơn đều là hảo bằng hữu của nhau, công phu cũng tương tự nhau. Nhưng thời gian trôi qua, hơn nữa mỗi lầ thay đổi chưởng môn của hai phái, thì công phu cũng dần dần khác biệt nhau. Tuy cùng là “Tam muội chân hỏa”, chẳng những màu sắc khác nhau, ngay cả khẩu quyết phát công cũng có thay đổi.
Tiểu Ngưu thấy tình thế nguy cấp, đầu tiên là muốn chạy trốn, nhưng thấy hai tên tiểu tử phía sau Nhất Huyền Tử vẫn còn đang chăm chăm nhìn chàng, căn bản không để ý đến tình hình hiện giờ ra sao. Trong mắt bọn chúng, tựa hồ như chàng quan trọng hơn Nhất Huyền Tử. Bởi vì Tiểu Ngưu đã từng đụng chạm đến bọn họ, bọn họ không thể dễ dàng buông tha Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu thấy bị người khác giám sát chặt chẽ, muốn liều thân đào thoát cũng không phải là cách tốt. Hiện giờ dưới tình huống này, Tiểu Ngưu chỉ còn cách tìm một diệu kế khác. Chàn cảm thấy đạm hồng của Lao Sơn giống như con rùa, thân dài một đoạn, trong lòng hơi ổn định lại. Như thế chàng lại càng có thêm nhiều thời gian suy tính kế sách.
Một lúc sau, Nhất Huyền Tử đột nhiên giẫm chân lên mặt đất, hét to một tiếng, tử hồng dồn sức tiến về phía trước, xem ra muốn thu nạp đạm hồng. Dường như người Lư Sơn tựa hồ biết bại cục đã định, nhưng bọn họ vẫn còn kiên trì. Bởi do sự giáo huấn của sư phụ bọn họ, chúng đệ tử không được nói đến thất bại.
Tiểu Ngưu bên cạnh không thể đứng yên nữa. Chàng đã nghĩ ra một diệu kế. Còn diệu kế này linh hay không linh, chàng cũng không có nắm chắc. Chàng chỉ còn có cách thử mà thôi. Dù sao cũng sắp bại, không ngại dùng cách “Tử mã lai đương hoạt mã y”. (Ngựa chết biến thành ngựa sống – liều một phen)
Trong lúc song phương đấu đến chết sống, Tiểu Ngưu đột nhiên nhảy vào giữa trận, bất ngờ chạy đến bên cạnh Nhất Huyền Tử. Chàng nhìn lão đạo cười, rồi thì thầm một câu vào tai. Những người khác đều không nghe rõ được là cái gì, chỉ thấy lão đạo nghe xong toàn thân run lên, bộ dạng giống như bị trúng gió. Tiếp đó quay đầu, hướng đến Tiểu Ngưu lớn tiếng hỏi: “Lời ngươi nói có thật không? Ngươi nói mau, ngươi nói mau.”
Tên đệ tử ở phía sau kêu lên: “Sư phụ, đừng để bị lừa.” Vừa nói vừa hướng về Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cười một tiếng “Hi hi”, rồi nhanh chóng quay trở lại phe mình.
Phải biết là môn công phu này lúc thi triển, sợ nhất là phân tâm. Lại bởi vì Tiểu Ngưu nói ra câu nào cũng mang tính dụ dỗ, liền khiến cho Nhất Huyền Tử đột nhiên quên mất tình trạng trước mắt, chỉ chú ý trong một thoáng tập trung lên người Tiểu Ngưu. Lão hơi phân thần như thế, công lực giảm sút liền. Đệ tử Lao Sơn sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ? Bốn người đồng thời phát lực. Đạm hồng tức tốc nhào về phía trước, nuốt gọn tử hồng không cần tính toán. Đạm hồng đó đánh hết lượt này đến lượt khác lên người Nhất Huyền Tử. Đánh cho Nhất Huyền Tử phải bật ra xa. Bọn đệ tử lanh mắt lẹ tay đỡ lấy. Dù vậy, Nhất Huyền Tử vẫn nhịn không được thổ ra hai búng máu, ho không ngớt. Nếu không phải lão đã luyện môn công phu này, người của lão sớm bị thiêu cháy mất rồi, chỉ sợ đến cái mạng già cũng không giữ được
Bốn đệ tử Lao Sơn vừa thấy thắng lợi, nhìn nhau vui mừng. Nguyệt Lâm rút khăn tay ra chính là muốn đưa Mạnh Tử Hùng lau mồ hôi. Chỉ thấy Mạnh Tử Hùng đã đưa cho Nguyệt Ảnh lau mồ hôi, lại còn nhẹ nhàng an ủi. Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Lâm vô cùng đau lòng, biết rõ là không có khả năng, nhưng mình vẫn cứ si tình, thật là hết thuốc chữa.
Nhị sư huynh Tần Viễn dù là không thông minh, cũng nghĩ đến chuyện ghi điểm ân cần. Khổ cái là trên tay lại chẳng có món gì, lấy gì mà đưa mỹ nữ lau mồ hôi đây. Chuyện gấp như vậy khiến hắn quýnh luýnh, đúng là vô phương.
Tiểu Ngưu nhìn thấy rõ ràng, hấp tấp chạy đến bên người Nguyệt Lâm, cầm khăn tay vừa nhẹ nhàng lau cho Nguyệt Lâm, vừa nói: “Giang tỷ tỷ, cám ơn các người. Nếu không phải các người bảo vệ đệ, Tiểu Ngưu hôm nay coi như tiêu rồi. Sau này đệ nhất định sẽ báo đáp thật tốt các vị.”
Nguyệt Lâm nhìn thấy chàng không chút tị hiềm, thực sự bội phục dũng khí của chàn. Nàng vốn nghĩ đến chuyện tránh sự ôn tồn của chàng. Rồi lại nghĩ lại, có người quan tâm đến mình thì có gì là không tốt chứ? Vừa đúng có thể cho bọn Mạnh Tử Hùng và Nguyệt Ảnh thấy, ta Giang Nguyệt Lâm cũng không phải là không có người thích. Chỉ cần ta chấp nhận, không thiếu nam nhân đấu đá để có ta. Nàng trả lời: “Tiểu Ngưu à, đệ không cần khách khí như vậy. Chúng ta đã sớm coi đệ như bằng hữu tốt nhất rồi.” Vừa nói vừa nghiêm túc nhìn chàng.
Kể từ khi quen biết, Nguyệt Lâm chưa bao giờ nhìn chàng kỹ càng. Bây giờ nàng mới phát hiện ra ngoại hình Tiểu Ngưu cũng không tệ. Mày dài, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, phối hợp với nụ cười ngây thơ chất phác, làm cho chàng giống như một hài tử khả ái. Thân hình hắn rắn chắc, cân đối thực sự là nhân tài. Chỉ là tuổi chàng còn nhỏ, chưa hoàn toàn trưởng thành. Nàng tin rằng chỉ thêm vài năm nữa, Tiểu Ngưu nhất định không thua kém Mạnh Tử Hùng. Ngay khi nghĩ đến đó, Nguyệt Lâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lại nói cái bọn Thái sơn đệ tử đó, thấy Lao Sơn lại có thể đánh thắng, thì đều rất là bất mãn. Bọn chúng trừng mắt la ó, muốn liều mạng với Lao Sơn. Sư phụ của bọn chúng sau khi đã uống thuốc trị thương của bổn môn, điều tức được một phen, liền hạ lệnh: “Tất cả mọi người bỏ đi, không cần với bọn họ tái đấu đâu. Hôm nay vi sư ta tính ra đã thua”
Bọn đệ tử phản bác: “Không, không, sư phụ, rõ ràng cái tên Ngụy Tiểu Ngưu đó gian lận. Chúng con không phục”
Nhất Huyền Tử ho lên một trận, nói: “Nghe ta, rút thôi”
Chúng nhân đỡ cho Nhất Huyền Tử dậy. Lúc gần đi, Nhất Huyền Tử còn tỏ ra có phong độ, nhìn Nguyệt Ảnh nói: “Thay ta thăm hỏi đến sư phụ của các người, cung hỉ ông ta đã dạy được một lớp hảo đồ đệ”
Nguyệt Ảnh tuy nghe ra lời này có đâm chọc, cũng gật đầu đáp ứng.
Sau đó lão liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi là hài tử giảo họat nhất mà ta từng thấy. Hừm, ngày nào đó lão đạo đặc biệt phải tìm ngươi thỉnh giáo công phu”
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, ta chỉ biết công phu mèo quào ba chân, lão tìm ta thỉnh giáo cái gì. Nhưng trên má Tiểu Ngưu không biến đổi, vòng tay nói: “Lão đạo trưởng có vấn đề gì, hoan nghênh đến hỏi, Tiểu Ngưu biết gì nói đấy, không giấu giếm, không để đạo trưởng thất vọng”
Nhất Huyền Tử tức giận hừm một cái, đúng lúc muốn đi, tiếng của Tiểu Ngưu vang lên: “Chậm đã, đạo trưởng.” Tiểu Ngưu vùa nói vừa bước tới vài bước nhưng không có sát lại quá gần. Chàng sợ lão đạo trưởng ám toán mình.
Nhất Huyền Tử mặt nghiêm túc, hỏi: “Còn có việc gì?”
Tiểu Ngưu thủ thế, đáp: “Đạo trưởng, trước khi người đi, mong trả lại ta vật đó” Lúc nói ngón tay hơi cong lại.
Nhất Huyền tử cố tình không rõ: “Ta lấy cái gì của ngươi?”
Tiểu Ngưu trợn tròn mắt nói: “Lão đạo trưởng, ta nói cho lão biết là lão không đúng nha. Lão lấy quyển kinh phật của ta bây giờ còn giả vờ hồ đồ hả?”
Nhất Huyền Tử cười giảo hoạt: “Lấy gì chứng minh quyển kinh phật đó là của ngươi?”
Tiểu Ngưu cười nói: “Ta dĩ nhiên có thể chứng minh quyển kinh phật đó là của ta, mẹ ta cũng có thể chứng minh. Lão trả ta quyển kinh phật, ta bảo mẹ ta chứng minh cho lão xem.”
Nhất Huyền Tử hừ hừ hai tiếng, rồi nói: “Hiện tại không thể xác định nó là của ai, vậy thì vật trên người ai là của người đó. Ngươi muốn đoạt lấy quyển kinh phật này hử? Được thôi, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi lúc nào cũng có thể đến Thái sơn, chỉ cần ngươi mạnh hơn, quyển kinh phật này ta sẽ đưa cho ngươi”. Nói xong quay đầu đi thẳng, không quan tâm đến Tiểu Ngưu nữa.
Tiểu Ngưu lầm bầm: “Thiên hạ đúng là không có đạo lý. Mẹ nó, lão tử vận khí không tốt, mới ra cửa là gặp quỷ rồi.”
Nguyệt Lâm đứng kề bên nói: “Tiểu Ngưu đừng nói linh tinh. Chúng ta nghỉ ngơi tiếp đi.” Nói xong, cùng một số người khác trở về bàn trà, ăn uống nghỉ ngơi được một chút rồi tiếp tục đi về hướng Lao Sơn
Trong lúc đi nhiều người muốn hỏi Tiểu Ngưu đã nói gì với Nhất Huyền Tử mà làm cho lão phân tầm cuối cùng dẫn đến đại bại
Tiểu Ngưu chỉ mỉm cười, không nói một lời nào, biểu hiện một dáng vẻ thâm trầm. Trời vừa tối, mọi người đến một tiểu thành, đi vào một lữ điếm. Nguyệt Ảnh đối với Tiểu Ngưu không tệ, mướn chàng ở riêng một gian phòng, còn người khác thì hai người chung một phòng. Làm cho Tiểu Ngưu cao hứng, cảm thấy bản thân được đề cao hơn.
