Ma Môn Bại Hoại (Dịch) - Tiểu Hòa Thượng Cường Hãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Ma Môn Bại Hoại (Dịch)


Tiểu Hòa Thượng Cường Hãn



Tiểu hòa thượng nói xong, hai tay hướng Lâm Hạo Minh hất một cái.

Tử kiếm cùng Mẫu kiếm trong Tử Mẫu kiếm cùng nhau hướng Lâm Hạo Minh bay vụt đến.

Lâm Hạo Minh vỗ túi trữ vật, trong nháy mắt Quy Giáp thuẫn chắn trước cơ thể.

Chợt nghe đến hai tiếng “Keng, keng” cộng hưởng, Tử Mẫu kiếm nặng nề đụng vào Quy Giáp thuẫn.

Lâm Hạo Minh tuy rằng điều khiển Quy Giáp thuẫn, nhưng hai cú đánh này khiến cho hắn lập tức lùi lại mấy bước, liếc mắt nhìn Tử Mẫu kiếm, phát hiện thanh phi kiếm này lại đã ảm đạm không còn ánh sáng, rõ ràng vừa rồi lực lượng đụng vào phía trên Quy Giáp thuẫn quá lớn, đã làm bộ phi kiếm này bị hao tổn không nhỏ.

Lại liếc mắt nhìn Quy Giáp thuẫn, vốn dĩ Quy Giáp thuẫn vô cùng cứng rắn phía trên lại xuất hiện hai vết nứt thật nhỏ, tuy rằng vết nứt hợp lại không rõ ràng, nhưng có thể lưu lại dấu vết, lực lượng này đã vượt qua Luyện Khí kỳ đại viên mãn tu sĩ, sử dụng trung phẩm pháp khí có thể gây xước.

Bởi vì biết có thể Tạ Nhược Lan ngay bên cạnh mình đang bố trí pháp trận, phòng ngừa tiểu hòa thượng này thi triển độn thuật có thể sử dụng độn phù (*) đào tẩu, cho nên điều Lâm Hạo Minh nghĩ nhiều nhất là làm cách nào ngăn chặn hắn.

Cùng Tạ Nhược Lan tới đây nhiều lần như vậy, hai người phối hợp đặc biệt ăn ý.

“Thí chủ, cái vỏ rùa này của ngươi ngược lại không tệ, đập bể mài thành phấn, cũng có thể làm dược liệu cho ta, hay là thí chủ liền bố thí cho ta đi!” – Tiểu hòa thượng mang theo giọng điệu hài hước nói ra.

Cùng lúc với tiếng nói, người lại lóe lên đi đến trước mắt.

Lâm Hạo Minh đoán được thân thủ của hắn sẽ rất nhanh, nhưng không nghĩ nhanh tới như vậy, cũng may mình cũng sớm có chuẩn bị, một cái Thạch Giáp phù đã kích phát, chỉ thấy được hai nắm tay đối phương đồng thời đánh vào thạch giáp (*) phía trên người mình.

Nhưng mà dẫu cho Thạch Giáp phù đã kích phát, nhưng một quyền này đánh xuống, Lâm Hạo Minh cả người vẫn té bay ra ngoài, thạch giáp trên người mặc dù không nát hoàn toàn, nhưng lại xuất hiện vết nứt, rõ ràng đã đỡ không được cú đánh thứ hai, mà bản thân lúc này cũng cảm giác được khí huyết toàn thân sôi trào.

Lâm Hạo Minh lần đầu tiên cảm giác được tiểu hòa thượng trước mắt đây mang đến uy hiếp khiến mình khó chống đỡ nổi, mà từ lúc hắn xuất thủ bộc phát ra linh khí có thể phát hiện, tiểu hòa thượng này mới là Luyện Khí kỳ tầng thứ tám.

Một luyện thể tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ tám đã mạnh đến thế này, Lâm Hạo Minh cũng không nghĩ tới.

Mà giờ khắc này hắn cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp vỗ túi trữ vật, Ngũ Hành kiếm lập tức tế xuất, trực tiếp xoay quanh thân mình, phòng ngừa tiểu hòa thượng liên tục công kích bản thân.

“Ừ? Ngũ Hành kiếm, thằng lỏi con nhà ngươi không phải Đệ tử Ma môn sao, tại sao có thể có Ngũ Hành kiếm của Thiên Kiếm sơn, Ngũ Hành kiếm tổ nhất mạch? (*)” – Khi tiểu hòa thượng nhìn thấy Ngũ Hành kiếm có chút kinh ngạc thốt lên.

Lâm Hạo Minh lại không giải thích cho hắn, bị đối phương đánh cho khí huyết sôi trào cũng cảm thấy một phen khó chịu, nếu là một tiểu hòa thượng mới chỉ tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, hắn cũng không cảm thấy bản thân đấu không lại, thế là trực tiếp dùng Ngũ Hành kiếm này liên tục điểm chỉ, chỉ thấy hào quang Ngũ Hành kiếm lóe lên năm màu khác nhau, sau đó hóa thành năm đạo sáng mờ chém về phía tiểu hòa thượng.

Ngũ Hành kiếm này là thượng phẩm pháp khí, tiểu hòa thượng hình như cũng không dám dùng tay đón lấy, lúc này hắn trực tiếp gỡ xuống một chuỗi phật châu trên cổ mình, sau khi tia sáng màu vàng lóe lên chuỗi phật châu lập tức trở nên lớn gấp mấy lần, tiểu hòa thượng cầm xâu phật châu này, trực tiếp làm một cái roi đập xuống.

Chợt nghe đến tiếng “Leng keng choang!” Ngũ Hành kiếm chém về phía tiểu hòa thượng lại bị tiểu hòa thượng trực tiếp dùng phật châu cản trở.

Lâm Hạo Minh lúc này mới phát hiện, phật châu trong tay tiểu hòa thượng này rõ ràng cũng là một món thượng phẩm pháp khí.

Sử dụng Ngũ Hành kiếm, tuy rằng hôm nay tu vi đã tăng đến Luyện Khí kỳ tầng chín, nhưng Lâm Hạo Minh vẫn cảm giác được vô cùng khó khăn, tuy rằng năm kiếm đều xuất hiện, nhưng trên thực tế thật sự có uy hiếp chỉ có ba thanh phi kiếm.

Mặt khác hai thanh chẳng qua là ra vẻ giả vờ giả vịt, nếu thật sự đem pháp lực chia đều đến năm thanh phi kiếm phía trên, ngược lại không ổn.

Lâm Hạo Minh cũng nhìn ra, tiểu hòa thượng tuy rằng đang thủ thế, nhưng phật châu mà hắn võ động (*) tiêu hao pháp lực không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là dựa vào thân thể mạnh mẽ của bản thân.

Lâm Hạo Minh lúc này cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp ném hai quả thượng phẩm Hồi Khí đan vào trong miệng, luyện hóa hồi phục linh khí.

Hồi Khí đan là đan dược để tu sĩ Luyện Khí kỳ nhanh chóng lấy lại linh lực, tuy rằng trong điển tịch ghi chép loại đan dược lấy lại linh khí có rất nhiều chủng loại, nhưng trải qua quá trình ưu thắng liệt thái (*), cũng chỉ còn lại Hồi Khí đan được phần lớn mọi người chấp nhận.

Trên thực tế không riêng Hồi Khí đan, ngay cả loại đan dược tăng lên tu vi như Hành Khí đan, Tụ Khí đan, Hợp Khí đan cũng là như thế, mấy loại đan dược này cũng qua quá trình trường kỳ hơn được kém thua mà còn lưu truyền tới nay, thực dụng hơn những loại đan dược khác, hoặc là hiệu quả không bằng những thứ này, hoặc là giá cả nguyên liệu quá lớn, chất lượng dược tính lại quá tệ.

Đương nhiên, đối với pháp lực tiêu hao của Lâm Hạo Minh lúc này mà nói, ngay cả thượng phẩm Hồi Khí đan cũng không đủ để bù đắp, cũng có thể lập tức hóa giải một chút tốc độ pháp lực tiêu hao, nhưng mà Lâm Hạo Minh cảm thấy thế này cũng đủ rồi.

Sau khi cảm thụ được hiệu quả của Hồi Khí đan phát ra, hắn đánh ra một đường pháp quyết về phía hai thanh phi kiếm Ngũ Hành kiếm, lập tức hai thanh phi kiếm lóe lên ánh sáng, theo đó hợp lại làm một, nguyên bản mỗi phi kiếm dài bảy thước, sau khi dung hợp biến thành một thanh đại kiếm hơn tám thước, rồi Lâm Hạo Minh hét lớn một tiếng nhằm tiểu hòa thượng chém xuống.

Tiểu hòa thượng luôn luôn chú ý bản lĩnh của Lâm Hạo Minh, nhìn thấy hai kiếm hợp một cũng quát to một tiếng, tiếp đó vóc dáng ban đầu so với Lâm Hạo Minh xấp xỉ cao, lập tức nâng cao một thước, cả người cơ bắp cũng nổi lên, trong nháy mắt coi như hóa thành tháp sắt vậy, hất phật châu trên tay một cái, phật châu dịch chuyển ở trên lòng bàn tay của hắn hắn, giống như biến thành một chiếc găng tay bọc lấy bàn tay, đánh tới một quyền với đại kiếm đang chém xuống.

Lâm Hạo Minh đã từng thử qua cú chém của hai kiếm hợp một, uy lực cũng không thấp hơn so với Luyện Khí kỳ đại viên mãn tu sĩ sử dụng thượng phẩm pháp khí toàn lực một kích, nhưng chỉ có một chém thế này, ngược lại đại kiếm trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đại kiếm không thể chịu được lực lượng một quyền, ở giữa không trung một lần nữa lại tách ra làm đôi.

Một quyền đánh bay đại kiếm xong, trên khuôn mặt mi thanh thục tú của tiểu hòa thượng lộ ra một nụ cười hưng phấn nói: “Thoải mái, ma tu của ngươi so với tiểu tử vừa rồi có thể để ta chơi càng vui vẻ hơn, nể tình ngươi có thể thi triển ra Kim Cương thể ta sẽ niệm cho ngươi nhiều hơn hai câu kinh Phật, kiếp sau không nên trốn vào Ma Môn.”

Lâm Hạo Minh cảm giác được tiểu hòa thượng này hoàn toàn đang trêu tức chính mình, ở trong mắt hắn, bản thân mình vốn không phải là đối thủ của hắn, mà giờ khắc này Hạo Minh cũng nhìn ra, tiểu hòa thượng này hình như đã chơi chán rồi, muốn hạ đòn sát thủ với mình.

Lúc này nhìn tiểu hòa thượng trông như tháp sắt vậy, Lâm Hạo Minh thật sự không có một chút chắc chắn có thể thắng hắn, mà mình cũng ngăn chặn hắn lâu như vậy, Tạ Nhược Lan cũng đã có thể động thủ, tại sao vẫn không có động tĩnh gì cả?

Lâm Hạo Minh nhìn tiểu hòa thượng hai ba lần rồi đánh bay mấy thanh phi kiếm bên ngoài, lúc bản thân phóng theo hắn kêu to lên: “Sư tỷ, mau ra tay!”

Lâm Hạo Minh kêu to, tiểu hòa thượng lại không chút nào để ý tới tiếng kêu của Lâm Hạo Minh, phật châu ở trên tay lại tuông xuống từng vòng biến thành roi, bay thẳng đến Lâm Hạo Minh đánh xuống.

Lâm Hạo Minh nhìn thấy, sợ đến sắc mặt tái nhợt, trực tiếp ném ra một cái Kim Qua phù (*), sau đó xoay người bỏ chạy.

Tiểu hòa thượng đối mặt với Kim Qua phù, chẳng qua là cổ tay run lên, phật châu máng lại ở trên lưỡi mác, lưỡi mác trực tiếp đã bị đánh tan.

Sau khi lưỡi mác bị đánh tan, nhìn thấy Lâm Hạo Minh cách xa vài chục trượng, thân thể nhoáng lên một cái đã đến bên cạnh Lâm Hạo Minh, cười khẩy nói: “Bây giờ muốn chạy, còn chạy được không?”

Khuôn mặt Lâm Hạo Minh lúc này rất hoảng sợ nhưng cũng nở một nụ cười, tiểu hòa thượng sau khi nhìn thấy, theo bản năng cảm giác được có chuyện không ổn.

(*) Độn phù: chỉ các loại bùa thổ độn, phi độn… chuyên dùng cho việc chạy trốn.

(*) Thạch giáp: giáp bằng đá.

(*) Ngũ Hành kiếm tổ nhất mạch: ý nói Ngũ Hành kiếm chỉ có truyền cho mỗi Thiên Kiếm sơn.

(*) Võ động: di chuyển theo động tác võ thuật.

(*) Ưu thắng liệt thái: hơn được kém thua, đào thải.

(*) Kim Qua phù: bùa công kích tạo ra luồng khí như hình lưỡi mác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN