Ma Đạo Tổ Sư
Chương 39: Thảo mộc (thất)
Hiểu Tinh Trần nói: “Vậy ngươi đi chậm thôi, đừng nhanh quá. Lại đụng phải người ta thì không hay đâu.”
Hắn chẳng nói một lời tới chuyện mình cũng không nhìn thấy, nắm tay A Thiến, dắt nàng tới ven đường, nói: “Đi bên này. Khá ít người.”
Lời nói lẫn động tác của hắn, đều vừa dịu dàng vừa cẩn thận, A Thiến vươn tay ra rồi lại do dự hạ xuống, cuối cùng, vẫn thần không biết quỷ không hay mà mó lấy túi tiền bên hông hắn, rồi nói: “A Thiến cám ơn ca ca!”
Hiểu Tinh Trần nói: “Không phải ca ca, là đạo trưởng.”
A Thiến chớp mắt: “Là đạo trưởng cũng là ca ca nha.”
Hiểu Tinh Trần cười: “Nếu đã gọi ta một tiếng ca ca, vậy thì trả lại túi tiền cho ca ca đi.”
Tay chân của loại lưu manh phố phường như A Thiến dù có nhanh hơn gấp chục lần, cũng không thể nào giấu được ngũ giác của người tu tiên. Nàng vừa nghe thấy, đã nắm lấy cây gậy co giò lao nhanh, chưa chạy được hai bước đã bị Hiểu Tinh Trần một tay túm cổ, nhấc trở về: “Đã nói đừng chạy nhanh vậy rồi mà, lại đụng phải người ta thì sao đây?”
A Thiến uốn éo vùng ra, hấp hé môi, răng trên cắn vào môi dưới, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ:“Không xong, nàng tính hô “phi lễ”!” . Đúng vào lúc này, một gã đàn ông trung nhiên vội vã quẹo từ góc đường ra. Gã vừa thấy A Thiến, mắt sáng rỡ, hùng hùng hổ hổ đi tới: “Con oắt này, bắt được mày rồi, trả tiền lại đây!”
Mắng chưa hết giận, phất tay phết một tát lên mặt nàng, A Thiến sợ đến mức vội vã rụt cổ nhắm mắt lại. Nào ngờ, một bạt tai này không hạ lên má nàng, mà đã bị người ta chặn đứng giữa chừng.
Hiểu Tinh Trần nói: “Các hạ bình tĩnh chớ nóng nảy. Đối xử với một cô bé như thế, không hay lắm đâu.”
A Thiến lén lút mở mắt liếc nhìn, gã đàn ông trung niên nọ rõ ràng dùng lực rất mạnh, nửa đường bị Hiểu Tinh Trần nám lại, nhìn như rất nhẹ nhưng lại chẳng thể tiếp tục hạ xuống thêm chút nào nữa, lòng thấy sợ hãi, mạnh miệng nói: “Cái tên mù tự dưng chạy ra nhà ngươi, thật uổng cho ngươi làm anh hùng hảo hán! Con oắt này thân với ngươi lắm à? Ngươi cũng biết ả là kẻ cắp mà! Ả móc túi tiền của ta, ngươi che chở cho ả, vậy ngươi cũng là trộm!”
Hiểu Tinh Trần một tay túm hắn, một tay túm A Thiến, quay đầu lại nói: “Trả tiền lại cho người ta.”
A Thiến vội móc chút tiền lẻ kia từ trong lòng ra đưa sang. Hiểu Tinh Trần thả gã đàn ông trung niên nọ ra, gã cúi đầu đếm đếm, không thiếu, lại nhìn tên mù này, biết hắn không dễ đối phó, đành phải ngượng ngùng bỏ đi. Hiểu Tinh Trần nói: “Lá gan ngươi to nhỉ. Không thấy đường còn dám trộm đồ.”
A Thiến nhảy bật lên: “Gã sờ ta! Nhéo mông ta, nhéo đến đau luôn, ta lấy của gã ít tiền thì sao. Túi tiền to như thế mà có chút tí, vậy mà cũng chẳng biết ngại, còn làm dữ muốn đánh người ta, đồ quỷ nghèo!”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: “Rõ ràng là do ngươi muốn ra tay nên đụng vô người ta, giờ lại biến thành gã ta sai trước. Thật là khéo đổi trắng thay đen mà.”
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, nói: “Đã như vậy, ngươi càng đừng đi trêu chọc. Nếu hôm nay không ai ở đây, một bạt tai kia có lẽ sẽ chẳng giải quyết được chuyện này đâu. Tiểu cô nương tự lo lấy đi.”
Hắn nói xong, xoay người đi về một hướng khác. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Không đòi lại túi tiền của mình. Vị sư thúc này của mình, cũng là một người thương hương tiếc ngọc đây.”
A Thiến cầm chiếc túi tiền nhỏ mà mình trộm được nọ, đứng ngơ ra một lúc, bỗng dưng nhét nó vào lòng, gõ gậy trúc đuổi theo, đâm đầu vào lưng Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần đành phải đỡ lấy nàng, nói: “Còn chuyện gì nữa?”
A Thiến: “Túi tiền của ngươi còn ở chỗ ta này!”
Hiểu Tinh Trần: “Cho ngươi. Tiền cũng không nhiều. Trước khi xài hết đừng đi trộm.”
A Thiến: “Ban nãy nghe con quỷ thối tha kia chửi người, hoá ra ngươi cũng mù à?”
Nghe được nửa câu, vẻ mặt Hiểu Tinh Trần thoáng cái ảm đạm, nụ cười cũng lập tức biến mất.
Lời trẻ con hồn nhiên không kiêng dè, là thứ có khả năng trí mạng nhất. Trẻ con chẳng hiểu chuyện, mà chính vì chúng nó không hiểu, nên mới luôn thẳng thừng làm đau lòng người khác nhất.
Màu máu đỏ mơ hồ dưới băng vải quấn mắt của Hiểu Tinh Trần ngày càng đậm lên, gần như thấm vải mà ra. Hắn giơ tay che hờ bên trên, cánh tay run lên. Nỗi đau đớn và sự bi thương của việc móc mắt, không hề dễ khỏi.
A Thiến vui vẻ nói: “Vậy ta đi theo ngươi!”
Hiểu Tinh Trần gắng gượng mỉm cười: “Theo ta làm gì? Ngươi muốn làm nữ quan à?”
A Thiến: “Ngươi là tên mù lớn, ta là bé mù nhỏ, chúng ta đi cùng, vừa khéo có thể săn sóc cho nhau. Ta không cha không mẹ không nơi để đi, đi với ai cũng là đi, đi về nơi đâu cũng chẳng phải vẫn là đi hay sao?” Nàng vô cùng thông minh, chỉ lo Hiểu Tinh Trần không đồng ý, thấy hắn nhất định là người tốt, lại uy hiếp: “Nếu như ngươi không đồng ý dẫn ta theo, ta sẽ xài hết tiền, chỉ nhoáng cái thôi, đến lúc đó lại đi trộm đi lừa lọc, bị người ta, bị lão đại bạt tai, đánh đến nỗi chẳng phân biệt đượng Đông Nam Tây Bắc, thiệt đáng thương biết bao.”
Hiểu Tinh Trần cười nói: “Ngươi lanh lợi khéo léo tinh quái như thế, chỉ có ngươi lừa lọc người ta đến chả mò nổi Đông Nam Tây Bắc, chứ ai mà có thể đánh được ngươi?”
Coi một hồi, Ngụy Vô Tiện phát hiện một chỗ thần kỳ.
Có Hiểu Tinh Trần bản gốc để so sánh, hắn phát hiện, hàng giả mà Tiết Dương đóng vai kia, quả thật rất giống! Ngoài mặt mũi ra, thì tất cả chi tiết nhỏ đều rất sống động, bảo lúc đó Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần đoạt xá nhập thân, có lẽ hắn cũng tin.
A Thiến vừa quấn quýt vừa ăn vạ, vừa giả vờ mù vừa giả đáng thương, dọc đường ngóng trông hắn mãi. Hiểu Tinh Trần đã nói nhiều lần là theo hắn rất nguy hiểm, A Thiến cứ nhất quyết không nghe, ngay cả con bò già thành tinh mà Hiểu Tinh Trần diệt trừ lúc đi ngang một thôn trang cũng không doạ nàng được, vẫn đạo trưởng ơi đạo trưởng à, đeo sát theo hắn trong phạm vi một trượng quanh đó hệt da trâu. Theo rồi theo, có lẽ là thấy A Thiến thông minh dễ làm người khác vui, gan lớn, không lo lắng, lại là một tiểu cô nương mù loà, bơ vơ không nơi nương tựa, Hiểu Tinh Trần liền ngầm đồng ý nàng đi theo.
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng Hiểu Tinh Trần có nơi muốn đến, nhưng vài đoạn ký ức nhảy qua, căn cứ vào phong thổ địa phương và khẩu âm mà phán đoán, nơi bọn họ đến lộn xộn cả lên chứ chẳng phải chỉ là một tuyến đường. Không giống như là đi thẳng tới nơi nào đó, mà cứ từa tựa đang săn đêm, nghe thấy chỗ nào có chuyện lạ kiểu quấy phá là lập tức tới giải quyết. Hắn thầm nghĩ: “Có lẽ án Lịch Dương Thường thị đã cho hắn một đả kích quá lớn, từ đây không muốn lăn lộn trong tiên môn thế gia nữa, nhưng lại chẳng buông tha hoài bão được, lúc này mới lựa chọn lang thang săn đêm, có thể làm được gì thì làm.”
Lúc này, Hiểu Tinh Trần và A Thiến đang đi trên một con đường dài bằng phẳng, hai bên đường cái có cỏ dại cao ngang eo. Bỗng nhiên, A Thiến “Á” một tiếng, Hiểu Tinh Trần lập tức hỏi: “Sao vậy?”
A Thiến nói: “Ấy da, không có gì, chân bị trẹo tí.”
Ngụy Vô Tiện thấy rõ, nàng kêu chẳng phải vì chân trẹo, nàng đi đứng khoẻ re như thế, nếu không phải do nàng muốn giả bộ không thấy trước mặt Hiểu Tinh Trần, để hắn chẳng cách nào đuổi không cho mình đi theo, thì nàng đã nhảy một bước vọt lên trời rồi. A Thiến kinh hãi kêu, là vì ban nãy lúc nàng lướt mắt nhìn, đã trông thấy một bóng người màu đen đang nằm trong lùm cỏ dại mọc thành bụi.
Tuy rằng không biết còn sống hay đã chết, nhưng đại khái là cảm thấy chết hay sống cũng đều rất phiền phức, nên A Thiến rõ ràng không muốn để Hiểu Tinh Trần phát hiện người này, thúc giục: “Đi thôi đi thôi, tới cái thành gì gì đó ở đằng trước nghỉ chân, ta mệt muốn chết rồi này!”
Hiểu Tinh Trần nói: “Không phải ngươi bị trẹo chân à? Có muốn ta cõng không.”
A Thiến mừng rỡ, gõ gậy trúc kêu cộp cộp: “Muốn muốn muốn!” Hiểu Tinh Trần cười quay lưng về phía nàng, quỳ một chân xuống đất, A Thiến đang định nhào lên, bỗng nhiên, Hiểu Tinh Trần đè nàng lại, đứng dậy, trầm ngâm nói: “Có mùi máu tanh.”
Ngay lúc này đây, trong lỗ mũi A Thiến cũng ngửi thấy mùi máu nhạt như có như không, khi gió đêm thổi, khi nhạt khi đậm. Nàng giả bộ hồ đồ nói: “Có hả? Sao ta không ngửi thấy? Là nhà nào chung quanh đây giết lợn à?”
Vừa dứt lời, hệt như ông trời muốn đối nghịch với nàng vậy, người trong bụi cỏ kia khặc một tiếng.
Tuy một tiếng này cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn chạy không thoát tai của Hiểu Tinh Trần, hắn lập tức phân rõ phương hướng, bước vào bụi cỏ, ngồi xổm xuống cạnh người nọ.
A Thiến thấy vẫn bị hắn phát hiện, giậm chân, ra vẻ lần mò đi qua: “Sao rồi?”
Hiểu Tinh Trần đang bắt mạch cho người nọ, hắn nói: “Có người nằm ở đây.”
A Thiến: “Hèn chi mùi máu tanh lại nồng như thế. Có phải hắn ta chết rồi không? Chúng ta có nên đào hố chôn không?”
Người chết đương nhiên ít phiền hơn người sống rồi, bởi vậy nên A Thiến mới vội vã chờ mong người này đã chết. Hiểu Tinh Trần nói: “Vẫn chưa, nhưng mà bị thương rất nặng.”
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nhẹ tay nhẹ chân cõng người nằm trên đất lên.
A Thiến thấy vị trí vốn là của mình bị một tên đàn ông cả người toàn máu bẩn thỉu hôi thối chiếm cứ, vụ nói cõng nàng vào thành cũng đi tong, nàng bĩu môi, gậy trúc mạnh mẽ chọc ra vài lỗ sâu hoắm lên đất. Nhưng nàng biết Hiểu Tinh Trần cứu người không phân đúng sai, không thể oán trách. Hai người quay về đường cái, men theo đường mà đi tiếp. Càng đi Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy quen quen, chợt nhớ ra: “Này không phải con đường mà Lam Trạm và mình đã đi qua khi đến thành Nghĩa hay sao? Chẳng qua là lúc này mặt đường vẫn chưa bị cỏ dại bao trùm thôi.”
Quả nhiên, cuối đường, Nghĩa thành sừng sững đứng ở nơi đây.
Lúc này cửa thành vẫn chưa rách nát như thế kia, chòi gác vẫn còn tốt, tường thành cũng không bị vẽ nguệch ngoạc. Đi vào cửa thành, sương nhạt hơn bên ngoài một chút, nhưng so với lúc này, gần như có thể bỏ qua không nói tới. Trong cửa sổ của phòng ốc hai bên có đèn đuốc rọi ra, còn có cả tiếng người nói chuyện truyền tới, tuy khá hẻo lánh, nhưng ít ra còn có một chút hơi người.
*lúc này là chỉ ở ngoài hiện thực chứ không phải kí ức của A Thiến
Hiểu Tinh Trần cõng một người trọng thương đẫm máu, biết rõ sẽ chẳng có nhà trọ của ai nhận loại khách này vào, nên không cầu nghỉ trọ, mà hỏi thẳng người gõ canh đang đi tới trước mặt, trong thành có nghĩa trang bỏ trống hay không. Người gõ canh nói cho hắn: “Bên kia có một gian, cụ già trông coi ban đầu vừa mới qua đời tháng trước, hiện giờ nơi đó không ai quản lý.” Gã thấy Hiểu Tinh Trần là một người mù, tìm đường không tiện, bèn chủ động dẫn hắn đi qua.
Khi Hiểu Tinh Trần mất đi, chính nghĩa trang đó đã đặt thi thể của hắn.
Cảm ơn người gõ canh, Hiểu Tinh Trần đưa người bị thương trên lưng vào phòng ngủ bên phải. Gian phòng không lớn không bé, có một chiếc giường nhỏ thấp nằm dựa vào tường, mấy thứ như nồi bát muôi chậu đều đầy đủ. Hắn cẩn thận đặt người này nằm ngang, lấy đan dược trong túi càn khôn ra, đẩy vào trong hàm răng đang cắn chặt của hắn. A Thiến sờ mò một hồi trong phòng xong mới vui vẻ nói: “Ở đây có thiệt nhiều đồ! Có cái chậu này!”
Hiểu Tinh Trần: “Có bếp lò không?”
“Có!”
Hiểu Tinh Trần: “A Thiến, ngươi nghĩ cách đun chút nước đi.”
A Thiến méo miệng, bắt tay làm việc. Hiểu Tinh Trần sờ trán người nọ, lấy một viên thuốc khác cho hắn ăn. Ngụy Vô Tiện rất muốn nhìn kỹ mặt mũi người này một chốc, nhưng A Thiến rõ ràng không có hứng thú với hắn ta, nàng bực bội vô cùng, dù liếc mắt cũng chẳng thèm cho hắn. Sau khi đun nước xong, Hiểu Tinh Trần chậm rãi lau khô vết máu đen trên mặt hắn, A Thiến ở cạnh bên tò mò nhìn ngó, nhỏ tiếng “Ồ” một chập.
Cái mà nàng “Ồ” chính là, mặt mũi sau khi lau khô của người này, lại rất khá.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiết Dương Tiết Dương. Oan gia ngõ hẹp, Hiểu Tinh Trần à, ngươi thật là… Xui xẻo đến nhà rồi.”
Lúc này Tiết Dương còn trẻ tuổi hơn nữa, chỉ là một thiếu niên mà thôi, bảy phần tuấn lãng, ba phần ngây thơ. Nhưng ai mà ngờ, thiếu niên một khi cười lên là lòi đôi răng khểnh ra như vậy, lại là một tên điên diệt môn mất trí. Ngụy Vô Tiện không nhịn được bất bình thay hắn: “Nhân vật như thế, vậy mà bị Di Lăng lão tổ lấn át danh tiếng, thật là, lý nào lại vậy.”
Tính thời gian, lúc này hẳn là sau khi Kim Quang Dao thượng vị tiên đốc. Tiết Dương trước mắt chật vật như vậy, nhất định là mới vừa trải qua cuộc “thanh lý” của Kim Quang Dao. Trở về từ cõi chết, nhưng trùng hợp lại được đối thủ cũ – Hiểu Tinh Trần cứu trở về. Kim Quang Dao không đánh chết người, đương nhiên là không tiện lộ ra, hơn nữa lại tin chắc rằng hắn sống không nổi, bèn tuyên bố với bên ngoài rằng đã thanh lý xong xuôi. Hiểu Tinh Trần đáng thương không hề sờ mó mặt mũi người này, dù cho có sờ, cũng chẳng phác hoạ nổi mặt mày, ma xuy quỷ khiến làm sao lại đi cứu kẻ thù đã hại mình đến tình cảnh này. A Thiến tuy thấy được, nhưng không phải người trong tiên môn, không nhận ra Tiết Dương, lại càng không nhận ra mối thù sâu tựa biển giữa bọn họ, thậm chí tên đạo trưởng là gì nàng cũng không biết…
Thật là chẳng thể nào xui xẻo hơn được nữa. Dường như cái khí xui xẻo khắp thiên hạ đều bị một mình Hiểu Tinh Trần hắn hưởng hết rồi ấy.
Lúc này, Tiết Dương nhíu nhíu mày. Hiểu Tinh Trần đang kiểm tra và băng bó vết thương cho hắn: “Đừng cử động.”
Loại người như Tiết Dương, làm nhiều chuyện xấu, tính cảnh giác đương nhiên không hề tầm thường, vừa nghe thấy giọng nói này, thình lình mở mắt, lập tức ngồi dậy, lăn tới góc tường, dáng vẻ đề phòng nhìn chằm chằm vào Hiểu Tinh Trần, mắt lộ hung quang. Ánh mắt của hắn như thú dữ bị vây hãm, không chút nào che giấu sự tàn nhẫn và ác ý trong đó, A Thiến nhìn thấy mà da đầu tê dại từng hồi, cảm giác này cũng lan sang cả da đầu của Ngụy Vô Tiện.
Hắn kêu la trong lòng: “Nói đi! Chỉ cần mở miệng ra nói, Hiểu Tinh Trần đương nhiên có thể nhận ra. Giọng nói của Tiết Dương, chắc chắn hắn sẽ không quên!”
Tiết Dương nói: “Ngươi…”
Vừa mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã biết: “Ầy, lần này thì xong rồi. Có mở miệng Hiểu Tinh Trần cũng chả phát hiện.”
Lúc này ngay cả cổ họng Tiết Dương cũng đều bị thương, sau khi ho ra một lượng máu lớn, tiếng nói khàn khàn, hoàn toàn nghe không ra đây là cùng một người!
Hiểu Tinh Trần ngồi bên giường, nói: “Ngươi đừng nên cử động, khéo vết thương lại nứt. Yên tâm, ta cứu ngươi về, đương nhiên sẽ không hại ngươi.”
Ứng biến ứng biến cực nhanh, lập tức đoán ra tám chín phần mười rằng Hiểu Tinh Trần không nhận ra hắn. Con ngươi đảo đảo, thử dò xét: “Ngươi là ai?”
A Thiến chen miệng nói: “Ngươi có mắt sao không tự hìn đi, là một đạo sĩ lang thang đó. Người ta cực cực khổ khổ cõng ngươi về cho ngươi ăn linh đan diệu dược, ngươi lại còn hung dữ như thế!”
Ánh mắt Tiết Dương lập tức chuyển hướng sang nàng, giọng điệu lạnh lùng: “Mù?”
Ngụy Vô Tiện lòng kêu gay go.
Tên lưu manh con này nhạy cảm giảo hoạt, lại hết sức cảnh giác, không để ý là bị hắn nắm được đuôi nhỏ liền. Vừa nãy, Tiết Dương chỉ nói tổng cộng có bốn chữ, mà chỉ bằng vào giọng điệu của bốn chữ này, rất khó chắc chắn hắn rốt cuộc là hung dữ hay không, trừ khi nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của hắn. Vậy đấy, dù A Thiến có mọc thêm một đôi tròng trắng, hắn cũng sẽ không coi đó là chuyện đương nhiên, sẽ không lơ là, không buông tha bất cứ điểm đáng ngờ nào.
Cũng may A Thiến đã lừa lọc ăn vạ từ bé đến lớn, lập tức nói: “Ngươi con thường người mù hả? Còn chả phải người mù này cứu ngươi hay sao, bằng không ngươi có thúi quắc nằm ở ven đường cũng chẳng ai quan tâm! Tỉnh lại rồi câu đầu tiên cũng chẳng biết nói cảm ơn đạo trưởng, không lễ phép! Còn chửi ta mù nữa, oa hức… Người mù thì sao chứ…”
Nàng đổi đề tài, chếch chuyện chính đi thành công, điệu bộ lại là một vẻ ủi thân không cam lòng, Hiểu Tinh Trần vội sang dỗ dành nàng, Tiết Dương dựa vào góc tường lườm một cái, Hiểu Tinh Trần lại quay qua nói với hắn: “Ngươi đừng dựa vào tường, vết thương trên đùi còn chưa bó xong, đến đây đi.”
Tiết Dương vẻ mặt lạnh lùng, còn đang suy nghĩ, Hiểu Tinh Trần lại nói: “Nếu còn trì hoãn không chữa, chân ngươi có thể sẽ tàn.”
Nghe vậy, Tiết Dương quyết đoán chọn lựa.
Ngụy Vô Tiện có thể đoán hắn nghĩ thế nào: Lúc này hắn đang bị thương nặng, hành động lại bất tiện, không ai cứu chữa nhất định sẽ toi. Nếu Hiểu Tinh Trần ngu xuẩn tự đưa tới cửa để người ta lợi dụng*, cớ gì lại không nhận.
*gốc là [oan đại đầu], nghĩa đen là bỏ tiền oan, nghĩa bóng là bị lừa, làm việc không có lợi.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên trở mặt, âm điệu mang ý cười: “Vậy thì làm phiền đạo trưởng rồi.”
Biết rõ bản lĩnh trở mặt vô tình, lật mặt là cười tươi như hoa của Tiết Dương này, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà toát mồ hôi thay cho hai người mù một thật một giả trong phòng.
Đặc biệt là cô giả mù A Thiến này. Cái gì nàng cũng thấy hết, nếu như bị Tiết Dương phát hiện ra sự thật đó, vì để đề phòng lộ bí mật, nàng chắc chắn phải chết. Tuy biết rõ cuối cùng có lẽ A Thiến cũng sẽ bị Tiết Dương giết chết, nhưng khi hắn sắp trải qua quá trình này, hắn vẫn phập phồng lo sợ.
Bỗng nhiên, hắn chú ý tới, Tiết Dương vẫn không lộ dấu vết tránh để Hiểu Tinh Trần không đụng tới tay trái của hắn. Nhìn kỹ lại, hoá ra tay trái của Tiết Dương có ngón út bị đứt. Bề đứt đã lâu, không phải vết thương mới có, lúc trước chắc chắn là Hiểu Tinh Trần cũng biết Tiết Dương chỉ có chín ngón. Thảo nào lúc Tiết Dương giả trang, bàn tay trái của y có đeo thêm một chiếc bao tay đen.
Hiểu Tinh Trần chữa trị cho ai cũng đều hết lòng hết dạ, bôi thuốc cho Tiết Dương xong, băng lại hết sức đẹp, hắn nói: “Được rồi. Cơ mà ngươi tốt hơn hết là đừng nên cử động.”
Tiết Dương đã tin chắc Hiểu Tinh Trần đích xác ngu ngốc không nhận ra hắn, tuy toàn thân đều là máu, nhưng nụ cười đắc ý lười nhác kia lại xuất hiện trên gương mặt hắn: “Sao đạo trưởng không hỏi ta là ai? Tại sao lại bị thương nặng như thế?”
Những lúc như này, người bình thường đều sẽ cố gắng giấu diếm manh mối mặc cho thân phận có ra sao, nhưng hắn vẫn cứ muốn đi ngược lại, cố ý chủ động nhắc tới. Hiểu Tinh Trần nói: “Ngươi không nói, ta cần gì phải hỏi? Bèo nước gặp nhau, thả tay giúp đỡ mà thôi. Đợi ngươi lành thương, thì ai đi đường nấy. Đổi lại là ta, có rất nhiều chuyện, cũng không hi vọng người khác hỏi tới.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Dù ngươi có hỏi, thằng lưu manh con này cũng nhất định sẽ soạn ra một lời giải thích không chê vào đâu được, vờn ngươi xoay vòng vòng.”
Người qua lại khó tránh khỏi có hơi hỗn loạn, Hiểu Tinh Trần không gặng hỏi nhiều, vốn đây là tỏ ý tôn trọng, nào biết, Tiết Dương đúng lúc lợi dụng sự tôn trọng này của hắn. Hắn không chỉ muốn để Hiểu Tinh Trần trị thương giúp hắn thôi, mà sau khi khỏi hẳn, cũng tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn “đường ai nấy đi”!
Tiết Dương nghỉ ngơi trong phòng ngủ của người gác trang, Hiểu Tinh Trần thì lại đến đại sảnh trong nghĩa trang, mở một cái hòm trống, nhặt khá nhiều rơm rạ trên đất lên, rải lên đáy quan tài, nói với A Thiến: “Người trong kia bị thương, phải uất ức ngươi ngủ ở đây rồi. Rải rơm lên, không lạnh lắm đâu.”
Từ nhỏ A Thiến đã lang thang, ăn gió nằm sương, làm gì có nơi nào chưa từng ngủ, chẳng hề để ý: “Này có uất ức gì đâu, có chỗ ngủ là tốt lắm rồi. Không lạnh, ngươi đừng cởi áo khoác cho ta nữa.”
Hiểu Tinh Trần sờ sờ đầu nàng, cắm phất trần, đeo kiếm vào, bước ra cửa. Lúc săn đêm hắn đều suy nghĩ tới an toàn nên chưa bao giờ dẫn A Thiến theo, nàng bước vào trong quan tài nằm một lúc, chợt nghe Tiết Dương ở sát vách gọi nàng: “Này bé mù, lại đây.”
A Thiến ló đầu ra: “Làm gì?”
Tiết Dương nói: “Cho ngươi kẹo ăn.”
Cuống lưỡi A Thiến chua lè một hồi, dường như rất muốn ăn kẹo, nhưng lại cự tuyệt: “Không ăn. Không tới!”
Tiết Dương ngọt ngào uy hiếp: “Ngươi không ăn thật? Không tới đây là vì không dám tới à? Cơ mà ngươi tưởng, ngươi không đến, thì ta sẽ không động đậy, không tới tìm ngươi được thật sao?”
A Thiến nghe cái giọng điệu nói chuyện quái lạ này của hắn, run cầm cập một hồi. Tưởng tượng tới tình cảnh cái khuôn mặt với nụ cười chẳng có ý tốt gì kia bỗng dưng hiện ra phía trên quan tài, càng kinh khủng hơn nữa, do dự chốc lát, vẫn cầm lấy cây gậy trúc, gõ gõ xuống đất đi chầm chậm đến cửa phòng ngủ. Còn chưa mở miệng, bỗng dưng có một vật nhỏ bay tới trước mặt.
Ngụy Vô Tiện định tránh theo bản năng, lo nó là ám khí gì đó, đương nhiên là hắn chẳng điều khiển cơ thể này được rồi. Chợt hắn lại nghĩ: “Tiết Dương đang thăm dò A Thiến, nếu như là một người mù bình thường, sẽ không tránh khỏi vật này!”
A Thiến không hổ là giả mù quanh năm, lại nhanh trí, nhìn thấy đồ bay tới, không tránh không né, chịu đựng để mặc nó nện vào ngực mình, mí mắt cũng chẳng chớp một cái, sau khi bị nện trúng mới nhảy ra sau, cáu kỉnh: “Ngươi cầm thứ gì ném ta!”
Tiết Dương thử một lần không được, hắn nói: “Kẹo đó, mời ngươi ăn. Quên mất ngươi bị mù không tiếp được, ở dưới chân ngươi đấy.”
A Thiến hừ một tiếng, ngồi xổm người xuống, động tác mò mẫm tìm dưới đất y như thật, sờ được một viên kẹo. Xưa nay nàng chưa từng ăn thứ này, mò mẫm lượm lên chà chà vài cái rồi bỏ luôn vào miệng, rộp rộp rộp nhai đến vui vẻ. Tiết Dương nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, nói: “Ăn ngon không, bé mù.”
A Thiến: “Ta có tên có tuổi, ta không phải bé mù.”
Tiết Dương: “Ngươi lại chẳng nói tên cho ta biết, đương nhiên ta không thể làm gì khác hơn là gọi ngươi như thế rồi.”
A Thiến chỉ nói cho người đối tốt với mình tên của nàng, nhưng lại không thích Tiết Dương gọi khó nghe như vậy, đành phải báo tên, nói: “Ngươi thiệt kì quái, bị thương nặng máu me khắp người như vậy mà vẫn mang theo kẹo.”
Tiết Dương cười hì hì: “Hồi bé ta thích ăn kẹo, nhưng vẫn chẳng được ăn, nhìn người khác ăn mà thấy thèm. Bởi vậy ta cứ nghĩ, nếu có một ngày ta phát đạt, nhất định mỗi ngày trên người đều sẽ mang theo kẹo ăn mãi không hết.”
A Thiến ăn xong, liếm liếm môi, khát vọng trong lòng vượt lên trên sự chán ghét người này: “Vậy ngươi còn nữa không?”
Tiết Dương mắt lộ ánh sáng lạ, cười nói: “Đương nhiên là còn. Ngươi tới đây, ta liền cho ngươi.”
A Thiến đứng lên, gõ gậy trúc đi về phía hắn. Ai mà ngờ, đi được nửa đường, Tiết Dương bỗng nhiên lặng lẽ rút một thanh trường kiếm sắc nhọn rét lạnh từ trong tay áo ra.
Giáng Tai.
Hắn chỉa mũi kiếm về hướng A Thiến, chỉ cần nàng đi lên phía trước thêm vài bước nữa, sẽ bị Giáng Tai đâm xuyên qua người. Thế nhưng, chỉ cần A Thiến hơi chần chừ một bước, việc nàng không phải người mù thật sẽ bại lộ ngay!
Ngũ giác của Ngụy Vô Tiện và A Thiến thông với nhau, nên cũng cảm nhận được sự tê dại chân thật truyền từ sau gáy nàng tới. Mà nàng vừa gan lớn lại vừa bình tĩnh, vẫn đi về phía trước, quả nhiên, lúc mũi kiếm đến trước bụng dưới của nàng không tới nửa tấc, Tiết Dương chủ động rụt tay về, thu Giáng Tai vào trong tay áo, đổi thành hai viên kẹo, một viên cho A Thiến, một viên thì ném vào miệng mình.
Hắn nói: “A Thiến, đạo trưởng kia đêm hôm khuya khoắt đi đâu vậy?”
A Thiến chọp chẹp liếm kẹo, đáp: “Hình như là đi săn thú.”
Tiết Dương khì mũi: “Săn thú quái gì, là săn đêm chứ.”
A Thiến: “Thiệt hả? Không rõ nữa. Chính là giúp người ra trừ tà đánh yêu quái, còn không lấy tiền ấy.”
Ngụy Vô Tiện lại nghĩ thầm, cô nhỏ này cũng quá nhanh trí rồi.
Vốn chả phải A Thiến không nhớ rõ, từ mà Hiểu Tinh Trần đã nói, nàng nhớ còn rõ hơn người khác. Mà là nàng cố ý nói sai cái từ “săn đêm” này, còn Tiết Dương sửa lại lời của nàng, chẳng khác nào thừa nhận hắn cũng chính là người trong tiên môn. Tiết Dương thăm dò không được, lại bị nàng thăm dò ngược lại. Tuổi còn nhỏ, mà đã chứa nhiều tâm tư thế kia rồi.
Tiết Dương vẻ mặt khinh bỉ: “Hắn đã mù rồi, còn săn đêm được sao?”
A Thiến bực bội: “Ngươi lại thế nữa rồi. Mù thì thế nào, đạo trưởng dù mù cũng rất là lợi hại. Kiếm kia vù vù vù vù vù, nhanh cực!” Nàng khoa tay múa chân, bỗng dưng, Tiết Dương nói: “Ngươi không nhìn thấy, sao biết hắn ra kiếm nhanh?”
Ra chiêu nhanh, thu chiêu càng nhanh hơn. A Thiến lập tức ngang ngược nói: “Ta nói nhanh thì chính là nhanh, kiếm của đạo trưởng nhất định nhanh! Dù ta không thấy, nhưng vẫn có thể nghe ra được nhá!” Nghe cứ như là thiếu nữ ngây thơ há mồm tâng bốc vậy, không thể nào bình thường hơn.
Đến đây, ba lần thăm dò đều không có kết quả, Tiết Dương phải chấp nhận tin rằng A Thiến mù thật.
Hôm sau, A Thiến lặng lẽ kéo Hiểu Tinh Trần ra ngoài, thì thầm hồi lâu, nói điệu bộ kẻ kia đáng nghi, giấu đông giấu tây, lại cùng là người như Hiểu Tinh Trần, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì. Không biết thế nào, nàng lại có thể cho rằng ngón út đứt lìa nọ lại chẳng phải việc quan trọng, mà chính cái đó mới là thứ đặc thù chí mạng nhất. Bởi vậy, Hiểu Tinh Trần lại vỗ về nàng một hồi, hắn nói: “Ngươi cũng đã ăn kẹo của người ta rồi, đừng đuổi người ta đi nữa. Lành thương rồi hắn sẽ tự đi thôi. Nào có ai muốn ở lại cái nghĩa trang này với chúng ta chứ?”
A Thiến còn muốn khuyên, tiếng của Tiết Dương bỗng vang lên từ sau lưng: “Các ngươi đang nói ta hả?”
Hắn vậy mà lại bước xuống khỏi giường. A Thiến nói: “Ai nói ngươi? Bảnh choẹ!” Cầm lấy cây gậy trúc gõ một mạch vào cửa, sau đó trốn dưới cửa sổ, tiếp tục nghe trộm.
Ở ngoài nghĩa trang, Hiểu Tinh Trần nói: “Thương ngươi vẫn chưa lành vậy mà không nghe lời ta vẫn đi lại, ghê gớm nhỉ?”
Tiết Dương: “Đi lại nhiều mới mau khoẻ, huống chi có phải hai chân ta đều gãy lìa đâu, vết thương loại này ta quen rồi, là bị người ta đánh đấy.”
Tài ăn nói của hắn không tệ, rất biết nói mấy lời dí dỏm, trong chút dí dỏm ấy mang theo hơi thở chợ búa suồng sã, vài câu nói ra, Hiểu Tinh Trần liền bị hắn chọc cười. Hai người nói chuyện rất là vui vẻ, A Thiến lặng thinh giật giật môi, cẩn thận phân biệt, dường như đang oán hận nói “ta đánh chết ngươi cái tên xấu xa”.
Người như Tiết Dương, thật sự quá đáng sợ. Hắn bị thương nặng như thế, chật vật thoát thân, cũng có một phần công lao của Hiểu Tinh Trần ở trong đó, đôi bên đã không đội trời chung, hiện giờ trong lòng hắn chỉ e là đang hận không thể ép Hiểu Tinh Trần thất khiếu chảy máu chết không toàn thây, nhưng vẫn cứ chuyện trò vui vẻ với hắn. Một người sống, lại có thể nham hiểm đến trình độ như thế này. Ngụy Vô Tiện nấp dưới song cửa, nghe từng cơn ớn lạnh tràn vào đáy lòng.
Nhưng mà, hắn vẫn đánh giá thấp sự tồi tệ của Tiết Dương.
Đại khái là một tháng trôi qua, dưới sự săn sóc tỉ mỉ của Hiểu Tinh Trần, vết thương của Tiết Dương gần như khỏi hẳn. Ngoài lúc đi đường chân có hơi cà thọt ra, đã không còn gì đáng ngại. Nhưng hắn không hề nhắc tới chuyện rời khỏi, vẫn chen chúc ở chung với hai người trong một gian nghĩa trang, không biết đang tính toán điều gì.
Ngày hôm đó, Hiểu Tinh Trần trông nom A Thiến ngủ rồi, lại định ra ngoài săn đêm trừ ma. Bỗng nhiên, tiếng Tiết Dương truyền đến: “Đạo trưởng, tối nay mang theo ta nữa, thế nào?”
Cổ họng hắn cũng đã lành lâu rồi, nhưng vẫn cố tình không dùng âm gốc, nguỵ trang một giọng khác. Hiểu Tinh Trần cười nói: “Vậy không được, ngươi vừa mở miệng là ta cười. Ta mà cười, kiếm chệch đi liền.”
Tiết Dương đáng thương: “Ta đeo kiếm cho ngươi, làm trợ thủ cho ngươi, đừng ghét bỏ ta mà.”
Hắn quen thói làm nũng vờ vĩnh, giọng điệu hệt đứa em trai khi nói chuyện với người lớn, mà lúc Hiểu Tinh Trần còn làm học trò của Bão Sơn tán nhân dường như đã từng dẫn dắt sư muội sư đệ, nên tự nhiên cũng coi hắn như vãn bối, lại biết hắn cũng là người tu tiên, liền vui vẻ đồng ý. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Chắc chắn Tiết Dương sẽ không tốt bụng như vậy, lại còn đi săn đêm giúp Hiểu Tinh Trần nữa chứ. Nếu như A Thiến không đi theo, vậy cũng phải bỏ qua chuyện quan trọng rồi.”
Nhưng A Thiến quả nhiên là một người thông minh, cũng rõ ràng Tiết Dương quá nửa không có ý tốt. Chờ hai người này ra ngoài, nàng cũng nhảy khỏi quan tài, đi theo ở xa xa. Không bám theo sát gót là lập tức mất dấu.
Cũng may trước đó Hiểu Tinh Trần có nói địa điểm săn đêm tối nay, là một thôn trang nhỏ bị tẩu thi quấy nhiễu, A Thiến cứ thẳng hướng mục đích mà đi. Nàng phá một cái hốc dưới hàng rào cửa thôn, chui vô từ đó, trốn vào một căn phòng, lén lén lút lút thò đầu ra.
Nàng vừa ló đầu, chẳng biết A Thiến có xem hiểu gì không, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên ớn lạnh.
Tiết Dương khoanh tay đứng ven đường, nghiêng đầu mỉm cười. Hiểu Tinh Trần ở phía đối diện hắn, ung dung xuất kiếm, ánh sáng bạc của Sương Hoa vắt ngang, một kiếm xuyên tim một thôn dân.
Thôn dân kia, là một người sống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!