[Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ
Chương 5: Ngũ Hạc Triều Thiên (*)
Dịch giả: gaygioxuong
(*) Năm con hạc vươn cánh bay lên trời
Trước khi rời nước Mỹ, chú Tiết đã tặng cho tôi một cái túi gấm thêu chỉ hồng kiểu cổ, dặn dò kỹ lưỡng đây là bảo vật có thể cứu mạng lúc nguy cấp. Lúc ấy, tôi chẳng để ý lắm, mà chỉ nghĩ bụng, giờ là thời đại nào rồi mà ông chú vẫn cứ nghĩ như thời vua chúa thế; Đến nay, công cuộc cải cách mở cửa đã tiến hành được một thời gian dài rồi. Mà cho dù có thực sự là bảo vật đi chăng nữa, e rằng cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.
Ai mà ngờ được, chuyến đi này chúng tôi xuất sư chưa được bao lâu, tên tuổi đã vang danh, vô duyên vô cớ mang tội danh buôn lậu văn vật, bị truy đuổi chui lủi chạy trốn khắp Nam Kinh. Thời khắc này, tôi lấy cái túi nhỏ cứu mạng kia ra, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Chúng tôi ngồi giữa ruộng đồng mênh mông, xung quanh tối đen như hũ nút. Tuyền béo bị đánh lén vỡ đầu, lúc này đang nghiến răng méo miệng, ca cẩm với tôi: “Tớ bảo này, lão Hồ. Cậu mau chóng nghĩ ra chiến lược cho toàn bộ chuyến hành quân này đi. Cậu thử nhìn mấy anh em mà xem, cứ tiếp tục hứng gió chịu lạnh thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết cóng.”
Shirley Dương cách tôi tương đối gần, cô ấy bật cái bật lửa chịu gió lên, hỏi tôi kế tiếp có tính toán gì hay không. Tôi móc cái túi gấm chú Tiết tặng ra, để gần vào cái bật lửa rồi bảo mọi người cùng xem.
Bốn mắt đang ngồi quan sát bản đồ một mình, anh ta liếc nhìn cái túi gấm, hỏi: “Cái gì thế này? Quản lý, anh điên rồi hả?” Tôi đáp, đây là bảo bối ông cụ Tiết nhà anh đã nhét vào tay tôi trước khi lên đường. Giờ chúng ta như người chết đuối vớ được cọc, cứ mở ra xem bên trong có phải thật sự có cẩm nang diệu kế gì hay không rồi mới quyết định. Nói xong, tôi tháo luôn sợi dây màu đỏ buộc miệng cái túi gấm ra.
Tuyền béo dịch người lại gần, để xem cho rõ rốt cục trong túi có bảo vật gì. Tôi cúi đầu, chỉ thấy bên trong cái túi là một khoảng tối đen. Một cơn gió lạnh lẽo chợt lướt ngang qua mặt, tôi dụi mắt, banh miệng cái túi gấm ra rồi dốc ngược xuống, đầu óc lập tức choáng váng.
Tại sao cái túi gấm của chú Tiết lại trống không!
“Không thể nào!” Tuyền béo giật lấy cái túi gấm, lắc qua lắc lại, “Ít ra cũng phải có một ít tiền bạc cứu mạng chứ, cho dù già lẩm cẩm cũng không thể nghiêm trọng đến nước này chứ! Ới lão Hồ, có phải cậu đã tham ô toàn bộ lương thực cấp cứu trong này hay không vậy. Đm, đúng thật là một cái túi rỗng!”
Lần này chú Tiết đã làm cho người khác phải rớt cả con ngươi, bản thân tôi thì thiếu chút nữa đã són cả ra quần. Cái gì thế này hả ông lão, không có gì thì chú cứ nói là không có gì, cần gì phải bày ra cái vẻ cao thâm, học theo Gia Cát Khổng Minh tặng diệu kế cẩm nang cho người khác trước khi ra trận, lúc ấy sao cái bộ mặt lại có vẻ đáng tin đến thế không biết. Giờ thì hay rồi, màn kịch đã bị bóc vở! Tôi giật lại cái túi gấm thêu hoa hòe hoa sói đó, định vứt luôn xuống ruộng.
“Đợi chút! Đưa em xem nào!”
Shirley Dương chợt ồ lên, cầm lấy cái túi gấm từ tay tôi, sờ lần vài cái. Sau đó, cô ấy lộn ngược cái túi ra, dí cái bật lửa sát vào đáy túi để soi, giống như đang tìm kiếm gì đó. Tôi thấy vẻ chuyên chú của Shirley Dương, âm thầm hi vọng. Xem ra, cái đồ chơi be bé này đích xác ẩn dấu bí mật nào đó.
“Lão Hồ, anh hãy thành thật khai báo, ai đã tặng vật này cho anh,” Shirley Dương có vẻ kích động, giọng hơi lạc đi. Chẳng hiểu sao cô ấy lại nổi giận vì một cái túi gấm chỉ bé bằng bàn tay, tôi vội vàng giơ tay lên thề với trời, giải thích cho cô ấy nghe: “Dương tham mưu, em hiểu anh quá mà! Nếu như được người khác tặng, làm sao anh có thể để em phát hiện ra được.” Tôi mới nói đến đây, Tuyền béo chợt phì cười. Tôi vội vàng nói tiếp, “Thực ra, anh chỉ muốn nói, việc gì chúng ta cũng phải dựa vào chứng cớ, tránh chủ quan để rồi khuếch đại mâu thuẫn với quần chúng nhân dân.”
Dường như đã đoán được trước là tôi sẽ tự biện giải cho bản thân, Shirley Dương chỉ vào những đường chỉ thêu chằng chịt ở đáy túi gấm, nói: “Tất cả các anh thử nhìn xem, đây là cái gì?”
Tôi ghé lại gần, lấy tay che không cho ánh lửa chiếu vào mắt, cẩn thận quan sát. Lúc trước tôi chẳng hề để ý tới cái túi gấm nhỏ này, cứ tưởng rằng đó là một thứ đồ chơi lặt vặt. Không ngờ Shirley Dương vừa nhìn thấy nó đã lập tức vô cùng kích động, cứ như được Mark mời uống trà ăn kẹo lạc vậy, khiến tôi buộc phải xem xét lại kỹ lưỡng cái túi gấm có vẻ tầm thường không đáng giá này.
Cái túi rộng tầm 15 cm, nặng chưa tới 3 lạng, may bằng loại gấm màu đen chất lượng tốt nhất, được trang trí bằng những hình thêu bằng loại chỉ nhỏ như lông trâu, là một món hàng mỹ nghệ dân gian hiếm có.
Nếu bảo rằng đắt là quý, vậy thì chưa chắc đã đúng. Đồ quý phải là những vật thuộc dạng xưa nay hiếm. Tôi thấy niên đại của nó nhiều lắm cũng không tới trăm năm. Đối với dân mô kim chuyên đào núi trộm mộ, nó quả thật không đáng lọt vào mắt. Về phần hình thêu màu trắng mà Shirley Dương đã bảo chúng tôi quan sát cho kỹ, cùng lắm nó chỉ to bằng cái móng tay út. Dù đã hết sờ lần lại quan sát, nhưng tôi thật sự vẫn không thấy có gì đáng chú ý cả.
Bốn mắt nheo mắt nhìn, thiếu chút nữa là dính cả mũi mình vào cái túi gấm, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Hình như là thêu một con hạc trắng.”
Shirley Dương khe khẽ lắc đầu, dí cái bật lửa vào gần hơn chút nữa: “Các anh nhìn kỹ lại đi, tổng cộng có mấy con.”
Tôi dí sát mắt vào nhẩm đếm, không kìm chế được kinh ngạc. Trong diện tích chỉ vẻn vẹn một cm vuông đó rõ ràng lại thêu tới năm con hạc mào đỏ lông trắng chân dài. Năm con hạc đó mỗi con một kiểu, dáng vẻ khoan thai, không biết người nghệ nhân đã thêu bằng phương pháp nào mà những còn hạc này rõ ràng làm cho người xem có cảm giác chúng sắp sửa bay lên.
Tuyền béo nằm trên đống rơm rạ khô, lẩm bẩm: “Hạc trắng hạc đen thì cũng chỉ là hạc. Con mẹ nó, dù có bỏ công nghiên cứu cái túi này thì cũng có tác dụng cái đếch gì!”
Tôi bảo, cậu sai rồi. Cậu thử nhìn mà xem, hình thêu này cùng lắm cũng chỉ to bằng cái móng tay, nhưng chỉ trong một hình thêu bé xíu như thế lại có tới năm con hạc với năm hình thái khác nhau, qua đó có thể thấy được phần nào tay nghề của vị nghệ nhân thêu này. Vật này thật sự không chỉ là một cái túi tầm thường, đáng tiếc là không biết dùng vật này để hóa giải cảnh ngộ quẫn bách hiện nay của chúng ta như thế nào.
Shirley Dương mỉm cười, hỏi: “Ai bảo nó là vật chết?”
Câu hỏi này khác gì đánh đố đối với tôi. Chẳng lẽ có con yêu tinh nào đang ẩn náu trong cái túi này, nó vẫn còn sống hay sao?
Shirley Dương nháy mắt, mím môi cười: “Các anh đã từng nghe ai nhắc tới bốn từ “Ngũ Hạc Triều Thiên” chưa?”
Hả? Tuyền béo sững ra mất một lúc rồi nói như pháo nổ liên thanh: “Võ Tòng đánh hổ thì quả thật là có nghe nói, còn về phần hạc có tác dụng gì ấy à, kho tàu hay là hấp?”
Tôi ngẫm nghĩ, vào thời cổ hạc còn được gọi là loài chim thần, là một biểu tượng truyền thống tượng trưng cho điềm lành. Người xưa có một câu nói rất hay, “Hạc hót người trường thọ”. Trong lúc ngẫm nghĩ, tôi bất chợt liên tưởng tới đến nhà thuốc nổi tiếng cả nước, Hạc Niên Đường ở phố cổ Bắc Kinh.
Nhưng không chỉ có một nhà như vậy. Bốn mắt đẩy kính mắt, nói: “Tôi từng nghe các bậc cha chú từng nói tới, ở Bắc Kinh có một hiệu thuốc đông y nổi danh khắp Cửu Châu (1), tên là Hạc Niên Đường, đã từng liên tiếp mở ra năm chi nhánh, cho nên còn được gọi là Ngũ Hạc Triều Thiên. Đáng tiếc là không biết cái túi gấm trong tay chúng ta hiện giờ có dính dáng gì đến hiệu thuốc này không.”
(1) Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc
Tôi nói, không ngờ cái túi bé tẹo này lại mang trong mình lắm thông tin đến như vậy. Xem ra, chú Tiết có quan hệ ở Bắc Kinh, vật này chắc chắn có liên quan tới hiệu thuốc lâu đời Hạc Niên Đường. Muôn vàn nghề nghiệp, thầy thuốc cao quý nhất. Đặc biệt là vào thời cổ đại, khoa học kỹ thuật lạc hậu, sức sản xuất yếu kém, chỉ cần mắc phải một căn bệnh vặt như kiết lỵ là đã có thể mất mạng. Đối với cái nghề thuốc này, mọi người yêu hận lẫn lộn. Thiếu thầy thuốc thì không được; nhưng chỉ cần họ đến cửa, nhất định là trong nhà đã gặp xúi quẩy, có ai đó mắc bệnh. Bởi vậy, từ hoàng thân quốc thích cho tới tiểu thương bốc vác, không một ai là không kính trọng người hành nghề y đôi ba phần. Còn riêng với Ngũ Hạc Triều Thiên Hạc Niên Đường, hiển nhiên là thủ lĩnh cao cấp nhất của cái nghề này, hai phe hắc bạch đều phải nhường nhịn vài phần để sau này còn có lối mà qua lại, còn người bình thường tuyệt đối không dám làm mếch lòng họ. Bởi dù sao đi nữa, trong đời mình ai mà chẳng có lúc ốm đau, lúc ấy chẳng phải phó mặc số mạng vào tay thầy thuốc hay sao?
Đáng tiếc, trời thì cao đất thì xa, chúng tôi đang ở tận Kim Lăng của sáu triều, thật sự là nước xa không cứu được lửa gần. Mà cho dù người ta có lòng chạy tới cứu giúp, đi xe lửa cũng phải mất tới vài ngày, lúc chạy được đến nơi thì mấy người chúng tôi đã chết hết cả rồi, chỉ còn mỗi nước nhặt xác.
Tuyền béo gay gắt nói: “Hừ, một mối quan hệ bắn đại bác cũng không tới, ngay cả Bắc Kinh Nam Kinh cũng không phân biệt nổi, theo tôi thấy, chú Tiết đã già đến mức lẩm cẩm mất rồi, nhầm tưởng cái túi gấm là lương khô. Tốt nhất là chúng ta chạy trốn cho nhanh, trước tiên vào trong thành rồi hãy tính tiếp, đừng có dong dài ở chốn rừng hoang núi thẳm này nữa. Ngộ nhỡ đám cớm kia đuổi kịp, cậu bảo phải làm thế nào mới tốt, đánh hay là không đánh?”
Shirley Dương nói như đinh đóng cột: “Anh không cần phải lo lắng, vừa rồi đã thả tiếng “Hạc gáy” ra rồi. Em nghĩ không bao lâu nữa chắc chắn sẽ có người tới trợ giúp.”
“Hạc gáy?” Tôi khó hiểu hỏi, “Em muốn nói là chim hót hả? Tiêu rồi, vừa rồi ngay cả rắm còn không kêu lấy một cái, đào đâu ra tiếng hạc gáy. Hơn nữa, túi vải làm sao có thể chứa được âm thanh? Tất cả chúng ta phải nhìn nhận theo khoa học, nên nhớ chủ nghĩa duy vật mới là đường lối đúng đắn của loài người.”
Shirley Dương chỉ vào túi gấm trống không, nói: “Có điểm này anh không biết, chỉ thêu trên túi gấm hoàn toàn không phải là loại bình thường, mà là Tiên Hạc Niết Vũ. Trong thần thoại Trung Quốc, tiên hạc có địa vị ngang ngửa với Phượng Hoàng. Nghe có một loại tiên hạc có thể sống tới trăm năm, trước khi chết nó sẽ không ngừng hót vang trời, cho đến khi lông bị gió lốc trên trời cuốn đi đến tận sợi cuối cùng. Sợi lông hạc cuối cùng đó được gọi là Niết Vũ, có thể truyền tiếng hạc hót đi xa cả ngàn dặm. Lúc anh mở cái túi gấm ra vừa nãy, tiếng ma sát của nút buộc đã truyền ra xa ngoài ngàn dặm. Tuy nhiên, tiếng hạc hót đó phát ra với tần số quá cao, tai người không nghe thấy, mà phải dùng dụng cụ đặc biệt mới có thể ghi nhận được.”
Ba thằng chúng tôi đều chưa từng nghe nói trên đời này lại có vật kỳ diệu đến thế, hiển nhiên là bội phục sát đất học thức của Shirley Dương. Bốn mắt hỏi: “Nếu cái túi này đúng là tín vật chứa tín hiệu cầu cứu bằng âm thanh của Hạc Niên Đường, tôi chỉ thắc mắc là làm sao cô lại biết được bí mật đó?”
Tôi nghĩ bụng, nếu Shirley Dương đã biết rõ cái túi gấm này như lòng bàn tay, vậy thì không có lý do gì không biết nguồn gốc xuất xứ của nó. Quả nhiên, cô ấy lại tiếp tục cho giảng giải cho chúng tôi: “Hạc Niên Đường bắt đầu khởi nghiệp từ thời Minh, người sáng lập nên nó tên là Đinh Hạc Niên. Ông này giao thiệp rộng rãi với nhà giàu sang quyền thế khắp bốn phương, trong số đó có không ít nhân vật trong thế giới ngầm. Ví như những cao thủ trong nghề của ông nội tôi chẳng hạn, người nào cũng từng ít nhiều có qua lại với ông này.”
Tôi nghe nói Hạc Niên Đường đã từng qua lại với Bàn Sơn Đạo Nhân, đầu tiên là giật mình, sau đó ngẫm ra điều này cũng chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên cả. Ước nguyện ban đầu khi quật mồ trộm mộ của Bàn Sơn Đạo Nhân là tìm kiếm đan dược và nghiên cứu cách chế tạo, còn Hạc Niên Đường lại làm kinh doanh trong ngành thuốc, hai bên nghe tiếng rồi tìm đến nhau đương nhiên là việc hợp tình hợp lý. Hèn gì Shirley Dương lại biết rõ cái túi gấm Ngũ Hạc như vậy, hóa ra là do ông nội cô ấy, Bàn Sơn Đạo Nhân Gà Gô đã từng qua lại với Hạc Niên Đường.
“Loại túi gấm Ngũ Hạc này, em đã từng nghe ông nội nhắc tới, là tín vật kết nghĩa của Hạc Niên Đường với các bang các phái. Đinh Hạc Niên đã từng có ơn cứu mạng hơn một trăm cao thủ trong nghề khác nhau, cho nên trên giang hồ có một câu vè được rất nhiều người biết đến như thế này “Mào đỏ cánh trắng người gặp phúc”, ý muốn nói rằng, bất cứ người giang hồ có lương tâm và nghĩa khí nào, chỉ cần nghe thấy tiếng hạc hót là sẽ tất yếu ra tay cứu giúp.”
Tuyền béo thoải mái như vừa trút được gánh nặng, than thở: “Không ngờ, thời xưa mà người ta đã học theo trào lưu tư tưởng cách mạng Lôi Phong rồi. Nếu đúng như em đã nói, chỉ cần chúng ta có túi gấm, đương nhiên sẽ có người chủ động tìm đến tận nơi?” Cậu ta dướn cổ, ngó nghiêng nhìn khắp bốn phía cánh đồng, sau đó ủ rũ nói: “Theo tôi thấy, thời buổi thay đổi, lòng người đã khác xưa! Chúng ta trốn chui trốn nhủi ở đây đã hơn nửa giờ rồi, đừng nói là người, ngay cả ma cũng không nhìn thấy bóng dáng con nào. Túi gấm cứu mạng này nhiều khả năng là đã hết hiệu lực rồi.”
Tôi tìm một cái khăn mặt rồi đưa cho cậu ta: “Cầm lấy này, đây là khăn mặt lấy trong nhà khách, cậu thay cái khăn buộc trên đầu đi. Chúng ta chạy trốn quá vội vã, chỉ có mỗi một món chiến lợi phẩm này thôi. Cậu băng bó lại vết thương rồi nói sau. Nếu như đã không có viện quân, vậy thì cứ làm theo câu châm ngôn “Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình”. Tranh thủ lúc trời vẫn còn tối, chúng ta hãy nhanh chóng hành động. Chỉ cần trời vừa sáng, người ta nhất định sẽ canh gác trên phạm vi rộng, đến lúc đó chúng ta chưa chắc đã vào trong nội thành nổi.”
Trong lúc tôi đang nói, xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa, trong tiết trời đông nghe có vẻ vô cùng chói tai.
Tín hiệu “Hạc hót” đã được thả ra từ lâu, nhưng mãi mà không có ai đáp lại, tôi bắt đầu cảm thấy chuyện này có lẽ không tốt đẹp như chúng tôi đã tưởng tượng. Đầu tiên, thời gian đã quá lâu, chỉ sợ những người biết quy tắc này hầu như đã chết hết; Thứ hai, chúng tôi đang ở ngoại thành, làm sao có thể may mắn đến mức đúng lúc gặp được cao thủ trong nghề. Bởi vậy, ngồi chết dí một chỗ để rồi bị công an đuổi kịp tặng cho một trận dùi cui, thà rằng mạo hiểm lẻn vào nội thành rồi tính sau.
Bốn mắt hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tôi. Còn Shirley Dương, mặc dù không muốn làm như vậy lắm, nhưng thấy vết thương toang hoác trên đầu Tuyền béo cũng thừa biết không thể nào tiếp tục kéo dài thêm nữa. Chúng tôi đỡ Tuyền béo lê bước qua cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ. Lấy bản đồ ra để xác định hướng xong, chúng tôi lập tức đi thẳng về phía Phủ tổng thống. Chân bước bì bọp trong ruộng lầy lội mà trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ân hận. Nếu như không phải vì tôi quá mức liều lĩnh, mọi người đâu có thảm hại đến nông nỗi này. Vừa ngoái lại nhìn Tuyền béo, cậu ta dường như đã biết tôi muốn nói gì, chỉ cười ha hả, bảo tôi nhanh chóng vào nội thành mua cho mình hai khay bánh bao nhân thịt để xin lỗi là được. Tôi đáp, cậu đấy, be bé cái mồm một tí, đã vượt ra khỏi khu vực địch chiếm đóng đâu, không may bị đám cớm kia phát hiện ra, chúng ta chắc chắn sẽ chỉ còn nước ngồi sau song sắt ăn cơm nhà nước.
Đang nói chuyện, tiếng rú ga từ xa lại gần theo gió vọng tới, bánh xe nghiến mạnh xuống đất đá phát ra tiếng lạo xạo. Tôi quay lại nhìn, trong đêm tối, một vệt sáng trưng chiếu thẳng tắp trên con đường nhỏ ở phía sau, sáng đến mức khiến người ta không mở mắt ra nổi. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ kẻ đến mang theo ác ý, vội vàng phất tay ra hiệu cho cả đám chạy trốn. Chưa chạy được vài bước, bỗng nghe thấy người nào đó quát lên: “Người phía trước đứng lại, lập tức đứng lại!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!