Sau khi mọi người ăn uống xong, Tiểu Ngưu ngồi trên ghế dựa uống trà, suy nghĩ bâng quơ. Chàng thực sự muốn cùng Nguyệt Lâm nói chuyện, nhưng ngay khi nghĩ tới Nguyệt Lâm cùng với Nguyệt Ảnh ở chung một phòng, bản thân không biết làm thế nào để đến đó. Ngoài ra, đối diện nói chuyện với Nguyệt Ảnh thì không tiện lắm
Đang nghĩ làm gì để giết thời gian, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Tiểu Ngưu sửa giọng, cất tiếng nói hỏi: “Cửa không khóa, sao không tự tiến vào được?” Vừa nói, vừa nâng chén, hớp một ít trà.
Vừa ngửng đầu lên, dường như gặp phải tiên nữ. Toàn thân bạch y, mái tóc bay bay. Phong thái như tiên tử, ánh mắt như sao, uyển chuyển bước đến, ánh mắt sáng ngời đang nhìn cháng. Tiểu Ngưu không thể không đứng lên, tay run run, thiếu điều muốn rớt chén trà xuống đất. Miệng chàng há ra rồi khép lại, nhưng mồm miệng khô ran, nói không nên lời.
Người đến chính là “Hàn hương tiên tử” Đàm Nguyệt Ảnh. Gót sen di chuyển thật chậm đến cạnh Tiểu Ngưu rồi ngừng lại, chăm chú nhìn rồi nói: “Ta đã đến, ngươi không mời ta ngồi sao? Ngươi luôn để người khác đứng để nói chuyện với mình”.
Tiểu Ngưu như bừng tỉnh từ trong mơ, vội đặt cốc xuống, miệng mĩm cười nói: “Đàm tỷ tỷ đến gặp đệ, Tiểu Ngưu đệ có mơ cũng không thể nghĩ đến. Đệ có cảm tưởng đây thật sự là một giấc mơ.” Đang nói chuyện nhưng cũng kéo một cái ghế đến, dùng vạt áo lau sạch nó, trông có vẻ luống cuống. Vẻ ngòai đó thập phần buồn cười, trông như một người ngớ ngẩn. Bình thường, Tiểu Ngưu không thể có bộ dạng thế này.
Đàm Nguyệt Ảnh không cười, chỉ thấy nàng bình tĩnh ngồi xuống. Tiểu Ngưu nhìn thấy nàng ngồi xuống rồi, tự mình chuyển sang ngồi xuống đối diện với nàng, bởi vì ngồi cạnh nàng thì góc nhìn sẽ bị giảm bớt. Ghế đối diện lại không có ai, do đó chàng hoàn toàn có thể ngồi ở vị trí đó. Ngắm nhìn Nguyệt Ảnh, chàng không thể nhịn được, mỉm cười. Nếu như chàng quả là vị hôn phu của nàng, nàng nhất định sẽ mỉm cười.
Tiểu Ngưu khẩn trương xoa xoa ngón tay mở miệng hỏi: “Đàm tỷ tỷ muốn hỏi chuyện gì?”
Nguyệt Ảnh chớp chớp mắt nói: “Kjông có chuyện gì lớn, chỉ tùy tiện đến xem ngươi có cần gì không. Ngươi là khách của Lao Sơn phái, bọn ta không thể thất lễ được.”
Tiểu Ngưu cười cười: “Đàm tỷ tỷ khách khí quá, Tỷ xem đệ là bằng hữu là đệ mãn nguyện lắm rồi.” Nghe mùi hương bay ra từ người Nguyệt Ảnh, Tiểu Ngưu người như bay bổng tựa như sợi lông bay theo cơn gió.
Nguyệt Ảnh gật đầu: “Tốt, tốt lắm”. Hớp một miếng trà, miệng hỏi: “Nói cho ta nghe, hôm nay khi đang đanh nhau, đệ nói gì với Nhất Huyền Tử? Làm sao mà làm lão mất thần như vậy?”
Nghe câu hỏi, Tiểu Ngưu hơi thất vọng. Nguyên lai vị đại mỹ nữ đến đây không phải vì thích mình, mà chỉ muốn chàng trả lời vấn đề này thôi. Vậy mà mình mở tưởng quá xa xôi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!