Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 37: Ba mươi năm sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 37: Ba mươi năm sau


Trong khoảng thời gian này cốt truyện “Diệt thế thần tôn” không có thay đổi gì đáng kể, sơ lược đại hôn của Hạ Văn Triều và Liễu Tân Diệp, sau đó Hạ Văn Triều tu luyện dưới sự giúp đỡ của “sư phụ” trong đầu, dẫn dắt chấn hưng môn phái còn thuận tiện điều tra hung thủ tàn sát trấn nhỏ. Thỉnh thoảng nhớ nhung Bách Lí Khinh Miểu đã đi khỏi môn phái một chút, nhưng không nhắc tới Liễu Tân Diệp lần nào cả, người vợ mới cưới này như thể tàng hình vậy, nữ phụ làm người đọc hận đến ngứa răng trong “Ngược luyến phong hoa” đã trở thành cái bóng phía sau Hạ Văn Triều.

Thật ra đây cũng là tác phong cơ bản của “Diệt thế thần tôn” thôi, trong truyện Hạ Văn Triều phát sinh quan hệ với không biết bao nhiêu cô gái, có vài người chỉ là nhân duyên sương sớm, những người đó sau khi đến tay Hạ Văn Triều thì chẳng có biểu hiện gì nữa. Chỉ có Tử Linh Các chủ và Bách Lí Khinh Miểu là hai nhân vật nữ được đề cập liên tục trong quyển một. Tử Linh Các chủ là người “hiền huệ”, giúp Hạ Văn Triều dàn xếp gọn gàng hậu viện, là vợ cả hoàn mỹ trong lòng người đọc.

Bách Lí Khinh Miểu thì là tay đẩy cốt truyện, mỗi khi Hạ Văn Triều cần đổi bản đồ hay đổi đối tượng thù hận, Bách Lí Khinh Miểu sẽ bị một anh nào đó “cướp” đi, Hạ Văn Triều đi tìm tiểu sư muội, đánh chết đối phương, thăng cấp. Tiểu sư muội lại bị “cướp”, Hạ Văn Triều lại đi cứu, từ Chung Ly Khiêm giết đến Văn Nhân Ách nhưng không nhắc đến Ân Hàn Giang, không hiểu tại sao trong “Diệt thế thần tôn – Quyển I” không có bóng dáng Ân Hàn Giang.

So với “Diệt thế thần tôn” cốt truyện của “Ngược luyến phong hoa” náo nhiệt hơn nhiều, từ đoạn Bách Lí Khinh Miểu ảm đạm xót xa rời khỏi Thượng Thanh phái, đến Minh Hoả Đàn gặp được Chung Ly Khiêm, cuối cùng Chung Ly Khiêm một lượt nói toạc ra chân tướng, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đồng loạt lên sân khấu, đến thân phận người mặt quỷ cũng bại lộ sớm trước mấy chục vạn chữ. Khu bình luận truyện trực tiếp bùng nổ, số chữ của bình luận dường như còn nhiều hơn chương truyện, Văn Nhân Ách đọc đến hoa mắt.

“Số đặc biệt, số đặc biệt đêiii, “Ngược luyến phong hoa – Bản sửa chữa” lại bò lên đầu bảng rồi, không ngờ lúc sinh thời còn có thể thấy một quyển tiểu thuyết tra tiện đăng quang hai lần, vỗ tay vỗ tay, không uổng công tôi theo đuổi truyện từ lúc tác giả bắt đầu sửa.”

“Hiếm lạ gì, thao tác phá game của tác giả đều làm tôi không đỡ được, hoàn toàn không đoán ra đoạn tiếp theo bà ấy định viết cái gì. Trên diễn đàn đã có người lập bảng đối chiếu nguyên văn và sửa chữa, không thể tin nổi tác giả có thể không phá vỡ thiết lập nhân vật mà sửa được nội dung truyện thành như vậy, siêu dã man í!”

“Chỉ xem tin về những nhân vật mới xuất hiện ở bản sửa chữa, tại sao chị Thư đáng yêu ưu tú như vậy lại không có nhân khí trong nguyên tác nhở?”

“Tại vì chị Thư nhà bạn vốn chỉ xuất hiện có một lần, đóng kịch trước mặt Bách Lí Khinh Miểu lên giường với Hạ Văn Triều hôn mê bất tỉnh, biến người ta thành bán tàn. Lại còn không hảo hữu với nữ chính, làm nữ chính ăn bao quả đắng.”

“Đã quên đi chị Thư đó rồi, bây giờ chỉ có chị Diễm Diễm dịu dàng lau nước mắt, “em gái ngốc” xưng hô nghe thật là quá ngọt rồi.”

“Đều fan chị Thư à? Tôi chiếm nhà Thanh Tuyết chân nhân nhé, từ lúc chị ấy bắt đầu tác hợp Hạ Văn Triều và Liễu Tân Diệp là tôi đã yêu chị ấy rồi, thật là một chị gái độc lập có nước đi táo bạo mà!”

“Không phải chứ, mấy bồ đều fan các chị sao? Chung Ly Khiêm không thông minh à? Văn Nhân Ách không bá đạo à? Tròi oi, trình độ bá khí của Ma Tôn trong bản sửa chữa lại thăng cấp rồi, anh í là nam 2 đầu tiên tôi gặp vì muốn nam nữ chính chia tay mà tác hợp nữ chính với nam 3 luôn đây, mạch não quá gây sửng sốt.”

“Lượng thông tin lầu trên nói hơi lớn, để tôi load não đã, Văn Nhân Ách do nghĩ quẩn đến mức nào mới tự cắm cho mình cặp sừng cao chót vót như thế?”

“Tôi luôn là cảm thấy Văn Nhân Ách lần này nuôi nữ chính như con gái vậy, ông bố già đang tuyển cho con gái ngốc của mình một chàng rể xứng đôi hơn.”

“Vấn đề cắm sừng cũng đâu có ngã ngũ, ánh mắt Chung Ly Khiêm đã hoàn toàn là nhìn em gái… à, không, em trai rồi. Tôi thật sợ xanh người giây tiếp theo Chung Ly Khiêm sẽ giới thiệu cho nữ chính một đối tượng, còn là nữ nữa!”

“Nữ chính cười khí phách, tôi cười vl cười luôn ạ! Không ngờ lúc còn sống tôi lại có thể thấy người ta dùng hai chữ “khí phách” để hình dung Bách Lí Khinh Miểu cơ đấy, Văn Nhân Ách nghĩ ra đồng tâm cổ đúng là thiên tài!”

“Gõ bát chờ mong phần truyện tiếp theo, tôi muốn xem tác giả có thể phù phép quyển truyện này thành thể loại gì.”

Thấy đa số người đọc bình luận vừa lòng, chỉ có một số ít người thích nguyên văn mắng tác giả sửa linh tinh, Văn Nhân Ách thầm gật đầu, trong lòng thế mà cũng sản sinh ra cảm giác thành tựu đến lạ lùng.

Hắn gấp sách lại, sờ sờ cánh tay cụt, từ pháp khí trữ vật lấy ra rất nhiều tâm pháp, đây là năm đó khi thống nhất Ma đạo đoạt tới tay, đừng nói những Ma tu tà đạo năm đó bị diệt môn, đến cả tâm pháp của hai hộ pháp bốn đàn chủ Văn Nhân Ách đều có ở đây.

Hắn biết tâm pháp của các thuộc hạ chưa chắc đã đầy đủ, một vài phần trọng tâm có lẽ đã giấu đi hoặc sửa lại, Văn Nhân Ách không sợ, hắn cũng không định tu luyện thật, thu tâm pháp chỉ để đề phòng. Cầm từng cái từng cái ngọc giản lên xem, mất khoảng một tháng để đọc chi tiết tất cả tâm pháp, ghi chép về Huyết tu lại ít ỏi không có mấy. Vạn năm đối với Tu chân giới cũng là quãng thời gian rất dài, rất nhiều ghi chép về Huyết tu đã thất truyền từ lâu, Văn Nhân Ách có được thuật Trảm huyết cũng là khi đoạt Xích Minh kiếm đồng thời đến tay.

Xích Minh kiếm là Ma kiếm sinh ra ở U Minh Huyết Hải, lịch sử lâu đời hơn cả vị Huyết Ma lão tổ kia, thuật Trảm huyết của Văn Nhân Ách càng không phải đến từ Huyết Ma lão tổ. Phần đầu của tàn quyển ghi chép chuyện vây công Huyết Ma cách đây vạn năm có viết một câu, lúc ấy người lãnh đạo Chính đạo Tu chân giới là Kiếm Ý Chân Nhân từng nói nếu Huyết tu muốn theo Chính đạo chỉ có thể phá rồi lại lập. Huyết Ma lão tổ hiển nhiên không phải người có nhiều quyết tâm như thế, cuối cùng trở thành kẻ địch chung của Tu chân giới.

Phá rồi lại lập sao?

Văn Nhân Ách không phải không thể hạ quyết tâm mà là trước đó hắn cần phải dàn xếp tốt mọi thứ đã. Nếu sau khi phá không lập được lại, người bị bỏ rơi sẽ thật bi thương.

Văn Nhân Ách mong rằng bản thân mình cho dù là khi còn sống hay đã chết đều sẽ cô độc một mình, không gì vướng bận. Đáng tiếc…

Hắn nhìn ra gian ngoài, Ân Hàn Giang đang chuyên tâm tu luyện, hy vọng sớm ngày trở thành một phần sức mạnh của Tôn thượng.

Lòng Văn Nhân Ách trầm xuống, xem xét lại cơ thể của mình, nghĩ cách hấp thu linh khí xung quanh, ít nhất khôi phục cánh tay đã.

Tu chân không màng năm tháng, một năm vội vã trôi qua, Thư Diễm Diễm xuất quan từ Phần Thiên Cổ, vui mừng hớn hở đưa hết các đàn em đang ở Tổng đàn về đạo tràng của mình, tu luyện thật tốt một trận. Trong một năm này tu vi của nàng tăng lên, lợi ích các thuộc hạ dành được cũng càng nhiều, càng thêm trung thành với Thư Diễm Diễm, muôn phần ra sức hầu hạ nàng.

Chỉ có một chuyện làm người ta bối rối, Hữu hộ pháp lệnh cho thuộc hạ mua về không ít sách, bảo ban cả nhà cùng nhau đọc, mong rằng bồi dưỡng ra được một người quân tử cho đỡ thèm. Chỉ là sau ba tháng nàng đã bỏ cuộc, nguỵ quân tử dễ nuôi, chân quân tử khó cầu. Trước nay nàng không có thói quen thích làm khó người khác, hơn nữa nàng còn rất tán thưởng những thuộc hạ tính tình thẳng thắn.

Chân quân tử Chung Ly Khiêm được Thư Diễm Diễm nhớ nhung ba tháng rồi vứt bỏ sau khi rời khỏi Minh Hoả Đàn thì cùng Bách Lí Khinh Miểu quay lại Thượng Thanh phái.

Bách Lí Khinh Miểu thăm hỏi mấy vị trưởng bối sư môn xong nhân lúc Hạ Văn Triều không ở trên núi gọi Liễu Tân Diệp đến, lấy Thất Thải Bích Liên Tâm ra.

“Cái này… thần vật đến bậc này đồ nhi lấy ở đâu ra vậy?” Sư phụ chính quy của Bách Lí Khinh Miểu Thanh Vinh Chân nhân kinh ngạc nói.

“Đồ nhi nhờ sự giúp đỡ của Thanh Tuyết chân nhân trong một lần đi Kim Hải Ngạn Nhai đã lấy được Thất Thải Bích Liên Tâm.” Bách Lí Khinh Miểu nói, “Ta muốn đem thứ này giao cho Liễu sư tỷ, giúp đỡ Liễu sư tỷ phục hồi tu vi.”

Kiêng dè trước mặt các vị trưởng lão, Thanh Vinh chân nhân không tiện dạy dỗ đệ tử, nàng thật lo lắng! Có đồ tốt như vậy không giữ cho mình đề cao thực lực, sao lại đưa Liễu Tân Diệp cơ chứ! Đệ tử này của nàng cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc hơi ít trải nghiệm, từ sau khi bái Thanh Tuyết chân nhân làm đệ tử kí danh lại càng thêm không biết vận dụng não như thế nào.

“Con bé này, đến lúc nào rồi còn nghĩ cho Liễu sư tỷ nhà con nữa?” Thanh Vinh trưởng lão liều mạng nháy mắt với Bách Lí Khinh Miểu, “Không tính toán cho bản thân sao? Nhìn đôi mắt của con kìa, mắt trái bị thương rồi, vẫn luôn phải che lại, để trưởng lão Dược đường khám cho con đi, nói không chừng Thất Thải Bích Liên Tâm có thể chữa khỏi mắt của con thì sao?”

Mắt phải của Bách Lí Khinh Miểu thấu triệt sáng trong, hai tay bưng linh dược nói:

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi cũng là có tính toán riêng.”

Nàng quay sang Liễu Tân Diệp, nhớ đến có Chung Ly Khiêm đang giúp nàng trấn ải, kiên định nói:

“Liễu sư tỷ, ta với tỷ bằng mặt không bằng lòng là chuyện cả Thượng Thanh phái đều biết, ta cũng không muốn giấu diếm, ta không ưa tỷ. Đưa Thất Thải Bích Liên Tâm không phải vì tỷ, mà là để ta chấm dứt những suy nghĩ sai trái trong lòng.”

Nghe Bách Lí Khinh Miểu nhắc tới “suy nghĩ sai trái”, Thanh Vinh chân nhân thở dài thật sâu. Với Thượng Thanh phái mà nói Hạ Văn Triều là một đệ tử tốt, tư chất cao bối cảnh trong sạch. Cho dù cách hành xử trên phương diện yêu đương trai gái có chút không thoả đáng Thượng Thanh phái cũng có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần gã không gây loạn ra chuyện lớn, không nhập ma thì sẽ không tra xét nhiều.

Nhưng với Bách Lí Khinh Miểu lưu luyến si mê Đại sư huynh nhiều năm qua, Hạ Văn Triều thật không đáng để lấy làm chồng. Ngày nào Liễu Tân Diệp còn chưa khỏi hẳn, ngày ấy Bách Lí Khinh Miểu sẽ vẫn tơ tưởng Hạ Văn Triều, thậm chí sẽ sinh ra ác niệm “Đợi đến khi Liễu sư tỷ chết đi là được rồi”, bất lợi với việc tu hành. Lựa chọn của trò ngoan ngang với tự mở ra cho tương lai của mình một con đường, không phải ngu thiện.

Đương nhiên Liễu Tân Diệp muốn linh dược, nàng chịu đựng đủ ánh mắt của Hạ Văn Triều rồi. Nàng mới là người xả thân cứu Đại sư huynh, vì Đại sư huynh ngay cả linh căn nàng cũng bỏ được. Nhưng sau hôn lễ, mỗi khi Hạ Văn Triều nhìn thấy nàng đều sẽ thở dài, Đại sư huynh là người dịu dàng, chắc chắn sẽ không nói loại lời nói cái gì mà “Bởi vì cô mà ta mới không được cưới Tiểu sư muội” nhưng Liễu Tân Diệp luôn nghĩ, nếu tu vi của nàng cao hơn một chút có phải Đại sư huynh sẽ càng thêm thích nàng?

Nàng vươn tay định lấy thuốc, Bách Lí Khinh Miểu lại tránh đi làm nàng không với được.

“Bách Lí Khinh Miểu, ngươi!!!” Trong lòng Liễu Tân Diệp lo lắng, căm tức nhìn Bách Lí Khinh Miểu.

“Thất Thải Bích Liên Tâm ta có thể cho tỷ, ta chẳng cần Liễu sư tỷ mang ơn đâu. Có điều thứ này cũng không phải một tay ta lấy được, Thanh Tuyết sư phụ cũng ra sức, Liễu sư tỷ có phải nên cảm ơn Thanh Tuyết sư phụ đã không?”

Dứt lời, Bách Lí Khinh Miểu đưa Thất Thải Bích Liên Tâm cho Cừu Tùng Tuyết.

“Hở?” Cừu Tùng Tuyết nãy giờ ngủ gà ngủ gật kéo mí mắt lên, cố gắng thò một bàn tay hoàn chỉnh từ áo choàng đen ra nhận lấy bảo vật, dù sao nàng đã không còn mấy lạng thịt, cần duy trì da mặt nữa, bỏ ra một cánh tay thật không dễ dàng gì.

“Thanh Tuyết chân nhân…” Liễu Tân Diệp nhìn Cừu Tùng Tuyết, nàng có thể giận dữ mắng mỏ Bách Lí Khinh Miểu nhưng đối mặt với vị trưởng lão Tán tiên này nàng không có chút dũng khí nào.

Thất Thải Bích Liên Tâm chữa trị linh căn và công lực, không có tác dụng gì trong việc khôi phục cơ thể. Cừu Tùng Tuyết không có nhiều hứng thú cho lắm, nhưng nàng là Ma tu, có hàng ngon cho dù bản thân không dùng được cũng còn lâu mới cho người khác.

Nàng tung hứng linh dược lấp lánh bảo quang trong tay, mắt Liễu Tân Diệp lên xuống bám sát di chuyển của bảo vật, sợ nàng sểnh tay một cái bảo vật rơi xuống bẩn mất.

“Đồ tốt như thế này sao phải cho nàng?” Cừu Tùng Tuyết cố gắng nhớ lại những gì trải qua ở Kim Hải Ngạn Nhai, không vui nói, “Vì thứ này mà công lực của ta mất hết, lặn ngụp dưới biển bao lâu.” Bị Tôn thượng đá xuống biển lặn ngụp bao lâu.

Liễu Tân Diệp ấm ức quỳ cả hai đầu gối xuống đất cầu xin:

“Thanh Tuyết chân nhân, Thất Thải Bích Liên Tâm này không có ích gì với người, để cho con được không? Sau này đệ tử nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp chân nhân.”

“Sau này kết cỏ ngậm vành á?” Cừu Tùng Tuyết nhíu mày, mặt đầy ghét bỏ, “Tại sao lại là sau này? Sau này ta phi thăng rồi thì sao? Sau này ngươi chết rồi thì sao?”

Liễu Tân Diệp:…

Sư phụ của nàng, trưởng lão Thượng Thanh phái Thanh Dật chân nhân vội nói chuyện thay cho đệ tử của mình: “Đây là do hiện tại Tân Diệp không có linh căn, không khác gì người thường, cho dù hứa hẹn bao nhiêu cũng không làm được nên mới hứa hẹn sau này đó.”

“Ta chẳng tin sau này nào cả,” Cừu Tùng Tuyết nói thẳng, “Bây giờ báo luôn. Ngươi phát hồn thề đi, sau này phải tìm gấp đôi linh dược bảo vật cho ta. Nếu không làm được thì Nguyên Anh và Hồn phách của ngươi đều thuộc về ta.”

Liễu Tân Diệp:…

“Thanh Tuyết chân nhân, người như vậy… thật quá làm khó người khác rồi.” Thanh Dật trưởng lão nói, “Bảo vật như Thất Thải Bích Liên Tâm, đừng nói gấp đôi, một cái thôi cũng rất khó có được. Hồn thề như thế chẳng lẽ tương lai thật sự phải đưa cho người Nguyên Anh và thần hồn sao?”

“Chả thế à, mang đi luyện đan hoặc luyện khí cũng có chỗ dùng.” Cừu Tùng Tuyết mặt không biểu tình nói, “Không thì ta ăn, hay rao bán, chắc chắn có người muốn mua.”

Liễu Tân Diệp khẽ cắn môi, quỳ xuống đất thề, Cừu Tùng Tuyết không chút khách khí tước một tia thần hồn của nàng, bấy giờ mới đưa Thất Thải Bích Liên Tâm cho. Khi Liễu Tân Diệp bị tách hồn phách oán hận trừng mắt lườm Bách Lí Khinh Miểu.

Bách Lí Khinh Miểu lại nhớ đến lời Chung Ly Khiêm:

“Bách Lí cô nương, ta muốn cô giao quyền quyết định cho Thanh Tuyết chân nhân, không phải làm khó Liễu Tân Diệp mà vì thử thách Hạ Văn Triều. Liễu Tân Diệp không làm được, chẳng lẽ Hạ Văn Triều cũng không làm được sao? Gã đã nhận đại ân của Liễu cô nương, chuyện này về tình về lý đều nên do gã cáng đáng. Nếu gã thà nhìn thê tử của mình bị thề ước trói buộc thần hồn cũng không giúp thê tử trả nợ nhân tình, thế thì coi như cô phó thác sai người rồi.”

Do đó nàng không lập tức rời khỏi Thượng Thanh phái mà đợi Hạ Văn Triều mấy ngày.

Sau khi Hạ Văn Triều về đến môn phái nghe nói sư muội đã quay lại, không màng đến thê tử còn đang bế quan chạy đi tìm Bách Lí Khinh Miểu.

Mắt trái Bách Lí Khinh Miểu đeo bịt mắt màu đen phong cách Cừu Tùng Tuyết, một mắt nhìn Hạ Văn Triều. Bước chân Hạ Văn Triều hơi khựng lại, hít một hơi thật sâu nói:

“Sư muội, mắt của muội… bị thương sao?”

“Không có gì,” Bách Lí Khinh Miểu sờ sờ ngực, rất bình tĩnh, thầm cảm tạ Chung Ly công tử rồi mới nói, “Sư huynh không đi thăm Liễu sư tỷ à? Tỷ ấy đang bế quan, mấy ngày sau là linh căn có thể khôi phục rồi.”

“Sư muội!” Hạ Văn Triều cầm tay Bách Lí Khinh Miểu, vẻ mặt đau khổ nói, “Người trong lòng ta mến mộ là ai, muội biết mà.”

“Nhưng trên thế gian này ngoài tình yêu ra còn có trách nhiệm và ân nghĩa.” Bách Lí Khinh Miểu quyết đoán rút tay lại, bình tĩnh nói, “Sư huynh, nếu huynh là người có trách nhiệm, đã không cưới được ta thì hãy đè nén phần tình cảm ấy xuống đáy lòng, đừng phụ bạc cả hai người con gái. Nếu điều ấy huynh cũng không làm được sau này sao có thể gánh vác trách nhiệm với cả Thượng Thanh phái? Quét gian nhà không xong, lấy gì đi càn quét thiên hạ?”

Dứt lời nàng quyết tuyệt xoay người, đi Chấp Sự Đường thông báo muốn xuống núi du lịch mấy chục năm, đợi cảm xúc thoải mái sẽ quay về.

Thanh Vinh trưởng lão ngấn nước mắt đồng ý. Dưới chân núi, Chung Ly Khiêm chống gậy dò đường, mỉm cười đợi Bách Lí Khinh Miểu xuống núi.

Hai người dùng chung một con mắt chắp tay cười với nhau, đang chuẩn bị lên đường thì Thanh Tuyết trưởng lão chen lên, nàng ngạo nghễ nói: “Ở Thượng Thanh phái chán chết, ta muốn xuống núi cướp… tìm ít cơ duyên đề cao tu vi.”

“Sư phụ có thể cùng con dạo khắp chân trời là vui nhất!” Bách Lí Khinh Miểu sung sướng ôm chặt Cừu Tùng Tuyết, túm túm tay áo của nàng, “Ơ? Sư phụ, cơ thể của người làm sao vậy?”

Chung Ly Khiêm:…

Cừu đàn chủ đúng là thần nhân.

Từ đó về sau, ba người đồng hành du lịch ba mươi năm, Chung Ly Khiêm tấn chức Đại Thừa kì, Bách Lí Khinh Miểu không ngừng gặp cơ duyên đã là Hợp thể kì, đứng vào hàng ngũ cao thủ Tu chân giới.

Đối với phát triển này, khu bình luận truyện vô cùng bất mãn…

“Không phải chứ, Chung Ly Khiêm và Bách Lí Khinh Miểu dạo khắp chân trời, có thêm Thanh Tuyết chân nhân này là sao vậy?”

“Không phải chứ, Bách Lí Khinh Miểu và sư phụ Thanh Tuyết dạo khắp chân trời, có thêm Chung Ly Khiêm này là sao vậy?”

Các bất mãn cơ bản đều là loại đó.

Văn Nhân Ách xem qua khu bình luận truyện, một tay khép sách, dùng sương máu chế tạo lại cánh tay giả, cởi bỏ trận pháp phòng hộ ra khỏi phòng. Ân Hàn Giang ở gian ngoài đã sớm ngừng bế quan, thấy Tôn chủ xuất quan lập tức đi lên hành lễ. Không ngờ Tôn chủ bỗng nhiên dùng ánh mắt thèm muốn cực kì quỷ dị nhìn y một lượt sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói:

“Cảnh hư đại viên mãn, cách Đại thừa kì một bước. Ân tông chủ trong ba mươi năm có được tiến cảnh như vậy thật sự hiếm thấy.”

“Ít nhiều nhờ Tôn thượng bày Tụ Linh trận.”

Ân Hàn Giang không tranh công.

“Ngươi đã coi như cao thủ rồi, vậy Bản tôn giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Văn Nhân Ách vò vò tay áo mình nói, “Huyền Uyên tông có một phản đồ, tương lai sẽ liên thủ với Hạ Văn Triều phản loạn, tên của gã là Sầm Chính Kỳ, Bản tôn không rõ lúc này gã đã gia nhập môn phái hay chưa, có sửa tên không, ngươi tìm ra người này cho Bản tôn.”

Ân Hàn Giang hơi giật mình, không phải kinh ngạc Huyền Uyên tông có phản đồ. Nghiêm khắc mà nói, Huyền Uyên tông ngoài Ân Hàn Giang ra thì toàn là phản đồ. Chỉ cần Văn Nhân Ách hơi hiện ra xu hướng suy tàn, bất kể là ai đều có khả năng phản loạn.

Văn Nhân Ách đó giờ chẳng quan tâm thuộc hạ có phản loạn hay không, hắn từng nói hắn chỉ quan tâm thuộc hạ có vô dụng hay không.

Ba mươi năm trước, cho dù khi Chính Ma đại chiến hay là khi chỉnh đốn Tông môn Văn Nhân Ách cũng không nhắc tới chuyện tra xét phản đồ, tại sao sau ba mươi năm Tôn chủ lại bắt đầu để ý trong Huyền Uyên tông có nội gián hay không?

Ân Hàn Giang nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Văn Nhân Ách không nhìn về phía y, y không nhìn được đến ánh mắt ôn hoà của Tôn thượng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN