Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 10: Đại đạo vô tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 10: Đại đạo vô tình


Trước Bách Lí Khinh Miểu, người tấn chức Kim Đan kì nhanh nhất ở Thượng Thanh phái đúng là Hạ Văn Triều, gã mười tám tuổi Trúc cơ, sau ba năm ngắn ngủi trở thành tu giả Kim đan kì. Tu chân là đạo trái ý trời, càng lên cao càng khó, Dẫn khí, Luyện khí còn đơn giản, nhân sĩ võ lâm bình thường có tư chất tốt một chút cũng làm được. Trúc cơ là ngưỡng cửa tiến vào Tu chân giới, ngưỡng cửa này đã làm khó bao nhiêu người, bao nhiêu tu giả hướng tới đại đạo bị ngăn lại ở ngưỡng cửa cao cao này, đến chết cũng chưa đi được thêm một bước.

Nhưng bước vào Trúc cơ kì là có thể cưỡi mây lên trời sao?

Không phải thế.

Mắc kẹt ở Trúc cơ kì hơn 50 năm, mãi đến khi hao hết linh khí, tuổi thọ cũng hết vẫn chưa kết được Kim Đan có cả đống người. Dẫn khí là đem linh khí thiên địa hút vào người mình, Luyện khí là luyện hoá linh khí để mình dùng, Trúc cơ là dùng linh khí gột rửa tạp chất trong người, tạo thành cơ thể phù hợp nhất để tu chân. Kim đan là do chân nguyên trong đan điền tụ thành, kết thành kim đan là lúc lần đầu tu giả có thể dùng thần thức quan sát toàn bộ cơ thể mình, Tử Phủ trong đan điền sơ hiện, giống như hình thành một không gian trong cơ thể, chính thức lột xác thành tiên.

Hạ Văn Triều dùng ba năm đã là kì tích, vậy Bách Lí Khinh Miểu thì sao? Nàng vừa tròn 18 tuổi Trúc cơ, một năm còn chưa qua, sư phụ còn chưa kịp truyền tâm pháp Kim Đan cho nàng, đã kết đan một cách khó hiểu.

Thanh Việt trưởng lão Chấp Sự Đường tìm hiểu tình huống của Bách Lí Khinh Miểu, xác định chân khí của nàng chính mà không tạp, hoàn toàn là tu luyện trên tâm pháp Thượng Thanh phái, dựa vào sức mình lĩnh ngộ Kim đan kì. Thiên tư như thế, chưa bao giờ xuất hiện ở Thượng Thanh phái. Thanh Việt trưởng lão vừa lòng gật đầu, lộ ra vui vẻ, dâng hương cho sư tổ xong, gõ vang Chuông Đãng Nguyệt của Thượng Thanh Phái.

Chuông Đãng Nguyệt là một trong tam đại tiên khí của Thượng Thanh Phái, trấn thủ đại trận hộ sơn của Thượng Thanh Phái nhiều năm. Chuông được gõ lên, trừ phi là tu giả bế tử quan, còn toàn bộ đệ tử nội môn đều nghe thấy. Kim đan kì tầm thường không đáng để trưởng lão Chấp sự đường đưa tin toàn bộ môn phái, ngay cả Hạ Văn Triều ba năm thành Kim Đan cũng không có loại đãi ngộ này. Tình huống của Bách Lí Khinh Miểu thật hiếm có, sau khi Thanh Việt trưởng lão suy nghĩ kĩ, quyết định dùng Chuông Đãng Nguyệt.

Chuông Đãng Nguyệt vừa kêu một tiếng, Hạ Văn Triều đang mây mưa với Thư Diễm Diễm dưới chân núi đã nghe thấy rồi.

Ba tiếng chuông gõ xong, giọng nói của Thanh Việt trưởng lão truyền vào tai mọi người:

“Đỉnh Lăng Vân, Thanh Vinh môn hạ Bách Lí Khinh Miểu, Kim đan kết thành, thời gian một năm.”

Động tác của Hạ Văn Triều ngừng lại, ngơ ngác.

Thư Diễm Diễm cũng nghe thấy tiếng của Chuông Đãng Nguyệt nhưng nàng không phải đệ tử của Thượng Thanh phái nên không biết Thanh Việt trưởng lão truyền âm. Nàng làm như không thấy gì, cánh tay như ngọc vòng lấy cổ Hạ Văn Triều, mềm giọng:

“Hạ lang, chàng đừng bắt nạt thiếp, mau…”

Kĩ thuật biểu diễn tinh vi, không hổ là Hữu hộ pháp của Huyền Uyên tông!

Hạ Văn Triều lại như không có cảm giác, vội vàng đứng dậy, bấm Tịnh Thân Quyết tẩy đi mùi vị trên thân, Thư Diễm Diễm xoay người, ánh mắt mê ly hỏi:

“Hạ lang?”

Hạ Văn Triều lạnh nhạt:

“Ta bỗng nhiên nhớ còn có việc quan trọng, phải về môn phái. Có thể nhiều ngày tới sẽ không thể thăm nàng, ngoan ngoãn chờ ta.”

Nói xong quay bước đi ngay, Thư Diễm Diễm chống tay ngồi dậy, lười biếng dựa vào tường:

“Mặc quần áo xong trở mặt không quen ngay, thể loại gì không biết, tởm lợm.”

“Bách Lí Khinh Miểu về môn phái rồi.” Một giọng nói từ cửa sổ truyền đến. Thư Diễm Diễm hoảng sợ nhìn sang, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang không biết đã phá cửa sổ nhảy vào từ bao giờ.

“Hoá ra là tôn thượng, doạ thuộc hạ sợ chết khiếp, còn tưởng là công lực của ta đi xuống, tâm cảnh giác kém đến mức có người vào cũng không biết.”

Thư Diễm Diễm không vội mặc quần áo, cũng không kéo chăn, cứ thế bình tĩnh nhìn hai người. Tiếc rằng Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cứ như hai tên mù, không thèm để ý dung nhan dáng người của Thư Diễm Diễm.

Ân Hàn Giang dùng pháp quyết rửa sạch bàn ghế trong nhà cho Văn Nhân Ách, lại dùng Thanh Phong Quyết thổi đi mùi vị kì lạ trong phòng, mở cửa sổ ra rồi mới mời tôn chủ ngồi xuống.

Thư Diễm Diễm:…

Nàng mếu máo, tuỳ tay một chiêu, quần áo trên ghế tự động khoác lên người nàng. Nàng hành lễ với tôn chủ, rồi nhìn về phía Ân Hàn Giang, sắc mặt cứng đờ:

“Ân hộ pháp, ngươi đã Hợp thể đại viên mãn rồi?”

Trong lòng Thư Diễm Diễm đề cao cảnh giác. Ân Hàn Giang và nàng là tả hữu hộ pháp của tôn chủ, Tả hộ pháp thờ chủ trước nên được tôn chủ trọng dụng. Trước kia Thư Diễm Diễm còn có thể an ủi mình, Ân Hộ pháp chỉ là Hợp thể kì, Ma kiếm tuy mạnh nhưng tổn thương thần hồn, không thể dùng trong thời gian dài nếu không muốn nhập ma, nên tương đối mà nói, nàng vẫn lợi hại hơn một chút. Nhưng mà trong sáu tháng ngắn ngủi, Ân Hàn Giang lại có thể từ Hợp thể cấp 1 thăng đến Hợp thể đại viên mãn, chẳng phải là sắp đột phá Cảnh hư kì rồi sao?

Hữu hộ pháp cảm thấy nguy cơ trùng trùng.

Ai ngờ tôn thượng lại bất mãn lắc đầu nói:

“Mới có Hợp thể đại viên mãn, còn kém lắm.”

Ê có gì đó không đúng! Thư Diễm Diễm cảm thấy có mùi kì quái ở đây. Nàng đảo đôi mắt đẹp quan sát qua lại Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang không có gì thay đổi, vẫn im lặng và trung thành. Tôn chủ cũng y hệt trước kia, mạnh mẽ và lạnh nhạt. Hình thức ở chung của hai người không thay đổi, điều duy nhất thay đổi là…

Thư Diễm Diễm nheo mắt, phát hiện vị trí mà Ân hộ pháp đứng bây giờ gần tôn chủ hơn trước kia một chút, có Ân hộ pháp bảo vệ sau lưng, tư thế của Văn Nhân Ách cũng thả lỏng hơn trước kia một chút.

Chỉ có mỗi mấy điểm này nhưng lại gây ra cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Chuông cảnh báo trong lòng nàng kêu inh ỏi, vội tiến lên nói chính sự:

“Tôn thượng, trong nửa năm ở cạnh Hạ Văn Triều, giúp gã tu thành Nguyên Anh, khiến cho gã có cơ hội tham dự bàn bạc chuyện quan trọng của môn phái, biết được địa điểm bày trận của đám đệ tử Nguyên Anh kì Thượng Thanh, Thiên Kiếm, Cửu Tinh, Bích Lạc, Vô Tương Tự năm thế lực lớn cùng với đệ tử Nguyên Anh của một số môn phái nhỏ sẽ bày đại trận ở hai phía Bắc Nam Huyền Uyên tông, tạm thời chặn Linh mạch, khiến chúng ta trong khi giao chiến không có linh khí thiên địa bổ sung.”

Thư Diễm Diễm trình bày thời gian này mình đã phải cực khổ trả giá thế nào, rồi lại có được bao nhiêu tin tức để còn tranh công với Ân hộ pháp. Nàng muốn cho Tả hộ pháp biết, cứ suốt ngày theo tôn chủ nịnh nọt là không được, phải làm ra thành tích!

“Ngược luyến phong hoa” mô tả Chính Ma đại chiến qua góc nhìn của Bách Lí Khinh Miểu. Nàng chỉ là một đệ tử Kim đan kì, chẳng biết gì mấy. Trong mười năm chủ yếu là không biết sư huynh có nhớ ta không, lo lắng cho sư huynh, nhớ nhung sư huynh, thuận tiện đi cứu người, bày ra một chút phẩm tính thiện lương của nữ chính. Rốt cuộc chính đạo an bài thế nào, Văn Nhân Ách không hiểu hết được. Có tin tức Thư Diễm Diễm tìm hiểu được, kế hoạch của chính đạo dần dần hiện ra có hình dạng.

“Thuộc hạ cho rằng, cần phái hai cao thủ chuẩn bị sẵn sàng ở địa điểm bày trận, từ hai vị trí khó tin phá trận của chúng, sau đó tiêu diệt sạch sẽ mấy tên đệ tử Nguyên Anh này.” Thư Diễm Diễm ngước mắt, toàn bộ vũ mị dịu dàng đã biến mất, chỉ còn lại tàn nhẫn.

Tàn nhẫn độc ác, lãnh tâm lãnh tình, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, đây mới là tính cách chân thật của Hữu hộ pháp Huyền Uyên Tông Thư Diễm Diễm. Khi nàng nói chuyện, sao Tham Lang trong trời đêm đột nhiên sáng chói.

Chưởng môn Thượng Thanh phái đang xem tinh tượng cùng chưởng môn của mấy đại môn phái khác, nghiền ngẫm thiên cơ. Môn chủ Cửu Tinh môn nhìn không trung, sắc mặt căng thẳng:

“Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang tam tinh lấp lánh, tôn nhau lên thành hào quang, là điềm xấu!”

“Sao lại thế?” Cốc chủ Bích Lạc cốc nói, “Mấy tháng trước ta quan sát tính toán, Tham Lang ngộ sát, bị lôi quang áp chế, ảm đạm không sáng. Phá Quân có tướng nhập ma, huyết sắc ẩn hiện, mất đi khả năng cực đại. Thất Sát đào hoa nhập mệnh, gặp phải tình kiếp. Tam tinh đều có tướng sa sút, là cơ hội tốt để chính đạo tiêu diệt ma đạo, tại sao đột nhiên vận khí đại thịnh?

Tông chủ Thiên Kiếm Tông mắt sắt như kiếm:

“Sáu tháng trước, đào hoa kiếp của Thất Sát biến mất, hộ tinh Phá Quân của nó thuận theo đột phá ma chướng. Cuối cùng Tham Lang toả sáng. Mọi biến hoá đều đến từ Thất Sát.”

Chưởng môn Thượng Thanh Phái nói:

“Thất Sát ứng đối, đúng là Huyền Uyên Tông chủ Văn Nhân Ách. Người này trăm năm trước hoành thiên xuất thế, cùng một Ma kiếm sử theo sau, trong mấy chục năm ngắn ngủi thống nhất Ma đạo, đại thế thiện hạ xoay chuyển, chính đạo sắp thấy tướng yếu. Văn Nhân Ách không trừ, với sức của một mình hắn, có thể áp chế chính đạo đến ngàn năm.”

“Vốn định để mình Thượng Thanh Phái đối phó Văn Nhân Ách, xem ra là không đủ.” Bích Lạc cốc chủ nói, “Vậy phần lớn cao thủ và tiên khí vây giết Văn Nhân Ách đi.”

Cửu Tinh môn chủ nói:

“Ý trời khó dò, môn ta chuyên về tính số, nhìn trộm thiên cơ, lần đầu tiên thất thủ. Chẳng lẽ chỉ có nửa năm mà số kiếp thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ trời cao không muốn cho chúng ta nhìn thấy kết quả của Đại chiến Chính Ma?”

Phương trượng Vô Tương Tự niệm một câu Phật hiệu, buông phật châu trong tay, lòng bàn tay xuất hiện một cây thiền trượng, hai mắt nhắm nghiền bỗng mở ra, vẻ từ bi mất hết, hai mắt lộ hung quang. Đúng là kim cương pháp tướng trước mặt Phật tổ.

“Phương trượng muốn ra tay?” Chưởng môn Thượng Thanh phái vui mừng, “Có ngài ra tay, nhất định sẽ góp sức không nhỏ, dễ như trở bàn tay

Chưởng môn mấy đại phái mật bàn định ra thời gian tiến công rồi ai nấy sôi nổi chạy về nhà mình. Chưởng Môn Thượng Thanh Phái khoanh tay đi ra khỏi mật thất, đến Chấp Sự đường, hỏi Thanh Việt Trưởng lão:

“Bách Lí Khinh Miểu tấn chức Kim đan kì?”

Thanh Việt trưởng lão một năm một mười kể lại, chưởng môn cười trấn an:

“Có Khinh Miểu và Văn Triều rồi, Thượng Thanh phái tất có người kế tục, chúng ta không cần lo tương lai nên có thể thẳng tay đánh trận này. Thanh Việt sư đệ, ngươi ở lại môn phái, bảo vệ Chuông Đãng Nguyệt, bảo tồn thực lực vì Thượng Thanh Phái.”

Thanh Việt biết trận chiến này không tránh được, nói với chưởng môn:

“Nhưng mà hai đứa nhỏ kia còn đang giận nhau đấy.”

“Lại là Bách Lí Khinh Miểu nổi giận hả?” Chưởng môn khẽ cười, “Cảm xúc thiếu nữ thôi, sau khi nó đến Nguyên Anh kì thì sẽ không như thế nữa.”

Thanh Việt và chưởng môn không quan tâm chuyện bọn họ cãi nhau, nhưng Hạ Văn Triều lại phải lao tâm khổ tứ dỗ Bách Lí Khinh Miểu.

Do là sau khi Bách Lí Khinh Miểu trở lại môn phái thì tra xét ngay ở Chấp Sự đường ghi chép tuần tra của sư huynh dạo gần đây.

Lần đầu tiên nàng xa Hạ Văn Triều lâu như vậy, còn được tận mắt chứng kiến Tán tiên và cao thủ Đại thừa kì đại đánh nhau ở Vạn lí Băng Nguyên mà vẫn may mắn sống sót, đương nhiên nhớ sư huynh cực kì, muốn xem trong thời gian nàng không ở, sư huynh luôn làm gì.

Ghi chép ở Chấp Sự đường là công khai, ai cũng được xem. Bách Lí Khinh Miểu đầu tiên là vui vẻ vì sư huynh tấn chức Nguyên Anh Kì, ai ngờ càng xem càng thấy không ổn. Cứ hai ngày Hạ Văn Triều lại xuống núi một lần, thế này thì thường xuyên quá rồi.

Trước kia Bách Lí Khinh Miểu dính lấy Hạ Văn Triều, lần nào gã xuống núi cũng phải đi theo, đương nhiên biết tần suất một tháng một lần xuống núi của gã.

Đúng lúc này Diêu sư huynh tới Chấp Sự đường lĩnh dược liệu của Dược Các, thấy Bách Lí Khinh Miểu đọc ngọc giản kí lục của Chấp Sự đường đến ngơ ngác liền đến chúc mừng sư muội, chúc mừng nàng tấn chức Kim Đan kì.

“Diêu sư huynh.” Bách Lí Khinh Miểu hỏi, “Huynh có thấy đại sư huynh đâu không? Ta xem lịch đổi ca, hôm nay đến lượt huynh ấy tuần sơn, sao lại không thấy đâu?”

“Chắc là xuống núi? Huynh ấy gần đây hay xuống núi lắm, còn mua cho Thư cô nương một căn nhà, chắc là trong lòng hổ thẹn rồi.”

Diêu Văn Đan không phải một người giữ được bí mật, thuận miệng nói ra xong hối hận không thôi, hận tại sao mình lại có miệng.

Ngọc giản trong tay Bách Lí Khinh Miểu rơi xuống đất:

“Huynh nói sao, đại sư huynh mua cho Thư cô nương một căn nhà?”

Đúng lúc này Hạ Văn Triều chạy về đến môn phái, nghe được câu nói ngậm nước mắt của Bách Lí Khinh Miểu, trước mắt tối sầm, ôm lấy Bách Lí Khinh Miểu, thâm tình nói:

“Sư muội, cuối cùng muội đã về rồi. Mấy ngày nay ta luôn lo lắng cho muội, nhớ muội thật nhiều.”

Diêu Văn Đan biết mình nói hớ, cắm đầu chạy, để Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu hai người tự giải quyết vấn đề.

Sau khi Bách Lí Khinh Miểu chất vấn Hạ Văn Triều, trực tiếp lao xuống núi, chạy về trấn nhỏ tìm Thư Diễm Diễm, muốn tra hỏi xem nàng ta và Hạ Văn Triều có quan hệ gì, Hạ Văn Triều theo sát sau.

Sau khi nàng xuống núi rời khỏi trận pháp hộ sơn, đám người Thư Diễm Diễm lập tức cảm nhận được hướng đi của Bách Lí Khinh Miểu. Hữu hộ pháp nói ngay:

“Tôn chủ, thuộc hạ phải làm gì bây giờ?”

Văn Nhân Ách nói: “Trước Chính Ma Đại chiến đừng làm lộ thân phận là được, còn lại tuỳ ngươi.”

“Thế thì tốt quá!” Thư Diễm Diễm vỗ tay, “Ta chịu đựng đủ rồi, ta phải rời khỏi đây, ta nhớ những thuộc hạ ngoan ngoãn đó của mình lắm hu hu hu…”

Nói chuyện là thế mà nàng rơi lệ thật luôn. Ông trời chứng giám từ sau khi nàng nhập đạo đến giờ lần đầu tiên ăn nằm với một gã đàn ông lâu như vậy. Lôi linh căn và sức mạnh cổ thần bí kia nàng đã thu đủ rồi, tấn cấp Cảnh hư cấp 9, sớm đã chán ngấy, ghét cay ghét đắng Hạ Văn Triều. Nếu không phải làm tình báo, còn lâu mới tự mình uất ức như thế.

Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang nhìn nhau, rời khỏi gian phòng này, thi triền pháp quyết nấp ở phòng bên cạnh, âm thầm đón xem tình thế phát triển.

Văn Nhân Ách muốn xem xem sau khi Bách Lí Khinh Miểu biết được hành vi của Hạ Văn Triều sẽ lựa chọn thế nào.

Gian phòng còn lại trong toà nhà của Thư Diễm Diễm là phòng của người ở. Thư Diễm Diễm không thuê người ở nên vẫn để trống, chỉ có một cái giường nhỏ. Văn Nhân Ách ngồi ở mép giường rồi, Ân Hàn Giang không thể nào đứng sau lưng tôn chủ nữa liền đứng bên cạnh hắn. Văn Nhân Ách kéo y một cái:

“Ngồi đây.”

Ân Hàn Giang được yêu mà sợ, sóng vai ngồi cùng tôn chủ trên một chiếc giường nhỏ, yết hầu di chuyển, rũ mắt nhìn xuống, không dám để ý tới khoảng cách chỉ có nửa tấc bả vai giữa hai người họ nữa.

Hai người đợi một lúc mà Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu vẫn chưa tới, chắc đang tranh chấp giữa đường. Văn Nhân Ách thấy Ân Hàn Giang ngồi bên cạnh hơi động môi, dường như muốn nói liền bảo:

“Có chuyện thì thưa.”

Ân Hàn Giang nghe tôn chủ nói thế, không dám giấu diếm, do dự hỏi:

“Tôn chủ, sát lộ đạo rõ ràng là lấy giết chóc ngăn giết chóc, bảo vệ thiên hạ. Vì sao lại phải khơi mào đại chiến, làm hại thương sinh chứ?”

Y không phải người tốt gì. Nghe kế hoạch Thư Diễm Diễm nói làm sao làm thịt đám đệ tử chính đạo kia cũng không thấy có gì không ổn. Tôn chủ muốn y làm gì, y cũng không có ý kiến.

Chỉ là sâu trong thâm tâm vẫn có một chút nghi hoặc, không rõ tại sao Tôn chủ làm thế. Đã sớm biết Chính Ma Đại chiến sẽ xảy ra, không phải nên nghĩ cách ngăn chặn trước sao? Đây không phải phong cách của tôn chủ.

Nếu là ngày thường Ân Hàn Giang sẽ không đặt câu hỏi, nhưng bây giờ Tôn chủ bảo thế, thân phận y lại có chút thay đổi nữa, Phá Quân không nên nghi ngờ Thất Sát, Ân Hàn Giang quyết định báo cáo đúng sự thật, mong tôn chủ giải đáp thắc mắc.

Nghe vấn đề của y, Văn Nhân Ách không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Ân hộ pháp, ngươi cho rằng tu giả là gì?”

Ân Hàn Giang nghĩ ngợi rồi đáp: “Cao nhân ạ?”

Y chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này, chỉ biết bình thường bá tính sẽ xưng với những người tu chân hay tới lui là “Tiên trưởng”. Nhóm người Tu chân cũng tự cho mình là cao quý, tách biệt giữa thế tục và Tu chân giới. Thật ra rõ ràng là chỉ có một giới mà thôi.

“Sai rồi.” Trong mắt Văn Nhân Ách không có chút cảm tình nào, “Ngươi cũng được, ta cũng thế, ngàn ngàn vạn vạn tu giả chính đạo ma đạo cũng vậy, chúng ta cùng lắm chỉ là một đám ăn trộm thiên địa sinh cơ thôi.”

Ân Hàn Giang chưa bao giờ nghĩ Văn Nhân Ách đánh giá người tu chân như thế.

“Ngươi nhìn vị trí của Thượng Thanh phái mà xem.”, Văn Nhân Ách chỉ về phương xa có một vách núi, “Linh khí sung túc như thế, ngàn vạn năm qua lại không có bất kì một thiên tai nào, linh sơn có thể sinh ra bao nhiêu sinh linh? Nếu là nhân tộc sinh sống ở đây, ngàn năm sau sẽ sinh ra đến hơn trăm vạn người thường. Mà đệ tử từ Kim Đan kì trở lên của Thượng Thanh Phái chỉ có không đến trăm người.”

“Đại đạo vô tình, sẽ không quan tâm đến sống chết của người thường.” Ân Hàn Giang mím môi, nhớ tới thôn làng bị tàn sát, lần đầu tiên nói ra cái nhìn của mình về Thiên đạo.

“Đúng rồi, nhưng thiên đạo cũng không thích những tu giả thích trộm thiên cơ này. Nếu người tu chân trên đời này không tự tiêu hao, cả nhà cùng chăm chỉ bế quan tu luyện, không xía mũi vào chuyện của nhau, mấy vạn năm sau, chắc linh khí trong thiên địa sẽ chẳng còn lại chút gì. Nhân giới đến một ngọn cỏ cũng không có, cũng chẳng thêm sinh linh nào được sinh ra.” Văn Nhân Ách nói.

Đại chiến Chính Ma không phải để chính đạo trừ ma, cũng không phải để Ma đạo tàn sát chính dẫn đến thiên hạ đại loạn mà là phát sinh dựa trên một lần hạo kiếp Thiên đạo hạ xuống có tính toán đo lường kĩ càng. Nếu không bỏ sức người sức của ra đánh nhau một lúc, người tu chân nhiều như vậy sớm muộn Thiên đạo cũng phải huyết tẩy. Lúc đó, người tu chân không có, người thường cũng không còn.

Trộm trời, lừa trời, đoạt trời, đây mới là bản tính của người tu chân. Bọn họ tìm một kẽ hở cầu sinh dưới sự truy tìm cân bằng của Thiên đạo.

“Trận chiến này, bất luận bản tôn sống hay chết, linh khí trong thiên hạ cũng vẫn còn. Nếu bản tôn thân tử đạo tiêu, nơi táng xác ấy, trăm năm sau sẽ lại sinh ra vô số sự sống.” Văn Nhân Ách nói. Vẻ mặt hắn bình thản, như không để ý chuyện sinh tử.

Ân Hàn Giang lại đau xót trong lòng, nắm chặt Ma Kiếm nói:

“Thuộc hạ sẽ không để Tôn chủ chết.”

“Bản tôn biết.”

Ân Hàn Giang trong truyện, dùng sinh mệnh để chứng minh sự trung thành của y với Văn Nhân Ách.

Văn Nhân Ách vỗ nhẹ mu bàn tay y, hiếm khi dịu giọng nói:

“Nếu bản tôn mất, ngươi hãy đi cùng ta nhé.”

Đừng giống như trong sách, vì một mệnh lệnh của Ma Tôn mà sống kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Ân Hàn Giang nghe Văn Nhân Ách nói thế, ngoài ý muốn lộ ra vẻ thanh thản, trịnh trọng nói:

“Đa tạ Tôn chủ.”

***

Tác giả nói:

Lời âu yếm của Ma Tôn: Em cùng ta đi chết nhé.

Ân Hàn Giang: Tôn chủ thật tốt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN