Ma Pháp Truy Tầm Ký - Chương 6: Hắc Ảnh Xà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Ma Pháp Truy Tầm Ký


Chương 6: Hắc Ảnh Xà


Nửa nén hương sau, Tịch Thần mới men theo thanh âm tìm tới. Chỉ thấy chỗ này xung quanh ẩm ướt, bốc lên một mùi hủ thi khó ngửi, sương mù vờn quanh không thấy rõ tầm mắt. Trước mặt nàng liền là một cái hang đá huyệt động, hai bên gốc cây chĩa ra hai cái nhánh cây tạo thành chữ thập ở trước cửa động, phía bên trái là một con sông nhỏ, nước cuồn cuộn chảy xiết, bên phải là dốc đá dựng đứng cao hơn mười mét, phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy đỉnh.
Tịch Thần đánh run một cái, quang cảnh hiện tại thấy thế nào liền giống như liêu trai chí dị câu chuyện, động yêu quái chuyên đi bắt nam nhân hút lấy dương khí để tu luyện đâu!
Phì!
Nghĩ nghĩ, nàng lại phì cười, nàng lại làm sao có thể nghĩ ra câu chuyện như vậy đâu. Lần này não động liền khai lớn rồi!
Vứt bỏ mấy cái linh tinh vớ vẩn ra sau đầu, nàng bắt đầu thận trọng lên, cầm thử một cục đá ở dưới chân quăng vào trong động.
Cạch!
Hòn đá xa xa rớt xuống đất, nhưng lại không có cái khác thanh âm.
Tịch Thần cảm giác một trận kỳ quái, nàng từ bên kia đi đến bên đây khoảng cách cũng không xa. Thế nào mới một chút liền không nghe thấy tiếng?
Không biết ở bên trong là cái gì tình huống, nàng cũng không dám tự tiện đi vào, nàng mặc dù tò mò, nhưng cũng biết bản thân có mấy cân mấy lượng. Huống chi sự tò mò của nàng không lớn bằng trân quý sinh mạng của mình.
Trải qua một hồi trọng sinh, nàng liền nhận ra được một cái chân lý.
Người còn của còn, người mất thì cái gì cũng hóa thành tro bụi!
Phải trân trọng sinh mạng, mới có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Tịch Thần rất có kiên nhẫn mà ngồi xổm ở tại chỗ chờ đợi, trong đầu nổi lên trò chơi ma pháp kết cấu đồ, tinh thần lực hình thành từng điều sợi tuyến nhỏ lan khắp xung quanh tra xét.
Thời gian trôi qua hơn một khắc chung, trong động vẫn không có một chút động tĩnh, nàng không khỏi thất vọng, phủi tay áo đứng lên định quay người đi.
Ở khoảnh khắc nàng xoay người trong lúc đó, “Phịch” một tiếng!
Một tiếng trọng vật nặng nề rơi xuống đất, Tịch Thần mãnh quay đầu lại.
Ðập vào mắt là một cái nhìn không thấy rõ hình dạng người, trên thân máu huyết loang lổ cùng với nhầy nhụa tạp chất, hai tay ôm chặt bụng dưới, cắn rãng rên rỉ.
Khi đôi mắt nàng nhìn hắn, nàng chợt thấy được đôi mắt vốn dĩ vô thần chợt lóe lên mừng nhý điên, hai môi hắn mấp máy.
Nàng đọc ra được hai chữ:
“Cứu ta!”
Tịch Thần thẳng lăng lăng mà nhìn, cho đến khi một cơn gió đánh úp lại, nguy cơ cảm tới quá nhanh làm cho nàng nhanh chóng làm ra phản ứng, tật phong thuật vận đến hai chân hướng bên cạnh di chuyển.
Ngay vừa lúc nàng di chuyển, một đoàn xú vị hướng chỗ nàng bay tới, nó hiểm hiểm sượt qua cánh tay nàng, rớt xuống nơi nàng vừa đứng ban nãy.
Nó vừa tiếp xúc với mặt đất, mặt đất nhanh chóng “xèo xèo” cháy khét, không bao lâu đã hoàn toàn nám đen một mảnh, ngay cả cỏ dại bên cạnh cũng bị lan đến, mất đi sinh cơ.
Tịch Thần bị dọa ngốc!
Nàng định tâm thần trở lại, mím môi, đôi mắt hướng bên kia nhìn lại, lúc nãy chỉ lo nhìn cái kia “người cầu cứu” mà không để ý đến chung quanh, hiện tại nhìn kỹ lại, sau lưng người nọ, thật sự có đồ vật.
Nói là thật thể cũng không đúng, bởi vì nàng không thấy được nó chân thân, cái nàng thấy được chỉ là một đoàn bóng đen phản chiếu dưới mặt đất sau lưng người nọ mà thôi!
Tình huống này khó chơi rồi.
Ðịch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, dù là nàng nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp đối phó, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Cái kia hắc đoàn đồ vật giống như là đùa bỡn nàng chơi, nó có thể phóng thích xú vật công kích nàng nhưng lại không hiện thân, còn khư khư canh giữ bên cạnh người nọ, làm nàng chỉ có thể bị động phòng ngự, sợ công kích làm bị thương người nọ.
