Ma Thần Thiên Quân - Chương 20: Nhận chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Ma Thần Thiên Quân


Chương 20: Nhận chủ


Dưới mặt đất bên trong Ma long thành, trong tu luyện tràng.

“Nhận ngươi làm chủ… Không có khả năng!”. Một vị Thần tôn chắc chắn nói.

“Bằng ngươi Thông thần tu vi cũng muốn thu bọ ta vi thủ hạ, ha ha, tiểu tử, khi ta tung hoành tinh không, ngươi gia gia còn chưa ra đời ah”. Một vị Cường giả cuồng ngạo nói.

“Tiểu huynh đệ! Còn trẻ tuổi không nên làm quá tuyệt ah!”. Vị kia mỹ phụ nói ra.

“Khặc khặc! Tiểu tử ngươi quá khinh thường bọn ta ah, ta thà chết cũng không cam chịu dưới kẻ khác”. Ma Luyện cười lạnh lùng vang lên, một cái vắt mũi chưa sạch tiểu tử cũng dám thu hắn làm thủ hạ, trên đời này cũng thật lắm kẻ ngông cuồng ah.

“Ngươi dựa vào cái gì thu chúng ta làm thủ hạ? Dựa vào cái kia Ma nguyên ấn ký sao?”. Vị kia Tóc đỏ lão giả nói. “Ngươi có thể giết ta cũng không có khả năng để ta nhận ngươi làm chủ”. Hắn đã chuẩn bị tâm lý thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành ah.

“Muốn ta nhận ngươi làm chủ! Hừ! Nằm mơ!”. Vị kia Tử phát lão giả nói.

“Ha ha, ta dựa vào cái gì thu các ngươi làm thủ hạ sao?”. Vũ Thiên Quân cười to nói. “Thứ nhất, ta lúc này nắm giữ sinh tử của các ngươi trong tay, không có lệnh của ta, các ngươi chắc chắn cả đời bị vậy chết ở đây. Thứ hai, các ngươi tưởng mình cường đại lắm sao? Hừ! Tu luyện mấy vạn năm cũng chưa tới Thánh tổ cảnh, các ngươi có cái chó má gì tự hào, bản thiếu gia năm nay…chưa đến hai mươi đã…”. Vũ Thiên Quân dừng lại một chút, hắn cũng không biết chính xác mình đã bao nhiêu tuổi ah, sau đó hắn lại để Ma anh khống chế thân thể, hắn khí tức không ngừng tăng lên, hắn nói tiếp. “…Thần chủ cảnh giới!”.

Lời hắn vừa nói ra mấy vị cường gải giật mình động dung, chưa đến hai mươi, nhìn tên tiểu tử kia chắc còn chưa đến mười lăm ah vậy mà đã Thần chủ cảnh? Điều này…

“Không đúng! Ngươi làm sao có thể là Thần chủ cảnh, ngươi không phải mới Thông thần cảnh…sao?”. Vị kia mỹ phụ thất thanh la lên, thế nhưng con ngươi cũng nhanh co rụt lại. “Không có khả năng…”. Cho dù là Thông thần cảnh, mười lăm tuổi Thông thần cảnh cũng không phải là bọn hắn có thể nghĩ, bọn hắn mười lăm tuổi còn chưa chắc đã tới Nhân đan cảnh ah.

“Ngươi là cái nào đại năng chuyển thế trùng tu sao? Không cần tiêu khiển chúng ta”. Vị kia tử phát lão giả lạnh lùng nói, bọn hắn đã có cảm giác như là bị bỡn cợt ah.

“Há! Bản thiếu gia cần lừa các ngươi, ta có tất yếu phải lừa các ngươi?”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nói. “Còn cái gì chuyển thế thì các ngươi quên đi, ta trước nay không có bao nhiêu ký ức, ta chỉ biết khi ta một tuổi đến nay mà thôi…”. Vũ Thiên Quân không hiểu nói, bọn này nghĩ ta là ai? Ta là Vũ Thiên Quân, khi nào thành tên nào đó chuyển thế, chuyện cười ah!

“Về phần Thông thần cảnh giới…”. Vũ Thiên Quân linh hồn mở mắt nắm giữ thân thể, Ma khí thu vào thể nội, cảnh giới hạ xuống đến Thông thần cực hạn. “Ta đích xác là có cái này một cảnh giới!”.

“Có cái này một cảnh giới… Ý gì?”. Vị kia Tử phát không hiểu nói.

“Nói ngươi cũng không hiểu, cho các ngươi suy nghĩ hai canh giờ, sau hai canh giờ không đồng ý các ngươi cả đời ở đây mà chết già đi”. Vũ Thiên Quân lộ ra hàm răng trắng cười nói.

“Không biết vị tiểu huynh đệ kia, không, không, là cái kia Thần chủ cảnh giới có phải là Thái cổ Ma tộc”. Vị kia Ma Luyện nãy giờ mặc bất ngờ hỏi, hắn cũng ko dám xác định cái kia Ma khí là Thái cổ Ma khí ah.

“Ồ? Ngươi vậy mà có thể nhận ra ta Thái cổ ma mạch, không tồi ah”. Vũ Thiên Quân ngạc nhiên nhìn về phía Ma Luyện.

“Ngươi thật sự là Thái cổ Ma tộc hậu nhân?”. Ma Luyện kinh hỷ nói, Thái cổ Ma tộc ah, vị này lớn lên chắc chắn chính là một vị siêu cấp cường giả Ma tộc, không chừng có thể sánh ngang đại năng Thượng cổ ah.

“Không biết! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết ta là Nhân tộc”. Vũ Thiên Quân nói.

“Ngươi không phải có Thái cổ Ma mạch sao? Làm sao lại là Nhân tộc?”. Ma Luyện không hiểu nói.

“Nhân hay Ma tộc thì có gì khác biệt? Ta không có hứng thú! Các ngươi mau lựa chọn ah”. Vũ Thiên Quân nhàm chán nói.

“Ngươi thật sự có Thái cổ Ma mạch?”. Ma luyện lại hỏi một cái vấn đề.

“Đúng vậy! Ngươi hỏi không chán ah?”. Vũ Thiên Quân trừng mắt nhìn hắn nói, tay trái xuất hiện một đoàn lửa Màu xanh đen. “Vật này gọi Thái cổ Thanh hỏa, ngươi cứ nói đi”. Vũ Thiên Quân nhìn Ma Luyện như nhìn một tên ngu si nói.

“Thái cổ Thanh hỏa, ha ha, quả nhiên là nó, trước đó không dám chắc chắn… Ha ha, Ma Luyện ta nguyện đời này đi theo chủ nhân, chết không hối tiếc”. Ma Luyện bất ngờ cười lớn sau đó như nghĩ ra cái gì liền quỳ xuống cung kính nói. Đi theo một vị mang Thái cổ Ma mạch, không những thế còn là Hoàng tộc Thái cổ Ma tộc, đó là một việc vô cùng vinh quang ah, cho dù là tại Thượng cổ, một vị bình thường Thái cổ ma tộc cũng là tồn tại vô địch, huống chi là Hoàng tộc.

Hành động của hắn làm cho mấy vị cường giả ở đây giật mình không thôi, Ma Luyện đường đường Thánh thần đại viên mãn đại năng, một chân bước vào Thánh tổ cảnh vậy mà tình nguyện nhận một tên tiểu bối làm chủ.

“Há! Tốt!”. Vũ Thiên Quân cũng giật mình, không biết tên này là cái gì nổi điên. “Đứng lên đi! Lúc này màn sáng còn chưa trừ được, đợi lát nữa tên kia tỉnh lại sẽ giúp ngươi trừ đi.

“Đa tạ chủ nhân”. Ma Luyện cung kính nói sau đó lạnh lùng nhìn mấy vị cường giả. “Khặc khặc! Chủ nhân lúc này còn chưa lớn lên, nhận các ngươi làm thủ hạ là vinh hạnh của các ngươi, ngày sau hắn lớn lên chắc chắn kinh sợ vạn tộc, đánh ra một phương tinh không ah, khi đó các ngươi muốn làm thủ hạ của hắn cũng không có khả năng”. Ma Luyện tin tưởng Vũ Thiên Quân ngày sau lớn lên chắc chắn sẽ như Thượng cổ đại năng, một tay che trời, khinh thường quần hùng, bễ nghễ tinh không ah.

“Ha ha, Ma Luyện ngươi cái nhát gan Ma tộc không cần đi nói chúng ta”. Một vị cường giả lạnh lùng nói, hắn ta cũng có Thánh thần trung kỳ tu vi Siêu cấp cường giả ah.

“Đúng vậy! Không cần nghĩ chúng ta sẽ như ngươi”. Lại một vị khác nói.

“Ha ha. Xem ra các ngươi không biết Thái cổ Ma tộc tại Thượng cổ là cái gì tồn tại ah, Thượng cổ sụp đổ một phần là do Đại năng Thái cổ Ma tộc gây nên ah, các ngươi nói Thân mang Thái cổ Ma tộc Hoàng tộc huyết mạch chủ nhân sẽ là cỡ nào đáng sợ, hắn còn chưa đến mười lăm tuổi đi, đã Thần chủ cảnh, cho hắn thêm trăm năm, ngàn năm hắn sẽ đạt đến cái gì độ cao? Vượt qua Thánh tổ cảnh cũng không phải không có khả năng, khi đó tinh không này có ai có thể chống lại hắn…”. Ma Luyện vui vẻ nói ra, thu thêm cho chủ nhân vài tên thủ hạ cường đại hắn sau này làm việc cũng dễ hơn ah. Chỉ cần bọn hắn mười hai người đã đủ để khiếp sợ một mảng lớn tinh không rồi.

“Việc này…”. Mấy vị cường giả kia lại lâm vào im lặng.

“Lúc này ta còn chưa lớn lên mới cần có các ngươi, như thế này đi, nhận ta làm chủ, một vạn năm sau ta thả các ngươi rời đi, khi đó đi hay ở là do các ngươi”. Vũ Thiên Quân giọng nói vang lên, hắn tin tưởng một vạn năm sau hắn đã cường đại đến hắn cũng không biết rồi, có bọn người này hay không cũng không đáng kể ah.

“Một vạn năm…”. Ông lão tóc đỏ thở dài nói. “Tốt! Bị nhốt ba vạn năm rồi, thêm một vạn năm cũng không quá bao nhiêu, ta Xích Đan Tử nhận ngươi làm chủ”. Nói xong Xích Đan tử quỳ xuống cung kính hướng Vũ Thiên Quân. “Chủ nhân!”. Hắn làm như vậy vì hắn biết Thượng cổ suy tàn quả thật có Thái cổ Ma tộc đại năng xuất thủ ah.

“Hi vọng Vạn năm sau ngươi còn nhớ lời hứa hẹn này…”. Mấy vị cường giả nói ra. Thay bằng bị nhốt cả đời đến chết, làm thuộc hạ một vạn năm cũng không phải không chấp nhận được, huống chi nhìn vị kia chắc cũng không phải loại người cực hung cùng ác ah.

“Nhận ngươi làm chủ là có thể nhưng không thể hạn chế tự do của chúng ta quá nhiều cũng như không được ép bọn ta làm những việc bọn ta không muốn ah”. Vị kia mỹ phụ nói rồi quỳ xuống.

“Được! Võ Tử Hiên ta nhận ngươi làm chủ một vạn năm!”. Tử phát lão giả cũng nói xong cũng quỳ xuống cung kính. Đến đây mười hai người cũng đều đã nhận Vũ Thiên Quân làm chủ, bọn hắn ngày sau chính là Thập nhị hộ pháp Vũ gia danh chấn tinh không, mỗi vị đều không kém một phương cự đầu đại nhân vật thế nhưng bọn hắn một đời tận chung mà thủ hộ Vũ gia, kể cả khi Vũ gia gần như lâm vào ngủ đông!

“Ha ha, yên tâm đi, ta người này không hiểu hết sự đời nhưng ta tuyệt không làm việc trái lương tâm, đạo nghĩa, không những thế, vạn năm sau e rằng ta đuổi các ngươi cũng không muốn đi”. Vũ Thiên Quân tự tin nói. “Ta thu các ngươi ũng không phải để đi theo ta mà là để các ngươi bảo vệ gia tộc ta tộc nhân mà thôi!”.

“Tộc nhân của ngươi..”. Mấy vị cường giả quái dị nói. Lấy tiểu tử này yêu nghiệt thiên phú, gia tộc hắn có bao nhiêu đáng sợ? Còn cần bảo vệ?

“Ha ha… Không cần nghĩ đi”. Vũ Thiên Quân cười nói sau đó giọng chuyển lạnh. “Gia tộc ta bị diệt, tộc nhân gần như toàn diệt, chỉ còn vài tên tiểu bối chúng ta chạy thoát cùng với một ít nhân vật đời trước mà thôi, ta là xảy ra ngoài ý muốn nên mới có cảnh giới lúc này, khi ta đủ thực lực chắc chắn sẽ trả thù, diệt sạch thế lức năm đó ra tay với gia tộc ta”. Nói đến đây Vũ Thiên Quân mắt đỏ lên, sát khí tràn ngập làm cho cả mấy vị cường giả cũng nhíu mày, hắn còn trẻ thế nhưng sát khí cũng không khỏi quá nặng đi.

“Ha ha, không cần lo lắng!”. Vũ Thiên Quân bất ngờ tỉnh lại. “Chỉ là lần trước để Ma khí nhập thể ảnh hưởng chút thôi, hắc hắc”. Vũ Thiên Quân xấu hổ cười nói, có Ma anh tại, hắn tin tưởng hắn rất nhanh sẽ trừ đi toàn bộ tai họa nhầm đó.

“Thông báo cho các ngươi một tin nhé! Đại ca ta thiên phú không dưới ta. Lúc này hắn có lẽ đã tới Thần chủ cảnh rồi… Hắn hơn ta tám tuổi… hắc hắc”. Vũ Thiên Quân thú vị nhìn mấy lão quái trước mặt.

“Thần chủ…”. Mấy vị lão quái động dung, hơn tiểu tử này tám tuổi, không quá đáng cũng mới hai mươi mà thôi, Thần chủ khi nào tu luyện dễ như vậy? Bọn hắn những năm này tu luyện là đầu gỗ ah, một so với một lại càng thêm đáng sợ ah. Xem ra cái kia bị diệt cũng không phải đơn giản.

“Được rồi, các ngươi đã nhận ta làm chủ vậy ta cũng không keo kiệt, trên người ta lúc này cũng chỉ có vật này đáng chút tiền thôi”. Vũ Thiên Quân ném cho một người gần một nghìn giọt Lôi kiếp dịch. Màn sáng vậy mà không chút ngăn cản, xem ra nó chỉ cản vật từ bên trong đi ra mà thôi. “Haizzz…Kì thực ta rất nghèo ah, đến quần áo cũng không còn”. Vũ Thiên Quân ngửa mặt nhìn lên thở dài nói.

“Lôi…Lôi kiếp dịch!?!”. Xích Đan Tử giật nảy mình nói ra. Vật này hắn cũng chỉ có trong điển tịch mới nhìn thấy, vị tiểu chủ nhân này vậy mà nói đáng chút tiền… Con mẹ nó! Phá gia chi tử ah.

“Thật là Lôi kiếp dịch! Ha ha, Võ Tử Hiên, lão phu e rằng đến Thánh tổ cảnh trước ngươi, ha ha ha! Đa tạ chủ nhân ban bảo”. Ma tộc thân thể cường hoành biến thái thế nhưng bọn hắn Linh hồn lại rất khó đột phá do đó bọn hắn bị kẹt lại cảnh giới chủ yếu là do Nguyên hồn không có đột phá mà thôi. Lúc này có Lôi kiếp dịch, vật này tác dụng đó là tinh lọc hồn lực cùng làm lớn mạnh linh hồn ah, đối với Ma tộc đây chính xác là Thần vật ah.

“Hừ! Ma Luyện ngươi không cần đắc ý”. Võ Tử Hiên hừ lạnh nói. Bọn hắn bị khốn cùng nhau cũng đã hơn hai vạn năm, tu luyện cảnh giới cũng là sàn sàn nhau ah. Hắn nhìn lôi kiếp dịch ánh mắt không dấu được vẻ hoảng sợ, vật này Phụ thân hắn vị kia thánh tổ cũng không có ah.

“Lôi kiếp dịch…”. Vị kia mỹ phụ run giọng nói, có vật này, Nguyên hồn bị thương cungx có thể chữa trị ah. “Đa tạ chủ nhân ban bảo!”. Lúc này nàng mới thật tôn Vũ Thiên Quân làm chủ, vật này cho dù Thánh tổ đại năng cũng chưa chắc đã có.

“Đa tạ chủ nhân ban bảo…”. Còn lại mấy vị cường gải cũng nhao nhao cảm ơn, càng hiểu chủ nhân bọn hắn mới hiểu tên kia có bao nhiêu đặc dị, có bao nhiêu thủ đoạn không ai biết.

“Tu luyện đi, vật này ta cũng không còn nhiều, dùng tiết kiệm một chút, đợi ta khoảng một năm sau độ kiếp mới có tiếp”. Vũ Thiên Quân không tim không phổi nói ra, hắn thấy vật này Vũ gia hắn cũng có không ít ah. Hắn nói làm cho cả mấy vị suýt nữa phun huyết mà chết.

“Không còn nhiều…”. Một vị run giọng nói.

“Một năm sau độ kiếp lại có…”. Một vị khác nói sau đó mắt lóe lên kinh hỉ, điều này không phải nói bọn hắn Nguyên hồn cùng linh hồn lực có thể vô hạn tăng lên ah.

“Hắn Thiên kiếp có Lôi kiếp dịch…”. Vũ Thiên Quân lôi kiếp có bao nhiêu cường đại ah. Bọn ngươi có chung một câu hỏi.

“Tu luyện đi, khi nào tên kia tỉnh ta đưa các ngươi ra ngoài chơi, haizz, ta cũng đã lâu chưa được chơi đủ rồi…”. Vũ Thiên Quân nhàm chán quay về phía Khí linh đi đến, hắn cũng nên rời khỏi đây rồi, hắn muốn tìm mẫu thân tộc nhân, còn có muội muội hắn, hắn mới nhìn thấy muội muội mấy lần đây, khi đó còn trong nôi ah.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN