Ma Pháp Truy Tầm Ký
Chương 14: Chính sách học tập "xóa mù chữ"
Lát sau, hắn đi ra, trong tay cầm một quyển sách dày cộm, cùng với một tấm thẻ màu đất.
Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi thật sự muốn gia nhập Liên Minh?”
Tịch Thần không do dự gật đầu.
“Được rồi! Ta hiện tại liền bắt đầu lấy thông tin của ngươi, mong ngươi phối hợp cung cấp toàn bộ, không được gian dối”.
Tịch Thần nhíu mày, cũng chưa nói cái gì.
Bàn Tử hỏi: “Tên?”
“Tịch Thần”
“Tuổi?”
“Mười bốn”
Bàn Tử tay cầm bút ngưng một chút, len lén nhìn, trong lòng nghĩ: không ngờ còn trẻ tuổi như vậy!
Nghĩ nghĩ, hắn có chút đáng tiếc, thanh xuân tốt như vậy không lo hưởng thụ, đi đảm đương cái gì lính đánh thuê, lính đánh thuê a – một cái không có tiền đồ chức nghiệp.
Dù vậy, hắn cũng không có mở lời khuyên nhủ, hắn cũng chỉ là người làm công ăn lương, làm gì có tư cách không nhận người!
Hai người, một người hỏi, một người đáp, quá trình giao lưu còn xem như tốt đẹp.
Khoảng mười lăm phút sau, Bàn Tử ngẩng đầu lên, cười đưa tấm thẻ cho Tịch Thần:
“Hoan nghênh trở thành Liên Minh một thành viên, đây là thân phận tạp của ngươi, cất giữ cho kỹ, đó là chứng minh cho ngươi vinh quang chức nghiệp. Hiện tại, ngươi có thể đi Nhiệm Vụ đường để nhận nhiệm vụ”.
Tịch Thần cầm lấy tấm thẻ, ngước mắt nhìn, thẻ có hình vuông chỉ bằng cỡ bàn tay, không biết được làm bằng chất liệu gì, sờ vào nhám nhám, ngứa ngứa. Tấm thẻ có màu vàng đất đính mấy hạt lấp lánh kim sa, bìa trên viết gọn gàng năm chữ to, Liên Minh Lính Đánh Thuê.
Nằm ở giữa tấm thẻ là hai thanh đao bắt chéo vào nhau làm ký hiệu, phía dưới còn lại là tên của nàng, Tịch Thần!
Nàng nghiền ngẫm chốc lát, sau đó cất thẻ vào tay áo, đứng lên vẫy vẫy tay, trả lời Bàn Tử:
“Không vội!”
Bàn Tử sắc mặt cứng đờ, nhăn nhó hỏi:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tịch Thần không quay đầu lại, bâng quơ trả lời:
“Ý là ta hiện giờ không muốn làm nhiệm vụ, lại chờ ba tháng sau đi!”
Bàn Tử cứng họng: “Ngươi…?”
Tịch Thần nhấc chân bước ra ngoài, tà áo bay phấp phới.
Nhìn người sắp bước ra khỏi phòng, Bàn Tử cắn răng, nói lớn:
“Liên Minh có quy định, nếu đăng ký giả qua ba tháng mà không tiếp nhận nhiệm vụ nào, không có tích phân tích lũy trong tạp, sẽ bị trục xuất khỏi Liên Minh, cả đời không được bước vào Liên Minh nửa bước, đồng thời tên sẽ được gắn mác “phản bội giả” treo trên bảng đen của Liên Minh, người khác có thể xem ngươi như nhiệm vụ đối tượng, truy nã ngươi đổi lấy điểm tích phân”.
Tịch Thần dừng lại bước chân, đứng một hồi mới nói:
“Đa tạ ngươi đã nói cho ta biết. Tạm biệt! Ba tháng sau gặp lại”.
Dứt lời, thân ảnh đi nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Bàn Tử thở hỗn hển, sắc mặt có chút khó coi.
Người này, không phải đùa giỡn với hắn đấy chứ?
Tịch Thần thoải mái trở về nhà Kỳ Văn Thư, dù sao hiện tại nàng cũng không chỗ để đi, dứt khoát cọ ăn cọ ở nhà hắn.
Trong đầu nổi lên ba tháng kế tiếp kế hoạch.
Thứ nhất, phải đem tu vi tăng lên tới tam giai ma pháp sư, mới có thể nhanh chóng luyện ra các loại dược tề cùng ma pháp quyển trục.
Thứ hai, đó là phải chanh chóng học được ngôn ngữ của thế giới này, nếu không nàng là không có cách nào đi tiếp nhiệm vụ.
Nghĩ tới chỗ này, Tịch Thần lại cảm thấy não trướng đau, nàng muốn học, nhưng mà quan trọng là, ai dạy nàng?
Thế giới này cũng không an bình, ai sẽ đi mở trường học dạy chữ, có cái gì dùng?
Tịch Thần một bên suy nghĩ, một bên tìm đường trở về.
Loanh quanh hơn nửa tiếng sau, Tịch Thần mới tìm được Kỳ Văn Thư tứ hợp viện, nàng đẩy cửa đi vào, thấy không có ai, trực tiếp đi trở về phòng của mình.
Đóng cửa phòng, Tịch Thần ngồi dựa vào tường, lại từ trong ma pháp hộp lấy ra một chồng ố vàng thư tịch, nàng cẩn thận xem lên từng cuốn.
, , , , ,…
Tịch Thần móc ra chậm rãi xem lên, không quá lâu sau, nàng thất vọng bỏ xuống.
là Thần Hành đại lục lưu truyền đi xuống các loại tộc nhân ngôn ngữ, gồm có ba mươi hai loại hình ngôn ngữ, chữ viết khác nhau. Mỗi một loại trong đó đều là tinh hoa từ nhiều đời truyền xuống dưới. Trước khi đế quốc diệt vong, con dân trong đó, mỗi người đều bắt buộc phải biết được một loại hình ngôn ngữ dành cho nhân tộc, gọi là Á Mã tự. Tịch Thần cũng không ngoại lệ, bởi vì nàng là đế quốc đó con dân. Cho đến sau này, nàng tu luyện ma pháp, mới biết thêm một loại ngôn ngữ, gọi là Ma Pháp ký hiệu.
Thật ra, Ma pháp ký hiệu vốn dĩ chính là từ Á Mã tự đồng nguyên đi ra, chỉ là nó được tối giản hơn thôi.
Tính đến hiện tại, nàng chỉ biết ba loại ngôn ngữ: Á Mã tự, Ma Pháp tự cùng với Tinh Linh ngữ.
Vừa rồi, nàng xem lại , phát hiện trong đó ba mươi hai loại ngôn ngữ, không có một loại nào giống với tự của thế giới này.
Tịch Thần bắt đầu sầu lo!
Chẳng lẽ, nàng phải làm người mù chữ?
Đang suy nghĩ, tiếng “cộc cộc” gõ cửa lại vang lên, Tịch Thần dùng tinh thần lực thám thính bên ngoài, phát hiện là Kỳ Tiểu Nhã.
Thầm thở dài một hơi, nàng điều hướng tinh thần lực mở cửa.
Thấy cánh cửa tự mình mở ra, còn Tịch Thần thì lại ngồi yên trong góc, Kỳ Tiểu Nhã hai mắt phát sáng, chạy vào phòng hớn hở nói:
“Thật thần kỳ! Tịch Thần tỷ tỷ, sao tỷ lại làm được?”
Tịch Thần ngớ ngẩn: “Làm được cái gì?”
Kỳ Tiểu Nhã nói: “Thì đó đó” – tay chỉ chỉ cánh cửa
Nàng lúc này mới hiểu ra, lãnh đạm câu môi:
“Đó chỉ là chuyện bình thường, ai tu luyện thì sẽ làm được, không có gì phải ngạc nhiên”.
Kỳ Tiểu Nhã lại không cho là đúng, bĩu môi: “Nhưng mà tỷ cùng những cái đó mãng phu không giống nhau, ít nhất muội cảm nhận được, trên người tỷ có một loại năng lượng, nó rất thân thiết, gần gũi, mà những cái kia mãng phu, lại không có được!”
“những cái kia mãng phu” nàng chỉ chính là ca ca Kỳ Văn Thư một vài bằng hữu, lính đánh thuê võ giả.
Tịch Thần nghe nàng nói, đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai mắt mang theo xem kỹ nhìn Kỳ Tiểu Nhã, nghiêm nghị hỏi:
“Ngươi nói, ngươi cảm nhận được trên người ta khí tức?”
Kỳ Tiểu Nhã thật thà gật đầu, cười nói:
“Đúng vậy, tuy muội không biết đó là cái gì, nhưng mà muội cảm thấy nó rất huyền diệu!”
Tịch Thần âm thầm thở dài nuối tiếc, thiên tài như vậy! Đáng tiếc sinh ra ở một cái cằn cỗi thế giới, lặng lẽ bị mai một.
Chỉ có thiên tài chân chính, mới có thể tự nhiên cảm giác được trong thiên địa nguyên tố, một khi tu hành lên, như diều gặp gió!
Trong lòng có cái ý tưởng nảy sinh! Nhưng mà nàng cũng không vội nói ra, mà hỏi sang chuyện khác:
“Ngươi có biết tự không?”
Kỳ Tiểu Nhã sửng sốt, không biết sao nàng lại hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Biết! Ca ca vài lần làm nhiệm vụ đều đổi về cho muội vài quyển sách. Bởi vì thân thể duyên cớ, cho nên muội không thể ra ngoài hành tẩu, chỉ có thể ở nhà đọc sách giải buồn. Dần dần, cũng biết một ít tự!”.
Tịch Thần âm thầm thở ra một hơi, hỏi tiếp:
“Vậy ngươi có đọc qua thế giới này một vài truyền thuyết?”
Nói tới chỗ này, Kỳ Tiểu Nhã hai mắt sáng lên, hoạt bát nói:
“Có có, nghe nói trên đời này thật sự có tiên nhân, có phi thường sức mạnh, có thể trường sinh bất tử. Đáng tiếc, không có ai thấy qua tiên nhân, cho nên nó chỉ được xem là truyền thuyết”.
Nói xong câu sau, ánh mắt nàng ảm đạm xuống dưới.
Tịch Thần lại dụ hoặc hỏi một câu:
“Vậy ngươi có muốn trở thành tiên?”
Kỳ Tiểu Nhã đơn thuần, không nghe ra trong đó thâm ý, chỉ gật đầu như gà mổ thóc:
“Muốn, muốn chứ! Muội muốn có một thân thể khỏe mạnh, muốn có huyền diệu pháp thuật, lợi hại bản lĩnh để bảo vệ ca ca”.
Tịch Thần im lặng nghe nàng trần thuật, trong lòng không khỏi nghĩ tới.
Người khác tu luyện là vì bảo vệ người mà họ quan tâm.
Vậy nàng tu luyện là vì cái gì?
Nghĩ vậy, trong đầu nàng cũng đã toát ra một hàng chữ:
Vì yêu thích, vì chấp niệm, vì trở thành Thần!
Mục tiêu của nàng, chưa bao giờ thay đổi.
Lâu lâu phải kiểm nghiệm lại bản tâm của mình là Tịch Thần mấy trăm năm đi qua thói quen, không có một chút quên lãng.
Yên tâm chính bản thân mình, Tịch Thần mới nhìn thiếu nữ ngây ngô trước mặt, hai mắt đối với nàng, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi thật sự thích tu tiên như vậy? Cho dù là rơi vào vạn trượng vực sâu, máu chảy đầu rơi cũng không hối hận?”
Kỳ Tiểu Nhã kiên định lắc đầu: “Không hối hận!”
Tịch Thần nhìn nàng hồi lâu, lát sau mới trịnh trọng nói:
“Nếu đã như vậy! Ngươi dạy ta tự, ta đưa tặng ngươi một hồi cơ duyên!”.
Kỳ Tiểu Nhã trợn tròn mắt kinh ngạc:
“Tịch Thần tỷ tỷ… ý của tỷ là…?”
Kỳ Tiểu Nhã đến khi về đến phòng mình, vẫn còn vẻ mặt mộng bức, trong đầu trống rỗng, chỉ có văng vẳng bên tai mấy chữ.
“Ngươi đi theo ta, ta dạy ngươi tu tiên!”
Kích động như là gió lốc lan tràn cuốn lấy đồng cỏ, một hơi quét sạch u mê tăm tối.
Thoáng chốc, muôn hoa đua nở!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!