[Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ
Chương 14: Xác chết cổ trong rừng thẳm (3)
Dịch giả: gaygioxuong
A Tùng gật đầu, khách sáo nói với tôi: “Ông chủ Hồ nghỉ ngơi đi, để tôi cõng thay cho một lúc. Thằng cha này cao lớn, có vẻ nặng cân đấy, anh đã cõng ông ta từ nãy đến giờ, hãy nghỉ một lát đi.” Thấy thế, Răng Vàng sán lại giả vờ tranh việc với anh ta, miệng thì liên tục nói để tôi để tôi, nhưng chân thì lại đóng đinh trên mặt đất. Tôi bảo anh ta: “Từ đầu đến giờ, ông anh A Tùng đã chạy đôn chạy đáo giúp chúng ta, sao anh lại không biết xấu hổ cứ tiếp tục làm phiền người ta. Đỗ Nhị Cẩu sẽ do anh phụ trách toàn bộ, mau cõng ông ta lên, đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Răng Vàng cười gượng gạo, mặt méo xẹo cõng Đỗ Nhị Cẩu lên. Bốn người chúng tôi đi một mạch theo con đường mòn để xuống núi. Tôi vừa đi vừa nghĩ đến những việc cần làm sau khi xuống núi. Mặc dù giờ đã có chứng cớ, nhưng nếu muốn lật lại bản án, sợ rằng vẫn còn phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa. Shirley Dương và Tuyền béo đang trên đường tới Vân Nam. Xem ra, đành phải tìm một ai đó đáng tin cậy để giao hóa đơn mua bán ngọc nhờ giữ giùm. Người này, đầu tiên là phải có thể dễ dàng ra vào các cơ quan có thẩm quyền, thứ hai là tiếng nói phải có trọng lượng, nhưng quan trọng nhất là phải đáng tin cậy. Nếu đã dám ra mặt vu oan giá họa, hiển nhiên Cây Sào đã sắp đặt trước hết mọi việc. Tôi suy đi tính lại, cảm thấy tốt nhất là phải nhờ thư ký Tôn đích thân ra mặt mới được. Tôi quyết định sau khi xuống núi sẽ đi thẳng tới Thảo Đường, sắp xếp cho Răng Vàng và Đỗ Nhị Cẩu trước, sau đó lại nhờ A Tùng cất công đi một chuyến mời thư ký Tôn đến nhà. Sau khi đã có quyết định, tôi sải bước nhanh chân hơn, quay sang giục những người khác đi nhanh hơn nữa. Răng Vàng đúng là chỉ biết mồm miệng đỡ chân tay, cõng Đỗ Nhị Cẩu tụt xuống cuối cùng của đội ngũ, gào ầm lên: “Ông anh Nhất, mấy người hãy chờ tôi chút nào, cái thằng cha này nặng như cái cùm vậy. Mẹ ơi, cái lưng của tôi, tôi đã làm gì mà phải gánh nợ thế này!”
A Tùng chỉ vào chiếc xe tải đỗ ở cạnh cột mốc phía đằng xa, động viên anh ta: “Có nhìn thấy điểm màu xanh da trời kia không, sắp đến đích rồi!” Nói xong, anh ta đuổi theo tôi, “Ông chủ Hồ, các vị chờ ở đây một lát, tôi chạy qua đó lái xe quay lại đón, không thì người anh em Răng Vàng sẽ thực sự gãy lưng mất, như vậy sẽ lại càng chậm hơn.” Nói xong, anh ta tháo cái chân lừa đen vẫn luôn đeo ở sau lưng ra, dúi vào tay tôi rồi một mình chạy tới chỗ xe tải đang đỗ.
Thấy Răng Vàng ngày càng tụt lại xa hơn, tôi bèn lộn trở lại định bụng giúp anh ta một tay. Đi chưa được mấy bước, tôi chợt nghe thấy anh ta hét ầm lên: “Anh Nhất, anh Nhất, mau qua đây xem giúp tôi, xảy ra chuyện gì thế này không biết, Đỗ Nhị Cẩu, Đỗ Nhị Cẩu…”
Còn chưa tròn câu, Răng Vàng bỗng nhiên ngã sấp mặt xuống đất, không nói năng được gì nữa. Tôi và Bốn mắt lập tức phản ứng, vội vàng chạy tới chỗ Răng Vàng. Vừa mới đến gần, chúng tôi đã thấy Răng Vàng úp sấp mặt xuống đất, nằm vắt ngang con đường mòn. Còn Đỗ Nhị Cẩu thì im lìm như một cái xác ở trên lưng, đè nghiến anh ta xuống dưới, chỉ để thò ra một nửa cái đầu. Tôi nghĩ bụng, mới cõng người đi được có nửa tiếng, làm gì mệt đến mức thế này. Vươn tay ra kéo Đỗ Nhị Cẩu, có ngờ đâu, vừa chạm vào người ông ta cứ như sờ vào tảng băng vậy, lạnh đến thấu xương. Nhìn kỹ lại, trên lưng Răng Vàng đâu có còn là Đỗ Nhị Cẩu hôn mê bất tỉnh nữa, mà rõ ràng là một bức tượng đá xấp xỉ bằng người thật.
Trong thoáng chốc, tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Bốn mắt hoảng sợ liếc nhìn tôi. Tôi cố lấy lại bình tĩnh, lại vươn tay sờ vào “người”” đang nằm ở trên lưng Răng Vàng, cảm giác ram ráp từ đầu ngón tay truyền về đại não. Tôi ngồi thụp xuống để xem xét, phát hiện ra đó quả thật là một bức tượng đá, bốn tay chân quặp chặt lấy Răng Vàng theo tư thế bơi chó, nặng ít nhất tầm trăm đến trăm năm mươi cân.
“Nhấc nó ra đã!” Thấy Răng Vàng đã bất tỉnh nhân sự, tôi sợ anh ta sẽ bị đá đè chết, bèn gọi Bốn mắt, hai người chung tay vần bức tượng đá kỳ dị không biết ở đâu hiện ra đó sang bên. Vừa đẩy được bức tượng đó ra, Răng Vàng lập tức bắt đầu ho dữ dội, gương mặt trắng bệch của anh ta chuyển màu thành đỏ thẫm. Tôi lật người anh ta lại, ấn tay xuống phía trước ngực, phát hiện xương sườn anh ta đã bị gãy mất vài cái.
Thấy anh ta mở mắt ra, Bốn mắt vội hỏi Đỗ Nhị Cẩu đã đi đâu rồi. Răng Vàng đã sợ tới mức hồn vía lên mây, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, bảo rằng ông ta vẫn luôn được mình cõng trên lưng, nhưng mới rồi, đột nhiên giống như bị cả một quả núi đè xuống, anh ta tối sầm mặt mũi rồi không biết trời trăng gì nữa.
Bốn mắt lật ngửa bức tượng đá hình người kia lên, hoảng sợ thét lên một tiếng. Tôi ngước đầu lên nhìn, bức tượng đá đó hoàn toàn không có mặt mũi, ở vị trí của miệng chỉ có một cái lỗ hổng to cỡ nắm tay, hình dáng bên ngoài giống hệt như cái xác cổ mà Răng Vàng đã kể lúc trước. Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không thể nào nắm bắt được đầu dây mối nhợ. Tôi bảo với Bốn mắt: “Anh ấy đã bị gãy xương sườn, không thể đi được nữa. Chúng ta mau đưa anh ấy lên xe, nhanh chóng rời khỏi vùng đất ma ám này.”
Hai đứa tôi, một người nhấc chân một người xốc nách, nhẹ nhàng nâng Răng Vàng lên rồi khênh anh ta tới chỗ chiếc xa tải đang đỗ. Tôi lớn tiếng gọi A Tùng quay lại hỗ trợ, nhưng một lúc lâu sau mà vẫn không thấy anh ta đáp lại. Trong bóng tối, chỉ có một chiếc xa tải nhỏ màu xanh da trời nằm trơ trọi bên cạnh tấm biển chỉ đường tới xóm nghĩa trang. Tôi cảm thấy không ổn, bèn bảo Bốn mắt một mình đỡ Răng Vàng, còn bản thân chạy tới chỗ chiếc xe trước, giẫm lên lốp xe rồi trèo lên ca bin. Cửa kính xe chẳng hiểu sao lại bị vỡ một miếng to, nhưng khẳng định là mới chỉ vỡ gần đây.
Một chùm chìa khóa treo lủng lẳng trong ổ khóa xe, nhìn khắp mọi nơi mà không thấy bóng dáng A Tùng đâu. Tôi nhoài nửa người vào trong xe, thử nhìn xem có thấy anh ta ở hàng ghế sau hay không, đột nhiên nghe đánh vù một tiếng, một trận gió tanh tưởi ập tới. Tôi vội vàng rụt người lại, đáng tiếc ca bin xe quá nhỏ hẹp, nửa người tôi lại đang chui ở bên trong, cho nên dù tránh được chỗ hiểm, nhưng bên má vẫn nóng rát vì trúng đòn. Chân bỗng hẫng một cái, tôi ngã vật ngửa ra phía sau.
“Lão Hồ, dưới chân!”
Còn chưa kịp chạm đất, tiếng hét của Bốn mắt đã vang lên ở phía sau. Lúc này tôi còn đang lo lấy lại thăng bằng, hơi đâu mà để ý đến dưới chân. Tôi ngã đánh huỵch xuống mặt đường lổn nhổn đá vụn, những viên đá nhỏ xíu xuyên qua quần áo đâm vào trong da thịt. Tôi còn chưa kịp hét lên vì đau, một cơn gió tanh tưởi lại lướt đánh vù qua bên tai. Ngoái đầu lại nhìn, hóa ra dưới gầm xe hạ còn một con nữa đang ẩn mình. Sinh vật đó đen thui, tay chân gập lại, nằm dán người xuống đất, đầu nhỏ thân dài, hình dáng bên ngoài nhìn có vẻ giống con người. Sinh vật đó vừa mới bổ thẳng móng vuốt của nó vào gáy tôi. Nếu không nhờ Bốn mắt nhắc nhở trước, tôi sẽ chẳng thể kịp né tránh, e rằng đã bị nó móc mất con ngươi từ lâu. Trước khi lên núi, tôi cứ ngỡ chuyện ma quỷ hoành hành trên Dương Sơn mà A Tùng đã kể chỉ là chuyện nhảm nhí ngoài đường. Giờ tận mắt nhìn thấy, tối mới vỡ lẽ ra, trên núi đích xác có quái vật kỳ lạ đang ẩn náu. Trong lúc tôi ngây người ra, sinh vật đó chui vèo từ dưới gầm xe ra. Tôi chúi nhủi xuống, vất vả lắm mới tránh khỏi móng vuốt vừa dài vừa sắc nhọn của nó.
Giờ tay không tấc sắt, tôi lại không biết chân lừa đen trừ tà đuổi cương thi có tác dụng gì với sinh vật kỳ lạ trước mặt mình hay không. Bốn mắt đỡ Răng Vàng đứng phía sau tôi, lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta ít người, lại không có vũ khí, tốt nhất là nên tìm đường trốn chạy cho nhanh.”
Tôi đáp, không cần anh phải nhắc, anh thử nhìn hai con quái vật trước mặt này mà xem, có giống động vật ăn cỏ tí nào đâu! Thế này nhé, tôi sẽ dụ chúng chạy lên núi, anh hãy tranh thủ cơ hội nổ máy xe. Động tác nhanh nhẹn một chút, nếu không cái thằng tôi sẽ phải nằm lại đây mất.
Bốn mắt khẽ gật đầu một cái. Tôi hít sâu một hơi, giang rộng hai tay, hét lớn một tiếng về phía con quái vật dưới đất rồi guồng chân bỏ chạy như điên. Đừng thấy hai cái đồ quái thai kia di chuyển bằng bốn chân mà lầm tưởng, tốc độ chạy của chúng khó có ai bì kịp. Tôi chạy theo hình chữ chi, đầu không dám ngoái lại, bên tai liên tục vang lên tiếng xé gió vùn vụt. Chân tôi guồng hết tốc lực, trong lòng chỉ mong sao Bốn mắt có thể nổ máy cái xe tải kia nhanh một chút.
Đang cắm đầu cắm cổ chạy, sau lưng bỗng nhiên trở nên im ắng, tôi ngoái đầu lại nhìn. Lạ thật, hai con quái vật chẳng biết đã chạy đi đâu mất! Bãi đất nhỏ này là nơi khách qua đường ngồi đón xe, bốn xung bằng phẳng, ngay cả cây cối cũng không có, đừng nói chi tới những vật thể có thể chắn tầm nhìn khác. Vừa mới rồi, hai con quái vật vẫn còn đuổi sát sau lưng tôi, nhưng chỉ nháy mắt sau đã biến mất. Mải nghĩ ngợi không để ý, chân không biết vấp vào thứ gì đó, tôi ngã dập mặt xuống đất, mắt cá chân đau chói lói. Nhìn lại cho kỹ, hóa ra có một bàn tay quắt queo đen xì vươn lên trên mặt đất, túm chặt lấy chân phải tôi, còn những cái móng tay sắc nhọn của nó đã cắm ngập vào trong da thịt. Tôi không tài nào ngờ tới quái vật này còn có thể độn thổ, vội vàng đạp chân loạn xạ để giãy ra. Đúng lúc này, một loạt tiếng động ầm ì vọng lên từ dưới đất, bùn đất đột ngột sôi trào, xem ra lại có thêm một con quái vật nữa sắp sửa chui lên khỏi mặt đất. Tôi cố nhịn cơn đau thấu xương, đạp chân trái thật lực vào con quái vật. Sau khi đạp liền gần mười cái, tôi có cảm giác như đang đạp vào một tấm thép, lòng bàn chân đau điếng. Tôi đang xuýt xoa vì đau, bùn đất chợt đùn lên ở ngay trước mặt. Tôi nghiến răng giật mạnh chân phải, giằng được ra khỏi cái vuốt nhưng da thịt bị rách toạc. Do dùng sức quá mạnh, cơ thể tôi bắn lộn ngược trở lại.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy ngay một cái mặt to đùng đang dán sát vào mặt mình. Nói đó là mặt, nhưng thực ra phải nói là một cái lỗ đen thì mới chuẩn xác. Con quái vật đó chẳng có mắt mũi gì cả, chỉ có một cái mồm sâu hoắm. Vừa đến gần mặt tôi, cái mồm đó chợt táp một cú nhanh như chớp. Tôi giơ tay lên đỡ theo phản xạ, cánh tay lập tức bị cắn đứt mất một miếng thịt.
Tôi cuống cuồng giật lùi lại bằng cả tay lẫn chân. Nhưng mới giật lùi được vài bước, lưng đột nhiên đụng phải một vật cứng, tôi cúi đầu xuống nhìn, một cái vuốt vừa dài vừa mảnh xuất hiện ở ngay chỗ đầu vai.
Tôi tự hiểu mình đã rơi vào vòng nguy hiểm, bị hai con quái vật này chớp nhoáng bao vây.
Để tạo cơ hội cho Bốn mắt phá vây, tôi đã lấy thân mình làm mồi, dụ hai con quái vật chạy theo đường mòn lên Dương Sơn. Nhưng đâu có ngờ, mặc dù hai con quái vật chân cẳng dài lêu nghêu này xấu hết chỗ chê, nhưng trí thông minh lại rất cao, lại biết cả thuật độn thổ, chặn hết đường tiến lui của tôi. Thêm vào đó, chân phải lại bị thương nặng, tôi lập tức rơi vào tình thế hiểm nghèo. Tôi lấy chân lừa đen ra, đập thẳng vào con quái vật trước mặt. Cái chân lừa phang đánh bốp vào giữa trán nó, nhưng nó lại chẳng thèm né tránh, cũng chẳng có vẻ gì là đau đớn, cứ như vừa được gãi ngứa vậy, vẫn tiếp tục lao thẳng tới tôi. Tôi cảm thấy nản lòng, không hiểu sao gần đây toàn gặp phải quái nhân quái vật dị dạng như thế này, không những phản ứng, động tác mau lẹ, mà còn hầu như không thể tìm thấy điểm yếu nào. Chẳng lẽ là do công cuộc cải cách được tiến hành, đời sống người dân đã được cải thiện, ngay cả mấy con thú hoang này cũng tiến hóa? Vừa nghĩ đến đây, tôi gần như đã tuyệt vọng.
Tôi âm thầm tự thề với bản thân, nếu lần này còn sống trở về, nhất định phải rèn luyện quyền cước cho thật tốt, để tránh bị lịch sử đào thải. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra cách đối phó hai con thú hình người trước mặt này. Để phòng tránh bị tóm một lần nữa, tôi đan tay sau gáy để bảo vệ cổ, cuộn tròn người lại, gập đầu gối vào sát bụng rồi lăn như con cù. Tuy rằng trông có vẻ cực kỳ thảm hại, nhưng đó lại là tư thế phòng vệ được đúc kết từ kinh nghiệm thực tiễn. Con người không giống với một số loài thú đặc biệt, chúng sinh ra đã có sẵn lớp giáp xác bảo vệ bên ngoài cơ thể. Cổ và bụng là hai nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, chỉ cần sơ sẩy là sẽ toi mạng. Sau khi tôi lăn qua lăn lại trên mặt đất không theo một quy luật nào, cuối cùng hai con quái vật cũng đình chỉ công kích. Đề phòng tôi dùng cách này chạy trốn, chúng bắt đầu lượn tròn quanh tôi. Mặt đất liên tục bị cày xới, không bao lâu sau, vai và lưng tôi đã bị xây xước chảy máu. Thế nhưng, tôi thừa hiểu, giờ vẫn phải tiếp tục lăn, bởi vì chỉ cần dừng lại lúc nào là sẽ bị chúng xé xác ăn thịt ngay lúc đó. Trong trận đấu này, dù năng lực hai bên chênh lệch quá lớn, nhưng yếu tố quyết định thắng lợi lại là lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng của mỗi bên.
Không biết đã lăn bao lâu, tôi bắt đầu hoa mắt dần. Tốc độ vừa chậm lại, con quái vật đang chầu chực ở bên cạnh lập tức nhào tới vồ. Tôi lộn ngược lại, chống hai tay xuống đất, nhằm thẳng vào phần bụng đang phơi ra của nó mà đạp thật lực. Con quái vật rống lên đau đớn rồi văng ra xa. Cú đạp đó đã rút sạch sức lực toàn thân tôi, nếu nó lại đứng lên được, tôi đành phải nuốt hận ở chỗ này. Đúng lúc này, phía sau tôi đột nhiên hiện lên một vệt sáng quắc, có vẻ chói mắt đến lạ thường trong bóng đêm tối đen như mực.
Tiếng động cơ ôtô giống như âm thanh của sự sống, vang lên ở đằng xa.
Một chiếc xe tải màu xanh da trời bấm còi ầm ĩ, Bốn mắt một tay giữ vô lăng, một tay vươn ra ngoài cửa, ra hiệu cho tôi nhảy lên xe. Tôi nghiêng ngả đứng dậy, đạp chân lên đầu con quái vật kia để lấy đà nhảy vọt lên xe. Hai con quái vật đó đâu chịu dễ dàng bỏ qua, khua khoắng những cái móng vuốt dài ngoằng như móc sắt loạn cả lên.
“Đánh lái, mau đánh lái!” Tôi nhoài người vào trong ca bin, túm lấy tay lái rồi nghiến răng quay thật lực, phần đuôi xe văng sang bên, hất tung hai con quái vật đi. Tranh thủ cơ hội ngắn ngủi đó, tôi chui tọt vào trong ca bin. Thấy tôi đã chui hẳn vào bên trong, Bốn mắt không chút do dự đạp mạnh chân ga, sau tiếng lốp xe rít lên do ma sát với mặt đường, chiếc xe lao vọt xuống núi như tia chớp.
Tôi nằm liệt trên ghế phụ lái, há miệng thở hổn hển, hít căng cả lồng ngực mà vẫn thấy chưa đã. Nhướng mắt lên nhìn, Răng Vàng đã ngất lịm từ lâu, được Bốn mắt đặt nằm ở ghế sau.
“Giờ phải đi theo đường nào?” Bốn mắt không biết đường quay về Nam Kinh. Tim tôi đập như trống trận, hiện giờ A Tùng và Đỗ Nhị Cẩu đã mất tích một cách bí hiểm, nếu như chúng tôi bỏ chạy, chỉ sợ hai kẻ chung một cảnh ngộ đó sẽ dữ nhiều lành ít. Nhưng nếu quay lại chiến đấu, chỉ dựa vào tôi và Bốn mắt, đừng nói là cứu người ngay cả tính mạng bản thân cũng khó mà giữ được. Dường như nhận ra tôi đang mải lo nghĩ, Bốn mắt giật cà vạt ra, ném cho tôi rồi nói: “Băng bó vết thương lại trước đã!” Sau đó anh ta nhấn lút chân ga, chỉ lo phóng xe ra khỏi Dương Sơn, không hề nói năng gì nữa.
Tôi nín lặng chỉ đường quay về nội thành cho anh ta, trong lòng tràn đầy hổ thẹn lẫn căm tức. Tôi càng nghĩ càng uất ức, trước mắt đột nhiên tối sầm rồi ngất đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!