Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 262: Cố anh khiêu chiến
Quả nhiên không lâu sau, Cố Anh rốt cục đưa ra quyết định của mình. Hắn không chút để ý đám người xung quanh, mà chuyển thân đi về phía Hoàng Thiên. Đôi mắt sắc một mực dừng tại thân thể tên thanh niên xa lạ, như đang muốn nhìn thấu đối phương.
– Ngươi là Hoàng Thiên?
Không như suy đoán của bất kỳ người nào, Cố Anh vậy mà không hề có ý định ra tay, ngược lại còn lên tiếng chào hỏi tựa như đã biết được Hoàng Thiên là ai.
– Ồ! Ngươi biết ta?
Hoàng Thiên híp mắt, khoé môi lộ ra tia hứng thú dạt dào. Ngoài miệng hắn mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng có đến tám phần đã đoán ra được nguyên nhân.
– Sở gia gia nói về ngươi rất nhiều.
Xác định được thân phận của Hoàng Thiên, Cố Anh không khỏi gật đầu, khoé môi lộ ra nét tươi cười gần gũi. Chỉ là sâu trong nụ cười đó, vẫn chất chứa vài tia tò mò và ý không phục.
Tuy rằng thái độ này của hắn không lộ hẳn ra ngoài, nhưng làm sao giấu được khả năng quan sát siêu cường của Hoàng Thiên. Không khó để đoán ra được nguyên nhân, khoé môi Hoàng Thiên bất giác nhếch lên ý cười nhè nhẹ.
– Vậy thì tốt quá, ngươi có thể giúp ta thông tri cho ông ta một tiếng hay không?
Chẳng hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào, hắn trực tiếp nhờ Cố Anh thông tri giúp mình. Tin tưởng với thân phận đại thiếu gia, đối phương muốn gặp Cố Sở sẽ không phải là chuyện khó.
– Ngươi không muốn biết ông ấy nói gì về mình hay sao?
Cố Anh không có ngay lập tức đáp ứng Hoàng Thiên, vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn mà nói. Đôi mắt lấp lánh thần thái lúc này như có như không toát lên một tia lửa, tràn đầy khát khao được làm một việc gì đó.
Hoàng Thiên tuỳ ý cười, nhẹ lắc đầu như từ chối trả lời Cố Anh. Cố Sở có thể nói gì về hắn ngoài khen ngợi cùng tâng bốc nữa đây? Là một trong những thủ hạ đầu tiên và trung thành nhất của hắn, lão so với mấy người khác càng thêm sùng bái hắn, há lại có thể nói xấu về hắn cơ chứ.
– Ông ấy nói ngươi là một thiên tài tuyệt đỉnh, tiền cổ vô nhân hậu lai vô giả.
Quả nhiên như hắn nghĩ, Cố Sở mấy năm này có lẽ tốn không ít nước bọt.
Cố Anh sau khi nói ra những lời này, sắc mặt bất chợt trở nên nghiêm túc vô cùng. Ánh lửa trong khoé mắt hắn đã hoàn toàn bồng cháy ra ngoài, là ngọn lửa của chiến ý dạt dào.
Nhưng đám người trẻ tuổi xung quanh lại hoàn toàn trái ngược với hắn, kẻ nào kẻ nấy phát ra vẻ trào phúng:
– Bằng vào hắn cũng dám xưng thiên tài tuyệt đỉnh? Chuyện cười!
Một tên thanh niên trong nhóm khinh khỉnh cười nhạo, nhưng lại không để ý rằng cái chuyện cười mà hắn ám chỉ kia lại chính là xuất phát từ Ngũ tổ mà ra. Hắn nói như thế, có khác nào đang nói Ngũ tổ của mình vô tri.
Hoàng Thiên một mực lặng im không nói, chỉ là đám tiểu bối không biết điều mà thôi, hắn cũng lười cùng bọn chúng tranh đấu miệng lưỡi. Ánh mắt chăm chú nhìn Cố Anh, đúng hơn là nhìn lấy ngọn lửa đang hừng hực ý chí đó, phỏng đoán ban đầu của hắn về ý đồ của tên thanh niên này càng thêm chắc chắn.
– Điều này khiến ta rất tò mò về ngươi, Ngũ tổ thân là chí cường giả đỉnh cao lại hết lần này đến lần khác khen ngợi một người trẻ tuổi, quá không bình thường. Ta từng hỏi ông ấy ta so với ngươi thế nào, ông ấy chỉ lắc đầu trả lời không thể so sánh.
Không chút để ý đến thái độ của đám người trẻ tuổi, Cố Anh vẫn tiếp tục đối thoại với Hoàng Thiên. Chiến ý trong người đã không thể nào che giấu.
– Cho nên ngươi nghĩ muốn khiêu chiến ta?
Không đợi Cố Anh nói ra ý định của mình, Hoàng Thiên đã tựa cười mà không phải cười hỏi lại.
Thân là siêu cấp thiên tài đứng đầu Cố Gia, vậy mà trong mắt của người thân lại không bằng một người dưng xa lạ. Một câu không thể so sánh của Cố Sở, chẳng khác nào một cú đả kích vào lòng tự tôn của Cố Anh, khiến hắn xuất hiện một tia không cam lòng cũng là điều dễ hiểu.
– Đúng thế, ta muốn lấy tư cách một người đồng lứa để khiêu chiến ngươi.
Cố Anh không hề có ý định giấu diếm mà trực tiếp xác nhận. Lời nói vừa ra, khuôn mặt của hắn cũng khẽ ngẩng lên, lộ ra khát khao chiến đấu đến vô hạn. Cường giả, chỉ có thể mạnh lên từ trong chiến đấu không ngừng.
Lời nói của hắn vang vang, không có kiêu ngạo mà tràn đầy tự tin, để lộ trong hắn một viên đạo tâm kiên định, khát khao thực lực chí cường.
– Ha ha, ca ca rốt cục muốn ra tay rồi.
– Đúng vậy, lâu lắm rồi chưa có ai đủ tư cách để ca ca khiêu chiến, tiểu tử này hôm nay chỉ sợ không xong.
Xung quanh, đám thanh niên trẻ tuổi thi nhau cười nói, kẻ nào kẻ nấy hưng phấn nhìn về phía Cố Anh, không che giấu chút nào sự hâm mộ cùng sùng bái.
Hoàng Thiên đến nhìn cũng không nhìn, căn bản chẳng hề để ý đến sự tồn tại của bọn chúng. Nhạt nhoà cười, hắn gật đầu nói với Cố Anh:
– Nếu ngươi đã muốn, vậy ra tay đi.
Đột phá Sinh Thần, tâm cảnh của hắn cũng vì vậy mà biến hoá kinh người. Cố Anh khiêu chiến, chẳng những không khiến hắn bất mãn mà ngược lại còn có ấn tượng không tồi. Bởi hắn có thể nhìn ra được bên trong thanh niên này một ý chí thuần khiết, ngay thẳng hơn người.
Nếu có thể thành toàn cho đối phương, hắn đương nhiên sẽ không chối từ.
– Được! Ta ra tay… cẩn thận!
Được Hoàng Thiên sảng khoái đáp ứng, Cố Anh trong lòng đương nhiên vui vẻ. Chỉ nghe hắn cảnh báo một tiếng, sau đó lập tức ra tay rồi.
Khí tức thần thánh kinh diễm bỗng nhiên từ hắn bay ra, bao quát lên bốn phương tám hướng. Hai nắm quyền của hắn gân xanh hằn nổi, lấp loé ra trận trận Nguyên lực dạt dào.
Sức mạnh cường đại tới mức vang lên tiếng bạo nổ trong không gian, doạ cho toàn bộ đám người lui trốn về phía sau.
Chân phải dậm tan nền đá, bóng người hắn như hóa thành chùm sáng lao đi, chẳng khác nào một viên lưu tinh dũng mãnh, bùng nổ ra chiến lực động lòng người.
Một chiêu này, hắn không chút nào lưu thủ.
Khí thế bá đạo phát ra doạ cho toàn bộ đám thanh niên trẻ tuổi tái mét, nhưng rất nhanh liền thế vào bằng sự kinh hỉ. Cố Anh càng mạnh mẽ, tương lai của Cố Gia bọn hắn càng thêm hứa hẹn, bễ nghễ khắp đất trời.
– Đùng!
Một quyền mãnh liệt va chạm với Hoàng Thiên, chẳng khác nào sao chổi đụng độ đại lục, phá ra hào quang chói mắt kinh người. Thậm chí cửa lớn của Cố Phủ cũng vì thế mà run lên, tựa hồ có dấu hiệu lung lay muốn đổ.
Và rồi một màn để cho nét kinh hỉ trên khuôn mặt đám người Cố Gia đều trở nên đông cứng, dần dần toát lên sự hoảng sợ không thể ngờ.
Bởi Hoàng Thiên sau khi tiếp một chiêu của Cố Anh lại không chút hề hấn nào, thậm chí thân thể càng không chút nhúc nhích. Hắc y quanh hắn phần phật tung bay, làm tôn lên cánh tay cường tráng đang chặn lấy quyền đầu của đối thủ.
Phải, một quyền như rời non lấp bể của Cố Anh, vậy mà bị Hoàng Thiên một tay ngăn chặn dễ dàng.
– Thân thể cùng lực lượng không tồi, nhưng còn chưa đủ.
Tựa như chẳng có gì xảy ra, Hoàng Thiên nhẹ cười, gật đầu đánh giá thực lực của đối phương.
Hắn vừa dứt lời, bàn tay bỗng nhiên dụng lực đẩy ra. Một hành động tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh lại to lớn đến vô cùng. Nơi nắm quyền của Cố Anh bỗng nhiên truyền đến từng hồi đau nhói, tựa như đang phải đối đầu với một toà thần sơn Thái Cổ vậy.
Chấn động cường đại không thể hình dung đem hắn đẩy lui tới mười mấy bước, khí huyết cuồn cuộn lan tràn khắp chốn. Cảm nhận lấy cỗ sức mạnh mênh mông như biển lớn vừa nãy, ánh mắt hắn không thể nào che giấu sự kinh nghi.
Đây là lần đầu tiên trong đồng lứa, hắn dùng sức mạnh thân thể chiến đấu với người khác mà ăn thiệt thòi. Bàn tay của Hoàng Thiên khi nãy quả thực quá mức kinh khủng, vượt quá sức mạnh mà hắn có thể thi triển ra được.
– Lại tới!
Ăn thiệt thòi, nhưng chiến ý càng thêm ngút trời. Cố Anh quát lớn như sấm rền, phá không mà qua. Không chỉ đơn thuần là sử dụng lực lượng thân thể như vừa rồi nữa, mà đã bắt đầu sử dụng thần thông.
Khí tức của hắn bỗng chốc dạt dào như biển lớn, không gian mấy vạn mét xung quanh cũng vì thế mà ngưng tụ thành tràng, khiến người ta như lâm vào bùn lầy, nửa bước khó đi.
Ngưng lực thành tràng, luyện khí thành vực, đệ nhất thiên tài của Cố Gia vậy mà đã đột phá đến Sinh Thần cảnh giới. Tràng vực vừa ra, nếu ngươi không thể phá, ta chính là chúa tể.
Có thể vừa đột phá Sinh Thần mà ngưng tụ ra tràng vực bao phủ mấy vạn mét, thiên tư của Cố Anh quả nhiên doạ người. Phải biết tu sỹ Sinh Thần bình thường khi đột phá, chỉ có thể miễn cưỡng ngưng ra tràng vực trên dưới trăm mét mà thôi.
Hai Sinh Thần cường giả đại chiến, tuy rằng sức phá huỷ không thể đạt tới mức huỷ diệt như Hồng Trần và Vấn đỉnh, nhưng cũng không thể xem thường. Cố Anh chính là nhìn ra được điểm này cho nên không có trực tiếp tấn công Hoàng Thiên mà bay vụt lên bầu trời, muốn cùng hắn đại chiến trên cao thiên.
Hoàng Thiên đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ thấy hắn cười cười, sau đó chậm bước đi lên. Không gian lúc này lại tựa như có một chiếc thang vô hình, khiến hắn mỗi bước đều vượt qua giới hạn, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Nơi cửa lớn nhất thời lâm vào yên tĩnh, hầu như mọi ánh mắt đều tập trung về phía bầu trời, hồi hộp quan sát.
Không có ai rõ ràng bọn hắn chiến đấu như thế nào, nhưng ai cũng có thể đoán được là vô cùng ác liệt. Bởi vì ánh sáng thần thánh không ngừng tung bay, không gian chấn động liên tiếp phát ra từ phương trời.
– Cố Anh ca ca thật mạnh.
– Ha ha! Thật không nghĩ ca ca vậy mà đã đột phá Sinh Thần, hai mươi tám tuổi Sinh Thần, tên kia chỉ có một con đường chết.
– Hừ, đó là điều đương nhiên.
Ba phút trôi qua, đám thanh niên Cố Gia bắt đầu từ bỏ quan sát bầu trời, cùng nhau thảo luận về trận chiến, kẻ nào kẻ nấy ngập tràn tự tin, tin rằng Cố Anh sẽ chiến thắng trận chiến này. Dù sao, Cố Anh cũng đã Sinh Thần, là từ trước tới nay người đột phá Sinh Thần cảnh giới trẻ tuổi nhất của đại lục.
– Vút! Phanh!
Ngay tại thời điểm mà bọn hắn đang đắm chìm trong đắc ý cùng thoả mãn, một vệt sáng kinh thiên đã từ bầu trời lao xuống, đâm sầm vào nền gạch đá cứng rắn, khói bụi mịt mù.
– Xong rồi!
Cứ như đã biết trước kết quả, đám thanh niên Cố Gia thi nhau mỉm cười, không có kẻ nào có ý định tiến lên xem xét là ai chiến bại. Có thể là ai ngoài tên thanh niên xấu số kia nữa đây, Cố Anh trong lòng bọn hắn là chiến thần bất bại, làm sao có thể thua cơ chứ.
Nhưng rồi bọn hắn cười chẳng được bao lâu đã phải ngưng lại, ngơ ngác nhìn phía bầu trời.
Bởi không giống như bọn hắn chờ đợi, người tới không phải là ca ca của bọn hắn, mà là tên thanh niên xa lạ kia. Hắn cứ thế nhẹ nhàng bay đi, mặc cho gió thổi vạt áo tung bay, tóc bạc thấp thoáng, lộ ra phong thái vô thượng hơn người.
Hắn hạ xuống nhẹ nhàng, nhưng lại như từng hồi trống nặng nề đánh sâu vào trong lòng đám người trẻ tuổi. Hôm nay thần tượng trong lòng bọn hắn bị người đánh bại, mọi thứ đều như ầm ầm sụp đổ, khủng hoảng vô cùng.
– Không thể nào, ngươi làm sao có thể?
– Khốn kiếp, ngươi đã làm gì ca ca!
– Chắc chắn là hắn gian lận rồi, người đâu còn không mau bắt lấy hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!