Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 46: Dụ rắn khỏi hang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 46: Dụ rắn khỏi hang


Từ sau khi tộc Văn Nhân bị mãn môn sao trảm, Văn Nhân Ách đã có thói quen chuẩn bị tốt cho kết quả xấu nhất với tất cả mọi chuyện, không ôm tâm lí may mắn trong bất kì tình huống gì nữa.

Hắn tuyệt sẽ không nảy ra suy nghĩ “Chắc không phải Sầm Chính Kỳ đâu, lỡ có là gã ta thật thì cũng chưa chắc đã biết được cốt truyện bị thay đổi.”, Văn Nhân Ách luôn hướng đến kết quả tệ nhất.

Trước mắt đã biết Tử Linh Các chủ không biết quyển thứ nhất và quyển thứ hai nằm trong tay ai, theo lý, người sở hữu quyển thứ hai cũng chắc chắn không biết chuyện về Bách Lí Khinh Miểu và thần cách. Căn cứ vào hai quyển sách đang có trong tay, phỏng đoán được quyển thứ hai nói về những sự việc xảy ra khi Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu phi thăng Tiên giới.

Trong quyển thứ nhất các anh em của Hạ Văn Triều đã lục tục phi thăng, những gì mà người sở hữu quyển thứ hai có khả năng nắm được cao nhất là tóm tắt trọng điểm của quyển một Văn Nhân Ách sẽ chết và người mạnh nhất quyển thứ hai là Phần Thiên Tiên Tôn.

Sau khi nhận được sách Sầm Chính Kì có hai phương hướng lựa chọn, một là thừa nhận vai chính Hạ Văn Triều, chuyên tâm làm đàn em của gã, không có hoài bão gì đi theo đại ca. Hai là không cam lòng làm người thua kém, căn ke thời gian cuớp cơ duyên của nam chính trở thành người mạnh nhất.

Từ thời gian mà quyển thứ nhất và quyển thứ ba xuất hiện có thể phỏng đoán quyển thứ hai cũng đã có mặt từ ba mươi năm trước, trong ba mươi năm, bản sửa chữa của quyển thứ nhất đều không xuất hiện tên của Sầm Chính Kỳ.

Nếu một người muốn hao tâm khổ tứ nịnh bợ một người khác thì chắc chắn đã sớm lên sân khấu, dốc sức giúp đỡ. Ví dụ như Văn Nhân Ách, tuy không có ý nịnh bợ Bách Lí Khinh Miểu nhưng cũng không ác cảm còn cần nàng giúp đỡ nên đã lên sân khấu sớm hơn mười mấy năm so với nguyên văn, người đọc cũng bình luận cho rằng Văn Nhân Ách xuất hiện sớm hơn nhiều so với nguyên tác.

Sầm Chính Kỳ thì không, điều này cho thấy khả năng muốn làm đàn em đầu tiên có xác suất cực kì nhỏ, có lẽ đã chọn cách thứ hai.

Hẳn rằng hắn ta là người có dã tâm còn có đầu óc, lúc này sẽ hành động thế nào đây? Văn Nhân Ách đó giờ dã tâm không lớn, không quá hiểu được suy nghĩ của đám thuộc hạ Huyền Uyên Tông, nhưng hắn có thể hỏi mà.

Sầm Chính Kỳ là nam, bốn đàn chủ đều không đáng tin. Hai hộ pháp, Cừu hộ pháp vẫn tính còn Thư hộ pháp thậm chí ở trong danh sách những người bị Hạ Văn Triều và Sầm Chính Kỳ liên thủ giết chết, nàng nhất định không thể là kẻ đó.

“Gọi Hữu hộ pháp tới.” Văn Nhân Ách nói.

Ân Hàn Giang nghe lệnh truyền tin cho Hữu hộ pháp, Thư Diễm Diễm nhanh chóng chạy tới chính điện Tổng đàn, quần áo của nàng đầy đủ những sắc mặt hơi ửng hồng, hiển nhiên là lúc nãy đang tu luyện.

“Thư hộ pháp, Bản tôn có một chuyện không hiểu, cần ngươi giải đáp thắc mắc.” Văn Nhân Ách nói.

“Tôn chủ xin hỏi, thuộc hạ biết gì sẽ nói hết không giấu diếm nửa lời.” Thư Diễm Diễm ngoan ngoãn đáp.

Văn Nhân Ách tiếp:

“Nếu có một ngày ngươi lấy được một cuốn thiên thư biết trước tương lai, trên sách viết rất rõ Văn Nhân Ách sẽ chết còn ngươi sẽ trở thành Tân Tông chủ Huyền Uyên Tông. Sau đó ngươi phi thăng Tiên Giới, trở thành thuộc hạ của một người nào đó, liên tục phụ tá người ấy đến lúc giết chết Tiên Tôn Tiên giới. Có quyển sách như vậy, ngươi biết trước tương lai sẽ hành động như thế nào?”

Thư Diễm Diễm:…

Trong lòng nàng hoảng loạn, chẳng lẽ Tôn chủ biết ta bất kì lúc nào cũng muốn giết chết hắn trở thành Tân Ma tôn, còn có dã tâm đưa các thành viên của tổ chức phi thăng Tiên giới, ẩn nấp nhiều năm rồi giết chết kẻ đứng đầu Tiên giới, nên mới tới thử ta?

Nàng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không phải. Chuyện nàng muốn làm Ma Tôn còn ai không biết sao? Nàng có cần giấu diếm không? Không, Tôn chủ không phải người hẹp hòi như thế, hắn luôn cổ vũ môn nhân Huyền Uyên Tông phải có chí tiến thủ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Vì thế Thư Diễm Diễm cười nói:

“Tôn thượng cứ đùa, nếu thuộc hạ có được một quyển sách như vậy tuyệt đối sẽ không để Tôn thượng phải chết. Tôn thượng pháp lực cao cường, thuộc hạ sao mà giết được người, nếu mà được ấy…”

Nàng ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Ách, ánh mắt còn chưa đụng tới Tôn chủ đã bị sát ý của Ân Hàn Giang làm cho chói mù.

Thư Diễm Diễm thấy Ân Hàn Giang không biết từ lúc nào đã đeo lên một chiếc mặt nạ quỷ, đôi mắt dưới mặt nạ đỏ sọng, dáng vẻ hoàn toàn khác hàng ngày.

“Tôn thượng…” Nàng chỉ chỉ Ân Hàn Giang.

“Sao thế?”

Văn Nhân Ách quay đầu lại, thấy Ân Hàn Giang vẫn cầm kiếm đứng ở sau mình như bình thường, chỉ có những khớp ngón tay cầm kiếm trắng bệch, cảm giác rất đau đớn.

Văn Nhân Ách đè lên tay y, giọng nói khoan dung:

“Ân Tông chủ đừng lo lắng, Bản tôn không dễ chết thế đâu. Hơn nữa Bản tôn đã cho phép ngươi, sau khi ta chết ngươi có thể cùng Bản tôn xuống Hoàng Tuyền.”

Ân Hàn Giang nở một nụ cười tựa con rối, dường như cần phải dùng chân nguyên cưỡng ép kéo căng từng khối cơ để tạo hình, giọng nói của y không mang theo chút cảm xúc nào:

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Có mệnh lệnh như vậy chắc Ân Hàn Giang sẽ không phát cuồng nữa, Văn Nhân Ách gật gù, xoay nguời tiếp tục hỏi Thư Diễm Diễm.

Thư Diễm Diễm:…

Không đúng, Tôn thượng, bộ dạng này của Ân Tông chủ đâu có vẻ gì là muốn làm theo lệnh ngươi. Y lại mang mặt nạ lên kia kìa, ánh mắt y hình như là cực kì muốn giết ngươi đấy.

Thư Diễm Diễm ở Ma tông rất lâu rồi, năm đó đi theo Lão Tông chủ cũng nhìn quen dáng vẻ của các loại tu giả Ma đạo. Nhưng chưa bao giờ gặp người như Ân Hàn Giang, có cảm giác y đã từng bước từng bước bò ra từ địa ngục, âm u kinh dị.

Tu vi của nàng đã gần Đại thừa đỉnh kì, thế nhưng bị một kẻ Cảnh hư kì làm sợ đến mức lùi về sau nửa bước, tu vi của Ân Tông chủ có gì đó sai sai.

“Thư hộ pháp?”

Giọng nói của Văn Nhân Ách hơi không kiên nhẫn, hắn đang đợi Thư Diễm Diễm đáp.

Thư Diễm Diễm bình ổn nhịp tim, cảm thấy trả lời cho câu hỏi này thế nào cũng sẽ toi mạng. Nói láo nịnh hót Tôn chủ, Văn Nhân Ách sẽ không hài lòng; nói thật ra, dáng vẻ của Ân Hàn Giang bây giờ có vẻ như nàng đánh không lại.

Bị hai bên khó xử, Thư Diễm Diễm nói:

“Nếu là hộ pháp hoặc đàn chủ khác, có lẽ sẽ lợi dụng khả năng biết trước, âm thầm giấu mình, chờ cơ hội giết chết Tôn thượng rồi xử lý luôn cả những kẻ chống đối. Còn Tiên giới… Chắc là sẽ giết ráo Tiên tôn và người mình đi theo, cướp cơ duyên của bọn chúng, một bước thành Thần. Nhưng đây là người khác thôi, nếu là thuộc hạ, nhất định sẽ nộp sách cho Tôn chủ người, tuyệt đối không để Tôn thượng gặp bất kì nguy hiểm gì.”

Nàng hướng về phía Ân Hàn Giang mặt nạ quỷ nói: “Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Tôn chủ.”

Nghe xong những lời này, Ân Hàn Giang mới chậm rãi gỡ mặt nạ xuống truớc mắt Thư Diễm Diễm, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, lại chậm rãi nở một nụ cười tươi.

Thư Diễm Diễm:…

Nàng đột nhiên cảm thấy Tôn chủ nhất định phải sống thật tốt, nếu Tôn chủ chết đi thật có lẽ sẽ chẳng còn ai có thể khống chế được con ác thú Ân Hàn Giang này nữa.

Có lời của Thư Diễm Diễm, Văn Nhân Ách đã hiểu được đầy đủ về suy nghĩ của Sầm Chính Kỳ. Bước đầu tiên là cấu kết với Huyết Ma lão tổ giết Văn Nhân Ách đoạt Huyền Uyên Tông; bước thứ hai tìm hiểu thông tin về Phần Thiên Tiên Tôn giết Phần Thiên Tiên Tôn, ngoài mặt kính cẩn nghe lời Hạ Văn Triều thực tế có thể ra tay bất kì lúc nào; bước thứ ba giết Hạ Văn Triều.

Nếu đối phương muốn che giấu, không tìm được tung tích của gã chi bằng tương kế tựu kế, rút dây động rừng dụ rắn khỏi hang.

Sau khi Văn Nhân Ách hạ quyết tâm nói với Thư Diễm Diễm:

“Gọi Tả hộ pháp và bốn đàn chủ tới Tổng đàn, Bản tôn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Mà này, Thư Diễm Diễm, vấn đề lúc nãy…”

“Vấn đề gì? Vấn đề nào?” Thư Diễm Diễm vẻ mặt mất trí nhớ, “Lúc nãy Tôn chủ có hỏi gì ta sao?”

“Rất tốt.” Văn Nhân Ách cười nhẹ.

Hiệu suất làm việc của Hữu hộ pháp cực cao, không đến một canh giờ, những người quan trọng của Huyền Uyên tông đều đã tập trung ở Chính điện Tổng đàn, lần gần đây nhất mọi người tụ tập ở Tổng đàn là lúc bế quan phong sơn, lần trước nữa là Chính Ma đại chiến, không biết lần này có đại sự gì.

Văn Nhân Ách quét nhìn vẻ mặt của mọi người, ngoài Sư Tòng Tâm hơi kinh hãi ra những người còn lại đều dã tâm bừng bừng, như hổ đói rình mồi với cái ghế Ma Tôn, Cừu Tùng Tuyết lộ liễu nhất trong số đó.

“Tin rằng mọi người đều đã biết, Bản tôn nhìn trúng một đệ tử, tên Bách Lí Khinh Miểu, là môn nhân Thượng Thanh phái.” Văn Nhân Ách nói, “Tư chất của nàng cực cao, Bản tôn muốn bồi dưỡng nàng thành đối thủ, rất coi trọng nàng. Nhưng lúc này nàng vì Cừu hộ pháp mà bị Thượng Thanh phái xử phạt, Bản tôn lo lắng đệ tử mình đánh giá cao bị Thuợng Thanh phái huỷ linh căn, không biết các vị có cao kiến gì không?”

Cừu Tùng Tuyết muốn tham gia ý kiến bị Thư Diễm Diễm giữ chặt, truyền âm nói:

” Ta biết ngươi không có não, nhưng lần này hãy nghe ta khuyên một câu, tạm thời đừng nói gì cả.”

Cừu hộ pháp ngẩn người, cứ như vậy trong chớp mắt bị Nguyễn đàn chủ giành trước.

Nguyễn đàn chủ nói:

“Thượng Thanh phái đã là nỏ mạnh hết đà, chúng ta bắt chúng giao Bách Lí Khinh Miểu ra là được.”

“Bản tôn lo bọn chúng không chịu, nếu làm Khinh Miểu… đệ tử ta bị thương thì không tốt.” Văn Nhân Ách nói.

Thư Diễm Diễm:?

Có phải ảo giác của nàng không, mới nãy khi Tôn chủ cất lời dường như mơ hồ lộ ra một chút tình cảm với Bách Lí Khinh Miểu? Không phải, là cố ý để người khác thấy dường như y thầm mến Bách Lí Khinh Miểu nhưng không muốn cho ai khác biết, Tôn chủ đang dùng Bách Lí Khinh Miểu làm mồi câu cá!

Nàng khoá miệng chặt kín, một câu cũng không dám nói.

“Có thể sửa tu Quỷ tu.” Cừu Tùng Tuyết phân ưu dùm Văn Nhân Ách.

“Bản tôn không muốn nàng phải chịu một chút tổn thương nào cả,” Văn Nhân Ách nhìn chằm chằm Cừu Tùng Tuyết, “Cừu hộ pháp, ngươi là sư phụ của Bách Lí Khinh Miểu nhưng đến chút lòng thương xót với nàng cũng không có sao? Hả?”

Từ “Hả” cuối cùng mang theo sự tức giận xưa nay chưa từng có.

Cừu Tùng Tuyết sửng sốt, sửa tu Quỷ tu không phải thể hiện sự quan tâm và yêu thích hết mực của nàng với Bách Lí Khinh Miểu sao? Nàng đến cả bảo bối áp hòm cũng lấy ra rồi, Tử Linh Các chủ đã được luyện chế tốt, đợi Bách Lí Khinh Miểu chuyển sang làm Quỷ tu nuốt Tử Linh Các chủ có thể trở thành tu giả Đại thừa kì ngay lập tức, nàng đang săn sóc đồ đệ đấy!

“Tôn thượng, ta…”

Cừu Tùng Tuyết nói chưa dứt câu chỉ thấy Văn Nhân Ách vung tay áo đánh bay nàng, hộc một ngụm máu tươi.

“Đủ rồi, một đám vô dụng, Bản tôn tự nghĩ cách!” Văn Nhân Ách “giận dữ” đứng dậy, trước khi bỏ đi còn cố ý liếc mắt nhìn Thư Diễm Diễm một cái.

Người con gái có đầu óc nhất cả Huyền Uyên Tông Thư Diễm Diễm:…

“Khụ khụ, Tôn chủ sao vậy? Giận đến lôi đình.” Sư Tòng Tâm run bần bật, ỷ vào việc bản thân có mấy phần tư sắc dựa lên người Thư Diễm Diễm nói, “Thư hộ pháp, thời gian ta lên làm đàn chủ ngắn ngủi, chưa gặp Tôn chủ mấy lần, không quá hiểu hắn, người có thể chỉ bảo ta chút ít không? Khụ khụ!”

Thư Diễm Diễm ngộ ra nhiệm vụ Tôn chủ giao cho, đang lo lắng không có cơ hội mở miệng thấy Sư Tòng Tâm đặt câu hỏi thầm thấy vừa lòng, sờ cằm hắn nói:

“Coi như ngươi hỏi đúng người rồi đấy, theo ta thấy, sao Hồng Loan của Tôn chủ động, tình kiếp tới rồi.”

“Ngươi nói…” Trừ Cừu Tùng Tuyết ra mắt của bốn đàn chủ đều sáng lên.

“Ai mà ngờ được Tôn chủ cứng rắn thiết huyết nhà chúng ta lại thích một cô gái trong sáng, ngây thơ, đơn thuần như vậy. Haizz, sớm biết Tôn chủ thích thể loại ấy ta đã sắm vai cho mình.” Thư Diễm Diễm vẻ tiếc nuối nói, “Đàn ông ta gặp nhiều rồi, nhưng như Văn Nhân Ách mấy trăm năm không động lòng, không hiểu tình yêu nam nữ, một khi biết yêu đương sẽ như nhà cũ bốc cháy, đã phát lửa thì không thể cứu chữa. Nếu hắn mà thích ta thì đúng là vì ta mạng cũng không tiếc.”

“Ai, thích ai?” Cừu Tùng Tuyết vừa bò dậy hỏi.

Thư Diễm Diễm nhìn thấy nàng, tươi cười biến mất, vẻ mặt hững hờ nói:

“Dù sao cũng không phải ngươi.”

“Cho nên ấy, bây giờ Bách Lí Khinh Miểu đang ngồi trên đầu quả tim của Tôn chủ, không chạm được vào đâu.” Thư Diễm Diễm cười giảo hoạt, để lại những lời ấy rồi bỏ đi.

Màn đêm buông xuống, một người ngồi trong phòng cầm sách, vừa lật xem vừa lẩm bẩm thấp giọng:

“Ta vốn tưởng trên này nói Văn Nhân Ách si tình với Bách Lí Khinh Miểu, vì nàng mà đối địch với Hạ Văn Triều là hư cấu, loại người như Văn Nhân Ách, máu lạnh tim lạnh sao có thể lưu luyến si mê một đứa con gái. Bây giờ xem ra là tình kiếp sao?”

Bóng phản chiếu không thấy được dáng vẻ của người này, hắn liên tục đọc sách, thì thầm:

“Nhưng Văn Nhân Ách hẳn là cũng có sách, hắn không biết việc mình sẽ phải chết sao? Đây xét cho cùng là bẫy rập hay là cơ hội?”

Hắn lấy ra một cái phù đưa tin trước đó Huyết Ma dùng cơ thể Hạ Văn Triều đưa tới, theo phỏng đoán của hắn, lúc Huyết Ma lão tổ chiếm cơ thể của Hạ Văn Triều thì những việc đã xảy ra sẽ không được ghi lại trên sách. Do đó khi hắn tiếp xúc với Hạ Văn Triều đều không nói ra tên thật, chỉ khi Huyết Ma lão tổ dùng thân thể của Hạ Văn Triều hắn mới lộ thân phận.

“Văn Nhân Ách, Huyết Ma, Hạ Văn Triều, Bách Lí Khinh Miểu… Chẳng ai trong số các ngươi có thể biết được mục đích của ta, cho dù đây là bẫy rập chỉ cần ta cẩn thận một chút, không lúc nào bại lộ là được.” Người nọ do dự thầm nghĩ.

“Được thôi, ngươi muốn dụ rắn khỏi hang thì ta sẽ làm ngư ông, ai thèm quan tâm các ngươi trai cò đánh nhau ai thắng, cuối cùng đắc lợi cũng là ta.” Người ngồi dưới ánh đèn hạ quyết tâm, lén gửi phù đưa tin cho Huyết Ma.

Sau khi Văn Nhân Ách giận dữ mắng mọi người trở về phòng, Ân Hàn Giang nói:

“Tôn thượng muốn cứu Bách Lí Khinh Miểu, thuộc hạ có thể đánh vào Thượng Thanh Phái, dù chết cũng sẽ đưa nàng đi.”

Nghe xong lời này, thân thể Văn Nhân Ách ngưng lại, nhìn gương mặt chân thành của Ân Hàn Giang, bộ dáng nguyện đi chết vì Tôn thượng cực kỳ giống nam 4 âm thầm bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu trong sách.

Văn Nhân Ách mấp máy môi không biết nên giải thích thế nào với Ân Hàn Giang.

Hắn luôn tránh không cho Ân Hàn Giang đọc “Ngược luyến phong hoa” là bởi truyện mới được sửa một nửa, phần sau nội dung vẫn như cũ, viết nào là Văn Nhân Ách mặc kệ sống chết của bản thân vì Bách Lí Khinh Miểu, rồi liếc mắt đưa tình dâng hiến sinh mạng gì đó, đoạn cốt truyện này ngay cả Văn Nhân Ách cũng không muốn đọc, càng không thể để Ân Hàn Giang nhìn thấy.

Bất kể “Ngược luyến phong hoa” hay “Diệt thế thần tôn”, phần kết truyện Văn Nhân Ách chết đi đều chưa sửa chữa, dưới Thiên mệnh, Văn Nhân Ách không chắc bản thân có thể nghịch thiên đảo số, hắn chẳng dám hứa hẹn với Ân Hàn Giang rằng mình sẽ không chết.

Hắn nghĩ nghĩ, chỉ có thể thẳng thắn nói:

“Bách Lí Khinh Miểu rất quan trọng, không chỉ với Bản tôn mà với cả tam giới, cho nên Bản tôn muốn giúp nàng.”

Ân Hàn Giang nửa quỳ trước người Văn Nhân Ách, im lặng lắng nghe Tôn thượng.

“Bản tôn không dối gạt ngươi, có lẽ có một người biết nhiều hơn rất nhiều so với Bản tôn, hắn ẩn mình trong bóng tối, lần này Bản tôn muốn dụ hắn ra. Những lời lúc nãy có thật có giả, đúng là diễn kịch cho hắn xem nhưng thành công hay không Bản tôn không nắm chắc.” Văn Nhân Ách nói.

Ân Hàn Giang đánh bạo níu tay Văn Nhân Ách, tận lực kiềm chế âm thanh:

“Tôn thượng sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Ta không biết.” Văn Nhân Ách lắc đầu, “Thực lực của đối phương chưa chắc đã yếu hơn ta, hơn nữa Bản tôn cũng muốn lợi dụng cơ hội này giải quyết một nguy cơ ngầm.”

“Tôn thượng sẽ không chết.” Ân Hàn Giang gần như ngang ngược nói, “Thuộc hạ sẽ không để cho Tôn thượng phải chết.”

“Ai biết trước được, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”

Văn Nhân Ách thở dài, công pháp Huyết tu dù sao vẫn luôn có những đe doạ tiềm ẩn.

Ân Hàn Giang nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác Phá Quân kiếm rung lên một chút. Y nắm chặt chuôi kiếm, giấu đi sự hung bạo trong ánh mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN