Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 23: Tín vật Huyền Uyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 23: Tín vật Huyền Uyên


Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang ngỡ ngàng nhìn cung điện và đình viện biến thành sơn động tối om, Ân Hàn Giang bản năng hoành kiếm che trước người Tôn chủ.

Bách Lí Khinh Miểu hoàn toàn không biết gì cả thu hồi Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng quấn quanh mình, nhìn một vòng rồi hỏi:

“Hai vị tiền bối, Thanh Tuyết sư phụ đâu rồi ạ? Ái ái..!”

Vừa dứt lời, nàng cảm thấy mắt cá chân chợt lạnh, nhảy dựng lên, còn thuận tay đốt một đạo phù minh quang, mượn ánh sáng của phù chú thấy dưới chân bò đầy mãng xà, con nhỏ nhất thân cũng to bằng miệng chén, con lớn nhất đường kính cỡ phải một mét.

Sơn động rất rộng lớn, thoảng còn có gió thổi qua, đàn mãng xà này quấn quít bên nhau, phủ đầy mặt đất.

Văn Nhân Ách đè lại tay sắp thi triển kiếm quyết của Ân Hàn Giang, bình tĩnh nói:

“Đừng động, ta cảm thấy… mục đích của chúng không phải đả thương người.”

“A! Ta sợ rắn!” Pháp lực của Bách Lí Khinh Miểu bị áp chế, bay không nổi, nàng liên tục lùi lại, sắp khóc tới nơi.

Trong sách Văn Nhân Ách thấy bốn phía có nhiều rắn như vậy lập tức giết sạch đám rắn ấy, mùi máu tươi dẫn đến càng nhiều yêu thú, hai người vô cùng chật vật.

Giờ phút này tận mắt chứng kiến cảnh vật xung quanh từ tiên cảnh lộng lẫy biến thành hiểm cảnh, thật ra Văn Nhân Ách lại không vội công kích nữa. Hắn nói với Bách Lí Khinh Miểu:

“Ngươi đừng quá hoảng sợ, chọn mảnh đất trống đứng vững đi, mấy con rắn này có lẽ sẽ không thương tổn ngươi, tấn công chúng thì sẽ khác đó.”

Bách Lí Khinh Miểu rất nghe lời, chịu đựng sợ hãi hai chân tìm đất trống bước, nàng vừa chạm đất, con rắn to nhất kia liền bò về phía nàng. Bách Lí Khinh Miểu rất muốn gào lên đánh nó, nhưng nghĩ đến Văn Nhân Ách nói, kiên cường kiềm chế bản thân. Sau khi nàng không kích động nữa, rõ ràng nhìn thấy con mãng xà kia ngẩng đầu, cọ cọ đùi nàng như con chó, cái đuôi nhọn hoắt còn vẫy vẫy.

Bách Lí Khinh Miểu:…

“Chuyện, chuyện gì vậy?” Vẻ mặt nàng sợ hãi, lưng dán lên vách đá phía sau, người run bần bật.

Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đứng đối diện Bách Lí Khinh Miểu, tinh tường nhìn thấy vách đá lạnh băng sau lưng nàng có một đôi mắt to đùng, đồng tử vàng choé mở ra, tròng mắt xoay chuyển, sau khi nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu, con mắt kia híp híp, như đang cười vậy.

Văn Nhân Ách:…

Ân Hàn Giang:…

Bọn họ bình tĩnh và không chủ động tấn công yêu thú, sâu sắc cảm nhận được con quái vật kia rất mến Bách Lí Khinh Miểu.

“Trước khi ngươi tiến vào ảo cảnh, có từng tưởng tượng Tiên Linh Huyễn Cảnh có bộ dáng như thế nào không?” Văn Nhân Ách hỏi.

“Có ảo tưởng một tí.” Lưng Bách Lí Khinh Miểu dán vào vách tường, hoàn toàn không biết con mắt trên đỉnh đầu kia đang có xu hướng di chuyển xuống dưới, “Tiên Cảnh sao, hẳn là một cung điện huy hoàng tráng lệ, trong cung điện bày biện toàn là bảo vật, Phá Nhạc Vẫn Thiết mà tiền bối muốn có khi đặt ngay trên bàn ấy chứ! Ngoài cung điện có lẽ còn có cả đình viện, những con vật không chớp mắt đứng trong đình viện đều là thần thú trong truyền thuyết, Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ Chu Tước gì đó… A, sao mọi người lại nhìn ta như thế?”

Ngay cả Ân Hàn Giang một người trong mắt chỉ có Tôn thượng, gặp được Bách Lí Khinh Miểu cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kì quặc.

Tiên cảnh trong ảo tưởng của Bách Lí Khinh Miểu, đúng là tình hình sau khi bọn họ tiến vào nhìn thấy, nhưng tiên cảnh này chỉ xuất hiện sau khi Bách Lí Khinh Miểu hôn mê thôi. Sau khi nàng tỉnh dậy, những gì muốn thấy hoàn toàn biến mất, bốn phía biến thành hình ảnh kinh người này, nhưng những yêu thú đó vẫn là quý mến Bách Lí Khinh Miểu, chỉ cần không tổn thương chúng, những yêu thú đó chỉ một lòng muốn gần gũi với Bách Lí Khinh Miểu.

“Tiên Linh Huyễn Cảnh sao? Ảo cảnh…” Văn Nhân Ách lẩm bẩm nói, “Vậy nếu trong tiên cảnh có tiên dược có thể cứu được sư huynh ngươi, nó sẽ trông như thế nào?”

“Chắc là đoá hoa sen nở rộ dưới con sông nhỏ ngoài đình viện, Thất Thải Bích Liên Tâm, nó chính là thuốc trị được thương của sư huynh… Tiên bối ơi, sao ta cứ cảm thấy vách đá ở sau lưng động đậy?” Bách Lí Khinh Miểu rờn rợn nói.

Đại khái nó giống con rắn kia, muốn dùng đầu dụi dụi ngươi, chỉ là cái đầu hơi lớn chút. Văn Nhân Ách thầm nói trong lòng.

“Nếu Tiên Linh Huyễn Cảnh có cửa ra, sẽ nằm ở đâu?” Văn Nhân Ách lại hỏi.

“Ảo cảnh trong tưởng tượng của ta sương trắng lượn lờ, dù sao cũng là một góc Tiên giới, tất nhiên có trận pháp bảo hộ, không cho chúng ta tiến vào Tiên cảnh. Cửa sau của cung điện sương trắng tương đối loãng, đi vào thật ra chính là thông đạo quay lại bờ Kim Hải. Tiền bối, tất cả chỉ là tưởng tượng của Bách Lí thôi, hỏi, hỏi như vậy có ích sao? Hình như ta bị cái gì liếm, trên vách đá rốt cuộc là có cái gì thế!?”

Cũng không có gì, chỉ là vách đá nàng dựa vào phía sau có một cái lưỡi, hơi dính chút thôi.

“Bách Lí Khinh Miểu, ngươi tự đánh ngất mình đi.” Văn Nhân Ách quyết đoán nói, “Ta đảm bảo sau khi ngươi mở mắt lần nữa, là có thể quay lại bờ Kim Hải, nhìn thấy Thanh Tuyết trưởng lão của ngươi.”

“Thật thế ạ?” Đầu tiên Bách Lí Khinh Miểu nghi ngờ một chút, xong nghĩ nghĩ nói, “Ta yếu như vậy, cho dù không ngất xỉu cũng chẳng giúp ích được hai vị tiền bối, ta đây ngất thì ngất!”

Dứt lời nàng ngừng thở ngưng tức, phong bế ngũ cảm, thần thức chui vào đan điền ngủ say, vừa mất ý thức liền ngã xuống.

Mà trong nháy mắt Bách Lí Khinh Miểu ngất xỉu, bốn phía lại biến thành bộ dáng nàng tưởng tượng.

“Tôn thượng, chẳng lẽ Tiên Linh Huyễn Cảnh là do Bách Lí Khinh Miểu tưởng tượng ra sao?” Ân Hàn Giang vác Bách Lí Khinh Miểu trên vai, kinh ngạc hỏi, “Rốt cuộc sơn động là thật, hay đình viện mới là thật? Hay cả hai đều không có thật?”

“Còn có một khả năng, cả hai đều là thật.” Lúc này Văn Nhân Ách lớn mật đi ra đình viện, hái đoá hoa sen vừa nãy làm gì có lại đột nhiên xuất hiện giữa dòng sông, lấy đi Thất Thải Bích Liên Tâm.

Bốn con thần thú không chớp mắt hoàn toàn không ngăn cản Văn Nhân Ách, chỉ lo tự chơi đùa.

“Đồ cần chúng ta đều lấy được rồi, đi thôi.” Văn Nhân Ách nói với Ân Hàn Giang, “Đi cửa sau cung điện mà nàng nói.”

Hai người đi qua cửa sau, quả nhiên sương trắng ở đây loãng hơn chỗ khác một chút, dường như có thể tiến vào.

Ân Hàn Giang giành trước muốn tiến vào sương trắng, muốn dò đường cho Tôn thượng, bị Văn Nhân Ách kéo tay.

“Chúng ta lưng dựa lưng, đi cạnh nhau, cùng nâng Bách Lí Khinh Miểu.” Văn Nhân Ách nói.

“Vâng.” Ân Hàn Giang đáp.

Hai người lưng dán lưng, một bên vai khiêng Bách Lí Khinh Miểu, bên sườn kia cầm tay nhau, cẩn thận đi vào sương trắng.

Bọn họ cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, bên trong sương trắng dường như không có khái niệm về không gian và thời gian, chỉ là trong tích tắc bỗng nhiên ngửi thấy mùi gió biển tanh mặn, hướng theo hướng gió chạy nhanh mấy bước, sương trắng trước mặt tan dần đi, bọn họ đứng trên vách núi, trước mặt là biển rộng toả ánh kim.

Cuối cùng trong tầm mắt cũng xuất hiện một sắc màu không phải trắng toát, Ân Hàn Giang buông Bách Lí Khinh Miểu, quay người nhìn gương mặt quen thuộc của Tôn thượng, lúc này mới thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.

“Hình như Ân hộ pháp hơi quá hồi hộp?”

Văn Nhân Ách không biết một chớp mắt vừa rồi nhìn thấy mình Ân Hàn Giang mới thả lỏng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Ân Hàn Giang không màng hình tượng như vậy, nên cùng y ngồi xuống miệng huyền nhai, nghiêng mặt hỏi.

Ân Hàn Giang nói: “Ta lo lắng trong Tiên Linh Huyễn Cảnh, không chỉ có suy nghĩ của Bách Lí Khinh Miểu mới trở thành sợ thật, suy nghĩ của ta cũng thế, là thuộc hạ lo lắng qua mức rồi.”

“Ân hộ pháp nghĩ gì vậy?” Văn Nhân Ách hỏi.

Ân Hàn Giang cúi đầu không nói gì, suốt một đường đi y và Văn Nhân Ách dựa lưng vào nhau, chỉ có thể chạm vào đầu ngón tay lạnh băng của Tôn thượng, không giống người sống. Ân Hàn Giang vô cùng sợ hãi sau khi trở lại hiện thực, y vừa quay đầu lại chỉ thấy một thi thể.

Khi còn bé Ân Hàn Giang từng tỉnh dậy giữa bãi tha ma, năm ấy y mới năm tuổi hốt hoảng vùng vẫy tìm cha mẹ. Chân y bị chặt gãy không đi được, trên người bị xác chết đè, quờ quạng mãi mới phát hiện xác chết đè trên người mình mặc quần áo có mụn vá quen thuộc, là quần áo của mẹ. Lúc đó y chưa có khái niệm rõ ràng về sống chết, chỉ biết đã tìm được người thân, khóc lóc ôm lấy thi thể, không màng đến đau đớn trên người, lật thi thể lại, chỉ thấy một gương mặt đã phân huỷ sinh dòi.

Nghĩ đến đây, Ân Hàn Giang đột nhiên tỉnh lại từ hồi ức. Y cảm thấy bản thân thật buồn cười, đã trăm năm qua đi, người thường cũng đã nên xuống mồ rồi, y lại còn ôm ấp mãi kí ức năm tuổi.

Tôn thượng… Tôn thượng tuyệt đối sẽ không biến thành thi thể, Văn Nhân Ách là người mạnh nhất Tu chân giới, không ai có thể làm hại hắn.

Văn Nhân Ách túm tay Ân Hàn Giang, thấy lòng bàn tay y toát mồ hôi lạnh. Tu giả khác phàm nhân, từ lâu không ăn ngũ cốc, không nhập luân hồi, trừ khi bị kinh hách cực kì đáng sợ mới có thể doạ đến toát mồ hôi lạnh. Ân Hàn Giang không chịu nói, Văn Nhân Ách không đoán được suy nghĩ của y, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Ân Hàn Giang cuối truyện nhập ma cũng không phải chưa từng có dấu hiệu gì.

Mấy ngày nay, lực chú ý bắt đầu chuyền đến trên người Ân Hàn Giang nhiều hơn, dần dần phát hiện ra trong lòng Tả hộ pháp có một khoảng trống bí ẩn dường như không thể lấp đầy, khúc mắc không cởi bỏ được, Ân Hàn Giang vĩnh viễn không có khả năng tấn chức Đại thừa kì.

“Xem ra sau này khi rảnh rỗi, Bản tôn phải cùng Ân hộ pháp lấy rượu ngôn hoan, rãi bày tâm sự rồi.” Văn Nhân Ách nói, “Đến lúc đó Ân hộ pháp sẽ bày tỏ suy nghĩ của mình cho Bản tôn, nhé?”

Trên mặt Ân Hàn Giang thế nhưng lại lộ ra một chút bối rối, y không muốn Tôn thượng biết mình nghĩ gì.

Văn Nhân Ách có thể ra lệnh cho Ân Hàn Giang bắt buộc phải nói thật, nhưng hắn không cưỡng ép Ân hộ pháp, mà nói:

“Nếu vậy, thời gian sẽ do Ân hộ pháp quyết định, lúc nào ngươi muốn nói, Bản tôn lúc đó phụng bồi.”

Trong lúc nói chuyện, một người bò từ dưới biển lên, đúng là Cừu Tùng Tuyết.

Trong Kim Hải không thể dùng chân nguyên, nàng bơi mãi mới quay lại được, còn phải bò lên vách nhai.

Thấy tay Cừu Tùng Tuyết còn chưa mọc lại thịt, Văn Nhân Ách hỏi: “Chúng ta đi vào bao lâu rồi?”

“Chưa đến một canh giờ.” Cừu Tùng Tuyết nói, “Tôn thượng vào ảo cảnh có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Văn Nhân Ách đương nhiên sẽ không nói với Cừu Tùng Tuyết, hắn lay tỉnh Bách Lí Khinh Miểu vẫn luôn ngất xỉu, đặt Thất Thải Bích Liên Tâm và Phá Nhạc Vẫn Thiết trước mặt Bách Lí Khinh Miểu nói:

“Ta vốn tưởng rằng Phá Nhạc Vẫn Thiết là cơ duyên của ta, bây giờ xem ra, là ta bắt buộc phải làm vậy thì đúng hơn. Hai đồ vật này đều là của ngươi, xử trí thế nào do ngươi quyết định.”

“Sao có thể đều là của ta được?” Bách Lí Khinh Miểu xua tay nói, “Ta chẳng làm được gì cả, còn toàn kéo chân mọi người, tiền bối không trách vãn bối đã là tốt lắm rồi. Phá Nhạc Vẫn Thiết đương nhiên thuộc về tiền bối, còn Thất Thải Bích Liên Tâm… có thể coi như cho vãn bối mượn không? Sau này vãn bối nhất định trả lại.”

“Nói ngược.” Văn Nhân Ách cầm lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết nói, “Vậy xem như Bản tôn mượn.”

“Bản tôn?” Bách Lí Khinh Miểu căng căng da đầu.

Văn Nhân Ách lấy ra tín vật của Tông chủ Huyền Uyên tông như trong truyện nói:

“Đây là tín vật của Bản tôn, sau này nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể dùng nó đổi lấy Bản tôn thoả mãn một điều kiện của ngươi, bất kể là điều kiện gì cũng được.”

Bách Lí Khinh Miểu hai tay nhận lấy một phù truyền tin nhìn như hổ phù, không khỏi hỏi:

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối là gì ạ?”

“Bản tôn Văn Nhân Ách.”

Nghe thấy hắn nói, Bách Lí Khinh Miểu sợ đến mức rớt luôn tín vật trên tay, lắp bắp tìm cứu viện, nói với Cừu Tùng Tuyết:

“Thanh Tuyết sư phụ, tiền, tiền bối là Ma tông, tông chủ!”

“Kích động cái gì?” Cừu Tùng Tuyết nói, “Dù sao ngươi cộng thêm cả ta lên cũng không đánh lại hắn, chuyện trừ ma vệ đạo nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.”

Nàng bình tĩnh thế nhưng làm Bách Lí Khinh Miểu cũng bình tĩnh lại, nếu Văn Nhân Ách muốn giết nàng quả thật dễ như trở bàn tay.

“Văn Nhân Tông chủ, tín vật này ta không thể nhận.” Bách Lí Khinh sửa xưng hô, lắc đầu nói, “Chính Ma bất lưỡng lập, trong Chính Ma đại chiến hai bên tử thương thảm trọng, chưởng môn sư bá của ta bị người đả thương, đến nay vẫn còn hôn mê. Sư huynh của ta cũng bị người trong Ma đạo huỷ mất Nguyên anh, Văn Nhân Tông chủ nhiều lần tương trợ, phần ân tình này Bách Lí không dám quên. Sau này nếu không phạm vào thiên lí chính nghĩa, Bách Lí chắc chắn sẽ báo đáp Tông chủ. Nhưng từ nay về sau, ta không thể liên lạc với tiền bối nữa, càng không thể giữ tín vật của người.”

Bách Lí Khinh Miểu hướng Văn Nhân Ách hành một lễ từ biệt, dâng tín vật trên tay lên, trịnh trọng trả lại tín vật.

“Trước đừng trả lại vội, ngươi sẽ cần dùng.” Văn Nhân Ách không nhận lại, “Chuyện giữa hai đạo Chính Ma cũng không phải đơn giản như người nghĩ, một ngày nào đó, Thượng Thanh phái huỷ hoại ngươi, hại ngươi, giam cầm ngươi, ngươi quyết định có sử dụng nó hay không sau đi.”

“Sư môn của ta, sao lại hại ta được?” Bách Lí Khinh Miểu khó hiểu nói.

Văn Nhân Ách không trả lời nàng, mà hoá thành một đạo huyết quang, mang theo Ân Hàn Giang rời khỏi bờ biển Kim Hải, để lại Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết đứng đơ ra.

Trước khi đi, Văn Nhân Ách truyền âm với Cừu Tùng Tuyết:

“Đường về của ngươi và Bách Lí Khinh Miểu kéo dài thêm mấy ngày đi, chậm trễ thời gian cứu Hạ Văn Triều một chút.”

Hắn cố ý cho Hạ Văn Triều và Huyết Ma có thời gian động thủ, nhìn xem lúc này bọn gã sẽ làm như thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN