Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 272: Cố Anh Bại!
Trông thấy lĩnh vực của Cố Anh bành trướng, không ngừng đối kháng lại Đao Cương Sát lĩnh vực của mình, sắc mặt của Đặng Côn chuyển biến không ngừng, từ kinh ngạc sang giận giữ, cuối cùng là cười lạnh lẽo.
– Dù hôm nay ngươi có ngộ ra được Lôi điện lĩnh vực, cũng đừng mơ đến việc có thể ngăn cản ta.
Ánh mắt vô cùng băng lãnh, Đặng Côn nói ra như hận không thể nắm Cố Anh sinh sinh xé toang. Hắn xưa nay chính là thiên tài mạnh nhất của đại lục Nạp Lan, có bao giờ bị người lợi dụng như thế.
Theo lời nói vừa ra, thân thể hắn cũng động theo. Đao Cương Sát lĩnh vực nhất tề vận chuyển, mơ hồ hoá thành một cái vòng xoáy khổng lồ, bao bọc lấy lĩnh vực của Cố Anh vào bên trong. Tiếng va chạm dẫn nổ đinh tai nhức óc, kéo thẳng lên tận cao thiên.
Lửa giận trùng điệp, khí tức của Đặng Côn một lần nữa leo lên, khủng bố đến cực điểm. Vẻn vẹn chưa tới nửa giây đồng hồ, hắn đã ngự tại trên đỉnh đầu của Cố Anh, phóng cước đạp xuống phạm vi lĩnh vực của đối phương.
– Oành!
Bầu trời phảng phất cũng vì một cước này đạp rơi, lĩnh vực của Cố Anh thậm chí một hơi thở cũng không cầm cự nổi, thi nhau phá toái. Thậm chí thân thể ở trung tâm lĩnh vực cũng bị chấn động run rẩy, suýt chút nữa rớt khỏi thinh không.
– Đón ta một quyền.
Điều tức lại khí huyết đang hỗn loạn, thân thể Cố Anh chợt bước sang ngang, lôi điện chung quanh điên cuồng hội tụ nơi đầu quyền, thoắt cái biến thân áp sát Đặng Côn mà quát lớn.
– Đùng… đùng!
Ba lớp lôi điện điệp gia, lần lượt thanh sắc, hồng sắc và tử sắc, uy lực không thể nào tầm thường. Dù cho Đặng Côn đã sớm phòng bị, nhưng khi đối chiến vẫn không tránh khỏi chấn động. Chiến lực mà Cố Anh bày ra lúc này, chỉ sợ đã không thua gì Sinh Thần hậu kỳ.
– Ha ha… châu chấu đá voi mà thôi.
Mặc dù bị bức lui, nhưng Đặng Côn lại không hề tỏ ra hoảng sợ chút nào. Ngược lại còn ngửa mặt cười lớn, chân đạp thiên địa băng qua.
Chiến lực tiếp cận Sinh Thần hậu kỳ thì đã sao? Trong mắt hắn vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi. Bởi chiến lực chân chính của hắn, đã sớm đạt tới đỉnh cao của Sinh Thần điên phong, thậm chí đối kháng cùng Hồng Trần cũng nắm chắc năm phần.
Chỉ một cái Cố Anh, còn chưa đủ để khiến hắn bại trận.
Quả nhiên sau tiếng cười dài, thân hình của hắn chẳng biết tự lúc nào đã áp sát Cố Anh. Bàn tay vọt ra hai đạo lôi điện thô to, phá vỡ không gian đánh về đỉnh đầu đối thủ.
Hai đạo lôi điện trùng điệp mặc dù mạnh, nhưng tính sát thương so với lôi đao còn kém nhiều, mà Đặng Côn đã ra tay hiển nhiên không thể đơn giản như vậy. Cố Anh mặc dù cảm nhận được điều này, nhưng không thể nhìn ra chân tướng, chỉ biết theo bản năng vươn tay ra chống đỡ.
– Roẹt.
Đúng như cảm nhận của Cố Anh, hai đạo lôi điện này mục đích không phải để công kích, mà là để trói buộc hắn. Ngay tại thời điểm hắn vươn tay lên đón đỡ, chúng liền đan xen với nhau như tạo thành một cái dây, trước hết siết chặt hai cánh tay, sau đó là toàn bộ cơ thể.
Phải nói, có thể vận dụng lôi điện đến một bước này, lĩnh ngộ của Đặng Côn quả thực quá mức kinh người.
Trong giây lát kinh nghi, Cố Anh rốt cục hiểu được ý đồ của Đặng Côn, nhưng muốn phản kháng đã quá muộn rồi.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc mà hắn bị trói, toàn bộ vòng xoáy đao phong bên ngoài bỗng nhiên kéo nhau co lại. Đao Cương Sát lĩnh vực lúc này chẳng khác nào một cái máy nghiền khổng lồ, không chỉ muốn nghiền nát lôi điện lĩnh vực của Cố Anh, mà còn muốn tiêu diệt cả bản thân của hắn nữa.
– U… u…
Tràng cảnh lúc này chẳng khác gì cả bầu trời đang sụp đổ, hướng về phía Cố Anh mà tận diệt.
Đặng Côn ngự ở trên đỉnh vòng xoáy, băng lãnh nhìn về phía đối thủ. Bỗng chốc nở ra nụ cười, sắc mặt hắn như có như không loé ra tia ngạo ý ngút trời. Hôm nay lại có một siêu cấp thiên tài nữa phải nằm dưới chân hắn, ảm đạm phai mờ.
Chẳng qua, sắc mặt đó của hắn không duy trì được bao lâu, rất nhanh liền lâm vào biến sắc. Bởi trong phút giây cuối cùng, hắn lại nhìn thấy Cố Anh đang cười.
Phải, hắn đang cười, một nụ cười rạng rỡ của kẻ chiến thắng.
Đao Cương Sát lĩnh vực vẫn không ngừng vận hành, thân hình của Cố Anh đã hoàn toàn chìm trong hỗn độn đao phong, nhưng chẳng hiểu sao Đặng Côn vẫn thấy nặng nề trong lòng, cứ như hắn mới là người chiến bại vậy.
– Ô… ô…
Bỗng nhiên trong phút giây sau đó, toàn bộ vùng không gian này như bị ai đó thao túng. Thiên địa quy tắc vậy mà bị người dẫn động, toàn bộ hội tụ vào vùng trung tâm của Đao Cương Sát lĩnh vực.
Giữa muôn vàn loạn lưu đó, ánh sáng nhàn nhạt kéo nhau phá ra, dần dần rực rỡ như hạo dương đỉnh thiên. Đao phong ngừng, hỗn loạn ngưng, sau đó vang lên tiếng rắc doạ người.
– Đoàng…
Tiếng nổ đanh đảnh như muốn xé rách màng nhĩ con người vang lên, Đao Cương Sát lĩnh vực lúc này chẳng khác gì gốm sứ, nổ tung thành trăm ngàn mảnh văng ra bên ngoài.
Như là một vầng mặt trời nhỏ lăng không xuất thế, chói mắt không thể nào nhìn thẳng, Cố Anh đắm chìm trong vô tận lôi quang, ngửa mặt lên trời mà thét dài. Hắn rốt cục đột phá thêm một bước nữa, chân chính nắm vững lấy lĩnh vực thiên lôi này.
– Khốn kiếp…
Phía bên kia, Đặng Côn phẫn nộ đến run người. Hắn gằn lên hai chữ, thanh âm tràn đầy lạnh lẽo, phảng phất vang lên từ sâu trong cửu u âm hàn.
Đánh ra sát chiêu, không những không làm gì được Cố Anh mà còn tác thành cho hắn thành công lĩnh ngộ lôi điện áo nghĩa, có khác nào trộm gà không được mà còn mất nắm thóc. Đây là lần thứ hai hắn bị kẻ trước mặt này lợi dụng, tôn nghiêm đả kích nặng nề.
– Dám liên tiếp lợi dụng ta để đột phá, ngươi nghĩ rằng tại Khương Gia thì ta sẽ không dám giết ngươi sao?
Vô cùng vô tận uy áp từ thân hắn phát ra, dọc theo không trung mà lan xuống đỉnh đầu của Cố Anh, bao trùm cả phạm vi mười dặm núi rừng, khủng bố đến cực điểm. Lần đầu tiên trong trận chiến, hắn muốn giết người.
Dù cho đã chạy ra cách mười dặm, đám thiên kiêu Cố Gia cũng như cũ cảm nhận được cỗ uy áp đáng sợ này. Cố Anh mặc dù vừa đột phá lĩnh ngộ áo nghĩa, nhưng so với Đặng Côn thì còn kém nhiều lắm, làm sao có thể chống đỡ.
Chỉ thấy Đặng Côn vừa nói ra, chân hắn đã bước, từng bước chậm rãi đạp trên bầu trời. Không nhanh, mà ngập tràn nặng nề cùng u ám. Sát khí đậm đặc quấn quanh thân hắn, mỗi khoảnh khắc đều rít lên lạnh người.
Cố Anh vừa mới đột phá, nhưng khi trông thấy trạng thái này của đối thủ thì sắc mặt thoáng ra nét kinh sợ. Vì hắn có cảm giác không thể nào tránh né kẻ này. Có lẽ, đây mới là chiến lực thực sự của đối phương, chiến lực chạm tới đỉnh cao của Sinh Thần.
Không tránh né, thì chỉ còn con đường đối mặt. Cố Anh quyết đoán ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường. Chỉ thấy thân thể hắn thoắt cái di tới trước mặt Đặng Côn, đấm ra một quyền. Vẫn là nắm quyền ngưng tụ lôi quang như trước, nhưng đã có sự lột xác hoàn toàn về chất.
– Đùng!
Bị công kích, Đặng Côn lại bĩnh tĩnh đến lạ, chỉ vươn tay ra đỡ. Tiếng nổ vang vọng, một quyền toàn lực của Cố Anh vậy mà chỉ khiến cho hắn bạo lui có mấy chục mét, sắc mặt cũng chỉ hơi đỏ lên mà thôi. Còn Cố Anh, đã sớm bị phản ngược ra xa cả trăm mét.
Đây, chính là chênh lệch.
– Cút xuống dưới cho ta…
Quát lên điên cuồng, Đặng Côn tiếp tục bước ra, nhưng không chỉ đơn giản là một bước, mà chớp mắt đã vọt qua thinh không, quất mạnh vào người đối thủ.
Có phản kháng, nhưng quá yếu ớt. Quang luân đằng sau Cố Anh trực tiếp toái nát, nơi vùng ngực quần áo tan hoang, in hằn lên một vết cự chưởng đỏ lòm, suýt nữa đem ức hắn đánh thủng ra sau. Thân hoá lưu tinh xuyên thẳng xuống đại địa, thân thể của hắn vì va chạm mà nổ ra một cái hố lớn khổng lồ, sóng đất rung động lan xa.
Chiến lực hoàn toàn bị đánh nát, Cố Anh đến bay lên cũng không nổi, chỉ có thể chật vật bò ra, gắng gượng đứng thẳng nhìn bầu trời.
– Nói cho ta biết, kẻ đã ra tay với đệ đệ ta đâu rồi?
Cũng không để cho hắn ngước đầu quá lâu, Đặng Côn đã bay xuống ngay trước mặt hắn, băng lãnh mở lời. Thanh âm này đã không còn nét cười cợt châm biếm như ban đầu, mà lạnh lẽo đến doạ người. Không chỉ lọt vào tai của Cố Anh, mà còn vang vang quanh quẩn khắp núi rừng, tới tận tai của đám thiêu kiêu trẻ tuổi.
– Đặng Côn, ngươi dám.
Cố Anh bại trận, đám thiếu niên Cố Gia đã sốt sắng đến đứng ngồi không yên. Cố Lệ Yên chạy tới sớm nhất, thấy ca ca của mình thê thảm như vậy mà đối phương vẫn có ý động thủ thì run sợ hô lên.
– Cút!
Lửa giận của Đặng Côn chưa hề giảm sút, thấy có người dám đối với mình lớn tiếng, hắn liếc mắt cũng không nhìn mà quát. Ngay sau đó, một cỗ uy áp khủng bố đến cực hạn từ hắn bạo khai ra, khiến cho sắc mặt của Cố Lệ Yên đều trắng, bay ngược trở về sau.
Đám thiên kiêu Cố Gia thấy thế cũng nhịn không được run lên, đỡ lấy Cố Lệ Yên lui về. Không có kẻ nào dám tiến lên nữa, bởi cỗ khí tức kia quá mức đáng sợ, bọn họ mà lên chỉ có con đường chết.
Cố Anh trông thấy muội muội mình bị đánh bay ra, sắc mặt thoáng trầm xuống đôi giây. Nhưng khi quay lại nhìn Đặng Côn, hắn lại bình tĩnh đến lạ thường. Thậm chí khoé môi còn nở ra nụ cười.
– Ngươi thật nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Nụ cười này khiến cho Đặng Côn khó chịu cực cùng, hắn vọt tới túm lấy cổ của Cố Anh mà xách lên, gằn từng chữ mà nói. Một lời không phải là đe doạ nữa, mà là thật sự động sát ý. Nếu hôm nay Cố Anh còn khiêu khích hắn một lần nữa, Cố Anh sẽ chết.
Nhưng, khiến cho hắn không thể nào tin tưởng được là Cố Anh chẳng hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn mỉm cười, rồi trả lời hắn bằng một thanh âm tràn đầy trào phúng và khinh thường:
– Ngươi… Còn chưa xứng là đối thủ của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!