Ma Môn Bại Hoại (Dịch) - Phế Linh Thạch Thượng Phẩm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Ma Môn Bại Hoại (Dịch)


Phế Linh Thạch Thượng Phẩm



“Nếu như phần thưởng lớn như vậy, trong tông môn khẳng định sẽ có rất nhiều đệ tử Luyện Khí Kỳ đại viên mãn sẽ tham gia, ta mới Luyện Khí Kỳ tầng chín. Nếu lần này cũng đi, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”Lâm Hạo Minh nhìn Tạ Nhược Lan, biết nàng khẳng định còn có cái gì không nói ra.

Quả nhiên Tạ Nhược Lan nở nụ cười xinh đẹp nói: “Cái này ngươi yên tâm. Vì để tránh trường hợp vừa vào đã bị giết nên ba phái quyết định sử dụng truyền tống trận, chia một đội ba người cùng nhau truyền tống vào trong mỏ quặng. Ngươi cũng không phải đi một mình, ta sẽ tìm thêm hai người làm đồng bọn đi cùng với ngươi. Như vậy các ngươi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Ha ha, Tạ sư tỷ, xem ra không phải tỷ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng rồi mới đến tìm ta chứ?” Lâm Hạo Minh cười khổ nói.

Tạ Nhược Lan cũng không phủ nhận nói: “Ngươi không đi cũng không có vấn đề gì. Ngược lại ngươi nên đi theo những gì ta đã sắp xếp, về sau tu hành cũng sẽ không vì những chuyện này mà sinh tâm ma!”

Lâm Hạo Minh vừa thấy dáng vẻ lúc nàng nói thì hắn đã rõ mình trốn không thoát rồi, than khổ nói: “Không phải là ta không chắc chắn chỉ là lần trước khi gặp tiểu hòa thượng kia, ngươi cũng thấy thực lực của hắn rồi đó. Ba người chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Nếu không thì sư tỷ cho ta mượn Âm Hồn Phiên đi!”

“Ngươi đúng là dám nghĩ. Âm Hồn Phiên không thể cho ngươi, nhưng mà ta cũng sẽ không để cho ngươi đi chết. Ngươi là người thông minh, chỉ cần một chút thủ đoạn để bảo mệnh, tuy rằng không lấy được nhiều như người khác nhưng một viên Trúc Cơ đan thì vẫn có cơ hội. Ở đây có hai tấm Thổ Độn Phù cực phẩm cấp thấp. Tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn có thể sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau nhưng hầu hết đều không thể hạn chế uy năng của bùa chú này. Ta tin chỉ cần ngươi không quá ngu ngốc, có ba cái mệnh như vậy mà vẫn chết ở đó thì ta cũng không thể nói thêm được gì nữa!” Tạ Nhược Lan lấy ra hai tấm bùa chú màu vàng linh khí bức người nói.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Minh nhìn thấy loại độn phù cực phẩm này , trong lòng đương nhiên vui vẻ, biết Tạ Nhược Lan xác thực không có ý muốn để cho mình đi chịu chết. Nhưng trong khẩu khí của nàng có thể biết nàng cũng không tin mình có thể lấy được ba vị trí đầu, thậm chí sáu vị trí đầu cũng khó.

Giá cả độn phù luôn luôn cao hơn rất nhiều so với bùa chú phòng ngự, bùa chú cực phẩm cấp thấp hầu như đều đã gần một ngàn linh thạch, hai tấm bùa chú này bằng Tạ Nhược Lan đưa cho mình gần hai ngàn linh thạch, cũng có thể xem là phát tài rồi..

Nhưng những thứ tốt nàng đưa mình, Lâm Hạo Minh biết, nó chẳng qua chỉ là ít tiền nhỏ, thu bùa chú lại rồi cười nói: “Sư tỷ, ta chỉ chạy trốn không thì cũng không phải biện pháp tốt, chung quy cũng cần một ít thủ đoạn bảo hộ.”

Tạ Nhược Lan nhìn thấy hắn chủ động đòi hỏi đồ vật từ mình, cảm thấy tiểu tử này lá gan càng ngày càng lớn rồi. Nhưng mà lần này xác thực nguy hiểm không nhỏ, nên lấy ra thêm hai tấm bùa chú cùng một cái pháp khí nói: “Lần trước ngươi đã dùng mất Thạch Giáp Phù rồi, ta lại cho ngươi hai tấm. Còn đây là Hồn Thiên Tán, có thể công, cũng có thể phòng, công hiệu nhất là để tránh hỏa, cũng là một cái pháp ký thượng phẩm vô cùng.”

Hồn Thiên Tán là một pháp khí dùng một loại khung xương cùng da lông của linh thú nào đó tạo thành, hình dạng như cái ô xòe, tán cốt như bạch ngọc, trong suốt óng ánh. Phần còn lại là màu đỏ, khi cầm trong tay có thể cảm giác được một lượng lớn linh lực thuộc tính “hỏa” tản ra.

Lâm Hạo Minh cũng không cẩn thận nghiên cứu, nhìn một chút sau đó liền lập tức thu đồ vật cẩn thận, cười nói: “Sư tỷ, tỷ xem có linh thú gì tốt tốt không, cũng cho ta một con đi. ta cảm thấy Tử Linh Xà của tỷ rất tốt!”

“Muốn linh thú thì tự mình nghĩ biện pháp đi. Sau ba tháng nữa sẽ chính thức bắt đầu trận tranh cướp linh thạch, trong ba tháng này ngươi nên suy nghĩ làm sao để mình trở nên mạnh mẽ hơn! Lão nương còn muốn kêu ngươi giúp đỡ những người khác, đừng được voi đòi tiên.” Tạ Nhược Lan thấy hắn được voi đòi tiên, ngay cả mình mà tiểu tử này dám đòi, thực sự là càng ngày càng to gan.

Nhìn Tạ Nhược Lan thở phì phò rời đi, Lâm Hạo Minh không biết làm sao trong lòng lập tức trở nên đặc biệt thoải mái.

Từ lúc có giao tình với nàng, mỗi lần đều bị nàng bắt nạt, hiếm khi nhìn thấy nàng bị kích thích như vậy, trong lòng cũng sảng khoái đến mức thực sự là không nói ra được.

Bất quá chỉ là sảng khoái nhất thời, sau lúc đó thì sắc mặt Lâm Hạo Minh trở nên âm trầm.

Tuy rằng Tạ Nhược Lan nói có đạo lý của nàng, nhưng bất kể như thế nào, ba tháng sau, khi tranh cướp chỉ sợ sẽ rất nhiều máu tanh.

Trước khi bắt đầu hành trình đi Hồng Diệp Sơn, tuy nói mình là làm mồi, nhưng trên thực tế Tạ Nhược Lan vẫn luôn ở bên cạnh, căn bản mình vẫn luôn an toàn.Tuy Tạ Nhược Lan chỉ là Luyện Khí Kỳ nhưng thực lực vượt xa tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều. Đối với một nữ tử mười bảy mười tám tuổi mà nói thì quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi. Lâm Hạo Minh cũng không hiểu được rốt cuộc nhưng năm qua nàng đã trải qua những chuyện gì để đạt đến trình độ cường đại như vậy. Nếu giờ vô tình nghe được nàng chém chết một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì cũng không quá kinh ngạc.

Đương nhiên Lâm Hạo Minh cũng không nản lòng, tính ra mình đi tới thế giới này cũng mới hơn một năm, thân phận của mình đã từ đồ tể cấp thấp nhất Phù Đồ quật đã biến thành Lâm chưởng quỹ mà mọi đệ tử ngoại môn đều hâm mộ. Hắn tin rằng chỉ cần có Công Đức Châu thì mình vẫn còn cơ hội.

Sau ba tháng tranh cướp, Lâm Hạo Minh cảm thấy ngoại trừ Tạ Nhược Lan chuẩn bị cho chính mình đồ vật, thì chính mình cũng phải tự chuẩn bị thêm một ít đồ mới được.

Trong khoảng thời gian ngắn, tu vi muốn có thêm đột phá thì quá khó. Cách tốt nhất chính là giải phong ấn Công Đức Châu.

Từ sau sự việc Bao Văn Lượng lần trước, Lâm Hạo Minh đã nếm trải cảm giác ngon ngọt sau khi cứu một mạng người. Nếu như vậy, cũng không phải hắn không thể ra tay từ hướng này.

“Lâm sư huynh, bên ngoài có một người tên là Lâm Phi Dương , nói là bạn cũ của ngài, nói là hi vọng sư huynh giảm giá cho hắn!” Ngay khi Lâm Hạo Minh đang nghĩ đến chuyện lần trước của Bao Văn Lượng thì Bao Văn Lượng đi vào.

Lâm Hạo Minh nghe Lâm Phi Dương kia lại tới nữa rồi, tự nhiên biết tiểu tử kia khẳng định lại muốn tới chiếm tiện nghi.

Bây giờ các chuyện trên phương diện làm ăn, trên thực tế đều giao cho Bao Văn Lượng, mình đã mặc kệ, nhưng mà Lâm Phi Dương này tương đối đặc biệt, dù sao cũng là quản lý nhà kho phế linh thạch, lại nhận mấy khối trung phẩm phế linh thạch cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh đi ra ngoài.

“Lâm chưởng quỹ. Ồ! Ngài cũng tiến vào tầng thứ chín rồi!” Lâm Phi Dương vừa thấy Lâm Hạo Minh liền chào hỏi, phát hiện một chút tình huống mới.

Lâm Hạo Minh cười cười nói: “Lâm sư đệ ngươi không phải cũng tiến vào tầng thứ chín sao? Tu vi của sư đệ tăng mạnh, không biết muốn mua chút gì?”

“Sư đệ ta nghĩ mua một cái trung phẩm pháp khí, ta nhìn trúng Quy Giáp Thuẫn này!” Lâm Phi Dương cười nói.

Quy Giáp Thuẫn, trên thực tế là đồ của Thiên Kiếm Sơn, khu vực của Thiên Kiếm Sơn một mặt dựa vào này Vô Nhai hải, nuôi một ít Vân Văn Quy. Quy Giáp Thuẫn này chính là dùng mai rùa của Vân Văn Quy luyện chế. Lúc trước chính mình cũng mua món này. Mà bảy tám chuyến mình đi “lấy hàng” thu được ba cái Quy Giáo Thuẫn , hơn nữa đều là pháp khí Quy Giáp Thuẫn trung phẩm .

“Quy Giáp Thuẫn này 160 linh thạch. Nhìn thì là trung phẩm pháp khí, nhưng kiên cố không thấp hơn thượng phẩm pháp khí bao nhiêu, tuyệt đối xem như là hàng thật, Lâm sư đệ ngươi ánh mắt ngược lại cũng không tồi a!” Lâm Hạo Minh cười ha hả nói

“Đâu có, đâu có. Chỉ là giá tiền này, Lâm chưởng quỹ có thể hay không giảm giá một ít! Dù sao chúng ta là quen biết đã lâu rồi!” Lâm Phi Dương bộ dạng cười ha hả nói.

“Lâm sư đệ ngươi chuẩn bị bao nhiêu?” Lâm Hạo Minh hỏi.

“120 khối linh thạch, ngài thấy thế nào?” Lâm Phi Dương cười nói.

“Cái gì? Ta nói Lâm sư đệ, giá này của ngươi quá bất hợp lý. Ngươi làm như chỗ này của ta là thiện đường sao. Ta cũng không nói thách ngươi, 150 linh thạch, đây là giá thấp nhất ta có thể đưa ra, thấp hơn thì đến ta cũng không có lời!” Lâm Hạo Minh nói rằng.

Nghe được Lâm Hạo Minh nói giá, khuôn mặt tươi cười của Lâm Phi Dương lập tức đã biến thành một mặt khổ sở nói: “Lâm chưởng quỹ, ta nghe nói nơi này mua trên một trăm linh thạch sẽ được tặng gì đó. Ngài xem giúp ta, đồ đó ta cũng không muốn. Nếu vậy thấp hơn tý được không, 130 linh thạch thế nào?”

“Đồ tặng thêm không vượt quá năm khối linh thạch, Haiz! Quên đi ta cũng không kiếm lời tư ngươi. Coi như ta làm không công, 140 linh thạch, thấp hơn nữa là ta phải móc tiền túi bù rồi đó!” Lâm Hạo Minh bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Không thể thấp hơn chút nữa sao?” Lâm Phi Dương kiên trì nói.

Lâm Hạo Minh lần này rất kiên quyết lắc đầu nói: “Thật sự không thể thấp hơn, thấp hơn nữa không bằng ta không bán cho ngươi nữa!”

Thấy Lâm Hạo Minh kiên trì như vậy, Lâm Phi Dương suy nghĩ một chút, lựa lời nói: “Lâm chưởng quỹ, Lâm sư huynh, ngài xem như vậy có được hay không. Sau khi tu vi ta tăng lên , trở thành quản sự nhà kho phế linh thạch, ta lấy một ít phế linh thạch thượng phẩm cho ngài được không?”

Lâm Hạo Minh vốn là chỉ là nghiền ép hắn để hắn giao ra một ít phế linh thạch trung phẩm, lại không nghĩ rằng lại có thể được thượng phẩm phế linh thạch, điều này làm cho Lâm Hạo Minh mừng muốn nhảy cẫn lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN