Ma Thần Thiên Quân
Chương 32: Mộc gia huynh muội
Yến gia tinh là trụ sở của Yến gia, nơi này linh khí dồi dào, thế nhưng lúc này có chút không yên tĩnh, trên đó đang có hai cái đại năng giao chiến, là hai cái Thánh thần sơ kỳ đại năng, bọn hắn chiến đấu cũng là có kiêng kị nên không phải là sinh tử đấu, nếu không cái này Yến gia tinh e rằng đã bị hủy. Vũ Thiên Quân bọn người đã đến nhưng cũng không hiện thân mà đứng ở tinh không quan sát cuộc chiến.
“Ngươi là ai? Xen vào việc của Thái Thương gia ta, người đừng hòng sống khá giả”. Một người đang giao chiến nói, hắn Thái Thương gia cho dù là ở toàn tinh không cũng là siêu cấp cự đầu ah.
“Ha ha, Thái Thương gia thì làm sao? Chẳng lẽ mỗi một tu giả đều sợ ngưới Thái Thương gia? Chuyện hôm nay truyền đi, ta muốn xem ngươi Thái Thương gia còn mặt mũi mà sống”. Đối chiên với hắn vị kia Thánh thần cười lạnh nói. Thái Thương gia đường đường là một trong Thập nhị siêu cấp thế lực Nhân tộc lại làm ra thủ đoạn bỉ ổi đi chia rẽ gia tộc nhằm khống chế nó, chuyện này truyền đi, đối với Thái Thương gia đó là siêu cấp tai hại ah.
“Ngươi dám…”. Thái Thương gia người kia tức giận vô cùng.
“Có gì không dám, sau hôm nay ta chắc chắn truyền đi cho ngoại giới, hắc hắc, ta vốn đã nhìn mấy cái siêu cấp thế lực không vừa mắt!”. Vị này Thánh thần cười nói.
“Hừ! Chuyện ngày hôm nay ta sẽ báo lại, người chờ Thái Thương gia ta báo thù đi”. Thái Thương gia người kia biết không làm gì được đối phương, chuyện ngày hôm nay hắn cũng làm hết sức rồi, chỉ là hắn không hiểu vì sao Yến gia lại có thể mời đến một cái Thành thần đến trợ giúp ah?
Vị kia Thánh thần cũng không cản lại hắn rời đi, tuy rằng bọn hắn có thể lưu lại Thái Thương gia Thánh thần nhưng như thế cũng bại lộ bọn hắn, chủ nhân đã không muốn lộ ra quá nhiều hắn cũng không cần làm quá, huống hồ Thái Thương gia cũng không phải là gia tộc bình thường ah.
“Để hắn đi đi thôi!”. Một giọng nói vang lên từ phia đằng xa, Xích Đan tử cũng xuất hiện ngay sau đó. “Thái Thương gia vậy mà không biết xấu hổ nhúng tay vào mấy cái thế lực nhỏ, bọn hắn định làm gì ah?”. Xích Đan tử lảm bẩm nói, bên cạnh hắn cũng xuất hiện thêm hai vị Thánh thần nữa.
“Chuyện này e rằng sẽ gây thêm phiền phức cho chủ nhân ah”. Một vị Thánh thần nói, bọn hắn tưởng chỉ là Yến gia chia rẽ, ai ngờ là có Thái Thương gia đằng sau thao túng muốn khống chế Yến gia mà thôi, xem ra bọn hắn cũng đã làm tương tự với không ít gia tộc, thế lực khác, uổng danh bọn hắn là Nhân tộc thập nhị siêu cấp thế lực ah.
“Đã phạm thì thôi, Thái Thương gia thật muốn tìm chúng ta trả thù thì còn phải xem bọn hắn năng lực ah”. Hư không truyền đến tiếng nói, Vũ Thiên Quân cùng Ma Luyện bọn người đi vào Yến gia tinh, người nói là Ma Luyện. Vừa rồi hắn có giải thích cho Vũ Thiên Quân cái này Thái Thương gia, hắn chỉ cười cười mà thôi, một cái Võ Thần học viện lại thêm một cái Thái Thương gia thì như thế nào? Đã đụng phải, không tránh được thì cứ đối đầu đi, dù sao hắn hiện tại cũng chưa muốn lộ diện, ta trong tối, địch ngoài sáng, ai sợ ai còn chưa biết ah.
“Chủ nhân!”. Xích Đan tử mấy người lập tức cung kính chào.
“Huh! Chuyện tình đã xong thì mang cái kia Thủy Linh thể đi, ta còn có chuyện cần làm”. Vũ Thiên Quân mặt vẫn còn tái nhợt nhìn về phương xa, hắn Nguyên hồn vô tình lại thấy một cái Lôi linh thể rất hiếm gặp! “Ha ha, xem ra ta là nên tập hợp đủ bát đại linh thể ah”. Vũ Thiên Quân nhìn về phái xa xa nói.
“Bát đại linh thể…”. Mấy vị cường giả ánh mắt sáng lên, vị này Thiếu gia cũng thật phong cách ah, muốn đem cả Bát đại linh thể về bồi dưỡng làm thủ hạ.
“Thuộc hạ liền đi!”. Xích Đan tử một người lao đi, Bọn hắn đến Yến gia căn bản đã gần như ổn định Yến gia chỉ là nhảy ra một cái Thánh thần Thái Thương gia mà thôi, sự tình có chút biến hóa thế nhưng lúc này đã ổn định, hắn lúc này đem đi Yến Linh Nhi là chuyên trước đó đã nói mà thôi.
“Đi thôi! Chúng ta đi đón một cái huynh đệ của ngươi!”. Vũ Thiên Quân vỗ vỗ Lục Vân Chính vai nói, hắn còn thấp hơn Lục Vân Chính hơn một cái đầu đây.
“Huynh đệ của ta…”. Lục Vân Chính mờ mịt nói.
“Ha ha, sau này ngươi sẽ hiểu”. Vũ Thiên Quân cười vui vẻ nói. Hắn tuy rằng Ma anh bị thương ngủ say thế nhưng đến Yến gia tinh lại thấy Lôi linh thể cũng có chút vui vẻ, dù sao hắn đã quyết định tìm rồi bồi dưỡng mấy cái thiên tài ah. Nói xong Vũ Thiên Quân đạp không đi về một cái Thành trì phía xa.
Vũ Thiên Quân bọn người đi cũng đến nửa canh giờ mới đến, bọn hắn là đang đi dạo mà thôi, cái này Thành trì không biết to lớn hơn Quan Tinh thành kia bao nhiêu, Lục Vân Chính lần đàu nhìn thấy loại này Thành trì thì trợn mắt há mồm không thôi. Vũ Thiên Quân bảo bọn người Ma Luyện ở ngoài thành, hắn mang Lục Vân Chính đi vào mà thôi, phí vào thành mỗi người cũng mất năm cái hạ phẩm linh thạch ah.
Đi vào bên trong thành trì, Vũ Thiên Quân một đường tiến thẳng về phía Tây, nơi này là khu của người nghèo mà thôi, không khí có chút ẩm thấp. Hắn đi vào một gian phòng, bên trong có hai người, một cái nữa hài tầm mười tuổi đang chăm sóc cho một cái Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trên giường, khắp người bị thương rất nhiều. Xem ra hai huynh muội này là nương tựa vào nhau mà sống ah, Vũ Thiên Quân đến đây là tìm cái kia đang nằm thiếu niên, hắn Lôi linh thể còn chưa bị kích phát mà thôi.
“Ah! Các ngươi là ai?”. Nữ hài nhìn thấy Vũ Thiên Quân hai người đi vào thì giật mình hoảng hốt nói, không lẽ mấy tên kia lại quay lại đánh đại ca nàng.
“Ah! Muội muội không cần lo lắng, ta là đến giúp các ngươi ah!”. Vũ Thiên Quân cười nhẹ nói, nhìn thấy nàng Vũ Thiên Quân chợt nhớ đến muội muội, nàng nếu còn sống chắc cũng tầm tuổi nha đầu này ah.
“Giúp chúng ta… Như thế nào giúp?”. Nữ hài không hiểu hỏi lại.
“Như thế này ah…”. Vũ Thiên Quân vung tay lân, một đạo bạch quang đánh vào thiếu niên kia thể nổi làm cho hắn ngừng rên rỉ.
“Ngươi làm gì đại ca ta…”. Thiếu nữ thấy Vũ Thiên Quân đánh về phái đại ca mình như mèo con lao về phía Vũ Thiên Quân giương nanh múa vuốt.
“Uy! Tiểu muội muội nhìn ah”. Vũ Thiên Quân cười cười thả ra một làn khí ném nàng trở lại vị trí cũ trước mặt thiếu niên trên giường.
“Ồ…”. Tiểu nữ hài nhìn thấy các vết bầm trên cơ thê đại ca nàng đang dần biến mất, sắc mặt cũng hồng hào lên thì che lại miệng nhỏ không biết nói gì nhìn chằm chằm vào đại ca nàng sau đó quay sang Vũ Thiên Quân. “Đại ca ca, ngươi là Tiên nhân ah?”. Nàng sắc mặt đại hỉ.
“Tiên nhân?”. Vũ Thiên Quân không hiểu. Kì thực hắn không biết trong mắt người thường, tu giả đến một mức độ nào đó đã là Tiên nhân rồi.
“Đúng vậy! Chỉ có tiên nhân mới phất tay một cái thì đại ca ta đã tốt rồi”. Nàng ánh mắt sùng bái nhìn Vũ Thiên Quân, vị này đại ca ca chắc cũng hơn nàng hai ba tuổi ah, vậy mà đã là tiên nhân, thật là lợi hại.
“Ha ha! Sau này ngươi có muốn làm tiên nhân không?”. Vũ Thiên Quân cười nói vì hắn cũng có chút nghi hoặc rồi, đôi này huynh muối làm sao có thể là thường nhân ah? Một cái Lôi linh thể đại ca, muội muội lại là ẩn Mộc linh thể, cả hai loại đều là Mộc linh thể biến dị ah.
“Ta cũng có thể thành tiên nhân…”. Nữ hài mắt lập tức sáng lên. “Có! Ta muốn làm tiên nhân, sau này sẽ không ai ức hiếp ta cùng với đại ca ta nữa”. Nữ hài có chút kích động nói.
“Khục…Khục!”. Thiếu niên trên giường bất ngờ ho nhẹ, mí mặt giật giật vài cái rồi mở trừng ra, bật dậy khỏi giường rồi đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy muội muội thì dịu xuống, liếc sang thấy Vũ Thiên Quân hai người thì lạp tức sắc bén lên.
“Hai ngươi là ai?”. Hắn giọng nói lạnh lùng.
“Ah! Đại ca ngươi đã tỉnh”. Nữ hài giật mình một cái rồi hưng phấn lao vào ôm lấy đại ca nàng sau đó lại buông ra. “Đại ca ngươi đừng hiểu nhầm, vị này Đại ca ca vừa mới cứu ngươi ah”. Nàng chỉ Vũ Thiên Quân rồi đối với đại ca nói.
“Cứu ta…”. Đại ca có chút mờ mịt sau đó chắp tay đối với Vũ Thiên Quân đang cười cười nhìn mình. “Ân cứu nạn ta Mộc Hưng Thế đời này sẽ không bao giờ quên, nếu có cơ hội ta tất báo đáp gấp vạn lần”. Mộc Hưng Thế nghiêm nghị nói, hắn tuy rằng mới mười sáu tuổi thế nhưng cuộc sống kham khổ đã giúp hắn trưởng thành hơn nhiều so với lứa tuổi ah.
“Ha ha! Không cần cảm ơn! Ta cứu ngươi cũng là có mục đích!”. Vũ Thiên Quân cười nói.
“Mục đích? Ta cái này tứ cố vô thân, ngươi cứu ta thì được lợi ích gì?”. Mộc Hưng Thế nhíu mày hỏi.
“Một cái mãnh tướng!”. Vũ Thiên Quân cười nói. “Ngươi có đồng ý theo ta tu luyện?”. Vũ Thiên Quân nghiêm nghị nói.
“Theo ngươi tu luyện?”. Mộc Hưng Thế mờ mịt hỏi. “Ngươi có thể giáo ta tu luyện?”. Hắn cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu ý Vũ Thiên Quân.
“Đúng vậy! Ta còn giúp ngươi trở thành cường giả ở trong tinh không này, khiến cho không ai dám bắt nạt ngươi như ngày hôm nay nữa”. Vũ Thiên Quân cười cười nói, hắn đã có sẵn kế hoạch cho mấy cái linh thể rồi ah, hắc hắc!
“Vậy còn muội muội ta, nàng…”. Mộc Hưng Thế lo lắng nhìn sang muội muội, hắn đi theo vị này thiếu niên tu luyện không phải muội muội hắn ở một mình ah.
“Ha ha, không cần lo lắng, nàng thiên phú không kém ngươi, ta một lần mang đi cả hai ngươi…”. Vũ Thiên Quân đang nói thì bị cắt ngang. Một người đạp cửa đi vào căn nhà nhỏ.
“Oành…”.
“Mộc Hưng Thế, ta đến đòi nợ…”. Một cái thanh niên tầm hai mươi đi vào hùn hăng càn quấy nói. Nguyên lại Mộc gia hai huynh muội trước đây được một ông lão nhặt về nuôi, vị kia lão giả vì cuộc sống kham khổ nên đã vay bọn người kia hai mươi cái linh thạch hạ phẩm có tính lãi, ông lão chết đi, số còn nợ tính sang cho Mộc Hưng Thế vì vậy hắn phải lầm đủ mội chuyện để trả nợ ah, ngày hôm trước đến hạn trả hắn không đủ tiền nên mới bị đánh.
“Ah…”. Mộc gia tiểu muội giật mình run lên, ánh mắt lo sợ nhìn bọn hắn.
“Các ngươi tại sao lại đến nữa..”. Mộc Hưng Thế tực giận nói.
“Ha ha, không trả đủ nợ,ngày nào bản đại gia ta cũng đến”. Tên kia càn quấy nói.
“Hắn nợ ngươi bao nhiêu?”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn tên kia thanh niên nói, một cái Khai mạch cảnh cũng không phải hắn cũng lười để ý.
“Ah! Tiểu tử ngươi định trả cho hắn…”. Tên kia Thanh niên nhìn Vũ Thiên Quân cười nói.
“Đúng vậy! Hắn nợ ngươi bao nhiêu…”. Vũ Thiên Quân nhìn cũng không nhìn nói.
“Hắc hắc! Không nhiều, năm mươi cái hạ phẩm linh thạch”. Thanh niên cười nói.
“Như thế nào lại là năm mươi cái, ta không phải chỉ còn nợ các ngươi mười lăm cái thôi sao?”. Mộc Hưng Thế nhìn tên kia Thanh niên ánh mắt bốc lửa nói thì bị Vũ Thiên Quân ngăn lại.
“Ngươi xác định là năm mươi cái hạ phẩm linh thạch?”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy!”. Thanh niên tự tin cười nói.
“Há! Tốt! Cho ngươi!”. Vũ Thiên Quân nhìn cũng không nhìn ném ra năm mươi cái hạ phẩm linh thạch.
“Ngươi…”. Thanh niên nhận lấy linh thạch thì giật mình không thôi, vung tay một cái thì có năm mươi linh thạch, chắc chắn thiếu niên này trên người có trữ vật pháp bảo ah. Hắn ánh mắt lóe lên tham lam. “Ta tính lại, không phải là năm mươi cái linh thạch hạ phẩm mà là năm mươi cái linh thạch trung phẩm ah”. Thanh niên ánh mắt lóe lên giảo hoạt nói.
“Ồ! Là ngươi nói ah”. Vũ Thiên Quân nhìn sang hắn nói, Mộc Hưng Thế huynh muội thì tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Ha ha, nhầm lẫn, nhầm lẫn”. Thanh niên kia xấu hổ nói.
“Nhầm lẫn ah! Hừ!”. Vũ Thiên Quân hừ lạnh một cái, Thanh niên như gặp trọng kích thổ huyết bay ra ngoài không biết còn sống hay đã chết.
“Ah! Ngươi đi mau, hắn là người của Huyết lang bang, ở trong thành cũng rất có tiếng tăm ah, ngươi đánh hắn, bọn hắn sẽ không để ngươi yên ổn ah”. Mộc Hưng Thế hoảng sợ nói, tuy rằng hắn không biết thiếu niên này dùng thủ đoạn gì đánh bay cái kia Thanh niên thế nhưng hắn càng là sợ Huyết lang bang hơn ah.
“Tiểu muội muội tên là gì ah?”. Vũ Thiên Quân như không để ý đến Mộc Hưng Thế mà véo véo má tiểu nữ hài hỏi.
“Ta tên Mộc Ly, đại ca ca thật là lợi hại ah, đánh bay kẻ xấu”. Mộc Ly ánh mắt sùng bái nhìn Vũ Thiên Quân không để ý chút nào hắn đang véo má mình đây.
“Ha ha, hôm nay ta sẽ cho tiểu Ly thấy thế nào là lợi hại”. Vũ Thiên Quân cười nói, hắn cảm ứng thấy mấy cái tôm tép đang đến đây, chắc là cái kia Huyết lang bang người, mấy cái Tụ nguyên cảnh cùng một cái Nhân đan cảnh mà thôi, không đủ hắn thổi một hơi. “Hôm nay ta còn cho ngươi biết, Thế giới này quy tắc! Kẻ mạnh làm vua!”. Vũ Thiên Quân nhìn sang Mộc Hưng Nguyên nghiêm túc nói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!