Cái cảm giác này uất ức thật sự!
Giống như có người ở trước mặt ngươi qua lại trêu ghẹo, ngươi biết nhưng lại không có cách nào bắt được hắn đánh một trận.
Tịch Thần cảm giác dữ dội nghẹn khuất, giống như ăn một họng ruồi bọ.
Tương so mà nói, Tịch Thần còn tính có kiên nhẫn, cái kia hắc đồ vật lại không có, sau một hồi đùa bỡn không làm gì được nàng, nó bắt đầu nóng nảy, công kích càng thêm hung tàn.
Tịch Thần thu hồi tất cả tâm tư, lấy nghiêm túc tư thái đối đãi, một bên tránh né, một bên tìm nó sơ hở.
Bất kể là khi nào, đối thủ là ai, nàng đều sẽ nghiêm túc đối đãi, không có một tia khinh thị.
Rốt cuộc, qua một hồi thăm dò giao chiến, Tịch Thần trong lòng có sơ lươc phán đoán, trong đầu nổi lên kết cấu nguyên tố, tâm niệm đếm ngược thời gian.
Ba… hai… một…
Ngay khi thầm đếm số một là lúc, trên tay nàng cũng phóng thích ra một trận bạch quang hướng phía trước đập tới, đồng thời tật phong thuật sử đến cực hạn, thân thể vút đi mà qua.
Bên kia, hắc đoàn đồ vật thấy bay đến công kích chùm sáng, bĩu môi khinh thường, nhân loại ngu muội cũng muốn làm tổn thương tới nó.
Bởi vì khinh thường, cho nên nó không chú ý tới sau bạch quang chùm sáng, người vốn nên đứng hiện đã không thấy thân ảnh.
Bạch quang chùm sáng bằng tốc độ nhanh nhất hướng nó tới gần, nó bởi vì khinh thường cho nên không có làm cái gì phòng ngự, chờ đến khi bạch quang đập vào người nó khi.
Nó biến sắc!
Không phải bởi vì bạch quang chùm sáng mang đến cho nó bao nhiêu thương tổn, công kích cỡ này đối với nó chỉ như gãi ngứa mà thôi, mà là bởi vì ở trong đó có một loại năng lượng làm nó cực kì chán ghét.
Quang minh nguyên tố năng lượng!
Bên này, nhân lúc nó phân thần, Tịch Thần đã lẻn đến bên cạnh, đỡ lên “người cầu cứu”, vận dụng tật phong thuật hướng bên ngoài chạy như điên.
Trước khi ra khỏi, nàng còn quay đầu lại nhìn một cái, hắc đoàn đồ vật ở bạch nguyệt quang chiếu rọi dần hiện ra thân hình, thân cao khoảng hai mét, chiều dài hai mươi mấy thước, toàn thân đen xì lì, cái đầu phân thành hình tam giác, nó cảm xúc đang ở cuồng bạo trung, chuẩn bị hướng bên ngoài phóng thích. Tịch Thần con ngươi nổi lên một mạt u ám, ta không giết được ngươi, còn không làm cho ngươi ghê tởm chết!
Ngay khi vừa rồi giao thủ, nàng đã có một chút xác định, cái kia đồ vật tuyệt đối là Thần hành đại lục khó chơi sinh vật: Hắc Ảnh xà.
Mọi công kích bình thường đối với nó là vô dụng, có thể nói nó chính là tốt nhất ẩn hình sát thủ, tới vô ảnh đi vô tung. Ma đạo sư gặp nó cũng phải cẩn thận mấy phần. Huống chi nàng hiện tại chỉ là cọng bún sức chiến đấu, đừng nói tổn thương nó một chút, không đưa nó làm đồ ăn đã là may mắn.
Nhưng mà không đại biểu nàng đối với nó không có cách, cứu một người từ tay nó, dư dả!
Chỉ có ma pháp sư từng đối chiến với Hắc Ảnh xà, mới biết được nó có một cái trí mạng nhược điểm, đó là nó sợ quang minh nguyên tố.
Hắc Ảnh có nghĩa là ảnh ở trong bóng tối, đối với ánh sáng thập phần bài xích cùng chán ghét, quang minh nguyên tố không chỉ có làm nó hiện ra chân thân mà còn có thực chất tính thương tổn đối với nó. Chỉ là nàng hiện tại xưa đâu bằng nay, chút đó ma lực không đủ nhét kẽ răng, cho nên hiệu quả không lớn.
Nhưng mà Tịch Thần cũng đã rất thoải mãn, nói một câu thật lòng, mỗi cái ma pháp sư đều rất mang thù.
Nó làm nàng nghẹn khuất, nàng cũng làm nó không thoải mái!
Tịch Thần cao lãnh một tiếng: Hừ!
Dưới thân vận dụng tật phong thuật, tay xách một cái máu me người, hướng bên ngoài bôn tẩu.
Đi được không mang theo một chút ưu phiền!
Mặc kệ sau lưng gầm rú phong ba.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN