Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù


Chương 47


Ngay khi Mặc Thịnh quay trở lại vi trường Hưng Kiến thì đã tập hợp tất cả cấm vệ quân và người của hắn kiếm tìm xác của Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm. Chỉ cần sau đêm nay nữa thôi, hắn sẽ trở thành tân đế mới của Đại Chu này rồi!

Bệ hạ vì bất cẩn không may rơi xuống vách núi, Tể tướng cùng Thái sư đã cho người ngày đêm kiếm tìm nhưng chẳng thể tìm thấy người đâu. Cuối cùng tất cả đều cho rằng bệ hạ đã không còn sống nữa, thái tử thụ hiếu ba năm nay theo di chiếu của tiên hoàng để lại, đăng cơ tân đế. Cơ mà vì vẫn còn trẻ người non dạ, liền để cho Tể tướng gia nhiếp chính.

Một vở kịch hoàn hảo như vậy, chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa thôi, hắn sẽ khiến cho Tôn Vĩnh trở thành hoàng đế bù nhìn vô dụng, sau đó dựa theo ý dân mà phế truất hắn, đường đường chính chính trở thành hoàng đế tôn kính, mở ra một vương triều thịnh vượng cho Mặc gia.

Nhưng tất nhiên, đó chỉ là dự định của hắn, nếu muốn hoàn toàn thành công, nhất định phải loại bỏ Mặc Liên. Nàng ta quả thực là nữ nhi mà Mặc Thịnh vô cùng yêu thương, tự hào. Nhưng Mặc Liên lại quá thông minh, làm sao có chuyện nàng ta để bản thân phải chịu thiệt? Càng không có chuyện nàng ta sẽ để cho Mặc Thịnh hắn tước đi hoàng vị của Tôn Vĩnh.

Giặc trong giặc ngoài khiến Mặc Thịnh vô cùng mệt mỏi, chỉ sợ rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ quay lưng cắn ngược lại hắn.

Hơn nữa, nếu như Tôn Vĩnh đăng cơ, bọn người Tôn Bắc, Lạp Nhã và Tôn Hiên còn may ra chấp thuận, mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng để một kẻ ngoại tộc trở thành tân đế, làm gì có chuyện đơn giản như vậy cơ chứ?

Nhưng dù sao thì, trước hết hắn vẫn nên cho người lục soát khắp thành An Dương. Dẫu một gã nam nhân cao lớn khoẻ mạnh rơi xuống từ vách núi đó cũng khó mà sống sót, huống hồ một Tôn Diệm thân tàn ma dại bị thương nặng đến mất nửa cái mạng? Còn có Mạc Vi Nhã, nàng ta đã bị đánh đến người không ra người, ma không ra ma, khắp thân đều là vết thương lớn nhỏ, tuyệt đối không thể còn sống!

Mặc Thịnh trước giờ chưa bao giờ tin vào thần phật, nhưng ngay lúc này đây hắn lại âm thầm cầu xin vạn lần đừng để cho Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã còn sống. Chỉ cần tìm thấy xác của hai người họ, hắn sẽ bắt đầu thanh lọc những trung thần của Tôn Diệm, đặc biệt là Mạc gia. Những nỗi ô nhục mà người nhà họ Mạc mang lại, hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua như vậy.

_________

Cẩm Đào và Tôn Hiên chia thành hai ngả tìm kiếm Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã mãi cũng chẳng thấy người đâu, ngoài trời càng lúc càng lạnh, quân lính đều đã đói mệt đến lả người, e là chẳng thể cầm cự được bao lâu nữa. Bọn họ cũng chỉ đành đưa người quay về trại tập trung ở thành Hạp Mã. Đợi đến sáng sớm mai sẽ lại cử người xuống chân núi tìm tiếp.

Tôn Hiên vốn không tin rằng Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm lại có thể chết như vậy, nhưng nếu bọn họ có không may xảy ra chuyện thì cũng phải tìm thấy xác cơ chứ? Làm sao lại có thể thần không biết quỷ không hay hoàn toàn biến mất như vậy?

“Điện hạ đừng quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy thôi!”

Nguyệt Nha cùng Phúc Lâm đến cạnh Tôn Hiên an ủi hắn, kì lạ rằng lâu như vậy cũng chẳng thấy Cẩm Đào đâu. Không phải là nàng ta xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?

“Điện hạ, ngài có thấy Cẩm Đào ở đâu không?”

Cẩm Đào giao phó quân lính cho biểu đệ của Phúc Lâm dẫn về trại tập trung, bản thân lại tiếp tục kiếm tìm Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã. Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy một Tôn Hiên đau khổ như vậy. Hơn nữa Cẩm Đào cũng phải nhanh chóng tìm người rồi quay lại lều trại, khuyên can hắn dừng hôn sự với Trầm Y Thư.

“Ở bên kia…có nhà sao?”

Cẩm Đào giật mình thúc ngựa đến gần nơi có ánh sáng kia, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể tin vào mắt mình. Thứ mà nàng nhìn thấy thực chất là cổng làng, đi dọc xuống sâu nữa sẽ thấy một cây cầu bắc ngang một con suối nhỏ, ở đó có một thôn làng đang sinh sống. 

“Cô nương, cô muốn vào làng tá túc qua đêm sao?”

Một ông lão cười hiền từ nhìn Cẩm Đào, trong lòng không kìm nổi tò mò mà nhìn thẳng vào nàng.

Dung Dung?!

“A phải thưa ông, ta có chút thắc mắc không biết mọi người trong thôn có ai tìm thấy một đôi nam nữ rơi từ vách núi trên kia xuống hay không? Bọn họ là bằng hữu của ta!”

Ông lão ngạc nhiên nhìn Cẩm Đào, một đôi nam nữ sao?

“Lão có thấy, có một chàng trai trẻ thay phiên ra giữ cổng làng thì nghe thấy một tiếng động lớn nên đã chạy ra xem xét. Không ngờ lại thấy hai người rơi từ vách núi bên trên xuống, trông tưởng như đã chết. Nam nhân kia dù bị thương nhưng vẫn ôm lấy che chắn cho ái nhân trong lòng a. Còn cô nương nằm trong lòng hắn thì nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn, e là…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN