Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng
Chương 110
Ban đêm, Nhược Khê nằm trằn trọc trở mình ở trên giường, cả đêm khó ngủ.
Một mặt là bởi vì thân thể không thoải mái, một mặt khác chính là vì những lời nói buổi sáng của Thương Mặc Tuyết, những lời đó khiến lòng của nàng hoàn toàn lạnh lẽo.
Thân thể nhỏ bé co rúm lại ở góc giường, nước mắt rơi lã chã, hiện tại nàng nên làm cái gì? Còn có thể làm gì bây giờ?
Nàng vốn không nghĩ đến nơi này, càng không muốn làm vướng mắt hắn, làm hắn tức giận, nhưng. . . . . . Chuyện phát triển đến này mức này, không phải do nàng có thể quyết định.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, con à, rốt cuộc mẫu thân nên làm gì bây giờ?
Túc Ly Mị vốn muốn làm chuyện tốt, tạo cơ hội cho nàng cùng Thương Mặc Tuyết, nhưng mà bây giờ xem ra, là chuyện tốt hay chuyện xấu, cũng còn chưa biết được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Phi Nhi mang theo Lục Khởi và Lục Ý đến Lan U các, theo lời phân phó của Túc Ly Mị, mang theo rất nhiều dược vật giúp gia tăng linh khí như Linh Chi ngàn năm, Vạn Niên Huyết Tham từ Trân Bảo Các cùng với một chút đan dược đi thăm Nhược Khê.
Nàng vẫn cảm thấy trên người nữ tử này có bí mật gì đó, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến hảo cảm nàng dành cho Nhược Khê. Còn nhiều thời gian, bí mật nào rồi cũng sẽ dần hé lộ, nàng cũng không cần phải nỏng nảy như vậy.
Nhược Khê nhìn những vật phẩm quý trọng kia, trong lòng hết sức khiếp sợ, nàng biết những thứ này có thể giúp cải thiện tu vi và linh khí của mình, nhưng. . . . . . Làm sao nàng nhận nổi đây?
\’\’Đa tạ Đế hậu, nhưng mà những thứ này đều quá quý trọng, Nhược Khê cũng không dùng đến, cho nên. . . . . .\’\’
\’\’Tại sao lại gọi ta là Đế hậu rồi, chẳng lẽ ngươi quên ngày hôm qua ta đã nói với ngươi như thế nào sao?\’\’
Nhược Khê gật đầu: \’\’Phi Nhi.\’\’
\’\’Phải như vậy chứ, đây là một chút tâm ý của ta và Tiểu Bạch, hơn nữa trong Đế Cung nhiều bảo vật như vậy, những thứ này đều không đáng là gì, nhìn thân thể ngươi yếu ớt như vậy, những thứ này đối với ngươi nhất định sẽ lúc cần dùng , hơn nữa Tiểu Bạch đã nói với ta, Tinh linh tộc vẫn luôn trung thành và tận tâm với hắn, nếu ngươi đã tới nơi này làm khách, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, chẳng lẽ ngươi muốn ta đưa đồ tới rồi lại mang đi sao?\’\’
Những lời nàng nói đều rất có đạo lí, khiến Nhược Khê không thể không đón nhận.
Nhưng trời sinh nàng đã được dạy dỗ rất tốt, làm sao có thể nhận đồ của người khác xong sau đó yên tâm thoải mái được? Cho nên đã lấy vòng ngọc trên tay xuống đưa cho nàng: \’\’Phi Nhi, ta biết rõ ngươi là Đế Hậu, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, đây là vòng ngọc- vật thân cận của ta, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đeo bên mình, coi như là một chút tâm ý.\’\’
Thanh Nhi ở bên cạnh nghe vậy giật mình, kinh ngạc kêu lên: \’\’Công chúa, đây chính là di vật mẫu hậu người để lại cho người, làm sao người có thể. . . . . \’\’
Nhược Khê nhìn nàng một cái, nàng lập tức che miệng, biết mình đã mất khống chế, người trước mắt là Đế hậu, làm sao nàng lại ăn nói tùy tiện như vậy. Nhưng. . . . . . Nàng chỉ là quá kinh ngạc mà thôi, bởi vì công chúa vẫn luôn rất quý trọng đồ vật Vương Hậu để lại cho nàng.
Quý Phi nhi vốn không muốn nhận, nghe Thanh nhi nói như vậy thì càng không thể nào nhận.
Nhưng giờ phải nói sao cho thỏa đáng đây?
\’\’Tâm ý của ngươi ta xin nhận, nhưng giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy, Tiểu Bạch nói coi ngươi như muội muội mà đối đãi, vậy về sau ta cũng là tẩu tử của ngươi, ngươi không cần khách khí đâu, cứ coi đây như nhà của mình là được. Nếu lần sau Tinh Linh Vương vào cung, thấy ngươi đói gầy, chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta chăm sóc ngươi không chu đáo sao?\’\’
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Nhược Khê cảm thấy ấm áp, mắt đã ươn ướt, gật đầu một cái.
Lúc này, nàng cảm nhận sâu sắc được sự ấm áp của tình thân.
Bây giờ, những thứ đồ này đối với nàng mà nói, quả thật là rất cần, hiển nhiên Đế Quân Đế Hậu rất cẩn thận.
Nhưng mà, trong lòng nàng có chút không yên, nếu bọn họ biết hết mọi chuyện, biết nàng là một nữ tử như vậy, biết được nàng chưa thành thân mà đã có con, vậy bọn họ nhất định sẽ rất thất vọng.
Vì vậy Nhược Khê cảm thấy thẹn trong lòng, nhưng cũng không thể nói ra sự thật, coi như dùng hết tất cả các biện pháp, nàng cũng sẽ sinh ra đứa bé. Đây là hy vọng duy nhất mà Thương Mặc Tuyết để lại cho nàng, cũng là hy vọng duy nhất còn tồn tại trong lòng nàng, nàng nhất định sẽ cố hết sức để giữ được đứa bé này.
\’\’Phi Nhi, cám ơn ngươi.\’\’
\’\’Ngươi còn nói cám ơn nữa ta sẽ tức giận đó, nếu như không muốn coi ta là tẩu tử của ngươi, vậy làm bằng hữu được không.\’\’
Khụ. . . . . . Thương Mặc Tuyết và phu quân của nàng hết lời khen ngợi Nhược Khê, đây nhất định là một nữ tử tốt, nàng nhất định phải đối xử thật tốt với Nhược Khê.
Trong lòng Nhược Khê càng thêm cảm động: \’\’Tiểu nữ có thể nhận sự ân sủng từ Đế Quân, Đế hậu, quả là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước, nếu có thể có được huynh trưởng là Đế Quân và tẩu tử Phi Nhi, thì thật không có gì tốt hơn nữa.\’\’
\’\’Ừ, vậy cứ quyết định như vậy, Tiểu Bạch có ý muốn nhận ngươi làm nghĩa muội, ngươi về sau chính là muội muội của ta, chỉ là xem tuổi của chúng ta cũng không sai biệt lắm, nếu gọi tẩu tử sẽ làm ta cảm thấy rất lạ, giống như mình rất già, cứ kêu Phi Nhi là được.\’\’
Nếu nàng đã nói vậy, Nhược Khê sẽ không có ý kiến gì.
Cứ như vậy dần dần quen thuộc, Quý Phi Nhi liền bắt đầu nhiều chuyện
\’\’Nghe Tiểu Bạch nói, ngươi và Thương Mặc Tuyết có quan hệ gì đó, điều này làm ta có chút bất ngờ đấy.\’\’
Nghe được tên tuổi Thương Mặc Tuyết, trong lòng Nhược Khê hồi hộp giật mình: \’\’Sao. . . . . . Thế nào?\’\’
\’\’Ha ha, không có việc gì, ngươi đừng khẩn trương, ta chỉ là cảm thấy tính cách hắn nóng nảy như vậy,chắc không có ai có thể chịu được hắn, nhìn ngươi yếu đuối như vậy, có lẽ gặp phải người bình thường cũng sẽ kính nhi viễn chi* thôi.\’\’ Có lúc, Thương Mặc Tuyết cũng sẽ nổi nóng với cả nàng, chắc chỉ có Mẫu Đơn mới có thể quản chế hắn được.
* kính trọng nhưng không gần gũi
Đây cũng là cũng là nguyên nhân nàng cảm thấy Nhược Khê không phải là người trong lòng của Thương Mặc Tuyết. Nàng nghĩ Nhược Khê thích hợp loại người dịu dàng, khiêm tốn, tỷ như Cảnh Hiên vậy, có thể chăm sóc nàng, đối tốt với nàng. Nàng cùng Thương Mặc Tuyết thật sự rất không thích hợp.
Nhược Khê thầm cười khổ, nhưng không có biểu hiện cái gì, ngược lại có chút ý xa lánh: \’\’Phi Nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Lang Vương chỉ là gặp mặt mấy lần mà thôi, không thể coi là có quan để được.\’\’
Cái gì? Vậy tại sao Tiểu Bạch nói với nàng là Thương Mặc Tuyết hay nhắc tới Nhược Khê trước mặt hắn, chắc hẳn Tiểu Bạch cũng hiểu lầm cái gì rồi.
\’\’Vậy cũng tốt, ta cảm thấy được ngươi và hắn không hợp nhau, về sau gặp được hắn hãy tránh xa một chút, hắn chính là một quả bom hẹn giờ, ngươi mà gặp phải hắn lúc nổi giận nhất định sẽ bị hắn dọa chết.\’\’ Quý Phi Nhi thực quan tâm nàng mới nói như vậy, chứ không phải vì coi chừng Thương Mặc Tuyết giúp Mẫu Đơn ….
Nhược Khê gật đầu một cái, không gì nói nhiều. Nhưng Quý Phi Nhi không biết, nàng đã từng thấy Thương Mặc Tuyết tức giận rất nhiều lần, nếu Phi Nhi nhìn thấy thái độ của Thương Mặc Tuyết ở trước mặt Nhược Khê, người bị dạo chết chắc là nàng mới đúng.
Thương Mặc Tuyết, nếu như Quý Phi Nhi không nói, thì sau này nàng cũng sẽ tận lực tránh hắn, từ lúc tới đế đô trong lòng nàng cũng đã quyết định làm như vậy, nàng không muốn làm cho hắn phiền lòng thêm, chính nàng cũng muốn yên tĩnh, coi như mọi chuyện trước kia đều một sai lầm, giữa bọn họ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ở chỗ Nhược Khê ngồi một lát, Quý Phi Nhi nghĩ tới nơi này là Tây Sương ở Lan U các, mà Mẫu Đơn lại ở tại Đông Sương, cách đây cũng không xa, nàng đang có chút nhớ nhung Mẫu Đơn, muốn gọi Nhược Khê cùng nàng đi xem một chút, nếu như mấy ngày nữa Mẫu Đơn trở lại, thì bọn họ có thể cùng chơi với nhau.
\’\’Nhắc tới cũng khéo, chị em tốt của ta là Mẫu Đơn, trước kia nàng cũng ở tại Lan U các, cách nơi này cũng không xa, ta dẫn ngươi đi xem chỗ ở của nàng nhé, dù sao cũng đang nhàn rỗi, coi như là ra ngoài đi dạo.\’\’ Khụ, mặc dù chỉ là cách một dãy hành lang dài, nhưng cũng đỡ buồn bực hơn ở trong phòng .
Nghe được cái tên Mẫu Đơn, trong lòng Nhược Khê hơi run lên, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, nàng thiếu chút nữa đã quên rồi, Đông Sương ở cách vách chính là chỗ ở của Mẫu Đơn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôm qua Thương Mặc Tuyết lại tới tìm nàng để hỏi tội.
Đối với đề nghị của Quý Phi Nhi, nàng lại có chút do dự, không phải vì cái gì khác, mà là nàng nghĩ tới Thương Mặc Tuyết.
Mình vào ở Lan U các, hắn đã tức giận như vậy, nếu như hắn biết mình vào gian phòng của Mẫu Đơn, nhất định sẽ còn tức giận hơn nữa.
\’\’Ta. . . . . . Ta vừa mới vào ở Đế Cung không có mấy ngày, nếu tùy tiện đi chỗ ở của người khác, có vẻ không tốt lắm?\’\’
\’\’Cái này sao đâu, dù sao bây giờ Mẫu Đơn cũng không có ở đây nơi này, coi như nàng có mặt cũng sẽ không tức giận, Mẫu Đơn là một người rất tốt, chờ nàng trở lại, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, về sau sẽ có thêm một người bạn chơi cùng chúng ta.\’\’ Nàng cảm thấy Nhược Khê rất nhát gan, nàng rất hy vọng có thể thay đổi được Nhược Khê, với tính cách đè nén mình như vậy cuộc sống trôi qua hẳn là rất khổ sở, nàng hi vọng Nhược Khê có thể vui vẻ hơn một chút.
Khụ khụ, cũng không biết hiện tại là Nhược Khê ở cùng với nàng, hay là nàng ở cùng với Nhược Khê nữa, dù sao nàng cũng rảnh rỗi , có thể tìm cho mình một chút chuyện làm cũng rất tốt.
Quý Phi Nhi nhiệt tình như vậy, hơn nữa cũng có lòng tốt, khiến nàng không cách nào từ chối, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Thật ra thì sâu trong nội tâm của nàng cũng rất muốn tìm hiểu về Mẫu Đơn, nàng muốn biết là bộ dạng nữ nhân có thể làm động lòng Thương Mặc Tuyết cao cao tại thượng là như thế nào?
Nếu muốn đi ra ngoài, nhất định không thể ăn mặc tùy tiện giống như ở trong phòng, trở về phòng đổi một bộ váy dài màu xanh lam, sau đó trang điểm nhẹ để che đi vẻ tiều tụy trên gương mặt, khi nàng đi ra, cả người rực rỡ hẳn lên.
Trời sinh Quý Phi Nhi đã yêu thích mỹ nhân, mặc kệ là nam hay là nữ, nhìn bộ dạng bây giờ của Nhược Khê quả thật muốn ôm lấy nàng sau đó hôn vài cái khụ khụ. . . . . .
\’\’Nhược Khê, ngươi thật xinh đẹp, không hổ là bông hoa của giới tinh linh.\’\’ Tinh Linh tộc cùng giới yêu ma cái khác không quá giống nhau, có một phần vẻ đẹp trong suốt linh động, mà không cách nào hình dung được, lại vô cùng vui tai vui mắt, nếu ai cưới Nhược Khê nhất định sẽ rất hạnh phúc .
Trong lòng Quý Phi Nhi tính toán, nàng cảm giác Nhược Khê và Cảnh Hiên hết sức xứng đôi với nhau, nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người bọn họ làm quen một chút, có khi lại trở thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Ha ha, dù sao gần đây nàng cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, kéo tơ hồng cho người khác cũng là một việc làm hay.
Nhược Khê đỏ mặt, bị người khác tán dương như vậy, nàng thật ngại quá. Hơn nữa, bàn về xinh đẹp, nàng tự nhận không
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!