Ma Thiên Tiền Truyện
Chương 23: Hung đảo thiên (23)
Mấy ngày sau, đội săn bắn lại ra ngoài một lần nữa.
Cũng bởi nước biển đang dần lấn vào sâu trong hòn đảo nên dã thú trong Thi Cốt Lâm cũng có phần nôn nóng hơn. Vì vậy bọn họ không tốn bao nhiêu công sức đã săn được một đầu Hắc Hổ biến dị.
Ban đêm, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong sơn động. Trong bóng tối, hắn đang chậm rãi tu luyện công pháp vô danh, đồng thời trên người cũng đang không ngừng tỏa ra một ít hào quang mờ nhạt. Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện thì tri giác của hắn cũng linh hoạt hơn. Trong phạm vi mười trượng, bất kỳ động tĩnh gì cũng không trốn khỏi cảm nhận của hắn được.
Đột nhiên, mí mắt Liễu Minh khẽ động, hắn mở mắt ra, lắng nghe tiếng chân đang nhẹ nhàng bước về hướng sơn động của mình. Nghe vậy, Liễu Minh vung tay phải lên, cốt đao liền biến thành một bóng trắng bay vụt vào tay hắn, trên ngón tay vẫn có thể thấy được một sợi tơ mỏng trong suốt.
Lúc này, tiếng bước chân kia đi thẳng vào trong động.
“Ai?”Liễu Minh trầm giọng nói. Đồng thời cũng âm thầm vận khí.
“Liễu huynh đệ, chưa nghỉ ngơi sao?” Bóng người bên ngoài nghe vậy thì dừng bước, nhẹ nhàng hỏi.
“Nhãn đội trưởng?” Liễu Minh nhướng mày, giọng nói này chính là giọng của đội trưởng đội săn bắn, Nhãn Man Tử.
“Xoạt” một tiếng, một ánh lửa sáng lên. Tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ để chiếu sáng cả sơn động này.
Nhãn Man Tử cầm mồi lửa, mỉm cười nhìn Liễu Minh.
“Thì ra là Nhãn đội trưởng, mời vào.” Liễu Minh đứng lên, sắc mặt hơi đổi nói.
Nhãn Man Tử mỉm cười, đi nhanh tới.
“Hôm nay lúc săn đầu Hắc Hổ kia, hình như Liễu huynh đệ bị nó quất đuôi trúng thì phải, ta tới xem thương thế Liễu huynh đệ thế nào. Nhưng bây giờ thấy ngươi vẫn mạnh khỏe đứng đây, có lẽ không sao rồi.” Nhãn Man Tử nhìn Liễu Minh từ trên xuống dưới một chút rồi cười khẽ nói.
“Đa tạ đội trưởng quan tâm, ta không sao. Thế nhưng Nhãn đội trưởng đêm khuya đến đây chắc không phải vì nói chuyện phiếm đâu nhỉ?” Liễu Minh không đổi sắc nói.
“Quả nhiên đúng như lời Thượng bang chủ, Liễu huynh đệ tuổi không lớn mà tâm tư lại trưởng thành hơn người bình thường rất nhiều. Không sai, đêm nay ta tới đây là có một đại sự muốn thương lượng với ngươi.” Nhãn Man Tử thu lại nụ cười, có phần nghiêm nghị nói.
“Mời nói.” Liễu Minh nghe vậy, khẽ nhướng mày.
“Không biết Liễu huynh đệ có muốn rời khỏi Hung đảo này không?” Giọng Nhãn Man Tử trầm xuống nói.
“Rời khỏi Hung đảo?” Nghe lời này, sắc mặt Liễu Minh cũng khẽ biến đổi.
“Đúng vậy, chính là rời khỏi Hung đảo này, quay về thế giới bên ngoài.” Nhãn Man Tử nghiêm nghị nói.
“Đã như vầy, phiền đội trưởng nói rõ hơn.” Vẻ kinh ngạc trên mặt Liễu Minh chậm rãi biến mất, mở miệng hỏi.
“Xem ra Liễu huynh đệ cũng có hứng thú với chuyện này. Thế nhưng ta không tiện nói tỉ mỉ ở đây, nếu Liễu huynh đệ thực sự muốn đi thì mời đi theo ta.” Nhãn Man Tử vui vẻ, thổi tắt ngọn đuốc trong tay rồi đi ra ngoài động.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên chút tia sáng lạ, thế nhưng hắn cũng không chần chừ mà đuổi theo.
Hai người nhẹ nhàng bước ra, rời khỏi nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang rồi đi về hướng đông.
“Liễu huynh đệ không hỏi nơi nào mà vẫn muốn đi sao? Ngươi không sợ ta có ác ý ư?” Sau khi rời khỏi sơn cốc, hai người bước nhanh hơn, đột nhiên Nhãn Man Tử nhìn Liễu Minh hỏi.
“Nhãn đội trưởng không phải người thích đùa cợt trong chuyện đại sự như vậy. Huống hồ ngoài tính mạng này ra, tại hạ cũng chẳng có gì đáng để người khác phải để ý cả. Mà ta nghĩ Nhãn đội trưởng cũng chẳng có hứng thú với cái mạng của ta đâu.” Liễu Minh bật cười trả lời.
“Liễu huynh đệ thực là người gan dạ sáng suốt, quả nhiên ta không nhìn lầm người. Xem ra ta đề cử ngươi tới gia nhập là đúng.” Ánh mắt Nhãn Man Tử hiện lên chút thưởng thức.
“Đề cử?” Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình.
“Không đề cập tới chuyện này vội, lát nữa ngươi sẽ biết.” Nhãn Man Tử vung nay nói.
Nói chuyện một lúc, hai người đã đi qua một rừng cây, đang đi tới một hạp cốc hẻo lánh.
“Đi thôi, đang ở bên trong.” Nhãn Man Tử bước vào.
Liễu Minh im lặng theo phía sau. Tay phải giấu trong áo cầm chặt cốt đao. Tuy rằng lúc trước hắn nói như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng y.
Cũng may mà chuyện hắn lo không phát sinh. Hai người vừa đi vào hạp cốc thì thấy cửa ra vào một sơn động, ngoài cửa có một tảng đá lớn chặn lại làm cho vị trí của nó khá bí ẩn.
Trong sơn động ánh lửa lấp lánh, thỉnh thoảng nghe thấy loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.
Liễu Minh đi theo Nhãn Man Tử, vào tới bên trong liền khẽ giật mình.
Chỉ thấy diện tích trong sơn động khá lớn, rộng khoảng bốn năm trượng. Xung quanh treo mấy bó đuốc lớn. Bên trong có bảy tám người đang nói chuyện với nhau.
“Nhãn huynh, Liễu tiểu huynh đệ cũng tới.” Nhìn thấy hai người đi tới, một nam tử trung niên liền bước ra, chính là Chu Phó Bang chủ.
“Chu Phó Bang Chủ.” Nhãn Man Tử và Chu Phó Bang Chủ nói chuyện với nhau.
Còn Liễu Minh thì thi lễ với Chu Phó Bang Chủ một cái rồi đưa mắt nhìn những người xung quanh.
Chỉ thấy đây đều là bang chúng Mệnh Nhị Bang, hơn nữa đều là kẻ có thân thủ tốt nhất, mỗi người đều có sát chiêu nổi bật. Trong số đó có hai người cũng trong đội săn bắn với Liễu Minh.
“Liễu huynh đệ tìm một chỗ ngồi xuống đi. Nơi này đều là những người được mời tới. Chờ bọn họ tới đông đủ thì Bang chủ sẽ nói về chuyện rời khỏi Hung Đảo.” Sau khi Nhãn Man Tử chào hỏi Chu Phó Bang Chủ thì lặng lẽ nói với Liễu Minh.
Sau khi nói xong, Nhãn Man Tử lại xoay người bước ra khỏi sơn động.
Liễu Minh nhìn theo bóng lưng y biến mất trong đêm, đi tới ngồi xuống một tảng đá có chút khô ráo. Những người khác hắn cũng chỉ biết tên chứ chưa từng nói chuyện bao giờ, vậy nên cũng không muốn tới chào hỏi, đành ngồi một mình trong góc.
Thời gian dần trôi qua, lại có thêm mấy người được các đội trưởng trong bang đưa tới. Đến đêm khuya, trong sơn động đã có khoảng gần hai mươi người.
Lúc này, Thượng bang chủ và mấy đội trưởng đi tới giữa sơn động. Tiếng bàn luận xung quanh lập tức nhỏ đi.
“Các vị đều là người có võ nghệ cao cường trong bang ta, lại được các đội trưởng đề cử là những người có khả năng nhất. Đêm nay ta triệu tập các vị lại đây là có chuyện đại sự muốn thương lượng. Tin rằng các vị ở đây đều đã chú ý tới thay đổi trên đảo trong thời gian gần đây. Mệnh Nhị Bang chúng ta và Hạc Pha Đường Bang, Bách Độc Bang cũng đã bỏ qua hiềm khích khi xưa, liên thủ điều tra các nơi trong Hung Đảo thì đưa ra được một kết luận. Đó là Hung Đảo này có thể sẽ chìm trong thời gian tới.” Thượng bang chủ đưa mắt nhìn xung quanh, nói ra mấy lời làm mọi người giật nẩy mình.
“Bang chủ, lời ấy là thực?”
“Tại sao có thể như vậy?”
Thay đổi trên đảo này mặc dù mọi người đều biết rằng chẳng phải là chuyện tốt gì thế nhưng cũng chưa ai dám nghĩ đến chuyện như vậy.
“Đại sự như vậy, ta sao có thể nói đùa với mọi người được. Ngay cả hai bang còn lại cũng có suy đoán như vậy.” Thượng bang chủ nhìn phản ứng của mọi người, thản nhiên nói.
Mọi người ở đây liền quay mặt nhìn nhau.
Mấy ngày gần đây, tình hình nước biển xâm nhập vào bên trong càng nghiêm trọng hơn. Nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang là đất liền cũng chịu một phần ảnh hưởng.
“Không biết bang chủ có thể điều tra ra nguyên nhân Hung Đảo chìm được không?” Một thanh âm vang lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy kẻ vừa nói chính là Liễu Minh.
Nghe xong câu hỏi của Liễu Minh, Thượng Bang chủ hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi mới lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nguyên nhân một hòn đảo chìm xuống làm sao mấy kẻ phàm tục như chúng ta có thể hiểu được, có lẽ là địa chấn dưới đáy biển, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác.” Câu trả lời của y có phần hàm hồ, Liễu Minh nghe vậy thì chán nản không nói gì nữa.
“Một khi Hung đảo này chìm xuống thì ta không cần nói, tin rằng các vị cũng hiểu được hậu quả của nó. Vậy nên cơ hội duy nhất của chúng ta chính là rời khỏi nơi đây.” Thượng Bang chủ nói.
Đương nhiên ai cũng biết đó là biện pháp duy nhất, thế nhưng mấu chốt là rời đi Hung đảo như thế nào? Sợ rằng đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ đi tới nơi này tụ họp hôm nay.
Những kẻ đầu óc linh hoạt cũng sớm nghĩ ra phương pháp mà Thượng bang chủ nói.
“Bang chủ định cướp thuyền Ô Mộc của triều đình rồi rời đi Hung đảo ư?” Một nam tử cao lớn hỏi.
Liễu Minh liếc qua thì thấy kẻ vừa nói kia chính là Lôi Mãnh. Bởi vì Càn thúc nên Lôi Mãnh và Liễu Minh cũng khá thân quen với nhau, trong Mệnh Nhị Bang này cũng xem như một kẻ có quan hệ không tồi với hắn.
“Đúng vậy, đội thuyền của triều đình mấy hôm nữa sẽ đến. Đây chính là cơ hội duy nhất. Ba bang chúng ta đã thương lượng cả rồi, tới lúc đó cùng ra tay cướp thuyền Ô Mộc rồi rời đi nơi này, trở lại thế giới bên ngoài.” Thượng bang chủ nói tới đây thì có chút kích động.
Nghe tới đó, những người khác cũng hiểu sơ về kế hoạch rời đảo của hộ, đồng thời cũng im lặng không nói gì cả.
Cướp thuyền rời đi Hung Đảo, đây chính là ước nguyện của tất cả các tù phạm nơi đây. Thế nhưng mỗi lần triều đình đưa quân tới thì đều có rất nhiều giáp sĩ đi theo. Không nói một bang, chỉ sợ cả ba bang đều ra tay toàn lực cũng khó có thể thành công. Mà nếu may mắn đoạt được thuyền thì những kẻ ở đây cũng chẳng còn bao nhiều người còn sống.
Việc này không phải chuyện đùa, sự tình liên quan tới tánh mạng mình, đương nhiên đều chần chờ, trong lúc nhất thời không ai có thể tới được.
“Các vị ở đây đều là người thông minh. Ta không nói thì các vị cũng sẽ không biết rằng buông tha cơ hội như thế này sẽ có kết cục như thế nào. Nếu như liều chẳng những có thể giữ được tính mạng mà còn có thể trở về.” Thượng bang chủ nhẹ nhàng nói tiếp.
“Bang chủ nói rất đúng, bây giờ chúng ta chỉ còn một con đường. Ngồi chờ chết ở đây không bằng hãy liều mạng, may ra còn một cơ hội sống.” Đúng lúc này, giọng của Lôi Mãnh chợt vang lên.
Liễu Minh nhìn Lôi Mãnh một cái, thoáng dừng lại rồi lập tức dời ánh mắt đi. Thượng bang chủ cũng nhìn vào Lôi Mãnh, lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên chút vui vẻ.
Có người đầu tiên đồng ý thế nên mọi người đều ào ào nghe theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!