Ma Môn Bại Hoại (Dịch) - Công Đức Châu(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ma Môn Bại Hoại (Dịch)


Công Đức Châu(2)



Nếu lớp phong ấn thứ nhất là nhờ vào việc giết Sơn Giáp Thú nên được mở ra thì đương nhiên Lâm Hạo Minh sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội được giết Sơn Giáp Thú nào.

Chẳng qua vì làm việc cùng với nhiều người, ngoại trừ Lý Thuận Thiên thì cũng không có ai đồng ý cho hắn giết Sơn Giáp Thú của họ. Vì vậy, Lâm Hạo Minh một ngày giết nhiều nhất là bốn con Sơn Giáp Thú.

Trước khi giết Sơn Giáp Thú, Lâm Hạo Minh lúc nào cũng nhẩm một đoạn văn. Giết liên tiếp năm sáu ngày, hắn mới thấy Công Đức Châu có chút cảm ứng, nhưng vẫn như trước, vẫn chưa mở ra phong ấn thứ hai.

Nhưng đến ngày thứ bảy, khi hắn giết chết con Sơn Giáp Thú thứ hai thì Công Đức Châu bên trong đan điền lại có phản ứng, lớp phong ấn thứ hai của Tụ Linh Châu cuối cùng cũng được giải.

Sau khi giải phong ấn, Lâm Hạo Minh lập tức cố gắng hoàn thành công việc đang làm, sau khi xong việc liền chạy nhanh vào bên trong nhà đá.

Lý Hải Ưng thấy Lâm Hạo Minh lại mở trận pháp, ánh mắt hiện lên chút âm lãnh (*).

Tên tùy tùng Bao Văn Lượng nhìn thấy, lập tức nịnh nọt nói:

“Lý sư huynh, ta nghĩ Lâm Hạo Minh sợ ngài, lo lắng sau này sẽ bị cô lập nên lúc này mới mở ra trận pháp.”

“Cái này ta hiểu rõ, ta chỉ là không có cách nào nhìn hắn tiêu hao quá nhiều linh thạch như vậy, cái trận pháp kia mười ngày sẽ tiêu hao một khối linh thạch, một tháng ba khối, một khối linh thạch đổi ba viên Hành Khí đan, hoặc là một viên Tụ Khí đan, như vậy, một tháng đã mất đến ba viên Tụ Khí đan!” – Lý Hải Ưng khó chịu nói.

Lý Hải Ưng đây là đem đồ vật của Lâm Hạo Minh trở thành đồ của chính mình, mà Lâm Hạo Minh lúc này vẫn như cũ, đang cố gắng hấp thu linh khí, quả nhiên lớp phong ấn thứ hai sau khi giải phong, cầm Tụ Linh Châu trên tay, Lâm Hạo Minh cũng cảm giác được bên trong ẩn chứa linh khí nhiều hơn rất nhiều.

Từ lúc Lâm Hạo Minh tiến vào nhà đá, cho đến ngày hôm sau khi có người đến gọi ra ngoài làm việc thì tầm bảy tám canh giờ. Vậy mà linh khí bên trong Tụ Linh Châu mãi vẫn không hết, Lâm Hạo Minh biết hắn đang có vô số linh thạch để tu luyện, chỉ có điều, linh thạch này không thể lấy ra dùng.

Đương nhiên, như vậy đối với Lâm Hạo Minh cũng đã đủ thỏa mãn. Hiện nay thứ hắn cần nhất là tăng tu vi đến Luyện Khí Kỳ tầng bảy. Chỉ có đến Luyện khí kỳ tầng bảy, sau đó tiến đến Luyện Khí Kỳ hậu kỳ thì khi đối mặt với Lý Hải Ưng, hắn mới có sức mạnh để tự bảo vệ mình.

Những ngày sau đó, Lâm Hạo Minh ngoại trừ hoàn thành công việc, liền lập tức trở về tu luyện, tuy rằng công việc lải nhải một phen với Sơn Giáp Thú hàng ngày như trước, nhưng những ngày sau đó, Công Đức Châu cũng không có phản ứng.

Mặc dù phong ấn của Công Đức Châu không mở ra, nhưng trong thời gian một tháng, vào ba ngày trước, Lâm Hạo Minh đã thành công tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng bảy, cũng coi như là tu sĩ Luyện Khí Kỳ hậu kỳ.

Tuy rằng tu vi Lâm Hạo Minh tăng lên, nhưng hắn cũng không muốn để cho người khác biết. Trước đây, khi lão tổ còn sống có truyền lại cho hắn không ít công pháp, chỉ cần thu lại khí tức là có thể lĩnh hội. Tuy rằng công pháp này cũng không được tốt lắm, chỉ cần một tu sĩ Trúc Cơ hoặc Luyện Khí Kỳ đại viên mãn nhìn qua là có thể xem thấu được, nhưng đối mặt với những đồng môn ở Đồ Tể Tràng (*) thì hắn tin tưởng họ không thể thấy được.

Đương nhiên Đồ Tể Tràng là do Lâm Hạo Minh lấy tên, nơi này tên thật là Phù Đồ Quật, Phù Đồ Quật không chỉ giết mỗi linh thú Sơn Giáp Thú, chỉ là Lâm Hạo Minh cùng hai mươi mấy người được phân phụ trách giết Sơn Giáp Thú, còn cả trăm người khác thì được phân giết những linh thú khác.

Những ngày qua Lâm Hạo Minh ngoại trừ tu luyện, cũng không quan tâm đến điều gì, hắn lặng lẽ đem Hành Khí đan trước đây lưu lại nhét một chút cho Lý Thuận Thiên, để hắn hỗ trợ hỏi thăm một chút về chuyện của Hải Phú Thông cùng Lý Hải Ưng.

Thời điểm Lâm Hạo Minh ở Luyện Khí Kỳ tầng sáu thì Hành Khí đan còn có chút tác dụng, nhưng đến tầng bảy thì không còn bao nhiêu, cho nên dùng đồ bỏ đi cũng không đau lòng.

Lý Thuận Thiên được lợi tốt nên làm việc cũng rất tận lực, tin tức về rất nhanh, lý do Hải Phú Thông chuẩn bị rời đi nơi này, là vì tu vi của hắn sắp đột phá đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, hắn mới ngoài ba mươi, nghĩ muốn thử đột phá đến Trúc Cơ Kỳ.

Đến Lý Hải Ưng, lý do gã có thể thay thế chỗ của Hải Phú Thông hoàn toàn là vì tên này trong bóng tối đã đút lót cho chấp sự của Phù Đồ Quật – Khổng Hạng Minh.

Chấp sự Phù Đồ Quật Khổng Hạng Minh dù gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, để một vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mở miệng, không có mấy chục khối linh thạch là không thể.

Lâm Hạo Minh cảm thấy dù Lý Hải Ưng ngồi lên vị trí quản sự nhưng cũng tốn đến mấy chục khối linh thạch. Bây giờ bỏ ra công sức hai ba năm cũng không thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy. Chẳng bằng hắn trực tiếp dùng số linh thạch đó để tu luyện, có khi cũng có cơ hội xung kích lên Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, cần gì phải ở đây chịu khổ.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy khả năng người Lý Hải Ưng đút lót không phải là Khổng Hạng Minh, mà là người bên cạnh Khổng Hạng Minh.

Tiếc là bản thân quen biết quá ít, Lý Thuận Thiên có thể nghe ngóng được những chuyện thế này đã rất tốt, nhưng nhiều hơn nữa đoán chừng cũng không biết.

Trong nháy mắt, đã đến lần thứ hai phát bổng lộc, hơn hai mươi người tu sĩ đứng chung một chỗ.

Ở trước mặt mọi người, ngoài hai người Hải Phú Thông và Lý Hải Ưng đứng đối mặt với mọi người, thì còn có một nam tử dáng người cao gầy đứng cạnh bọn họ, cho thấy thân phận của hắn không tầm thường.

“Chư vị, vị này chính là đệ tử của Khổng chấp sự, Tư Đồ Bình, Tư Đồ sư huynh, ngày hôm nay Tư Đồ sư huynh tới là có tin muốn tuyên bố!” – Hải Phú Thông trước tiên giới thiệu với mọi người một lần.

Thời điểm Lâm Hạo Minh nhìn thấy Tư Đồ Bình, thì chú ý nhiều tới quần áo đệ tử nội môn mặc trên người hắn, cùng túi chứa đồ bên hông.

Trang phục đệ tử nội môn cũng là một bộ pháp khí hạ phẩm, bên trong có trận pháp phụ trợ, không chỉ đông ấm hè mát, hơn nữa có tác dụng phòng hộ nhất định, chí ít đối với các vũ khí thế gian thì đảm bảo không thể làm rách, còn túi chứa đồ, chỉ là cái túi thôi cũng cũng đã ba mươi đến năm mươi khối linh thạch, chớ đừng nói đến bên trong còn đồng bộ với một pháp khí phi hành.

Tính tất cả cùng với trang phục gộp lại thì cũng tới một trăm linh thạch, có thể nói phúc lợi của đệ tử nội môn và ngoại môn khác nhau quá nhiều.

Trên thực tế đối với Huyết Luyện Tông mà nói, đệ tử ngoại môn cũng chỉ là muốn cho chút danh tiếng nên mới gọi là đệ tử, chứ thực tế chỉ làm một ít công việc lặt vặt mà thôi, vì lẽ đó nên đệ tử ngoại môn đều muốn trở thành đệ tử nội môn, nhưng từ đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử nội môn thì mười người may ra mới có một người có thể.

Lúc lão tổ còn sống, hắn cũng từng được mặc bộ đồ này, nhưng sau khi lão tổ mất, hắn rất nhanh liền bị người ta kiếm cớ đá ra khỏi nội môn, muốn tiến lại vào nội môn, ngoại trừ tiền bối vừa ý thu nhận làm đệ tử thì hắn cũng phải tu luyện đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, hơn nữa tuổi phải nằm trong một giáp (*), nếu ngoài một giáp, cơ thể coi như cũng bắt đầu suy nhược, gần như vô vọng với việc tiến đến Trúc Cơ.

Đôi mắt nhỏ của Tư Đồ Bình hơi đảo qua nhìn hết mọi người một lượt, sau đó không thèm để ý nói:

“Chắc tất cả cũng biết quản sự Hải Phú Thông, Hải sư đệ đã quyết định bế quan để xung kích Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, chức vụ quản sự này giao cho Lý Hải Ưng tiếp nhận, các ngươi có ý kiến gì không?”

Nghe hắn nói như vậy, không ít người ánh mắt nhìn về phía Lâm Hạo Minh, nhưng Lâm Hạo Minh cũng không có mở miệng.

Ánh mắt Tư Đồ Bình cũng nhìn đến Lâm Hạo Minh, nhưng vẫn bình thản như trước, nói:

“Nếu không có dị nghị gì thì quyết định như vậy, Lý quản sự, phát bổng lộc cho mọi người đi.”

Nghe Tư Đồ Bình nói thế, khuôn mặt Lý Hải Ưng tươi cười, tiếp nhận một bao đồ do Tư Đồ Bình lấy từ trong túi trữ vật ra.

Bao đồ mở ra, bên trong là một đống linh thạch, cùng một bình ngọc.

Bao nhiêu đây đối với tu sĩ Huyết Luyện Tông là đủ, bởi vì có thể nắm linh thạch, tuy rằng chỉ có một khối, nhưng cũng cực kỳ quý giá.

Lúc này Lâm Hạo Minh là người đầu tiên đi lên, đưa tay ra cười nói:

“Lý quản sự!”

Lý Hải Ưng nhìn Lâm Hạo Minh, cư nhiên lại chạy tới trước, đây rõ ràng là cố ý muốn đánh phủ đầu (*), ánh mắt nhìn Lâm Hạo Minh đầy tàn nhẫn.

Nhưng Tư Đồ Bình vẫn còn ở đây, gã cũng không dám giở trò cướp giật của Lâm Hạo Minh, trái lại còn cười cười, lấy ra một khối linh thạch cùng ba viên Tụ Khí đan đưa cho Lâm Hạo Minh, chỉ là nụ cười này hàm ý không cần nói cũng biết.

Lâm Hạo Minh sau khi nhận được đồ, lập tức chạy đến bên Hải Phú Thông, trực tiếp đem linh thạch vừa tới tay đưa cho Hải Phú Thông nói:

“Hải sư huynh, sư đệ ở đây đa tạ sư huynh chăm sóc, chút tâm ý này, kính xin sư huynh không nên chối từ!”

(*) Âm lãnh: âm u, lạnh lẽo.

(*) Đồ Tể Tràng: lò sát sinh.

(*) Một giáp: 60 năm.

(*) Đánh phủ đầu: ý ở đây là ra tay trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN