Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 230: Tuyết vũ đại lục
Dưới ánh nắng chói chang của ngày mới, chiến thuyền lộ ra sự đồ sộ cùng xa hoa quý phái, mỗi một cái lướt đi cũng là vượt qua chục dặm, tốc độ không tầm thường chút nào.
Hoàng Thiên cùng Cố Sở vừa mới ngự không bay lên, không nghĩ lại vừa vặn chắn ngang đường đi của nó. Tốc độ của chiến thuyền mặc dù nhanh, nhưng so với cường giả như Cố Sở lại không tính là gì. Chỉ là không hiểu tại sao, khi thấy hai chữ cổ Khương Gia trên thân thuyền, lão lại có chút ngẩn người, không có đi tránh né.
– Hừ!
Rất nhanh tỉnh lại từ trong suy tư, trông thấy chiến thuyền vậy mà không có ý giảm tốc độ hay đánh lái tránh né hai người, Cố Sở không khỏi tức giận hừ lạnh một tiếng. Chỉ một tiếng hừ, không gian chung quanh lão bỗng chốc như đóng băng thành tường đá, đem chiến thuyền sinh sinh chặn đứng, suýt chút nữa bổ nhào.
Sự việc đột ngột này nhất thời khiến cho người trên thuyền không kịp phản ứng, nhiều người tu vi thấp một chút lao đao té ngã, thập phần chật vật.
– To gan!
– Muốn chết!
Liên tiếp có tiếng quát giận giữ vang lên, mười mấy cái tu sỹ trẻ tuổi trên sàn thuyền nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài, mang theo công kích dữ dội đánh về phía hai người.
Mười mấy người này, vậy mà đều đã đạt tới Hoá Linh cảnh giới, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi một kẻ ra tay đều dùng toàn lực, hiển nhiên là muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Nếu đổi lại là tu sỹ bình thường, chỉ sợ dù cho tu vi đạt tới Hoá Linh hậu kỳ cũng khó lòng mà chống đỡ.
Nhưng rất tiếc, đối diện bọn họ không phải là Hoá Linh tu sỹ, mà là chí cường giả Quy Nguyên.
Liếc mắt nhìn mấy tên tiểu bối vô tri, Cố Sở cũng lười cùng chúng nói chuyện. Cánh tay vừa giương, liền đem công kích của toàn bộ bọn chúng đánh tan, quất cho mười mấy tên bay ngược trở về chiến thuyền. Một màn này doạ cho đám người sắc mặt tái mét, vội vàng bò dậy muốn kích phát công kích đại trận, đem kẻ địch tiêu diệt.
– Chuyện gì xảy ra?
Chỉ là bọn chúng còn chưa kịp làm gì, phía sau đã vang lên tiếng quát hỏi. Người tới là một lão đầu tuổi quá bảy mươi, y phục thập phần cổ lão. Khuôn mặt của hắn tường hoà hiền hậu, có vẻ là một con người rất dễ thân cận. Đặc biệt nhất là đôi mắt màu lam, dù không cố ý nhưng vẫn ánh lên thần thái cao thượng, rất có lực phục chúng. Mặc dù niên kỷ của hắn không nhỏ, nhưng huyết khí y nguyên hùng hậu, chỉ cần nhìn qua liền đoán được đây là một vị cường giả.
Trông thấy lão đầu, đám tu sỹ trẻ tuổi đều nhao nhao biến sắc, cung kính bẩm báo lại mọi chuyện xảy ra. Lão đầu khi nghe thấy đối phương chỉ hừ một tiếng liền có thể chặn đứng chiến thuyền, còn một tay đánh may mười mấy tu sỹ Hoá Linh thì khẽ cau mày. Suy tư trong giây lát, hắn mới quyết định tiến ra mũi thuyền, chắp tay về phía hai người Hoàng Thiên mà nói:
– Tiểu bối vô tri đắc tội, thực có lỗi, mong đạo hữu đừng trách.
Trông thấy lão đầu hiểu lễ nghĩa, Cố Sở trong lòng mặc dù còn muốn dạy dỗ thêm đám tiểu bối cũng cảm thấy không tiện đánh mặt, chỉ đành từ bỏ, đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy ngoại trừ lão đầu bên ngoài, phía sau còn đi theo tám vị nam nữ trẻ tuổi, mỗi một cái đều toát lên vẻ cao quý hơn người. Đặc biệt là một cái thiếu nữ mặc áo đỏ, khí tức quấn quanh một loại chung linh dục tú, khiến lòng người không khỏi đắm mê.
Mà Cố Sở khi nhìn thấy thiếu nữ này, ánh mắt đột nhiên hiện lên tia dị sắc. Nhưng là rất nhanh liền biến mất nên không có ai phát giác ra được, kể cả lão đầu kia.
– Nếu còn có lần sau, đừng trách lão phu độc ác.
Thu hồi ánh mắt từ thiếu nữ, Cố Sở liếc nhìn về phía mười mấy người kia, giọng điệu tràn đầy cảnh cáo.
– Thật là ngông cuồng, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Thấy người của mình bị đe doạ, thiếu nữ áo đỏ tức giận tiến lên chỉ tay về phía Cố Sở mà nói. Hành động vô lễ này nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ Cố Sở đã đem nàng giết chết trăm ngàn lần. Lời nói của lão quả thực ngông cuồng, nhưng lão là đích thực có tư cách để ngông cuồng, không phải là một cái tiểu bối vô tri có thể bình phán.
– Lan nhi, không được vô lễ.
Lão đầu ánh mắt từ đầu tới cuối không rời Cố Sở, khi nghe thiếu nữ nói thì trong lòng thầm giận, vội vàng quát lên. Thiếu nữ bị mắng nhưng không dãm cãi, thần sắc có vài phần khó nhịu nhìn về phía hai người xa lạ.
– Hài tử từ nhỏ được nuông chiều không hiểu lễ nghĩa, mong đạo hữu đừng trách. Tại hạ là Khương Bá đến từ Khương Gia, còn chưa biết quý tính đại danh của đạo hữu là gì?
Mỉm cười nhìn Cố Sở, Khương Bá không kiêu ngạo, không xiểm nịnh giới thiệu về bản thân. Hắn tại Khương Gia thân phận không tầm thường, dù đặt tại Tuyết Vũ đại lục cũng là danh tiếng vang xa. Tự tin khi đối phương nghe được, sẽ phải nể mặt mấy phần.
Nhưng là để cho hắn thất vọng, cả Cố Sở và Hoàng Thiên khi nghe thấy tên hắn đều không có vẻ gì kinh sợ, ngược lại còn có chút thờ ơ không quan tâm tới khiến hắn có chút xấu hổ trong lòng.
Hoàng Thiên là lần đầu tới Tuyết Vũ đại lục, không biết tên tuổi của Khương Bá cũng là chuyện thường tình. Còn Cố Sở, với thân phận của lão thì Khương Bá tính ra chỉ là một đám hậu bối mà thôi, còn lâu mới đủ tư cách khiến lão quan tâm.
– Tiểu quỷ, ngươi là cháu gái của Khương Nhược Doanh?
Khương Bá còn không biết tiếp tục câu truyện thế nào, Cố Sở đã hướng về thiếu nữ áo đỏ mà lên tiếng. Cái tên Khương Nhược Doanh vừa ra, liền khiến cho mọi người xung quanh đều trở nên biến sắc.
– Hỗn xược, tên huý của lão tổ là thứ ngươi có thể tuỳ ý hô gọi hay sao?
Một tên thanh niên bên cạnh thiếu nữ tức giận quát lên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lạnh lùng nhìn về phía Cố Sở, không che hề giấu sát ý. Theo như hắn cảm nhận, lão nhân này có thể cùng lúc đánh lui được mười mấy tên hộ vệ, tu vi cao nhất có lẽ cũng chỉ tới Sinh Thần cảnh là cùng. Mà Khương Bá lão nhân gia đã sớm đột phá đến Vấn Đỉnh sơ kỳ, há lại e sợ lão hay sao.
Còn Hoàng Thiên, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, đã sớm bị hắn bỏ qua một bên.
Một lời này triệt để khiến cho Cố Sở nổi giận, một cái liếc mắt ném qua. Tên thanh niên vẻ mặt vốn đang tràn đầy cao ngạo bỗng nhiên trở nên tái mét, máu tươi không hiểu sao ồ ồ tràn ra thất khiếu, thập phần doạ người.
Thậm chí Khương Bá bên cạnh vì muốn cứu giúp hắn cũng bị đẩy lui liên tiếp mười bước, khí huyết kéo lên khiến da mặt đỏ lừ, suýt chút nữa nội thương.
Dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Cố Sở, hắn như đang gặp phải một chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời. Chỉ một cái nhìn cũng có thể khiến bản thân vô phương chống đỡ, phải có tu vi mạnh đến mức nào mới có thể làm được.
Đám thiếu niên xung quanh lúc này đồng dạng run sợ, thậm chí kinh hồn táng đảm. Khương Bá xưa nay trong mắt bọn chúng luôn là một vị cường giả vô địch, mạnh mẽ không có đối thủ. Vậy mà hôm nay lại bị người dễ dàng bức lui như thế, làm sao chúng có thể chấp nhận được đây.
Khương Bá cảm nhận được Cố Sở khủng bố, lo lắng tới mức không kịp nội thị điều tức, nhanh chóng cúi đầu chắp tay tạ lỗi:
– Đa tạ tiền bối đã giơ cao đánh khẽ. Không biết ngài là người quen của Thất tổ, Khương Bá vô lễ, mong ngài đừng trách tội.
Vừa nói, trong lòng của hắn vừa kinh hãi tột độ. Nếu như khi nãy Cố Sở thực sự có ác tâm, chỉ sợ hắn và đám tiểu bối bây giờ đã sớm hồn phi phách tán, nào có cơ hội đứng đây nhảy nhót.
Hắn là người thông minh, tự nhiên có thể lờ mờ đoán được lý do Cố Sở nương tay. Khương Tiểu Lan tại Khương Gia có thân phận rất đặc thù, từ khi sinh ra cho tới bây giờ vẫn luôn được gia tộc giấu kín. Đừng nói là ngoại nhân, ngay cả những thành viên không trọng yếu trong tộc cũng không thể nào biết tới.
Vậy mà lão nhân trước mặt này mới nhìn thoáng qua đã đoán ra được thân phận của nàng, chỉ có hai cách để lý giải. Một là đối phương nắm được tình báo của Khương Gia, trước đó đã biết được sự tồn tại của Khương Tiểu Lan. Hai là đối phương có quen biết với Thất tổ, cho nên vừa nhìn thấy Khương Tiểu Lan liền nhận ra thân phận của nàng. Phải biết đứa nhỏ này lớn lên có tới bảy phần giống với bà ngoại khi xưa, muốn nhìn ra quả thực không khó.
Suy nghĩ thêm chút nữa, lý giải thứ hai càng thêm hợp lý hơn. Một phần là vì Khương Bá không nhìn ra ác ý từ Cố Sở, phần khác là vì khi nãy Cố Sở nương tay. Theo hắn, có lẽ cũng chỉ có Thất tổ mới có đủ mặt mũi để đối phương nể tình.
Nghĩ tới Thất tổ, Khương Bá bỗng nhiên lấy làm may mắn vì bản thân không có đắc tội đối phương, nếu không chỉ sợ đã xông ra đại hoạ. Phải biết Thất tổ đã hơn trăm năm không xuất thế, người quen biết nàng có cái nào không là lão quái vật thông thiên cơ chứ.
Cố Sở thấy Khương Bá biết tiến thối, cũng không có ý định gây khó dễ thêm nữa. Ánh mắt rời khỏi Khương Tiểu Lan, nhìn lấy Khương Bá:
– Huyết mạch Khổng Tước đản sinh, lão yêu bà đó hẳn là đã xuất quan đi.
Một lời này thâm ý, người ngoài không hiểu thấu nhưng Khương Bá thân phận không tầm thường, làm sao không biết. Đoán được lão yêu bà ở đây chính là chỉ Thất tổ, hắn không khỏi có chút rùng mình, cười cười nói ra:
– Vâng! Thất tổ quả thực đã xuất quan, nếu như tiền bối muốn gặp ngài, bây giờ có thể chạy tới Cố Gia. Ta nghĩ gặp được người, nàng sẽ rất vui mừng.
Không quên buông lời nịnh hót, Khương Bá đánh ý cho Cố Sở cùng chạy tới Cố Gia. Nếu như có quái vật cấp bậc này đi cùng, hành trình của họ liền an toàn hơn rất nhiều.
– Cố Gia?
Cố Sở nghe vậy thì lông mày khẽ nhăn, nhìn chằm chằm Khương Bá như muốn hỏi hắn, Khương Nhược Doanh tại sao lại chạy tới Cố Gia?
Khương Bá thấy thái độ của Cố Sở, biết bản thân đã đoán đúng thì vui mừng, vội vàng giải thích:
– Vâng! Thất tổ đến Cố Gia là để tham dự lễ bổ nhiệm tân gia chủ. Không giấu gì tiền bối, chúng ta cũng là đang trên đường chạy tới đó.
Bổ nhiệm tân gia chủ!
Cố Sở nghe thấy mấy từ này thì sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi. Một hồi lâu sau mới dãn ra, nhưng tràn đầy lạnh lẽo. Khoé môi lão nhẹ cong lên, bỗng khiến cho người không tự chủ được rùng mình.
Nụ cười này, vậy mà tràn đầy sát khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!