Ma Nữ Ngàn Năm: Ta Không Muốn Yêu, Ta Chỉ Muốn Siêu Thoát - Chương 6: Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Ma Nữ Ngàn Năm: Ta Không Muốn Yêu, Ta Chỉ Muốn Siêu Thoát


Chương 6: Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh


Đến khi y tá vào phòng bệnh 1120 lần nữa thì căn phòng đã trống trơn, bóng dáng dọa người của cô gái đã biến mất không thấy. 

…..

Tổ Ma nhìn dòng người xe cộ tấp nập trước mặt, có cảm giác rất không chân thực.

Cô vậy mà lại biến thành như vậy…trực tiếp nhập vào người con gái quái lạ Kì Thanh kia rồi làm thế nào cũng không xuất hồn ra được. 

Tuy nói hồn ma có thể nhập hồn vào người, nhưng không thể lâu dài được có thể rời đi bất kì lúc nào.

Vậy mà hiện tại cô……

Khẽ liếc hình ảnh của mình qua cửa kính của một cửa hàng gần đấy, Tổ Ma lại không nhịn được rơi vào câm nín. 

Cô gái Kì Thanh này quả thực rất xấu a….

“Pip…. Pip….” 

Một chiếc xe ô tô đi nhanh suýt chút đụng vào người Tổ Ma. 

“Thần kinh!!! Đi không biết nhìn đường à!?”

Tổ Ma:”…”

Những con người này hình như rất thích mắng chửi bổn đại ma thần kinh thì phải….đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. 

Tuy bất mãn nhưng cô vẫn rất thành thật lùi lại, cô biết….chổ này cũng không phải là cầu Thanh Tự địa bàn của cô, cô tạm thời cũng không biết bay hay xuyên thấu gì cả.

Cô hiện tại là một con người bình thường, nếu bị cái thứ đồ chơi bằng sát kia đụng trúng, ai biết được cô có biến mất luôn hay không? Cẩn thận vẫn hơn a. 

Còn lí do bản thân cứ vậy mà xuất hiện ở chổ này, rời khỏi kết giới của cầu Thanh Tự thì cô nghĩ chắc là có liên quan đến Kì Thanh kia. 

Cô ta rất có thể là con rơi của một vị thần tiên nào đấy. 

Tổ Ma bĩu bĩu môi không nghĩ đến nữa, cô biết hiện tại chỉ có thể được từng nào hay từng đấy mà thôi.

Cô định bước đi nhưng chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, cô nên đi đâu bây giờ?

Ánh mắt nhìn trúng một bóng người lòm còm đang đứng chơi với thùng rắc phía trước, Tổ Ma sáng mắt vội chạy qua. 

“Này… Đường đi cầu Thanh Tự như thế nào…?”

Bóng người nọ quay người lại lộ ra một khuôn mặt máu me thối nát, còn nhe răng ra tỏ ý hù dọa.

Mọe. 

Lúc Tổ Ma cô tung hoành giới ma quái, ông tổ của ông tổ tổ tổ tổ tổ thằng nhóc này vẫn chưa hình thành nhé. 

Ở đấy mà bày đặt hù dọa cô, cô không hù lại đã may lắm rồi. 

“Cầu Thanh Tự phải đi như thế nào?” Tổ Ma hỏi lại lần nữa, nhưng hồn ma nọ lại có chút ngơ ngác không hiểu nhìn cô. 

Tổ Ma:”…”

Thằng nhóc này có vẻ chậm tiêu…cô trực tiếp giơ một cước ra đạp tới, bóng ma nọ bị ngã dúi vào thùng rác. 

“Cô…cô…cô….cô không phải con người!” Vẻ mặt rất ấm ức, phối hợp với khuôn mặt đáng sợ đấy lại có chút khiến người ta câm nín.

“Còn không mau trả lời!?”

“Tôi…tôi không biết…”Hồn ma nọ hơi sợ hãi nói.

“Vậy đây là chổ nào?”

“Tôi không biết….”

Khóe miệng Tổ Ma khẽ giật giật “Vậy cậu không phải ma nơi này sao?”

“Tôi…Tôi…không biết… “

Tổ Ma:”…”

Rất có thể cô gặp phải ma lừa đảo rồi, mở miệng ra là không biết với không biết, ôi…Sao có chút giống tiểu lâu la hình sự của cô vậy nhỉ! 

Tổ Ma không nói hay lời rời đi, bóng ma kia vậy mà cũng đứng dậy chạy theo cô, toàn thân cũng khôi phục bộ dạng lúc sống, nhìn qua là một thiếu niên xinh đẹp. 

“Chờ… Chờ tôi với…Cô…cô đi đâu?”

“….”

“Sao cô lại nhập vào con người?”

“…”

“Còn cầu Thanh Tự là ở đâu? Đó là nơi nào? Là nơi cô chết sao?”

Tổ Ma dừng bước, liếc nhìn thiếu niên đang thao thao bất tuyệt bên cạnh “Đi theo tôi làm gì?! Tôi không ăn thịt đồng loại…”

Hồn ma thiếu niên:”…”

Nhìn cô sao có chút giống như là đang tiếc nuối? Cô là đang tiếc nuối hắn là đồng loại sao? 

Thấy hồn ma nọ vẫn lẽo đẽo đi theo mình, Tổ Ma rất là không hiểu. 

“Chẳng lẽ cậu không định trông nhà mình sao?”

“Nhà?” Thấy cô chỉ cái thùng rác mà bản thân mới chơi hồi nãy, hồn ma vô tội nói “Tôi chỉ thấy nó chơi rất vui mà thôi, tôi không chết ở đó”

“Vậy đừng đi theo tôi!”

“Nhưng chỉ có cô là bắt chuyện với tôi a…”

“Liên quan cái rắm!!”

Lúc này Tổ Ma mới để ý mọi người xung quanh nhìn mình rất lạ, chỉ trỏ này nọ, có người còn thương hại lắc đầu, giống hệt đám người ở trong bệnh viện đấy. 

“Cô gái kia còn trẻ mà đã vậy rồi…chậc chậc…”

“Chắc là trốn khỏi viện đây mà…đồ bệnh nhân vẫn còn trên người…”

“Không biết là con cái nhà ai…có nên gọi cảnh sát không?”

“Tiểu Điệp a…đừng nhìn nữa..chị gái kia là bị điên, nói chuyện một mình…con không nên đến gần”

“Bla…bla…. “

Tổ Ma:”…”

Cô không bị điên nhé! Cô là đang nói chuyện với ma nhé! Có ngon thì nói chuyện với ma đi. 

Bổn đại ma tôi thách! Hừ! 

……

* Mấy bữa nay cày phim ghê quá, quên mất truyện luôn =)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN