Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 18: Thanh Tuyết trưởng lão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 18: Thanh Tuyết trưởng lão


Do cực kì ít người tu thành Huyết tu, nên đã trở thành tâm pháp thất truyền, Tu chân giới hiếm người biết về thuật Trảm Huyết. Nhưng Ân Hàn Giang đi theo Văn Nhân Ách đã nhiều năm, lúc Văn Nhân Ách có được tâm pháp Huyết tu, y cũng có mặt nên có chút hiểu biết.

Trước không đề cập đến sự đau đớn chia nhỏ thần hồn khi Trảm Huyết, cũng không đề cập đến việc Huyết tu luyện thành khó khăn đến như thế nào, chỉ nói Tu chân giới vạn năm trước huyết tu duy nhất luyện thành kia, cuối cùng điên cuồng hoá ma, bị cả chính đạo ma đạo liên thủ treo cổ.

Ma này còn kém cả Ma đạo, Tu chân giới phân giữa Chính đạo và Ma đạo là “Ma” trong tâm ma.

Nếu coi thiên địa như một vị phụ huynh, thì tu giả chính là con trẻ. Thái độ của Chính đạo với Thiên Đạo là nũng nịu, lừa gạt một ít linh khí từ tay người lớn. Bọn họ dùng những tâm pháp kết nối với thiên địa để tu luyện, giả như hoá thân Thiên địa, dung nhập bên trong, linh khí thiên địa cho rằng tu sĩ Chính đạo và bản thân là đồng loại mới cho Tu sĩ Chính đạo hấp thu. Chính đạo tu sĩ chú ý thuận theo thiên mệnh, hành thiện tích đức, còn cần tâm như thiên địa. Muốn gạt Thiên đạo, trước lừa bản thân, đi trên con đường gạt trời.

Tu sĩ Ma đạo thì lại là hùng hài tử mẹ đánh, bà mắng, bọn họ chủ động lựa chọn chiếm đoạt linh khí Thiên địa, tâm pháp tham lam mà nhanh chóng, đi trên con đường đoạt trời.

Chính đạo từ trước đến nay luôn khinh thường việc làm của Ma đạo, không đơn thuần chỉ vì lý luận tu luyện bất đồng, càng là do đoạt so với xin được nhanh hơn nhiều. Chính đạo tu sĩ bỏ sức thật nhiều, thật vất vả mới dỗ được một ít linh khí từ Thiên đạo, Ma đạo lại rất trực tiếp cướp một đống của cải từ Thiên đạo.

Nếu có một tu sĩ Chính đạo và một tu sĩ Ma đạo tu luyện trên cùng một đạo tràng linh khí đầy đủ, hơn chín phần linh khí đều sẽ bị Ma tu hấp thu, Chính đạo chỉ có thể lấy được một ít đồ thừa.

Mâu thuẫn giữa Ma đạo với Chính đạo cũng nảy ra từ đây. Một gạt một cướp, thật ra chẳng có căn cứ gì để phân cao thấp, sở dĩ Chính đạo quở trách Ma đạo hoàn toàn là do không cướp được.

Tuy nhiên tâm pháp của Chính đạo cũng có chỗ lợi, kết quả của giao tiếp với Thiên địa là độ kiếp sẽ dễ dàng hơn một chút. Thiên đạo cực kì khoan dung với tu sĩ chính đạo, tuỳ tiện mấy tia lôi kiếp đi ngang qua sân khấu là hết phim luôn. Còn Ma đạo, đoạt càng nhiều, khi tao ngộ thiên kiếp lôi kiếp đánh càng tàn nhẫn. Cứ nghe đội ngũ tu sĩ Chính đạo trên Tiên giới bao khủng, Ma đạo thì lại ít ỏi chẳng có mấy, tóm lại đều bị lôi kiếp đánh chết hết rồi.

Mà “Ma” vị huyết tu kia tu thành, không phải “Ma” trong Ma đạo, mà là “Ma” trong Thần Ma, chính là tất cả những năng lượng xấu trong đất trời hội tụ lại.

Tu sĩ tới Độ kiếp kì có thể hấp thu Tiên khí do Tiên giới giáng xuống, trong lúc độ kiếp đồng thời chuyển hoá chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn thành tiên khí, trở thành Thượng tiên chân chính. Huyết tu thì không thể chuyển hoá Tiên khí, hắn có thể hấp thu toàn bộ năng lượng có trong thiên địa, linh khí, tiên khí, thậm chí là hỗn độn khí của Thần giới, chỉ là sau khi tiến vào cơ thể, toàn bộ sẽ hoá thành Huyết sát khí.

Huyết tu không có giới hạn, hắn có thể ở Tu chân giới tu luyện đến công lực của Đại La Kim Tiên. Đồng thời, hắn cũng không thể phi thăng Tiên giới, không có tiên khí, sao mà lên tiên. Chẳng có một giới nào hoan nghênh Huyết tu cả, nếu Văn Nhân Ách can đảm phi thăng Tiên giới, cả trời thần phật sẽ liên thủ diệt trừ hắn.

Ngoài cửa vào Ma giới U Minh Huyết Hải ra, thế gian đã không còn chỗ cho Văn Nhân Ách dung thân.

Một khi thành ma, ma tính cắn nuốt nhân tính, Văn Nhân Ách sẽ biến thành quái vật chỉ biết biến tất cả vật sống xung quanh thành máu rồi hấp thu.

Trong quán rượu, Văn Nhân Ách không ăn những thịt dê thịt bò đó là bởi vì thân hình hắn đã hoá thành sương máu, dung hợp cùng hồn phách, không tách không rời. Rượu là chất lỏng, tiến vào cơ thể huyết vụ còn có thể hấp thu, những vật khác, hoặc là Văn Nhân Ách dùng pháp lực hoá thành máu loãng rồi hấp thu, hoặc là ăn đến đâu rớt ra đến đấy, thân thể hắn không thể lưu trữ đồ ăn. Thậm chí hắn đã không thể dung hợp Thất Sát kích vào cơ thể nữa, dù sao Đan điền Tử Phủ sớm đã không còn.

Hiện tại Văn Nhân Ách chỉ là một đám sương máu ngưng tụ lại thành thân hình, không phải hắn không thể sử dụng độn quang, độn quang Huyết tu là độn quang nhanh nhất trên thế gian, chỉ là sẽ bị Ân Hàn Giang phát hiện.

Từ khi bắt đầu Trảm Huyết, trước mặt Văn Nhân Ách đã là còn đường xả thân thành ma, lại khó như lên trời.

“Tôn thượng!” Ân Hàn Giang dùng sức túm lấy áo Văn Nhân Ách, nghẹn ngào không nói nên lời.

Huyết vụ một lần nữ ngưng tụ thành cánh tay, Văn Nhân Ách kéo Ân Hàn Giang, trở lại phía trên Huyền nhai. Một tay hắn ôm Ân Hàn Giang, vỗ vỗ lưng y, nói nhỏ:

“Đừng đau lòng, không phải Bản tôn vẫn còn sống đây sao, hơn nữa pháp lực cao thâm, Tu chân giới chỉ sợ khó có ai là đối thủ của ta nữa rồi.”

Bây giờ còn sống hay khi đó chết đi vì trọng thương, Văn Nhân Ách lựa chọn sống sót.

Hắn không muốn nói cho Ân Hàn Giang cũng là lo lắng Ân Hàn Giang lòng sinh khúc mắc, cho rằng bản thân quá yếu ớt không cứu được Tôn thượng.

Văn Nhân Ách không nhìn nổi loại tự trách đấy, quá vô vị rồi.

Ân Hàn Giang rất hiểu Văn Nhân Ách, y bám chặt ống tay áo Văn Nhân Ách, thanh âm nghẹn ngào, nhưng cuối cùng không khóc, khống chế thân thể buông lỏng quần áo của Văn Nhân Ách ra. Y trịnh trọng quỳ một gối, kiên định nói với Văn Nhân Ách:

“Tôn thượng nói đúng, người còn sống là người thắng cuộc. Thuộc hạ thề sống chết đi theo Tôn thượng, đường đi U Minh Huyết Hải, xin Tôn thượng đưa thuộc hạ theo cùng.”

“Không tồi, đây mới là đứa trẻ Bản tôn dạy ra.” Văn Nhân Ách vung tay áo, nâng Ân Hàn Giang dậy, “Đi theo thì được, nhưng đừng quỳ nữa, Bản tôn không thích ngươi quỳ mãi.”

“Vâng.” Ân Hàn Giang đáp.

Chớp mắt đau đớn dâng lên trong y lúc này đã rút về, một chút hương vị thiếu niên lộ ra khi ở trấn nhỏ biên thuỳ cũng biến mất. Ân Hàn Giang lại biến trở về gương mặt vô biểu tình kia, trở về làm Tả hộ pháp trong mắt chỉ có Tôn thượng không có suy nghĩ tự thân.

Không phải y không đau đớn, không thương tâm, mà là cưỡng ép đè nén lại, mỗi khi cảm thấy khổ sở lại đeo mặt nạ lên, dường như đã thành thói quen.

Văn Nhân Ách thấy y lại một lần nữa trở nên kiên định chỉ cho rằng Ân Hàn Giang đã học được cách chấp nhận, hắn gợi ý này kia cho Ân Hàn Giang một chút, như vậy cho dù tương lai Văn Nhân Ách có chết đi như định số, Ân Hàn Giang sẽ không phát cuồng rồi.

Việc huyết tu hai người ai cũng không nhắc lại nữa, tiếp tục tục xuống vực tìm kiếm Tiên Linh Huyễn Cảnh. Ai ngờ ngoài va chạm với một đống dơi độc, tìm gần một tháng cũng chưa thấy Tiên Linh Huyễn Cảnh.

Càng kì quặc hơn là Bách Lí Khinh Miểu theo như trong sách cũng nên đến Kim Hải Ngạn Nhai rồi, Văn Nhân Ách đợi mấy ngày, lại chẳng thấy Bách Lí Khinh Miểu có ý tứ gì là chuẩn bị giá lâm.

Sau Chính Ma đại chiến bị thương, Văn Nhân Ách cũng không quá để ý chuyện trong sách nữa, Chính đạo bên kia thế nào cũng không quan tâm luôn. Nhưng cũng có bớt chút thì giờ biết Thư Diễm Diễm móc Nguyên anh của Hạ Văn Triều, phá Tuyệt Linh Trận, sau khi Hạ Văn Triều ngã xuống ở Huyền Uyên tông cũng không biết là còn sống hay đã chết.

Hay là chết thật rồi? Bách Lí Khinh Miểu lòng đau như cắt nên không đi Kim Hải Ngạn Nhai nữa? Khó mà được thế, Văn Nhân Ách thầm nghĩ.

Bách Lí Khinh Miểu có thể thoải mái mà thương tâm, nhưng Phá Nhạc Vẫn Thiết thì không thể không lấy, từ trước đến nay Ân Hàn Giang vẫn luôn là không có đến cả một thanh pháp bảo bản mạng.

“Hình như cơ duyên để Tiên Linh Huyễn Cảnh này mở ra vẫn là nằm trên người Bách Lí Khinh Miểu.” Văn Nhân Ách nói, “Chúng ta cần phải đến Thượng Thanh phái một chuyến rồi.”

Ân Hàn Giang không nói gì, yên lặng đi theo Văn Nhân Ách, cảm tình chậm rãi khôi phục mấy ngày nay dường như đã bị rút cạn.

Y buộc mình tiến vào trạng trái không hỏi không nghĩ, chỉ cần tin tưởng và đi theo Tôn thượng là ổn. Nếu cứ nghĩ ngợi, y sẽ đau lòng, sẽ khiến Tôn thượng phải lộ ra biểu tình không có tiền đồ đầy bất mãn. Tôn thượng hy vọng y trở thành một kiếm tu kiên cường mạnh mẽ có thể tự mình đảm đương một phía, vì thế y không được phép có loại cảm xúc yếu mềm này.

“Ngươi lại ngự kiếm đi, độn quang của Bản tôn tạm thời không thể để người khác thấy.” Văn Nhân Ách nói.

Ân Hàn Giang ngự kiếm phi hành mất một ngày đêm, dừng lại nơi không người ở phụ cận Thượng Thanh phái, hai người không muốn bại lộ thân phận, thay đổi hình dạng một chút, đi vào trấn nhỏ dưới chân núi kia.

Nơi này tuy là nơi người thường sinh sống, nhưng do quá gần Thượng Thanh phái, dễ bị người khác lợi dụng nên Thượng Thanh phái mỗi ngày đều phái đệ tử xuống tuần tra trấn nhỏ.

Trận pháp hộ sơn của Thượng Thanh phái có Tiên khí bảo hộ, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cho dù có mạnh cũng không thể lén vào. Tuy nhiên vì Văn Nhân Ách trở thành Huyết tu, tự nhiên có nhiều biện pháp.

Bọn họ tìm được đệ tử tuần tra, là một tu giả nữ Kim đan kì, mang đội mấy ngoại môn đệ tử Dẫn Khí kì.

Văn Nhân Ách thấp giọng dặn dò Ân Hàn Giang:

“Ân hộ pháp, ngươi chờ ở đây nhé, ta sẽ đi lùa Bách Lí Khinh Miểu xuống núi.”

Thấy Ân Hàn Giang đồng ý, Văn Nhân Ách hoá thành một đạo huyết sắc, nhập vào cơ thể nữ tu dẫn đầu. Nếu có thể lựa chọn, Văn Nhân Ách cũng không muốn bám vào cơ thể con gái. Đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh phái lại chỉ có thể ở bên ngoài trận pháp, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Bách Lí Khinh Miểu, trong những người này, Văn Nhân Ách chỉ có thể bám vào người nữ tu Kim đan kì.

Huyết tu thân hồn là một, có thể không ai hay biết bám vào máu của bất kì người nào. Máu chạy khắp cơ thể sẽ là lá chắn của Văn Nhân Ách, cho dù có tiên nhân ở đây cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.

Bước chân nữ tu dừng khựng lại, che đầu đứng đơ trong chốc lát, ánh mắt vốn ưu thương mềm mại bỗng trở nên sắc bén. Lúc này thần thức của nàng đã hoàn toàn bị Văn Nhân Ách khống chế, hoàn toàn trở thành một người khác.

Văn Nhân Ách muốn giết nữ tu này thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không quá yêu thích việc đi bắt nạt một tiểu bối, chỉ tạm thời áp chế ý thức của nữ tu, làm cô ta hôn mê mà thôi.

“Liễu sư tỷ, tỷ không khoẻ sao?” Các đệ tử đi theo phía sau thấy bước chân nữ tu dừng lại, vội tiến lên dò hỏi.

“Không.” Văn Nhân Ách không hiểu biết tính tình của nữ tu, càng nói ít càng tốt.

Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể dùng thuật soát hồn đọc tất cả ký ức chứa trong thần hồn của đệ tử Thượng Thanh phái này, như thế thì sẽ không để lộ dấu vết. Cũng vì thế mà tu giả bị hắn bám vào sẽ chết chắc luôn. Văn Nhân Ách chỉ định xách Bách Lí Khinh Miểu từ môn phái ra, không cần thiết phát sinh thêm chuyện khác.

Một nữ tu ngoại môn mặc áo choàng xám quan tâm hỏi:

“Liễu sư tỷ, tỷ đang nhớ mong Hạ sư huynh sao? Yên tâm đi, tiên trưởng sư môn lợi hại như vậy, nhất định có biện pháp cứu Hạ sư huynh.”

“Không.” Văn Nhân Ách nói.

Hắn không thể tiếp tục tuần tra, nói thẳng:

“Về núi thôi.”

Mới đi hai bước, Văn Nhân Ách đứng khựng lại, hỏi ngoại môn đệ tử kia:

“Vừa rồi ngươi nói cái gì sư huynh?”

“Hạ sư huynh ạ.” Ngoại môn đệ tử hỏi, “Sư tỷ, sắc mặt của tỷ thoạt nhìn thực sự rất kém, sau khi về sơn môn vẫn là nên đi Chấp Sự Đường lãnh một ít đan dược bình tâm tĩnh khí đi, đừng suy nghĩ quá độ.”

Hạ sư huynh? Thượng Thanh phái còn có người khác họ Hạ sao? Trong “Ngược luyến phong hoa” một số nhân vật không quan trọng lắm sẽ không được đặt tên, đệ tử họ Hạ mà Văn Nhân Ách biết đại khái chỉ có mỗi Hạ Văn Triều.

Ngoài ra, vừa rồi tên ngoại môn đệ tử này gọi hắn là gì? Liễu sư tỷ?

Trong truyện quả thực có một nữ đệ tử Thượng Thanh phái có tên có họ, gọi Liễu Tân Diệp, đúng là người yêu thầm Hạ Văn Triều, khi Hạ Văn Triều bị thương thì “cưỡng ép” gã song tu, trợ giúp Hạ Văn Triều khôi phục sức mạnh, bản thân lại bị cạn kiệt linh căn. Hơn nữa còn là nữ phụ độc ác về sau giả trang Bách Lí Khinh Miểu, bị Ân Hàn Giang luyện thành dầu đốt đèn.

Nghĩ đến việc cô này từng vì… à không đúng, tương lai sẽ trở thành đèn trường minh của mình, mà bây giờ Văn Nhân Ách lại vừa vặn bám trên người cô, nói chung cũng có một tia duyên phận quá vi diệu.

Đây không phải người thích hợp để bám vào, cũng may hắn chỉ muốn tìm Bách Lí Khinh Miểu, bám vào người ai cũng không làm chậm việc. Địa vị của Liễu Tân Diệp ở môn phái rất cao, rất dễ gặp Bách Lí Khinh Miểu, cũng tốt, đi nhanh về nhanh, đỡ mất thời gian ở lại đây.

Văn Nhân Ách còn nhớ rõ trong sách miêu tả Liễu Tân Diệp là, trước mặt Hạ Văn Triều có muôn vàn dịu dàng săn sóc, còn đối với mấy ngoại môn đệ tử thì trở nên vô cùng sắc bén, tính tình trở mặt không quen. Tính cách này thật ra dễ học theo lắm.

Hắn nhăn mặt, quát:

“Chuyện của ta, đến lượt một đệ tử ngoại môn như ngươi đến khoa chân múa tay sao?”

Bình thường Liễu Tân Diệp rất có uy ở ngoại môn, hắn lộ ra tức giận, mấy tên đệ tử không dám nhiều lời nữa, đi theo Văn Nhân Ách trở về sơn môn.

Văn Nhân Ách chỉ xem trong sách qua loa giản lược miêu tả sơn môn Thượng Thanh phái, không quá rõ ràng kết cấu bên trong. Cũng may kiến trúc môn phái luôn chú ý đến tính toán đo lường theo thuật phong thuỷ, suy tính thêm một chút là biết nơi nào đệ tử ngoại môn ở, nơi nào an trí đệ tử nội môn thì tốt, lại là nơi nào mới thích hợp đặt Chấp Sự Đường.

Hắn rất nhanh đưa các đệ tử tìm được Chấp Sự Đường, phỏng theo bút tích của Liễu Tân Diệp dựa trên kết quả tuần tra hôm nay, viết xuống mấy chữ: “Mọi điều bình thường, không có sự lạ.”

Ngoại môn đệ tử dùng pháp quyết ghi chép kĩ nhiệm vụ tuần sơn của mình lên ngọc giản ở Chấp Sự đường là có thể nhận được một phần điểm cống hiến, tích đủ điểm sẽ đổi được linh dược.

Bọn họ đi rồi, Văn Nhân Ách trước tra tên của Bách Lí Khinh Miểu trong sổ sách nhưng trong số đệ tử ra ngoài không có tên của Bách Lí Khinh Miểu, có thể thấy nàng vẫn ở trong môn phái. Đang suy tính chỗ của đệ tử nội môn, định tìm Bách Lí Khinh Miểu ở đó, lại bị một nam tử Kim Đan kì mặt mũi bình thường phổ thông đến khó nhận diện gọi lại:

“Liễu sư muội, không phải muội vẫn luôn quan tâm đến an nguy của đại sư huynh sao? Buổi tối hôm nay đến lượt ta chăm sóc Đại sư huynh, muội đi đi.”

Nói xong còn nháy mắt, ý tứ là “Thấy ta có tinh tế không, để cho muội cơ hội tốt chăm sóc sư huynh gia tăng tình cảm”. Văn Nhân Ách đã đọc thuộc làu “Ngược luyến phong hoa” nên rất quen tai lời nói này, sau đoạn đối thoại ở đây, cốt truyện kế tiếp là Liễu Tân Diệp nhân cơ hội ban đêm chăm sóc Hạ Văn Triều mà uỷ thân, giúp gã khôi phục Nguyên Anh.

“Không đi.” Văn Nhân Ách dứt khoát nói.

Hạ Văn Triều sống hay chết Văn Nhân Ách mặc kệ, mục đích duy nhất của hắn là tìm Bách Lí Khinh Miểu, sau khi đưa Bách Lí Khinh Miểu đi rồi, Liễu Tân Diệp muốn hiến thân thì tự mà tìm cơ hội.

Tên đệ tử đảm đương công cụ hình người dẫn dắt cốt truyện kia bị Văn Nhân Ách quát đến trợn mắt há mồm, nhìn Liễu sư muội tiêu sái xoay người, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Hạ Văn Triều.

“Không đúng, sư muội, không phải muội thích sư huynh sao?” Đệ tử công cụ hỏi.

Lúc này Văn Nhân Ách không thể bại lộ thân phận, chỉ phải quay đầu lại không kiên nhẫn đáp:

“Khi gã là Nguyên Anh kì, Bản tôn… ta đương nhiên sẽ thích; bây giờ gã là một phế nhân, tại sao ta phải lãng phí tình cảm.”

Đệ tử công cụ:…

“Liễu Tân Diệp máu lạnh vô tình” cuối cùng cũng thoát khỏi vị đệ tử đến tên cũng không có này, đi thẳng đến nơi đệ tử nội môn ở tìm Bách Lí Khinh Miểu.

Trong lòng hắn cảm thấy rất lạ một chuyện, Hạ Văn Triều được đệ tử cứu viện ở hậu phương nhặt về môn phái, lần này Bách Lí Khinh Miểu không lãng phí Nhục Linh Chi cứu Văn Nhân Ách, chẳng lẽ không phải là nên đi tìm Nhục Linh Chi cho Hạ Văn Triều hay sao?

Nhưng nàng không đi tìm Nhục Linh Chi vì Hạ Văn Triều, cũng không đi Kim Hải Ngạn Nhai tìm Phá Nhạc Vẫn Thiết vì Hạ Văn Triều, thế nàng ta vẫn luôn ở trong môn phái làm gì?

Ôm nghi vấn như vậy, Văn Nhân Ách chạy tới nơi nội môn đệ tử cư trú tu luyện. Trong nội môn Thượng Thanh phái không được ngự kiếm, hắn chỉ có thể đi bộ sang. Mất hơn nửa ngày mới đến nơi nữ đệ tử Kim Đan kì ở, lại không biết Bách Lí Khinh Miểu ở phòng nào.

Hắn thấy ven đường có một nữ đệ tử mặt mũi bình thường phổ thông đến khó nhận diện, vừa thấy đã biết là người qua đường trong sách, địa vị trong môn phái so ra kém Liễu Tân Diệp, liền kéo người này hỏi ngay:

“Bách Lí Khinh Miểu ở đâu?”

Ngữ khí của hắn không tốt, may mà thái độ của Liễu Tân Diệp trước các đệ tử môn phái bình thường cũng không tốt đẹp gì, nhắc tới Bách Lí Khinh Miểu thì sắc mặt lại càng kém.

Đồng môn người qua đường nói:

“Bách Lí sư muội… à không, nàng là Nguyên Anh kì rồi, nên gọi là Bách Lí sư tỷ, Bách Lí sư tỷ ở Vô Trần Phong, bế quan theo Thanh Tuyết trưởng lão.”

Nguyên Anh kì? Văn Nhân Ách nhíu mày, sao Bách Lí Khinh Miểu đã đạt Nguyên Anh kì rồi? Không đúng với cốt truyện. Thanh Tuyết trưởng lão ở đâu ra, hắn hoàn toàn chưa nhìn thấy trong sách lần nào.

Đợi đồng môn người qua đường chạy đi, Văn Nhân Ách tìm chỗ không người, từ tay áo càn khôn do cao thủ Đại thừa kì chế tạo lấy ra “Ngược luyến phong hoa”, muốn xác nhận lại đoạn nội dung Bách Lí Khinh Miểu tấn chức Nguyên Anh kì, mở ra trang lót lại thấy chữ viết trên mặt đã thay đổi: “Đã sửa lại một phần bug cốt truyện, tiếp tục cố gắng.”

Văn Nhân Ách đã mười một năm chưa từng mở sách ra, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng nội dung trong sách còn có thể thay đổi. Hắn vội mở sách ra đọc kĩ cốt truyện, tìm chỗ bị thay đổi.

“Ngược luyến phong hoa” vẫn được triển khai từ thị giác của Bách Lí Khinh Miểu như trước, từ Vạn Lí Băng Nguyên liền bắt đầu xảy ra thay đổi, giống y như tình huống hiện thực mà Văn Nhân Ách biết. Hắn đọc thẳng đến sau Chính Ma đại chiến, thấy Bách Lí Khinh Miểu nhặt được một người toàn xương trắng áo đen.

Văn Nhân Ách:…

Người áo đen sau khi được cứu sống là một cô gái tính cách bá đạo, còn là Tán tiên, nàng theo Bách Lí Khinh Miểu đến Thượng Thanh phái. Trưởng môn Thượng Thanh phái giống như trong nguyên tác, bị Văn Nhân Ách đánh trọng thương hôn mê, mấy Tán tiên chết sạch rồi, đúng lúc cần kíp cao thủ toạ trấn. Bọn họ rất nhanh chóng tiếp nhận nhân sĩ Tán tiên người đầy tiên khí vừa nhìn đã biết không phải người của Ma đạo kia. Vị Tán tiên đó cải tên là Thanh Tuyết trưởng lão.

Bách Lí Khinh Miểu sắp xếp xong Thanh Tuyết trưởng lão liền đi thăm sư huynh, thấy Hạ Văn Triều Nguyên Anh bị Ma tu độc ác rút mất, tức khắc quên luôn nguyên nhân trước kia mình giận dỗi sư huynh, ôm sư huynh khóc váng lên. Hạ Văn Triều chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người trong lòng mình, tâm như tro tàn hỏi:

“Sư muội, khi ta bị thương, chỉ mong được gặp muội một lần cuối, lúc đó muội đã ở đâu?”

Bách Lí Khinh Miểu khóc đến thở hổn hển, vừa muốn tự trách liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phía sau nàng:

“Nó đi tìm Nhục Linh Chi cứu ta, làm sao? Vấn đề gì?”

Thanh Tuyết trưởng lão vô tình quét mắt nhìn Hạ Văn Triều:

“Đúng là Nhục Linh Chi có thể trị liệu thương thế của ngươi, nhưng một Tán tiên và một đệ tử Nguyên Anh đã bị phế, ai cũng nghĩ ra cứu người nào mới tốt, lợi ích ngươi mang lại cho Thượng Thanh phái có thể vượt qua ta không? Ngươi lấy đâu ra mặt mũi bảo Bách Lí Khinh Miểu cứu ngươi vậy?”

Hạ Văn Triều tức giận đến hộc máu mồm, cầm tay sư muội khó khăn nói:

“Sư muội, ta, ta chưa bao giờ nói những lời như vậy.”

“Hu hu hu, ta biết mà.” Bách Lí Khinh Miểu muốn ôm Hạ Văn Triều, lại bị Thanh Tuyết trưởng lão một tay xách ngược lên.

“Loại thực lực như ngươi, muốn cứu người cũng phải lượng sức mình có khả năng hay không.”

Thanh Tuyết trưởng lão nói, “Mau chạy đến đây bái ta làm thầy, tu vi cao rồi hãy mơ mộng cứu người tiếp.”

“Nhưng, nhưng ta đã có sư phụ rồi.” Bách Lí Khinh Miểu khó xử nói.

Thanh Tuyết trưởng lão:

“Đấy không phải vấn đề, ta thu sư phụ ngươi thành đệ tử kí danh là được rồi. Làm sư phụ hay sư tổ ta cũng không ngại đâu.”

Bách Lí Khinh Miểu:…

Văn Nhân Ách:…

***

Tác giả nói:

Hạ Văn Triều: Còn ta thì sao? Ai tới cứu ta? QAQ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN