Ma Pháp Truy Tầm Ký - Chương 28:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ma Pháp Truy Tầm Ký


Chương 28:


Liên Minh Lính Đánh Thuê tổng bộ.

Một người cường tráng nam nhân ngồi trên ghế bành tô, ngũ quan thâm thúy sắc bén, đồng cổ da thịt chứng tỏ là khối thân thể khỏe mạnh, hắn có một đôi mắt chim ưng, trong đó chứa đựng thành thục cùng lão luyện.

Hắn mặc trên người màu thâm sắc trường bào, tựa lưng vào ghế dựa, tay phải ở trên bàn đánh nhịp gõ gõ, hai mắt thật sâu trầm tư.

Cạch!

Cánh cửa hơi nhẹ mở ra, tiến vào một người tuấn tú thanh niên, hắn nhanh chóng khép lại cánh cửa, phóng nhẹ bước chân, đối với sau bàn nam nhân cúi người, kêu một tiếng:

“Thủ lĩnh!”

Nam nhân dời lại con mắt, đáy mắt cất chứa một vùng sâu không lường được tâm tư, hắn híp mắt nhìn trước mặt thanh niên, khàn khàn mở miệng:

“Chuyện gì?”

Thanh niên sau lưng dâng lên mồ hôi lạnh, không dám đối diện cặp kia có thể nhìn thấu tất cả đôi mắt, hắn hấp tấp từ trong lòng ngực móc ra một quyển sổ con, đệ lên bàn:

“Thủ lĩnh, đây là danh sách tất cả những người đã tham gia Địa Hoang Chiến Trường nhiệm vụ, có của ba tháng trước, có những người ta mới cập nhật thêm vào, mời ngài xem qua!”

Nghe tới Địa Hoang Chiến Trường bốn chữ, nam nhân tiếng gõ im bặt, thẳng trực thân mình, cầm lấy sổ con liếc sơ qua.

Bỏ qua một bên sổ con, hắn lại hỏi:

“Phủ thành chủ bên kia có động tĩnh gì không?”

Thanh niên nghe vậy, cúi đầu xuống cung kính đáp:

“Mật thám truyền tin tức về, nghe nói lần này Địa Hoang Chiến Trường nhiệm vụ, con trai trưởng của phủ thành chủ cũng cắm một chân, mang theo rất nhiều nhân mã giả danh lính đánh thuê vào chiến trường. Chúng ta mặc dù biết cũng không thể làm gì, bất đắc dĩ phải cho bọn hắn vào…”

Nam nhân thấp giọng rét lạnh cười một tiếng, giọng nói từ trong kẽ răng phát ra, mang theo mãnh liệt trào phúng:

“A? Thật là nói một đằng làm một nẻo lão hồ ly, chắc là từ đâu nghe được phong phanh tin tức mới không kịp chờ đợi mà đi vào chứng thực. Nếu hắn ta đã muốn, vậy thì cho vào lại có làm sao. Chỉ là… phải xem con trai hắn có đủ bản lĩnh giữ mệnh đi ra hay không mới tốt!”

Thanh niên nghe vậy, đầu cúi càng thấp, thân mình không khỏi run rẩy, mặt không còn chút máu, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Thủ lĩnh thật sự quá nguy hiểm!

Hắn mặc dù không biết nhiệm vụ lần này cất giấu cái gì huyền cơ, nhưng mà trực giác nói cho hắn, không phải chuyện gì tốt.

Thủ lĩnh muốn làm chuyện lớn!

Nam nhân cười lạnh trào phúng xong, liền vẫy vẫy tay đối với thanh niên ra lệnh:

“Nếu như không còn chuyện gì, vậy thì ngươi đi ra ngoài đi!”

“Vâng!” Thanh niên như được đại xá, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú truy đuổi hắn.

Nam nhân thấy vậy, thấp giọng cười khẽ, trong tiếng cười lại không chút độ ấm, ngược lại lộ ra thấu xương băng hàn.

Hắn đứng dậy, ở một cái góc tường quen thuộc tìm một cái nhô lên ám cách, bàn tay thô kệch ấn đi vào.

Ầm ầm ầm!

Một cái trầm trọng đại môn đột nhiên xuất hiện mở ra, hắn đi vào trong đó, đại môn nặng nề khép lại, che khuất cái kia thẳng như trường thương bóng lưng.

Kế hoạch của hắn đã sắp tới gần thành công! Hắn chờ ngày này, đã lâu lắm rồi!

Thời gian trôi qua hơn mười ngày, đoàn người liên tục hướng phía trước đi tới, thỉnh thoảng gặp phải yêu thú, đại gia đều hợp lực chém giết, thu thập chiến lợi phẩm.

Tịch Thần đi cùng với Dạ Nguyệt đoàn người, trong mười ngày này chiến lợi phẩm cũng thu không ít, tích phân cọ cọ dâng lên, nàng ở trong lòng nhẩm tính, chắc cũng được khoảng hai ba ngàn tích phân.

Địa Hoang Chiến Trường thật sự là lớn vô cùng, mọi người đi mãi cũng không thấy cuối.

Một ngày này, đại gia rốt cuộc đi khỏi cát nóng sa mạc, tới rồi một chỗ rộng rãi bình nguyên, một cơn ào ào gió lạnh thổi tới, làm đại gia không khỏi run lên.

Đoàn người không có dừng lại mà là tiếp tục đi tới, không bao lâu trước mắt liền xuất hiện một tòa ốc đảo, trên đỉnh ốc đảo thấp thoáng một ngôi cổ thành.

Tới đây rồi, không khí xung quanh bỗng nhiên âm trầm quỷ dị, để lộ một cỗ lạnh lẽo tử khí.

Tịch Thần bỗng nhiên ngừng lại bước chân, nhìn trước mắt thấp thoáng cổ thành, đầu óc có trong giây lát trống rỗng.

Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, sau lưng đã là một mảnh mồ hôi lạnh.

Không biết tại sao, nàng cứ thấy ngôi thành này lộ ra một cỗ là lạ!

Nàng lại nhìn Dạ Nguyệt binh đoàn thành viên, mọi người thần sắc như thường, nên nói nói, nên cười cười, không ai lộ ra một chút khác thường nào cả.

Nàng rũ mắt, tiếp tục đi theo, tinh thần lực lại không rãnh rỗi mà hướng xung quanh cẩn thận điều tra.

Nhẩm tính mặt trời chỉ còn ba bốn tiếng nữa là sụp xuống, mọi người không khỏi nhanh hơn bước chân, trước trời tối phải tới được cổ thành, tìm một chỗ quán trọ. Nếu không đêm nay bọn họ lại phải hoang dã nghỉ ngơi.

Nhìn từ xa thì thấy có vẻ như cổ thành gần ngay trước mắt, sự thật là mọi người phải lội bộ hơn một canh giờ mới tới nơi.

Nhìn trước mặt hẹp dài con đường đi vào thành, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp đi vào.

Hai bên con phố vắng tanh không một bóng người, nhà cửa đóng kín không lộ ra một tia tiếng động, trước sân nhà phủ đầy lá bụi, dường như rất lâu không ai quét dọn, không khí lạnh lẽo trầm ngâm. Mọi người còn nhìn thấy trước cửa mỗi nhà treo một cặp câu đối, nội dung khác nhau không ai giống ai. Mọi người đều là giới mãng phu, trọng võ khinh văn, cho nên không có ai đem câu đối khắc sâu vào trong trí nhớ.

Đi qua hẹp dài con lộ, mọi người gặp phải một cái cổng lớn tường thành, tường thành thuần túy màu đen, chân tường lại phủ rêu xanh, lộ ra một cỗ tang thương bi tráng.

Mọi người cũng không để trong lòng, cảm xúc chỉ chợt lóe qua rồi biến mất.

Đi qua cổng thành là lúc, không có ai chú ý tới trên bảng tường thành, chợt lóe lên màu đỏ ba chữ.

Đằng sau cổng thành, không gian quả nhiên lớn rất nhiều, mặt đất trải bằng đá xanh, hai bên đường hàng xá đã bày ra, đủ loại vật phẩm trưng bày, nhưng không thấy người bán.

Đến đây, Tịch Thần cảm giác không thích hợp càng nặng hơn, mi tâm luôn nhíu chặt!

Một người thiếu nữ có lẽ tò mò, đứng trước một gian hàng trái cây, định đưa tay cầm lấy một quả đào, nào ngờ…

Cánh tay trực tiếp xuyên qua quả đào kia, không thể cầm được!

Thiếu nữ quá hoảng sợ la lên.

Mọi người thấy vậy cũng đồng loạt biến sắc, tụ tập lại cùng nhau, khuôn mặt tràn đầy ngưng trọng.

Doãn Nguyệt khuôn mặt chớp động không rõ thần sắc, nói với mọi người:

“Mọi người tất cả tiểu tâm, chỗ này có cổ quái!”

Rồi không biết nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên quay sang hỏi Tịch Thần:

“Ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?”

Tịch Thần hoảng thần một hồi, mới nhận ra Doãn Nguyệt đang hỏi mình, nàng thoáng chau mày, nói thật:

“Có một loại không khỏe cảm giác, không khí rất đè nén!”

Doãn Nguyệt trầm ngưng, nhìn một lượt tất cả mọi người, thấy đại gia sắc mặt khó chịu, nàng thoáng thở dài lên tiếng:

“Xem ra đêm nay là không thể ở lại nơi này, chúng ta đi thôi!”

Mọi người nghe vậy, hớn hở quay đầu lại đi ra ngoài.

Tịch Thần mày nhíu càng sâu, nàng có loại bất tường dự cảm!

Quả nhiên, mọi người đi ngược hướng ra cổng thành, nhưng mà… nơi đó cổng thành con đường biến mất vô tung vô ảnh.

Mọi người kể cả Doãn Nguyệt đồng loạt thay đổi sắc mặt, bọn họ… ra không được!

Dương Gia Nhạc dư quang bắt gặp được Tịch Thần bình tĩnh khuôn mặt, bật thốt ra:

“Ngươi đã sớm biết?”

Mọi người nghe vậy, đồng loạt trừng mắt nhìn Tịch Thần, ý tứ là nếu nàng đã sớm biết, tại sao không nói cho bọn họ?

Tịch Thần chỉ có thể ở trong lòng cười khổ, ngoài mặt vẫn là bức kia vô biểu tình, nàng nhướng mi nói:

“Ta cũng vừa mới biết!”

Dương Gia Nhạc trên mặt viết “không tin” hai chữ, cắn răng nói:

“Ngươi nói dối! Không biết ngươi còn bình tĩnh như vậy được?”

Tịch Thần trầm xuống khuôn mặt, hai mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn:

“Không bình tĩnh thì còn có thể làm gì? Ngươi hoảng hốt thì có thể đi ra được sao?”

Dương Gia Nhạc đối diện với cặp kia dại ra con ngươi, bỗng nhiên cứng họng, không thốt lên được lời nào, quay đầu tránh đi ánh mắt của Tịch Thần.

Lúc này, thiếu nữ khi nãy bỗng nhiên hai tay ôm đầu khóc rống lên:

“Không! Ta muốn đi ra ngoài, ta không muốn bị nhốt ở chỗ quái quỷ này, cho ta đi ra ngoài!”

Gặp nàng khóc như vậy, những người khác cũng bắt đầu ồn ào lên:

“Đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy? Vào được ra không được, không! Ta không muốn chết ở chỗ này, mau thả chúng ta đi ra ngoài”.

“Đều tại ngươi! Khi nãy gấp gáp không kịp chờ đợi đòi đi vào, bây giờ ra không được”.

“Ơ hay ngươi cái này ô long? Rõ ràng ngươi cũng gấp gáp vào tìm chỗ ngủ được không? Hiện tại lại đổ tội cho lão tử, muốn đánh nhau phải hay không”.

“Đánh thì đánh, ai sợ ngươi đâu? Cho rằng mình giỏi lắm à! Cũng chỉ là một gã vũ phu bị vợ bỏ không ai muốn mà thôi!”

“Ngươi… muốn chết!”

Mắt thấy mọi người cảm xúc táo bạo, chuẩn bị đánh nhau lên tới, Doãn Nguyệt cảm thấy cực kì phiền chán, phất tay lạnh lùng hô to:

“Tất cả dừng lại cho ta! Hiện tại không hợp sức tìm đường ra, đổ lỗi qua lại, đánh nhau thì có ích gì? Huống chi, ta đã nói qua, trong Dạ Nguyệt binh đoàn của ta, không được phép ẩu đả đồng đội. Hậu quả của việc ẩu đả, các ngươi tựa hồ đã quên!”

Mọi người nghe vậy, đồng loạt bừng tỉnh, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hậu quả của việc ẩu đả đồng đội, chính là bị phế đi võ công, trục xuất khỏi binh đoàn, làm một phế nhân không ai muốn.

Một người tráng hán bỗng nhiên chắp tay đối với Doãn Nguyệt nói:

“Xin lỗi đoàn trưởng! Vừa rồi bọn ta không biết vì cái gì không khống chế được cảm xúc của mình, mới xảy ra cớ sự như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

Tráng hán nói xong, thoáng nhìn qua thanh niên vừa nãy chọc giận hắn, trong con mắt lập lòe chớp động.

Doãn Nguyệt lúc này sắc mặt mới hơi dịu đi chút ít, nhìn thấy mặt trời đang hạ xuống tới phân nửa, sắp chập tối tới nơi, nàng sắc mặt lại trở nên khó coi, hai con mắt như tia lửa vậy nhìn đã từng xuất hiện cửa thành chỗ, hiện giờ lại trống không một vật, trong mắt lạnh lẽo giống như muốn đục một lỗ thủng ra tới.

Không ai để ý tới vấn đề tại sao mọi người cảm xúc lại trở nên táo bạo. Chỉ có Tịch Thần tinh thần lực mơ hồ bắt được vài tia không tầm thường đồ vật.

Nhưng mà bởi vì mắt thường không thể nhìn tới được, cho nên nhất thời nàng cũng không biết nó là thứ gì.

Có một chút nàng có thể xác định được, mọi người táo bạo cảm xúc sẽ không phải chỉ vì mâu thuẫn lẫn nhau đơn giản như vậy.

Mười ngày nửa tháng tới nay, tiếp xúc với đoàn người, nàng cũng hiểu biết chút ít, mọi người đều là thiết huyết tranh tranh hán tử, sẽ không giống như đàn bà đem những cái nhỏ nhặt vấn đề để ở trong lòng. Có gì không hài lòng, đều sẽ dùng nắm đấm tới giải hòa, tuyệt đối không giống như hôm nay như vậy, dùng lời nói tổn thương lẫn nhau.

Như vậy, vấn đề ra ở chỗ mảnh đất này!

Tịch Thần lâm vào thật sâu trầm tư, tinh thần lực lại như thủy triều bành trướng ra ngoài, tuyệt đối không cho bỏ sót khác thường hơi thở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN