Ma Pháp Truy Tầm Ký
Chương 11: Bị rải thức ăn cho chó
Cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, kèm theo là một trận gió thổi qua, chỉ thấy trong phòng chạy ra một cái thiếu nữ bóng dáng, không kịp chờ đợi mà hướng Kỳ Văn Thư nhào tới.
“Ca ca!”
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc cùng với mềm mại ôm ở trong lòng thân thể, Kỳ Văn Thư cảm thấy một viên treo cao trái tim rốt cuộc thả lỏng xuống dưới. Hắn chậm rãi vuốt vuốt đầu người trong ngực, giọng mềm nhẹ an ủi:
“Không sao rồi, Tiểu Nhã!”
Kỳ Tiểu Nhã dụi dụi đầu vào ngực Kỳ Văn Thư, hai tay siết chặt hông hắn, mắt đỏ hoe, nỉ non:
“Ca ca mấy ngày nay đi đâu vậy? Làm muội lo sợ muốn chết. Muội còn tưởng huynh cho rằng muội là gánh nặng, bỏ rơi muội đi rồi”.
Kỳ Văn Thư dở khóc dở cười: “Sao có thể! Ca ca có thể bỏ rơi cả thế giới cũng không bỏ rơi muội!”
Kỳ Tiểu Nhã lé mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Kỳ Văn Thư ôn nhu cười: “Thật!”
Nghe vậy, Kỳ Tiểu Nhã cười híp mắt, hai con mắt giảo hoạt lóe một cái, trầm mặt xuống: “Nhưng mà Trình Mặc ca ca nói, lời của nam nhân tuyệt đối không thể tin, nhất là nam nhân miệng ngọt”.
Kỳ Văn Thư khóe miệng cứng đờ, bất đắc dĩ nói:
“Nhưng mà ta là ca của muội!”
Xem xem hai tháng này hắn không ở nhà, tên kia dạy hư muội muội của hắn rồi!
Không được! Hắn muốn tuyệt giao!
Kỳ Tiểu Nhã lại ngây thơ đáp lại, lời nói tức chết người không đền mạng:
“Muội biết huynh là ca của muội, nhưng mà huynh cũng là nam nhân a! Nhất là huynh cũng miệng ngọt, cho nên muội hơi nghi ngờ”.
Kỳ Văn Thư:…
Hắn có thể nói cái gì bây giờ, chẳng lẽ nói hắn không phải nam nhân.
Muội muội của ta bắt đầu mất lòng tin vào ta, ta nên làm thế nào bây giờ? Online đợi, rất gấp!
Kỳ Tiểu Nhã thấy hắn nóng nảy gấp gáp, híp mắt cười nói:
“Được rồi! Đùa huynh thôi. Dù sao huynh cũng không bỏ muội được. Nếu có ngày đó, muội sẽ đánh gãy chân huynh, mang về nhà cột tại chỗ trông chừng, huynh cũng không chạy được!”
Kỳ Văn Thư nghe vậy, bắc đắc dĩ cười, sủng nịch nói:
“Được rồi! Biết muội lợi hại rồi! Bây giờ thì bỏ ta ra được không, nếu muội còn ôm, ca ca muội sẽ chết vì ngộp đó”.
Kỳ Tiểu Nhã “a” một tiếng, luống cuống tay chân mà chạy ra, lúc này nàng cũng mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển vài cái.
Kỳ Văn Thư thấy vậy, lo lắng hỏi:
“Bệnh của muội sao rồi, có thuyên giảm chút nào không. Cũng là ca ta không chu toàn, bỏ muội ở nhà một mình”.
Kỳ Tiểu Nhã mỉm cười trấn an: “Không sao, đã đỡ nhiều rồi, dù sao có Trình Mặc ca ca tới lui thăm chừng, không cần nhiều lo lắng. Ngược lại, huynh ở ngoài một mình hành tẩu, mới cần lo lắng”.
Mắt nhìn hai người còn tiếp tục hàn huyên thăm hỏi, một bộ dáng cửu biệt trùng phùng có nhiều chuyện nói cả đêm cũng không hết, Tịch Thần đành phải “Khụ” một tiếng cắt đứt hai người nói chuyện.
Lúc mới đầu, nàng còn khá kinh ngạc Kỳ Văn Thư có cái muội muội, vì để cho hai người có không gian riêng, nàng còn cố ý tìm một chỗ khuất ngồi xổm xuống nhắm mắt tu luyện.
Nề hà, hai người này quá mức “tú ân ái”, rải thức ăn cho chó ngay trước mặt nàng, mặc dù chỉ là huynh muội khẩu vị, nhưng mà xác thực cũng ảnh hưởng đến nàng tu luyện.
Tu luyện không tập trung cũng làm ma pháp sư bực bội!
Mà ma pháp sư bực bội thì người khác cũng đừng mong thoải mái.
Nàng kiên quyết không ăn thức ăn cho chó!
Lúc này, Kỳ Văn Thư mới nhớ tới ở đây còn một người, mặt xoát cái đỏ bừng, xấu hổ.
Kỳ Tiểu Nhã nghe thấy tiếng ho cũng giật mình, quay đầu nhìn lại, bắt gặp một cái bóng đen ngồi xổm ở bên cạnh núi giả trước sương phòng nhà mình.
Nàng kinh hô lên một tiếng, sau đó nghĩ tới cái gì, xắn xắn tay áo, hùng hổ đi tới, mặt hầm hầm đối với Tịch Thần nói:
“Ngươi là ai? Tại sao lại có mặt ở trong nhà của ta? Có phải ngươi thầm mến mộ ca ta, cho nên theo dõi hắn về nhà. Ta nói cho ngươi biết, muốn thích ca ca ta, trước tiên phải được sự đồng ý của ta.
Nhìn ngươi bộ dáng này, quần áo đen thùi lùi không thấy được mặt mũi, trang bức cho ai xem, mất điểm!
Thứ hai, dáng ngồi không đứng đắn, mất điểm!
Thứ ba, ta nhìn xem ngươi không vừa mắt.
Cho nên, ngươi hết hi vọng đi!”
Tịch Thần đột nhiên bị mắng có chút phát ngốc tại chỗ, ai nói cho nàng biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Kỳ Văn Thư, ý tại ngôn ngoại:
“Muội muội ngươi lại phát bệnh cái gì rồi?”
Kỳ Văn Thư toàn bộ quá trình ngây người, cho đến khi nhận được ánh mắt của Tịch Thần, trong lòng hắn cảnh linh báo động, thầm hô “không xong!”.
Hắn vội vã chạy tới, đụng lấy khuỷu tay Kỳ Tiểu Nhã, nói:
“Khụ! Tiểu Nhã! Muội hiểu lầm rồi, vị cô nương này là người cứu mạng của ta, không phải như muội nghĩ đâu”.
Kỳ Tiểu Nhã trên mặt hiện lên nghiêm trọng hoài nghi, ánh mắt giữa Tịch Thần và Kỳ Văn Thư đánh giá qua lại, sau đó quay lại hỏi Kỳ Văn Thư:
“Ca! Ngươi không phải đang gạt ta đấy chứ?”
Kỳ Văn Thư vô lực vỗ trán, đối với cô muội muội hay tưởng tượng này hắn cũng hết cách, hắn chỉ có thể chậm rãi giải thích:
“Ta gạt muội làm cái gì, chuyện này kể ra dài lắm. Đi! Đi vào nhà, ta kể cho muội nghe. Huống chi cũng không thể để khách nhân ngồi chồm hổm ở đấy được”.
Lúc này, Kỳ Tiểu Nhã cũng đã tin tưởng hơn phân nửa, bĩu môi dẫn Kỳ Văn Thư cùng với Tịch Thần đi phòng khách.
Tịch Thần đứng dậy, vỗ vỗ quần áo đi theo, trong lòng có chút buồn bực!
Thử hỏi, kiêu ngạo như ma pháp sư khi nào bị người ta mắng qua, còn như vậy oan uổng.
Tịch Thần bởi vì nể mặt Kỳ Văn Thư nên không có phát tác, trong lòng khó chịu là nhất định.
Tới phòng khách rồi, Tịch Thần lại tiếp tục làm người vô hình. Kỳ Văn Thư một hơi đem chuyện xảy ra trong mấy tháng này kể cho muội muội của hắn nghe.
Kỳ Tiểu Nhã nghe xong, cảm thấy thế giới quan đổi mới, lại nghĩ đến vừa rồi mình hành động, vô tình đắc tội ân nhân. Kỳ Tiểu Nhã nghĩ vậy, đứng lên, bộ dạng rụt rè, khuôn mặt đầy áy náy, đi đến Tịch Thần trước người, cúi người nói:
“Khụ! Vị này tỷ tỷ, vừa rồi là muội hành động lỗ mãng, nay biết được chân tướng, vạn phần ăn năn, mong tỷ không chấp nhất trẻ tuổi không hiểu chuyện mà tha thứ cho muội!”
Nói xong hai mắt trong veo, ngân ngấn nước mắt chân thành nhìn Tịch Thần.
Tịch Thần nghe tiếng, vừa mở mắt ra đã thấy được một đôi ủy khuất cầu xin đôi mắt:…
Nói thật, cái đó đôi mắt làm cho nàng nghĩ tới kiếp trước nàng duy nhất sủng vật, Cầu Cầu!
Chợt nhìn lại, thấy không phải, nàng trong lòng ha hả cảm thán.
Tốc độ biến sắc mặt này thật là…!
Dù vậy, nàng trong lòng khó chịu cũng tiêu tan hơn phân nửa, mặc cho ai nhìn đến như vậy một đôi đơn thuần con mắt, cũng không nổi lên một tia hờn giận.
Tịch Thần lãnh thanh nói:
“Không trách ngươi!”
Kỳ Tiểu Nhã như là nhận được đại xá, hai con mắt sáng bừng lên, hoạt bát hỏi:
“Đa tạ tỷ đã tha thứ cho muội, cũng đa tạ tỷ đã cứu mạng ca ca của ta. Ơn này muội quyết ghi nhớ trong lòng, sẽ có ngày báo đáp. À mà đến bây giờ muội còn chưa biết tên của tỷ là gì?”
Nói tới đây, Kỳ Văn Thư cũng có chút xấu hổ đỏ mặt, một tháng này, hắn ra vẻ cũng chưa biết tên của nàng là gì đâu!
Tịch Thần nghĩ nghĩ hồi lâu, mới đáp:
“Cứ gọi ta Tịch Thần là được”.
Kỳ Văn Thư nghe thấy tên này, nhíu nhíu mày, cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không hỏi ra tiếng.
Kỳ Tiểu Nhã lại không được như vậy an tĩnh, nàng mở miệng hỏi:
“Đây là họ tên của tỷ sao? Nghe sao quái quái!”
Kỳ Văn Thư thật muốn bụm lại cái miệng của nàng, thật là cái gì cũng dám nói, không biết trước mắt là cái đại ma nữ sao?
Chỉ là Tịch Thần cũng không có nổi giận, nàng trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Kỳ Văn Thư cho rằng nàng muốn bão nổi, hắn đã chuẩn bị tư thế mang muội muội chạy trốn.
Nàng lại mở miệng, giọng nói có chút hư ảo:
“Không! Đó chỉ là tên của ta, ta không có họ!”
Không khí ngưng trầm nghẹt thở, Tịch Thần nói xong lại không nói nữa, nhắm mắt lại che dấu trong mắt cuồn cuộn cảm xúc.
Kỳ Văn Thư, Kỳ Tiểu Nhã há mồm thở dốc, định nói ai sinh ra trên đời mà không có họ, chỉ là giọng nói như bị ứ nghẹn, không thể thốt thành lời.
Thông qua một câu nói, Kỳ Văn Thư liền biết nàng có chuyện xưa, chỉ là hắn sẽ không hỏi.
Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui!
Biết mọi người ai cũng đều mệt mỏi, cho nên Kỳ Tiểu Nhã không có tiếp tục truy cứu, mà là đâu vào đấy sắp xếp cho Tịch Thần một căn phòng trống sát vách của nàng, cho Tịch Thần tạm nghỉ ngơi.
Tịch Thần cũng không làm bộ làm tịch, yên tâm vào ở.
Bước vào căn phòng kia một khắc, nàng không khỏi cảm thán, Kỳ Tiểu Nhã nhìn tuy rằng bồng bột lỗ mãng, nhưng mà kỳ thật nàng cũng rất tỉ mỉ tinh tế, nhìn căn phòng tươm tất gọn gàng, có vẻ như được quét dọn thường xuyên.
Không khí tươi mát, thanh tân, không giống như là quanh năm bỏ hoang.
Xung quanh còn chưng bày vài cái kệ sách, đặt lẻ loi mấy quyển ố vàng bìa sách. Tịch Thần thử cầm một quyển lên xem thử, sau đó thở dài bỏ xuống.
Chữ viết giống y hệt chữ trên tường thành nàng nhìn thấy, cho nên nàng cũng đọc không hiểu!
Kiểm tra hết một vòng, Tịch Thần còn xem như vừa lòng!
Vì vậy, nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thật đa số thời gian nàng đều là nhắm mắt minh tưởng.
Nói nàng là tu luyện cuồng nhân cũng không quá đáng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!