Ma Tôn Cũng Muốn Biết
Chương 42: Dùng bạo lực ngăn bạo lực
Đối với Văn Nhân Ách mà nói thì chắc chắn không có chuyện trao đổi nào ở đây cả, cho dù là kiếp này hay kiếp sau cũng thế thôi. Hắn chỉ cần xác định được đúng là “Diệt thế thần tôn – Quyển III” ở trong tay Tử Linh Các chủ là được, còn nó ở đâu, thật giả thế nào, đối tượng có vui vẻ lấy ra hay không thì chẳng quan trọng, dù sao hắn cũng nhất định sẽ lấy được.
Vì thế Văn Nhân Ách rất thoải mái xoè tay ra:
“Đã thế thì đưa quyển ba cho ta đọc đi.”
“Cái gì? Ha ha ha, nực cười!” Tử Linh Các chủ nói với Văn Nhân Ách, “Chung Ly Cuồng, ngươi đúng là không phụ cái tên cha mẹ đặt cho! Ngươi có biết mình đang đối mặt với ai không vậy?”
Dứt lời đối phương đưa tay lên, trên cổ tay đeo một đôi chuông vàng, Tử Linh Các chủ hơi lắc lục lạc, tiếng chuông trong trẻo vang lên, sóng âm mang theo chân nguyên khổng lồ đánh tới.
Trận pháp xung quanh cũng reo lên u u, bốn góc phòng đặt linh thạch duy trì trận pháp phía trên linh thạch được khắc hoa văn độc quyền của Tử Linh Các, sóng âm kích phát các hoa văn toả ra sức mạnh áp đảo, từ hư không xuất hiện vô vàn trận pháp ánh kim vây quanh Văn Nhân Ách.
Tử Linh Các chủ các hơi dụng lực cổ tay, trận pháp ánh kim bóp chặt lại, cuốn kín Văn Nhân Ách. Đây là công kích ảnh hưởng đến cả thần hồn và thân thể, trước khi “Chung Ly Cuồng” bước vào cửa y đã bày trận pháp, cho dù “Chung Ly Cuồng” này mấy chục năm nay lợi dụng quyển một lấy được bao nhiêu thiên tài địa bảo tấn chức Đại thừa kì đỉnh cấp thì cũng chỉ là tiêu chuẩn của Tu chân giới. Trận pháp y nghiên cứu ra từ quyển ba là thần trận, cho dù chỉ bằng tu vi của y không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của thần trận, chỉ cần chuẩn bị kĩ càng trước cũng có thể giam cầm một Thiên Tiên!
“Chung Ly Cuồng, ta và ngươi cũng không có xung đột gì về lợi ích, ta chỉ muốn xem quyển thứ nhất một chút thôi, tội gì phải chống cự thế?”
Tử Linh Các chủ thấy “Chung Ly Cuồng” đã hoàn toàn bị kim văn trói lại, tay áo rũ xuống chặn chuông vàng trên cổ tay, như đã đoán được trước nói.
“Bản tôn đâu có chống cự.” Văn Nhân Ách giữa tâm trận thản nhiên nói, “Bản tôn đang tự hỏi một nan đề.”
“Bản tôn?” Tử Linh Các chủ nhíu mày, cái tự xưng này làm y nhớ tới một kí ức không được vui vẻ cho lắm, nhưng cũng chẳng sao, cho dù hôm nay thật sự gặp phải kẻ kia y cũng không sợ nữa, “Loại như ngươi cũng dám tự xưng Bản tôn?”
Văn Nhân Ách cất sách đi, thở dài:
“Từ lúc ngươi bắt đầu ra tay Bản tôn đã tự hỏi làm thế nào để không kinh động ai mà có thể bắt ngươi đưa tay chịu trói được. Công pháp của Bản tôn uy lực quá lớn, đúng là một chuyện phiền toái đấy.”
“Khẩu khí lớn nhỉ!” Tuy Tử Linh Các chủ cứng miệng nhưng vẫn lộ chuông vàng ra, cảnh giác nhìn “Chung Ly Cuồng”, lo rằng hắn thật sự lấy được công pháp bí mật gì đó nhờ quyển thứ nhất.
“Bản tôn rất không muốn bại lộ hành tung nhưng mà ấy… Đã biết được vì sao ngươi biến từ nữ thành nam rồi, bại lộ thân phận chắc cũng chẳng sao.”
Văn Nhân Ách bình tĩnh đứng dậy, vạt áo không gió tự bay, trang phục người đọc sách nho nhã biến thành pháp bào Hắc Đế Kim Văn của hắn, đồng thời trong tay xuất hiện một cây chiến kích màu sắc tương tự.
“Ngươi không phải Chung Ly Cuồng, ngươi là Văn Nhân Ách!”
Tử Linh Các chủ giật mình sợ hãi nói, đồng tử y co lại dường như đang nhớ tới quá khứ thảm thương nào đó.
“Bốn mươi hai năm rồi, Bản tôn từng ước hẹn với ngươi, mong trăm năm sau ngươi sẽ đủ cứng để đánh với Bản tôn một trận.” Văn Nhân Ách cười nói, “Bây giờ nhìn xem, dù cho thêm ngàn năm nữa cũng chỉ phèn thế thôi, Bản tôn không đủ kiên nhẫn để đợi đâu.”
Dứt lời, Thất Sát Kích toả ra hào quang chói mắt, dẫn động sức mạnh tinh tú trên không, cả Thái Âm Sơn lay chuyển.
“Có chuyện gì vậy?” Mọi người đang tụ tập trong phòng Bách Lí Khinh Miểu bàn bạc chuyện quan trọng cảm thấy dưới chân bị chấn động, không khỏi xôn xao.
“Chẳng lẽ địa hoả sắp phun trào?” Diêu Văn Đan nghi hoặc nói.
Lúc này, Cừu Tùng Tuyết có tốc độ vận hành cơ thể nhanh hơn vận hành não lập tức một tay xách Túc Hoè một tay xách Bách Lí Khinh Miểu, quát to:
“Chạy mau, tránh khỏi Thái Âm Sơn càng xa càng tốt.”
Những lời này không phải nhắc nhở đám Thượng Thanh Phái mà là nhắc Chung Ly Khiêm.
Từ lúc địa chấn bắt đầu Chung Ly Khiêm đã loáng thoáng đoán được chuyện gì xảy ra rồi, nghe Cừu Tùng Tuyết nói cũng không do dự, quyết đoán theo chân nàng rời đi.
Từ lúc địa chấn bắt đầu đến khi Cừu Tùng Tuyết và Chung Ly Khiêm chạy ra khỏi phòng rồi Vụ Thần Chung của Tử Linh Các nổ tung chỉ là chuyện trong nháy mắt. Vụ Thần Chung vỡ, đại trận hộ sơn của Tử Linh Các bị phá, mọi người không bị trận pháp áp chế có thể phi hành. Cừu Tùng Tuyết và Chung Ly Khiêm không nghĩ nhiều nữa, bay thẳng lên cao đến gần ngàn mét trên không mới dừng lại.
“Sư tổ, xảy ra chuyện gì vậy?” Túc Hoè chưa bao giờ gặp Văn Nhân Ách hoảng loạn nói.
Cừu Tùng Tuyết buông Túc Hoè và Bách Lí Khinh Miểu ra, lạnh giọng:
“Ngươi nhìn bầu trời sẽ biết, hiện tượng thiên văn như vậy ta chỉ nhìn thấy một lần vào 31 năm trước.”
Túc Hoè ngẩng đầu nhìn trời, thấy không trung âm u mênh mang, cả bầu tinh tú ảm đạm không ánh sáng, chỉ có hai ngôi sao sáng như minh nguyệt, đó là sao Thất Sát và sao Phá Quân.
31 năm trước, khi Chính Ma đại chiến, thời khắc cuối cùng Văn Nhân Ách khuynh lực đánh một trận với 21 cao thủ, sao Thất Sát trên trời vô cùng lấp lánh.
“Ầm” một tiếng, đỉnh núi Thái Âm và những đình lầu của Tử Linh Các cùng bị thụt xuống, địa hoả từ giếng trời bốc lên. Nhiệt độ của địa hoả cực cao, tu giả dưới Hoá Thần kì mà dính phải sẽ bị thần hồn câu diệt. Hạ Văn Triều cùng mấy sư huynh đệ từ Hoá Thần Kì trở lên chật vật cứu người, mặt mày xám xịt nhân lúc trước khi địa hoả lan tới kịp đến hội họp với đám Cừu Tùng Tuyết.
Thời gian không đến nửa khắc, đỉnh núi Thái Âm vốn trắng xoá tuyết phủ đã bị dung nham xâm chiếm, chất lỏng màu lửa đỏ nóng rực đến mức làm cho không khí vặn vẹo, trong nháy mắt Tử Linh Các biến thành luyện ngục nhân gian.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Văn Triều ôm Liễu Tân Diệp sợ hãi đến bật khóc, ba hồn bảy vía còn chưa về hết hỏi, “Tại sao địa hoả đột ngột phun trào? Hai vị đạo hữu Chung Ly Vấn Tuân và Chung Ly Âm Tương đâu?”
Cừu Tùng Tuyết lạnh lùng liếc gã một cái, ngón tay hơi giơ lên, chỉ về phía trung tâm của dung nham.
Hạ Văn Triều nhìn theo, thấy một nam tử mặc trường bào Hắc Đế Kim Văn, trong tay cầm thanh trường kích đứng trên dung nham, phía sau hắn là một luồng kiếm quang sắc lạnh.
Trong nháy mắt trời sập đất lún mọi người đều co cẳng chạy trốn, chỉ có Ân Hàn Giang đi tìm Tôn thượng ở nơi địa hoả dâng lên, đang giằng co với Tử Linh Các chủ.
“Ngươi, các ngươi, lại là các ngươi, quả nhiên là các ngươi!” Tử Linh Các chủ chỉ vào hai người họ, kí ức 42 năm trước bị hành hung đến trày da tróc vảy lại dậy lên.
Giống như cảnh tượng được tái hiện lại, vẫn là băng tuyết hoá thành hoả ngục, vẫn là một kích một kiếm, vẫn là bị chiêu thức nghiền áp bại trận.
“Ngươi đoán không sai, quyển sách này đúng là thuộc về Chung Ly Cuồng.” Văn Nhân Ách vững vàng nói, “Chung Ly Cuồng bị Bản tôn giết chết, sách của gã đương nhiên về tay Bản tôn, ngươi cũng thế.”
Văn Nhân Ách nắm cánh tay Tử Linh Các chủ, y còn chưa kịp phản kháng thì thấy cánh tay đau đớn vô cùng, không chỉ là đau đớn trên da thịt mà là cái đau do thần hồn bị hoà tan.
Y vội dùng một luồng chân khí chặt đứt tay mình, nhưng không ngăn được thần hồn bị ăn mòn. Y chỉ có thể chịu đựng đau đớn dữ dội do thần hồn nát ra, thở hổn hển nhìn cánh tay mình và một phần thần hồn biến thành máu rơi xuống tay Văn Nhân Ách.
Mùi vị thơm ngọt của huyết tinh mạnh mẽ tràn vào mũi Văn Nhân Ách, hắn nhìn chằm chằm màu máu lơ lửng trên tay mình, biết chỉ cần hấp thu nó thì chân nguyên vừa tiêu hao và cánh tay bị mất sẽ đều khôi phục như cũ. Đây dù sao cũng là thần hồn của Tán Tiên.
Văn Nhân Ách nhìn trong chốc lát, nhàn nhạt cười, tay hơi buông lỏng, máu chảy xuống dưới, biến mất hoàn toàn trong dung nham.
Địa hoả hấp thu thần hồn của Tử Linh Các chủ phun ra khói xám, Tử Linh Các chủ nhìn khói từ dung nham, rõ ràng trên người không đau trong lòng lại bỏng cháy, cứ như phải trơ mắt nhìn người ta cầm cánh tay y nướng trên lửa, còn phát ra tiếng “xèo”, “xèo” mỡ chảy.
“Ngươi là Huyết tu, tại sao ngươi là Huyết tu!” Tử Linh Các chủ hỏi.
Y còn muốn hỏi thêm vài chuyện đáng tiếc Ân Hàn Giang không cho cơ hội ấy. Phá Quân kiếm thế không thể đỡ, một kiếm xuyên vào miệng qua yết hầu của Tử Linh Các chủ.
“Tôn thượng muốn sách của ngươi, ngươi chỉ được chọn đưa ra hoặc không.” Ân Hàn Giang lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hai người trong Ma đạo không hề có tình cảm khiến Tử Linh Các chủ sâu sắc cảm nhận được trước mặt hai người này y không có tư cách giảo biện. Đưa sách ra, giữ được một mạng; không đưa ra, đi vào chỗ chết.
“Các ngươi rất mạnh, có lẽ cả Tu chân giới này cũng không có ai mạnh hơn Văn Nhân Ách. Điểm đó ta thừa nhận.” Tử Linh Các chủ cười thảm một chút, cổ họng của y đã không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dẫn âm nói với mình Văn Nhân Ách, “Nhưng Ma Tôn à, cuối cùng ngươi cũng sẽ chết thôi, mọi người đều phải chết, chỉ có một người được sống. Ta vẫn là câu nói kia, dùng quyển thứ nhất đổi quyển thứ ba.”
“Ngươi nghĩ là chỉ cần ngươi không đưa ra, Bản tôn sẽ sợ ném chuột vỡ đồ không dám làm khó dễ ngươi sao?” Văn Nhân Ách lạnh lùng nói, “Có lẽ ngươi chưa biết thủ đoạn của Ma Tôn như thế nào rồi, nhiếp hồn, soát hồn, hình nhân, cổ trùng… Chỉ có ngươi không nghĩ ra không có Ma Tôn không có. Ân tông chủ, dẫn y về Huyền Uyên tông!”
Ân Hàn Giang xách Tử Linh Các chủ đang thoi thóp thở lên chuẩn bị đi khỏi, Hạ Văn Triều lại không biết tự lượng sức mình xông lên nói:
“Các ngươi là người từ đâu tới? Làm gì Tử Linh Các chủ rồi? Hôm nay chỉ cần có Hạ Văn Triều Thượng Thanh Phái ta ở đây, ta sẽ không cho phép các ngươi phá hoại Tử Linh Các!”
Cho dù Văn Nhân Ách và người đọc “Ngược luyến phong hoa” khinh bỉ Hạ Văn Triều đến mức nào, thân là nam chính của hai bộ tiểu thuyết, nhan sắc của Hạ Văn Triều gần như là không thể bắt bẻ. Gã không có khí thế cường đại khiến người khác không thể bỏ qua như Văn Nhân Ách, không cơ chí khiêm cung như Chung Ly Khiêm, không có sự trầm ổn trung tâm như Ân Hàn Giang, thậm chí không bằng Túc Hoè mười phần trẻ trung niên thiếu.
Nhưng gã đẹp trai, còn vô cùng chính khí.
Tác giả cho gã một bản mặt hoàn mỹ không tì vết, để ai nhìn cũng biết đấy là tinh anh Chính đạo, rường cột tương lai của Tu chân giới. Gã mày kiếm mắt tinh, mi gian tràn ngập thương xót Tử Linh Các chủ, ra vẻ cho dù Văn Nhân Ách mạnh thế nào cũng quyết không để hắn tổn thương Tử Linh Các chủ.
Văn Nhân Ách biết, Hạ Văn Triều đúng là người như thế. Bộ tiểu thuyết nào cũng phải thừa nhận Hạ Văn Triều là người trượng nghĩa, sống vì anh em, có thể giúp bạn đến không tiếc mạng, thậm chí sẽ hy sinh người trong lòng để cứu huynh đệ, cứu trưởng bối sư môn. Trong sách, những chuyện bại hoại gã làm cũng không phải do phẩm tính bại hoại mà do bị lừa nên lầm đường lạc lối.
“Diệt thế thần tôn” từng có vài bình luận, nói đây là kịch bản tiểu thuyết truyền thống cổ đại, nam chính có tinh thần trượng nghĩa cao, tình anh em viết khá hay, chỉ là đối xử với nữ chính tệ bạc và tam quan hơi bị mang tàn dư xã hội phong kiến. Lúc này Hạ Văn Triều chân thành muốn bảo vệ Tử Linh Các, đây cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Văn Nhân Ách, lần đầu tiên đối đầu với sức mạnh của Ma Tôn.
Sư phụ trong đầu không ngừng kêu gào gã chạy trốn, nói hiện tại gã căn bản không đánh lại Văn Nhân Ách, nhưng Hạ Văn Triều không lui nửa bước, cho dù hôm nay gã mất mạng cũng phải cứu Tử Linh Các chủ.
Đám Bách Lí Khinh Miểu cũng đi lên, nàng ngơ ngẩn nhìn sư huynh và Văn Nhân tiền bối lộ hung tướng, hé miệng muốn cầu xin.
Văn Nhân Ách nói: “Bách Lí Khinh Miểu, ngươi dám nói một câu Bản tôn sẽ giết một người Thượng Thanh Phái. Bản tôn không thích một lũ lắm miệng, ta cũng muốn nhìn xem Thượng Thanh Phái có mấy người đủ cho ngươi cầu xin.”
Bách Lí Khinh Miểu vội che miệng, sợ mình lỡ nói nhiều một chữ.
Thế nhưng có đệ tử Thượng Thanh phái không sợ chết gào lên:
“Tiểu sư muội, đừng sợ, chúng ta cùng lên, cho dù hắn cường đại thế nào cũng nhất định không thể để hắn đưa Tử Linh…”
Gã vừa nói vừa lùi về phía Thanh Tuyết chân nhân đang mạnh nhất lúc này, mong có được một chỗ dựa, ai ngờ lời còn chưa dứt, ngực đã bị một bàn tay chỉ còn xương trắng xuyên qua, đúng là Thanh Tuyết chân nhân mà gã muốn ỷ lại.
“Người trong Huyền Uyên tông chẳng bao giờ đưa lưng về phía đồng môn cả.” Cừu Tùng Tuyết rút tay lại, lấy thần hồn của tên đệ tử kia ra, âm u nói, “Có bao nhiêu sức thì miệng hãy cứng bấy nhiêu, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình.”
Sóng nhiệt thổi tung bay áo choàng đen của nàng, lộ ra cơ thể nửa thịt nửa xương.
Trong ba mươi năm này, thật ra Cừu Tùng Tuyết có thể tu luyện ra thịt, nhưng nàng rất vừa lòng với cơ thể như bây giờ của mình, vẫn đang nghiên cứu làm thế nào nửa người thi triển tu vi Tán Tiên, nửa người làm Quỷ tu, sự kiên định đi trên Tu La Đạo không thể lay chuyển được. Còn là Túc Hoè cho nàng linh cảm, Túc Hoè là một tu giả rất đặc biệt, thần hồn là Quỷ tu, cơ thể lại tu công pháp Thượng Thanh phái, nếu trong nguyên tác nó không chết, không biết sẽ tu luyện đến như thế nào đây.
Cừu Tùng Tuyết ném xác của đệ tử Thượng Thanh phái kia vào dung nham, Hạ Văn Triều vội đuổi theo, trong chớp mắt cuối cùng với được thân thể của gã, cánh tay bị địa hoả làm bỏng.
“Thanh Tuyết trưởng lão, tại sao người làm như vậy?” Hạ Văn Triều sợ hãi nói.
“Ta là Tả hộ pháp Huyền Uyên tông, Cừu Tùng Tuyết.” Nửa khuôn mặt của Cừu Tùng Tuyết dần biến thành xương khô, nàng nhìn Bách Lí Khinh Miểu, nở một nụ cười nửa trìu mến nửa kinh dị, “31 năm trước may mà có Bách Lí cô nương cứu giúp, nếu không bổn hộ pháp đã sớm nhập luân hồi.”
“Thanh Tuyết sư phụ, người…” Bách Lí Khinh Miểu nước mắt ròng ròng chảy xuống, hoàn toàn không tin nổi sư phụ của mình lại là người Ma tông, còn vô tình đến thế.
“Thứ này trả cho cô,” Cừu Tùng Tuyết ném hồn phách của đệ tử Thượng Thanh phái vừa nãy cho Bách Lí Khinh Miểu, “Bổn hộ pháp nợ cô một mạng, sau này nếu cô gặp nạn cần ta giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ ra tay.”
Bách Lí Khinh Miểu đón được hồn phách của sư huynh, toàn thân thấy như bị sét đánh.
Người mà năm ấy nàng liều mạng cứu chữa lại là người trong Ma tông đã tàn sát không biết bao nhiêu tu sĩ Chính đạo, sư phụ nàng vẫn luôn kính ngưỡng, thế nhưng có thể vô tình xuống tay với sư huynh đồng môn.
Chung Ly Khiêm cảm thụ tâm tình đau đớn của nàng, thở dài sâu kín. Mấy năm nay y trưởng thành hơn nhiều, có thêm nhiều chuyện nghĩ thông suốt. Nhưng vẫn như trước không thể đoán được trong lòng vị Văn Nhân Tôn chủ này, không rõ rốt cuộc là hắn muốn gì.
Y đi đến trước người Tử Linh Các chủ, khuyên nhủ:
“Các chủ, bất luận Văn Nhân tiên sinh muốn gì, Khiêm khuyên ngươi vẫn là đưa cho hắn thì hơn. Dựa theo hiểu biết của ta về Văn Nhân tiên sinh, nếu hắn đã đồng ý không làm tổn thương ngươi thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Cổ họng Tử Linh Các chủ bị đâm ngang, thanh âm lào khào mà vẫn kiên trì nói, “Ta không muốn sống như thế, cho dù phải chết ngay bây giờ cũng muốn sống như thế.”
Dứt lời y nắm chặt Phá Quân kiếm, cố sức rút ra, mắt nhìn Văn Nhân Ách chòng chọc, chân nguyên trong cơ thể nghịch chuyển, chuẩn bị tự bạo Nguyên anh bỏ mạng.
Ai ngờ Văn Nhân Ách giơ tay, một tia huyết khí chui vào cơ thể y, nháy mắt khống chế Tử Linh Các chủ, muốn chết cũng không cho.
“Ngươi thế này thật ra gợi lên tò mò của Bản tôn rồi đấy, rốt cuộc quyển thứ ba viết cái gì? Mà khiến ngươi thà chết cũng không muốn đưa sách cho Bản tôn.” Văn Nhân Ách âm thầm truyền âm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!