Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 266: Khương Hồng
Có Khương Bá tiếp đãi, đoàn người Hoàng Thiên nhanh chóng hướng về phía đại điện Khương Gia. Hôm nay mới chỉ là ngày mồng ba, khách khứa tới chúc tết vẫn còn nườm nượp, tiếng cười nói chúc mừng huyên náo khắp dọc đường.
Là một trong những kiến trúc quan trọng nhất của Khương Gia, đại điện được đặc cách đặt trên lưng chừng ngọn chủ sơn, chìm nổi trong muôn vàn khí lưu huyết sắc. Sự hùng vĩ, sự đồ sộ kết hợp với khí tức thần thánh trang nghiêm khiến cho nó như có như không toát ra cỗ khí phái phi thường, đứng trên thiên hạ.
Thời điểm mà nhóm người Hoàng Thiên tiến tới, bên trong điện đã có rất nhiều người, có nam có nữ, mỗi một cái đều toát ra phong thái hơn người. Bọn họ đa phần đều là những khách nhân bên ngoài tới Khương Gia chúc tết, thân phận không có cái nào là tầm thường. Đương nhiên cũng có một số là người của Khương Gia, được cử tới để tiếp đãi khách nhân, Khương Bá là một ví dụ.
Hoàng Thiên nhìn thoáng qua đại điện rộng lớn, lông mày thoáng nhăn. Số lượng khách nhân đông như vậy, bữa tiệc này dù nhanh cũng phải kéo dài hết ngày, mà hắn thì lại không muốn chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Nhưng mà muốn là một chuyện, có thực hiện được hay không lại là chuyện khác. Lần này tới tuy rằng ngoài miệng nói là trao đổi công bằng, nhưng thực chất bên trong hắn vẫn có vài phần yếu thế. Dẫu sao, hắn đối với Phượng Hoàng Niết Bàn hoả là bắt buộc phải có, mà Khương Gia có cần huyết mạch thuần huyết hay không thì còn phải phụ thuộc vào đám cao tầng quyết định thế nào.
Vừa tiến nhập đại điện, Cố Sở liền được Khương Bá thông báo cho điều gì đó, nhanh chóng xin phép Hoàng Thiên rời đi. Nghe Cố Sở nói lý do, hắn không chút do dự mà gật đầu. Có lẽ, hắn cũng không muốn bản thân phải đợi tại nơi này cho đến hết ngày.
– Cố Anh, huynh tới rồi?
Khi mà bóng dáng Cố Sở vừa khuất, bên hông Hoàng Thiên bỗng vang lên tiếng chào.
Quay đầu nhìn lại liền thấy đi tới một nhóm người, dẫn đầu là một cô gái khoảng chừng hai lăm. Nàng này tướng mạo tuyệt trần, tỷ người có một. Tại bên trong đại điện mỹ nữ như mây này, đều có thể xếp vào hàng tuyệt đỉnh giai nhân.
Trên thân nàng vận một bộ sa y đỏ rực, tuy rằng không như những bộ trang phục khác lấp lánh thần quang, nhưng chất liệu lại khiến cho người không thể không ca thán. Bởi nó được dệt thành từ tơ kim tằm vạn năm, là một kiện cửu cấp thánh y hiếm có.
– Hoá ra là Khương Hồng tiểu thư, đã lâu không gặp.
Cố Anh nhìn thấy người tới là Khương Hồng thì sắc mặt thoáng biến, ngây ra mất vài giây rồi mới vội vàng đáp, lời nói mang theo vài phần lúng túng.
Khương Hồng, trước khi Khương Tiểu Lan xuất hiện thì nàng chính là đệ nhất thiên tài của Khương Gia, so với Cố Anh cũng một chín một mười, không hề thua kém. Thậm chí nếu hai người đối chiến, Khương Hồng càng có phần thắng hơn, đơn giản vì nàng còn có thiên phú huyết mạch phía sau, còn Cố Anh thì không.
Còn nhớ năm đó khi mà Cố Sở còn chưa mất tích, hai nhà Khương – Cố liên minh, vẫn thường cho lớp trẻ giao lưu cọ sát lẫn nhau. Trận chiến Cố Anh và Khương Hồng đã từng khiến cho toàn bộ đại lục dậy sóng, cùng nhau trở thành cặp sao sáng rực rỡ trên bầu trời danh vọng.
Hơn mười năm sau, hai người một lần nữa gặp lại nhau.
– Cố Anh? Là Cố Gia đệ nhất thiên tài Cố Anh sao? Rất hân hạnh được gặp ngươi.
Đang lúc mà Khương Hồng muốn nói gì đó, phía sau nàng bỗng vang lên tiếng cười nhẹ. Một tên thanh niên cùng tầm tuổi mấy người phong độ tiến lên, vươn tay tới một cách tràn đầy thân thiện.
Hắn mặc một thân áo bố, tướng mạo mặc dù không anh tuấn, nhưng lại tản mát ra một cỗ quý khí hơn người. Bên người không chỉ đơn giản là một hai kiện trang sức, mà còn có không ít pháp bảo sa sỉ. Nhất là bộ giáp phục bên ngoài, vậy mà lại là một bộ Long Lân Giáp, được chế tác từ lá của Kim Tiền thảo năm ngàn năm tuổi.
Tuy rằng mới chỉ đạt tới một nửa của vạn năm, không thể nào mà đối kháng Vấn Đỉnh, nhưng để chống lại Hồng Trần có lẽ đã dư sài.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể thấy được kẻ này thân phận to lớn cỡ nào. Có lẽ, so với Cố Anh hay Khương Hồng cũng không thua kém bao nhiêu.
– Chính là ta, không biết ngươi là?
Cố Anh đánh giá qua tên thanh niên, ánh mắt mang theo tia hồ nghi, nhưng khi trông thấy kiện Long Lân Giáp trên người hắn thì toát lên quang mang kinh ngạc. Kẻ này, không tầm thường.
– Ha! Quên tự giới thiệu, ta là Đặng Đạt Đa, đến từ Nạp Lan đại lục.
Thấy Cố Anh tỏ thái độ ngờ ngợ không có ý bắt tay, tên thanh niên đành phải thu tay về, tự mình giới thiệu.
– Đặng Đạt Đa, là cháu nội của Đặng Dung tiền bối Đặng Đạt Đa?
Cố Anh khi nghe thấy cái tên Đặng Đạt Đa thì thoáng hiện lên nét giật mình, không kiềm được hỏi lại.
Hắn từ khi sinh ra tới nay đã không chỉ một lần nghe tới danh tự của bảy vị chí cường Quy Nguyên, Thiên Nguyên có ba, tứ đại lục có bốn. Đặng Dung, chính là vị chí cường giả của Nạp Lan đại lục.
Mà Đặng Đạt Đa, lại là một trong ba người cháu của ông ta, cũng là một siêu cấp thiên tài có tiếng.
– Đúng vậy. Gia gia lần này có công chuyện ngang qua Tuyết Vũ nên mang theo ta, muốn nhân tiện cùng Khương Gia bàn chút chuyện hôn sự.
Đặng Đạt Đa nhìn thoáng qua Cố Anh, rất có ý vị nói ra.
Cố Anh sau khoảnh khắc thất thố đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn như có như không toát ra một cỗ tự tin vô cùng. Cháu nội của chí cường giả? Thì đã sao. Ông nội cùng ông chú của hắn, cũng là chí cường giả.
– Hôn sự?
Chỉ là khi nghe thấy đối phương nhắc tới hai từ hôn sự, trong lòng hắn bỗng nhiên như có gì đó thắt lại, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Khương Hồng.
– Được rồi, được rồi. Đứng mãi như vậy không mỏi chân sao, để ta dẫn các ngươi vào bàn.
Đón lấy ánh mắt của Cố Anh, Khương Hồng như có né tránh, vội vàng đổi chủ đề. Kéo lấy Cố Anh đang còn ngây ngô nhìn mình, khoé môi nàng khẽ mấp máy như đang nói gì với hắn, cuối cùng chợt véo mạnh một cái khiến hắn đau đến há mồm.
– Được, được… về bàn!
Đau là thật, nhưng không hiểu sao Cố Anh lại cười đến tít mắt, lật đật đi theo Khương Hồng. Có lẽ, nàng vừa rồi đã nói gì đó khiến hắn hiểu ra.
Mà Đặng Đạt Đa khi trông thấy hai người thân mật với nhau, sắc mặt trầm hẳn xuống, tròng mắt đã hằn lên tia bất thiện.
– Không định giới thiệu một chút ư?
Giây phút ngượng ngùng qua đi, Khương Hồng mới có cơ hội quan sát những người xung quanh. Khi nhìn thấy Thiên Phương thì trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác bị uy hiếp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng phải cảm thấy tự ti về sắc đẹp của mình. Tự ti không phải vì nàng không xinh đẹp, mà là vì đối phương mỹ lệ đến không thể nào dùng bút mực để hình dung. Từ ngoại hình đến khí chất, tất cả hội tụ lại khiến cho đối phương toát ra một cỗ siêu phàm thoát tục, thần thánh kinh người.
Cố Gia, tự khi nào xuất hiện một đoá hoa tuyệt thế như vậy?
– À! Bọn họ là người quen của Ngũ tổ. Vị này là Hoàng Thiên, còn cô ấy là Thiên Phương.
Đã chuẩn bị tốt đáp án, Cố Anh rất tự tin trả lời Khương Hồng. Nhìn thấy tia lửa ghen thấp thoáng đâu đó, hắn không thể không hô to oan uổng.
Thiên Phương là ai chứ, là chủ mẫu của Ngũ tổ bọn hắn đấy. Đừng nói đến việc đánh chủ ý tới nàng, chỉ cần hắn có một chút tư tưởng bậy bạ thôi là cũng đủ để thăng thiên trăm ngàn lần rồi.
Chỉ là câu trả lời của hắn không những không làm dịu đi Khương Hồng, ngược lại còn khiến nàng thêm nghi ngờ. Ngũ tổ Cố Gia đường đường là một chí cường giả Quy Nguyên, đã sống qua không biết bao năm tháng, há lại hạ mình quen với hai người trẻ chưa quá ba mươi hay sao.
– Xin chào các ngươi, ta là Khương Hồng.
Nghi ngờ, nhưng lại không có chứng cứ để chứng minh, nàng chỉ có thể lườm lườm Cố Anh mấy lần, cuối cùng vẫn là khách khí chào hỏi hai người Hoàng Thiên.
– Chào.
Hoàng Thiên lúc này tâm trí đều đang đặt tại cuộc trao đổi sắp tới, làm gì có thời gian để ý đám người này. Thấy Khương Hồng chào hỏi mình, hắn mới gật nhẹ đầu chào lại, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm.
Sự không thân thiện của Hoàng Thiên khiến cho bầu không khí nhất thời lâm vào lúng túng. Ai có thể ngờ được một tên tiểu tử không biết từ đâu chui ra lại có thể cao ngạo đến thế, thậm chí còn không cho Khương Hồng mặt mũi.
Cố Anh sợ mọi chuyện xấu đi, vội vàng ho khan mấy lần, sau đó cười cười nói ra:
– Khương Hồng tiểu thư, lần này chúng ta đại diện Cố Gia đến chúc tết, đây là quà mừng các vị lão tổ chuẩn bị, chúc Khương Gia một năm mới an khang thịnh vượng, vĩnh tồn trường thế.
Khương Hồng lúc này ánh mắt mới rời đi Hoàng Thiên, nhận hộp ngọc từ tay Cố Anh, nàng khách khí:
– Các vị lão tổ có lòng, Khương Hồng thay mặt Khương Gia cảm tạ. Nào nào, mời ngồi.
Có Cố Anh chuyển chủ đề, bầu không khí rốt cục hoà hoãn trở lại. Khương Hồng kéo ra vài chiếc ghế ngọc, đưa tay mời mọi người nhập bàn.
– Cố Anh huynh nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ không phải thành viên của Cố Gia?
Đúng lúc mà Hoàng Thiên đang chuẩn bị ngồi xuống, Đặng Đạt Đa bỗng nhiên lên tiếng. Một lời này để cho Cố Anh không hiểu, nhưng lại có dự cảm chẳng lành, hắn gật đầu:
– Có thể xem là vậy, có chuyện gì sao?
Được Cố Anh khẳng định lần nữa, khoé môi Đặng Đạt Đa giương lên nét đắc ý, gật gù nói tiếp:
– Đương nhiên có chuyện rồi, bởi vì hình như bọn họ còn chưa tặng lễ.
Một lời này ngữ khí mặc dù không có cố ý cay nghiệt, nhưng ý tứ trong đó lại quá rõ. Hắn đang muốn đẩy hai người Hoàng Thiên vào thế bí.
– Đạt Đa công tử lời ấy là có ý gì? Khi nãy Cố Anh chẳng phải đã đưa lễ cho ta rồi sao?
Biết rõ Đặng Đạt Đa là muốn làm khó Cố Anh mới đánh chủ ý lên hai người Hoàng Thiên, sắc mặt của Khương Hồng trở nên lạnh xuống, nhàn nhạt hỏi.
– Đó là quà mừng của Cố Gia, mà bọn họ… đâu có phải là người của Cố Gia.
Không để ý đến Khương Hồng, Đặng Đạt Đa vẫn nhìn lấy Cố Anh, nhẹ cười:
– Hôm nay chúng ta là tới chúc tết Khương Gia, mặc dù nói lòng thành mới quan trọng, nhưng lễ vật cũng không thể không đưa. Dẫu sao từ xưa tới nay, quà mừng đầu năm tượng trưng cho những điều may mắn, cầu mong sự bình yên và hạnh phúc cho người nhận. Nếu tới chúc tết mà không có quà mừng, chẳng phải không có lòng hay sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!