Ma Thiên Tiền Truyện - Chương 14: Hung đảo thiên (14)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Ma Thiên Tiền Truyện


Chương 14: Hung đảo thiên (14)


Chẳng qua là Liễu Minh cũng không dám ngủ say. Từ khi hắn trải qua cảnh tan cửa nát nhà lúc nhỏ tới nay thì đã có khả năng nhất tâm nhị dụng hiếm thấy là có thể chia tinh thần của mình thành hai phần độc lập với nhau. Vậy nên, hắn đã để cho một nửa tinh thần của mình chìm vào giấc ngủ, nửa còn lại thì vẫn tiếp tục cảnh giới xung quanh.

Nửa đêm, xuyên qua tán cây có thể thấy bầu trời tinh khiết, không gợn một áng mây. Đã quá nửa đêm, lúc này kể cả tinh thần và thể lực của Liễu Minh đều đã khôi phục quá nửa, hắn xoay người ngồi dậy, chỉnh đốn hành trang rồi chuẩn bị đi tiếp. Thế nhưng chỉ một khắc sau, đột nhiên thần sắc của hắn biến đổi, nhìn qua một hướng khác. Chỉ thấy phía trước là một màn sáng mờ mờ, ở giữa giống như một dòng suối màu trắng sữa, đang chậm rãi chảy ra.

“Đây là. . . ” Thấy cảnh này, Liễu Minh lập tức bị hấp dẫn. Lúc chiều hắn đã xem xét xung quanh rất kỹ nhưng không thấy gì lạ cả, vậy thì dòng suối này ở đâu ra? Nghĩ vậy, hắn liền xoay người nhảy xuống, từ từ đi về phía có màn sáng. Trong đêm tối, màn sáng này trông cực kỳ nổi bật, vậy nên không tốn bao nhiêu thời gian hắn đã đi tới đầu nguồn con suối. Đó chính là một cây cỏ bạc trắng như sắp úa tàn đến nơi. Hắn lại gần thì mới thấy ngọn cỏ này không những không héo úa mà còn cực kỳ tươi tốt. Hơn nữa bên trong phiến lá còn có thể thấy một dòng nước màu trắng sữa đang chậm rãi lưu động. Những cây cỏ xung quanh dường như cũng xếp lại, vây xung quanh cây cỏ trắng kia.

“Cây cỏ này lại có thể phát sáng ư?” Liễu Minh thấy ngọn cỏ này thì đứng lại quan sát.

Mặc dù trên Hung Đảo này cũng không thiếu những vật kỳ lạ, thế nhưng cỏ phát sáng thì quả thật hắn chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa qua dòng sữa trắng đang chảy ra, hắn có thể cảm nhận được một loại năng lượng thần kỳ.

“Không lẽ cây cỏ này chính là linh thảo trong truyền thuyết mà Hoàng Tam nói?” Nghĩ vậy, trong lòng Liễu Minh liền vô cùng hưng phấn, tới mức khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.

Mục đích chính của hắn là đi vào trong đảo tìm dược liệu cho Càn thúc. Nếu như cây cỏ này chính là linh thảo, vậy nói không chừng có thể chữa thương cho Càn thúc cũng nên. Trong tâm trạng kích động, hắn liền chìa tay cầm lấy nhánh cỏ kia, lập tức có cảm giác tê rần nơi các ngón.

“Không xong!”

Liễu Minh âm thầm hối hận, vội vàng lấy thảo dược mà trước khi đi Càn thúc đã đưa thoa lên vết thương. Ngay lập tức hắn có cảm giác mát dịu truyền tới tận tâm phế. Một lúc lâu sau, bàn tay phải cũng chậm rãi hồi phục tri giác. Có chút tức giận, Liễu Minh liền mắng thầm mấy câu rồi nghĩ thầm bụi cỏ này không biết có chữa được cho Càn thúc không, thế nhưng nếu đem về chắc cũng có thể đổi lấy một ít lương thực từ chỗ quan phủ. Nghĩ vậy, hắn liền lấy thanh cốt đao bên hông ra, lách qua những cây cỏ xung quanh rồi cẩn thận đào nhánh cỏ kia lên. Nhẹ nhàng nhấc nó lên, hắn liền có cảm giác lạnh buốt như đang cầm một khối băng. Hắn càng cảm thấy vui hơn, cẩn thận đặt nó vào cái túi trên lưng. Chỉ mới một ngày vậy mà hắn đã tìm được hai ba loại dược thảo quý hiếm, lại còn cây cỏ này nữa, nên xem ra ngày đầu tiên này của hắn thu hoạch cũng tương đối khá.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, mấy ngày tiếp theo, Liễu Minh đều tìm kiếm ngoài rìa nội đảo chứ chưa tùy tiện đi vào bên trong. Dù sao thì bây giờ thời gian vẫn còn sớm, đi vào trong đảo lại nhiều độc trùng dị thú nên hắn muốn tìm kỹ khu vực bên ngoài đã.

Cùng lúc đó, bên cạnh một đầm nước có một thi thể nam tử áo vàng, xem phục sức thì thấy y là người Mệnh Nhị Bang. Trên ngực y có một vết thương do kiếm, máu tươi chảy đầy đất, chết không nhắm mắt. Bên cạnh thi thể, hai đại hán Bách Độc Bang đang lấy một cái túi vải từ thi thể kia, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn:

“Vẫn là lão ca có ý kiến hay, trên đảo này muốn kiếm bảo vật tốt nhất là nên tìm người.” Nam tử mập lùn đá mạnh vào thi thể trên đất, giơ ngón cái lên nói với nam tử kia.

“Hừm, chỉ có thằng ngu mới đi tìm bảo vật thật sự, giết người đoạt bảo mới là vương đạo.” Đại hán cao lớn cười nham hiểm, cất bao vải mới lấy được đi rồi hai người mau chóng rời khỏi đầm nước.

Lúc này, Liễu Minh đang ngồi đằng sau một gò đất, mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời cẩn thận quan sát một ngọn cỏ đang tỏa ra hào quang màu vàng kim. Mấy ngày gần đây, hắn cũng hiểu được kiến thức của mình nông cạn tới mức nào. Dược liệu trong đảo, có tới tám chín phần mười là hắn không biết, vậy nên tất cả những cây cỏ nhỏ nhìn có chút kỳ lạ, thì hắn đều thu thập lại cả. Hắn quan sát thêm một lúc nữa, khi thấy không có gì bất thường thì xách bao vải trong tay lên, đứng dậy, định ra khỏi nơi ẩn nấp.

Đúng lúc này, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện hai nam tử vai khiêng đại đao.

“Hắc hắc, xem ra tiểu tử ngươi thu hoạch cũng không ít đâu. Có điều chúng ta lại rất có hứng thú với thứ ngươi vừa lấy được, vậy nên ngươi hãy giao ra đi.” Một nam tử vung vẩy thanh đao trong tay nói.

“Bảo vật gì kia? Ta cũng vừa mới tới nơi này thôi mà.” Ánh mắt Liễu Minh quét qua hai người, lạnh lùng trả lời.

“Tiểu tử, đừng nói nhảm. Nếu thức thời thì giao túi vải sau lưng ngươi ra đây. Nếu không thì mạng nhỏ của ngươi chúng ta cũng lấy đấy.” Nam tử còn lại chỉ vào Liễu Minh nói.

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Minh liền trầm xuống, hắn lùi về sau mấy bước, rút thanh cốt đao bên hông ra.

“Muốn chết!”

Đại hán cao to giận dữ gầm lên. Khi thấy Liễu Minh chỉ dùng một thanh cốt đao nhỏ thì không thèm để vào mắt mà lao nhanh tới. Thấy thể trạng nhỏ gầy của hắn nên y định dùng sức mạnh chộp lấy thân thể hắn, một đao giết chết rồi đoạt bọc đồ là xong.

Thấy vậy, một tay Liễu Minh vẫn nắm chặt cốt đao, thế nhưng lại liên tục lùi về sau, dường như đang sợ hãi. Mà người đàn ông thấp lùn còn lại thấy thế thì hai tay khoanh trước ngực, gương mặt hào hứng xem cảnh chém giết sắp diễn ra.

Đại hán cao to chỉ lắc mình một cái, tay mang theo một luồng kình phong chộp mạnh về phía Liễu Minh. Lúc này, Liễu Minh lập tức cúi xuống, tránh thoát một trảo của đại hán, đồng thời nghiêng người giơ chân trước đặt vào giữa hai chân đại hán, chân sau dùng lực đạp mạnh một cái. Hai chân lập tức tách ra, thân thể chỉ nhoáng lên một cái đã chui qua háng của y. Đại hán kia chỉ kịp ‘A’ một tiếng, chân trái đã có một vết đao sâu hoắm.

Một kích thành công, Liễu Minh cũng không ngừng lại mà phóng như bay tới, bổ nhào vào đại hán còn lại. Thấy có biến, mặc dù đại hán này có chút kinh hoảng thế nhưng đã có gan giết người đoạt bảo thì lá gan của hắn cũng không nhỏ, giận dữ thét lên:

“Muốn chết!”

Tiếp đó tay phải của y vung thanh đao thép lên, chém mạnh về hướng Liễu Minh. Thấy vậy, Liễu Minh mau chóng đảo cốt đao trong tay, đỡ lấy thế công của thanh đao kia, cả người cũng bị chấn động nhẹ một cái. Thân thể hai người chỉ sượt qua nhau liền tách ra. Liễu Minh ngã xuống đất, lăn hai ba vòng liên tiếp, sau đó tay hắn chống xuống đất, đảo mình đứng lên, chạy nhanh về một hướng khác.

Đại hán thấp lùn chỉ thấy nơi cổ tay có chút đau đớn, một lỗ hổng nhỏ liền xuất hiện trên cánh tay, thì ra y cũng bị trúng một kích của đối phương. Hai vết thương này với bọn họ thì chẳng thấm vào đâu, thế nhưng lại làm cho bọn họ vô cùng giận dữ.

“Ta muốn băm ngươi ra thành muôn mảnh! Tiểu tử chạy đi đâu!” Hai đại hán rống lên, mau chóng đuổi theo.

Bên kia, Liễu Minh vừa chạy thật nhanh qua một bãi đá thì bên này, hai đại hán chợt cảm thấy dưới nách, đùi và bụng dưới quặn đau, miệng vết thương lại có cảm giác tê tê.

“Đao có độc!” Hai đại hán vội vàng dừng bước, cúi đầu xem xét rồi luống cuống lấy ra một ít bột phấn, nuốt toàn bộ xuống.

Ở phía trước, thấy bóng dáng Liễu Minh đã chạy mất dạng, hai đại hán cũng thở ra một hơi bởi nếu lúc này hắn quay lại đánh trả thì xem ra bọn họ cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi. Nghỉ ngơi một lát, bọn họ không những không thấy độc được giải mà cảm giác tê nơi vết thương còn có xu hướng lan ra.

“Đây là loại độc gì vậy?” Đại hán cao lớn hai chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất hổn hển nói.

Còn đại hán thấp lùn thì đã toát ra đầy mồ hôi, cả cánh tay của y đã mất hết cẩm giác, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra nét sợ hãi. Những người càng hiếu sát thì càng sợ chết. Người đàn ông thấp có vẻ vô cùng sợ hãi cái chết đang dần tới với mình, y ôm cánh tay kia vào người, bỏ lại đại hán cao to mà xoay người chạy như điên về hướng Liễu Minh.

“Ngu xuẩn!” Đại hán cao lớn thấy thế thì giận dữ chửi một tiếng.

Bên kia, đại hán thấp lùn vừa chạy vài bước thì bụi cỏ bên cạnh chợt truyền tới tiếng ‘xoẹt xoẹt’, một bóng người nhoáng lên một cái, vung đao chém về phía y. Thấy vậy, sắc mặt y liền tái mét, chưa kịp nâng cánh tay còn lại lên thì ánh đao kia đã sượt qua cổ y, máu tươi lập tức phun ra tung tóe. Một tay y che yết hầu, miệng phát ra âm thanh thống khổ, chết không nhắm mắt.

Đại hán cao to thấy tử trạng của đồng bọn thì chỉ cười một tiếng khinh miệt, nhưng khi nhìn về hướng Liễu Minh thì trong mắt liền lộ ra vài tia hoảng sợ, vội vàng hít sâu một hơi, định mở miệng nói. Thấy vậy, Liễu Minh chỉ nhấc tay, phi cốt đao trong tay ra. Cốt đao lập tức bắn tới, cắm vào yết hầu nam tử cao lớn. Đại hán kia chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, tứ chi vùng vẫy một hồi rồi hai mắt trợn trừng nhìn về hướng Liễu Minh.

Liễu Minh lạnh lùng đi tới, rút mạnh cốt đao ra rồi sau khi cẩn thận xoa xoa lưỡi đao mới thu lại.

Thanh cốt đao này không biết Càn thúc đã chế tạo từ xương của loại thú nào mà kịch độc trên đó quả thực kinh người. Ngày thường hắn luyện đao cũng phải vô cùng cẩn thận, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng để giết người.

Sau đó, hắn không khách khí mà lục soát đồ vật trên người hai đại hán, lấy các linh dược ra bỏ vào túi của mình rồi tiếp tục đi vào sâu trong nội đảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN