Ma Tôn Cũng Muốn Biết
Chương 50: Mênh mang không thấy
(Mang mang bất kiến: giữa khoảng không bao la, đại địa vô tận muốn gặp một người quá khó)
Văn Nhân Ách cũng không cố tình muốn giấu giếm Ân Hàn Giang kế hoạch của mình, chỉ là hắn không chắc liệu có thể thành công hay không.
Phá rồi lại lập không phải ai cũng làm được, tuy rằng Văn Nhân Ách có vài suy đoán với tình hình ở U Minh Huyết Hải, nhưng hắn chỉ nắm chắc ba phần.
Kết cục của Văn Nhân Ách được miêu tả trong hai quyển sách đều là táng mạng ở U Minh Huyết Hải, lúc này đây hắn chọn được ăn cả ngã về không, chủ động đi vào tử địa, coi như nghịch thiên mà đi, tranh đoạt sự sống của mình với số mệnh.
Nếu kết cục của hắn là chết không nghi ngờ, Văn Nhân Ách nhất định sẽ không gạt Ân Hàn Giang, sau khi Ân Hàn Giang biết, muốn chết theo hay tồn tại vì hắn đều do Ân Hàn Giang lựa chọn, Văn Nhân Ách sẽ không ép buộc. Còn nếu hắn sống sót thành công, thế thì đúng là cả nhà cùng vui rồi.
Nhưng sống hay chết, cần có thời gian chờ đợi, Văn Nhân Ách không dám chắc trong khoảng thời gian này Ân Hàn Giang sẽ làm ra chuyện gì, cũng lo lắng y sẽ vì mình sống chết không rõ mà theo vào U Minh Huyết Hải. Văn Nhân Ách hiểu, bản thân ở U Minh Huyết Hải có một tia sinh cơ, Ân Hàn Giang lại chắc chắn không có đường sống.
Vì thế hắn động não nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đàng – dẫn Ân Hàn Giang đi đối phó Viên đàn chủ.
Thực lực của Ân Hàn Giang và Viên đàn chủ sàn sàn như nhau, cho dù Viên đàn chủ lợi dụng quyển thứ hai giành được một vài cơ duyên, pháp lực cao hơn Ân Hàn Giang một bậc, có Thư Diễm Diễm giúp đỡ y cũng sẽ không thua, Văn Nhân Ách hiểu Thư Diễm Diễm, lúc này khẳng định Hữu hộ pháp sẽ chọn đứng về phía người đẹp.
Ân Hàn Giang sau trận chiến với Viên đàn chủ nhất định sẽ bị trọng thương, thương ấy trong thời gian ngắn khó có thể khỏi hẳn. Văn Nhân Ách đã lấy việc cứu Bách Lí Khinh Miểu để làm điều kiện trao đổi, mời Chung Ly Khiêm đến Huyền Uyên Tông, đợi Ân Hàn Giang tỉnh lại thì khuyên bảo y, nói cho y biết mục đích của Văn Nhân Ách, xin y kiên nhẫn chờ đợi.
Thương của Ân Hàn Giang muốn khỏi cũng phải cần mấy năm, mấy năm sau cho dù Văn Nhân Ách còn sống hay đã chết thì đều có kết luận rồi.
Đến lúc đó nếu Văn Nhân Ách chưa về mà Ân Hàn Giang vẫn muốn theo Tôn chủ vào U Minh Huyết Hải, Chung Ly Khiêm sẽ không ngăn cản nữa.
Văn Nhân Ách ngàn vạn lần không ngờ được Ân Hàn Giang dùng sức mạnh vượt xa Viên đàn chủ để thắng áp đảo, hơn nữa gần như là ngay lập tức đuổi tới U Minh Huyết Hải. Ân Hàn Giang không giỏi độn quang, bình thường tốc độ ngự kiếm phi hành cao nhất của y ít nhất cũng mất cả ngày mới có thể đến nơi, ai dè giờ đây y có thể chớp mắt đi vạn dặm, băng qua khoảng cách cả Đại lục Cửu Châu chỉ trong nửa khắc.
Âm thanh cuối cùng Văn Nhân Ách nghe được là tiếng gào tuyệt vọng của Ân Hàn Giang, đây đúng là kết cục tệ nhất rồi, khoảnh khắc hắn rơi vào trong biển thầm nghĩ.
Dường như định số Văn Nhân Ách chết, Ân Hàn Giang phát cuồng không thể sửa đổi không thể thay thế.
Ân Hàn Giang nhìn thấy Văn Nhân Ách rơi vào Huyết Hải, đến bọt nước cũng không bắn lên, cứ như thế cả thân hình bị hòa tan rồi nuốt chửng biến mất, thời khắc đó, cuối cùng y cũng không thể áp chế ma tính trong mình nữa, y muốn theo vào nhưng Tôn thượng không cho phép.
Y siết chặt pháp bào Hắc Đế Kim Văn trên người, đôi mắt đỏ ngầu quét nhìn chín cao thủ xung quanh và Hạ Văn Triều còn đang tranh cướp Bách Lí Khinh Miểu với Cừu Tùng Tuyết, trong khoang miệng tràn ngập vị máu, y chậm rãi cất tiếng:
“Chính đạo, chết!”
Vừa nói, một đạo ngân quang xẹt qua, Phá Quân Thích đâm thẳng vào người trưởng lão Nam Quách thế gia, lão thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị trọng thương.
Nhưng dù sao vết thương da thịt do vũ khí gây nên rất dễ hồi phục, Nam Quách trưởng lão uống một viên đan dược, vận chuyển chân nguyên định ép vũ khí trong bụng ra.
Ai ngờ lúc này, ba lưỡi sắc bén của tam lăng thích bỗng phóng ra ba đạo kiếm quang, nháy mắt chia cơ thể Nam Quách trưởng lão thành ba phần, thân thể tử vong lập tức.
Thần hồn của lão vừa thoát ra thì thấy trên không xuất hiện một mặt trống khổng lồ, Ân Hàn Giang không biết đã đứng trên mặt trống từ bao giờ, nắm tay dùng sức đấm xuống.
“Tùng!”
Theo tiếng trống, hai khí Tiên Ma bắn ra, nguyên thần của Nam Quách trưởng lão dưới sự tấn công của sóng âm Phần Thiên Cổ nhanh chóng chia năm xẻ bảy, tàn hồn bị Phần Thiên Cổ hấp thu.
“Đây là Tiên khí, thế mà có người dám ở Tu chân giới sử dụng Tiên Khí! Mau lùi lại!”
Chưởng môn Thượng Thanh phái kiến thức sâu rộng, nhanh chóng quyết định nói, “Thiên kiếp buông xuống, có thiên kiếp ngăn chúng ta vẫn còn thời gian rút!”
Ông vừa dứt lời, lôi vân trên trời liền nổ vang đánh về phía Ân Hàn Giang, sử dụng Tiên khí ở Tu chân giới là vi phạm pháp tắc Tam giới, Thiên Đạo tất sẽ trừng phạt Ân Hàn Giang.
“Nhưng sư muội còn ở trên tay người Ma đạo!” Hạ Văn Triều nôn nóng nói với sư phụ.
“Không quản được nhiều thế, đi mau.” Chưởng môn túm Hạ Văn Triều, đưa gã về sơn môn, Thượng Thanh phái có Tiên khí bảo vệ, đại trận hộ sơn không dễ phá.
Tám cao thủ còn sống và Hạ Văn Triều chia làm tám hướng rút lui, Ân Hàn Giang nhớ kĩ mặt chín người này, mục tiêu lớn nhất của y bây giờ là Hạ Văn Triều Thượng Thanh phái.
Thiên Kiếp trên đầu Ân Hàn Giang nhưng y không tránh không né, điều khiển Phần Thiên Cổ cứng rắn chặn đạo thiên kiếp đầu tiên. Y phất tay, Phá Quân Thích trở lại, Ân Hàn Giang đuổi theo sát nút hai kẻ đang hướng về phía Thượng Thanh phái.
“Sao y nhanh như vậy, y không sợ thiên lôi sao?” Chưởng môn Thượng Thanh phái sợ hãi nói.
Ngay khi Ân Hàn Giang sắp tóm được Hạ Văn Triều chậm nửa bước chân, đạo thiên lôi thứ hai đường kính khoảng mấy chục mét từ trên trời giáng xuống, cản y lại.
Ân Hàn Giang cứ như không biết đau đứng giữa thiên lôi, y ngẩng đầu nhìn trời, kiếp vân càng ngày càng dày, hôm nay không giải quyết kiếp này, căn bản không thể đuổi theo chúng.
Y mở hai tay, linh khí thiên địa vô tận mãnh liệt tràn vào song chưởng của y, lòng bàn tay dần xuất hiện hai luồng khí xoay tròn, đúng là hình dạng của hai cái dùi trống. Y buông tay ra, dùng linh quyết khống chế dùi trống gõ Phần Thiên Cổ.
“Tùng tùng tùng tùng tùng!” Tiếng trống dồn dập, Phần Thiên Cổ cháy rừng rực ngọn lửa đỏ ánh kim.
Ánh kim trong ngọn lửa sáng ngời thuần sắc, không phải lửa của nhân gian mà là Thánh Hỏa Tiên giới ẩn trong Phần Thiên Cổ đã mấy chục vạn năm. Lửa hóa thành cự long kim sắc xông lên tận trời đón thiên lôi, hào quang chói mắt hiện ra, từng đợt sóng kim sắc tràn lan, Lôi vân bị Hỏa Long đánh cho tán loạn, không trung đổ mưa tí tách.
Hỏa long quay lại trong Phần Thiên Cổ, Ân Hàn Giang cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đã trộn vào nhau, lấy sức mạnh Đại thừa kì cưỡng ép sử dụng Phần Thiên Cổ, mỗi một chiêu y đều tiêu hao quá mức thể lực của mình.
Vẫn chưa xong, y lau vệt máu bên miệng, tiếp tục đuổi về phía Thượng Thanh phái. Độn quang của Phần Thiên Cổ cực nhanh, rất mau đã bắt kịp hai kẻ kia. Chưởng môn Thượng Thanh Phái thấy Ân Hàn Giang ngay sau lưng, vội lôi Hạ Văn Triều phi vào trận pháp hộ sơn.
Trận pháp kịp đóng lại ngay khi Ân Hàn Giang đuổi đến, ngăn cản bước chân y.
Hai mắt Ân Hàn Giang đỏ đậm, cách trận pháp nhìn Hạ Văn Triều và chưởng môn Thượng Thanh phái. Y biết hung thủ lập kế hoạch giết hại Tôn thượng, ngay trong cơ thể Hạ Văn Triều thôi, chính là Huyết Ma lão tổ kia.
Y chỉ vào Hạ Văn Triều nói: “Ra đây.”
Hạ Văn Triều cầm kiếm đáp:
“Ân Hàn Giang, Văn Nhân Ách là Huyết Ma, Ma sẽ hủy diệt cả Tu chân giới, đây đâu phải việc riêng của Chính đạo, giết hắn có lợi với cả Ma đạo, ngươi…”
“Câm miệng!”
Tay Ân Hàn Giang bấm linh quyết, Phần Thiên Cổ vang lên, chấn động thần hồn, từng luồng sóng âm đánh mạnh vào đại trận hộ sơn Thượng Thanh phái, trận pháp rung chuyển sắp vỡ, chuẩn bị báo hỏng đến nơi.
“Boong!” Tiếng chuông trầm nặng truyền đến, là Tiên Khí Đãng Nguyệt Chung bảo vệ đại trận hộ sơn của Thượng Thanh Phái.
Thanh Việt Trưởng lão thấy tình hình không ổn, gõ Đãng Nguyệt Chung chống lại Phần Thiên Cổ, cùng là Tiên Khí đỉnh cấp, thật ra Phần Thiên Cổ mạnh hơn Đãng Nguyệt Chung, nhưng người sử dụng là Ân Hàn Giang đã không còn sức thôi động Phần Thiên Cổ nữa rồi.
“Tùng!” Tiếng trống thứ mười bị tiếng chuông Đãng Nguyệt triệt tiêu, Ân Hàn Giang dầu hết đèn tắt, không thể tiếp tục thi triển tuyệt chiêu.
Y đeo mặt nạ quỷ, hung ác nhìn chằm chằm Hạ Văn Triều, ôm chặt pháp bào của Văn Nhân Ách.
Kẻ thù quá nhiều, tương lai còn dài.
Tay Ân Hàn Giang cầm Phá Quân Thích, chỉ vào Chưởng môn Thượng Thanh phái và Hạ Văn Triều nói:
“Ta muốn mạng của hai kẻ ngươi, hôm nay các ngươi tránh trong trận pháp, ta không làm gì được các ngươi, nhưng ta không tin các ngươi có thể trốn trong trận pháp này cả đời co đầu rụt cổ không ra. Ân Hàn Giang ta, nhất định sẽ dùng thi thể các ngươi ép dầu, thắp dâng Tôn thượng của ta một ngọn đèn Trường Minh!”
Dứt lời, Phá Quân Thích hung hăng đâm vào trận pháp hộ sơn một nhát cho hả giận rồi bị Đãng Nguyệt Chung ngăn cản.
Ân Hàn Giang thu Phần Thiên Cổ, hóa thành độn quang rời khỏi. Thấy y đã đi xa, chưởng môn Thượng Thanh phái mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông khó coi nói:
“Mới vừa diệt trừ được một Văn Nhân Ách, không ngờ lại nhảy ra một Ân Hàn Giang, người này thần hồn tán loạn, đã có tướng nhập ma.”
Ông dừng lại, bỗng nghĩ đến điều gì, vội nói:
“Mau đi xem Thanh Việt sư đệ!”
Ông mang theo Hạ Văn Triều và vài đệ tử còn cử động được chạy về phía Đãng Nguyệt Chung, thấy Thanh Việt nửa quỳ trước chuông, tóc bạc trắng, rõ ràng đã hao hết chân lực.
Thanh Việt ngẩng đầu, khuôn mặt vốn trẻ trung lúc này đã đầy nếp nhăn, ông khẽ thì thào:
“Cũng may trời phù hộ Thượng Thanh Phái, nếu y còn tiếp tục đánh, ta thật sự đã hết sức gõ Đãng Nguyệt Chung.”
“Sư đệ!”
Chưởng môn nâng Thanh Việt chưởng lão dậy, nhìn khuôn mặt già nua, biết căn cơ của sư đệ đã bị hủy, không bao giờ có khả năng khôi phục như trước kia nữa.
Ân Hàn Giang này rốt cuộc ở đâu ra, sao mạnh như vậy, khi Chính Ma đại chiến cũng không thấy hắn phô bày thực lực!
Ân Hàn Giang độn quang bỏ đi vốn định chạy đến U Minh Huyết Hải, bay được nửa đường thì kiệt sức, y không biết đây là đâu, từ không trung ngã xuống, nặng nề chìm vào trong tuyết.
Ân Hàn Giang bò dậy từ băng giá, tháo mặt nạ xuống, giao chiến kịch liệt lúc nãy đã khiến cho chiếc mặt nạ quỷ bình thường toàn là vết rách.
Y nhìn mặt nạ, hơi cười khổ, Tôn thượng không ở, y không cần mang mặt nạ nữa.
Chỉ khi không khống chế được cảm xúc mới phải đeo, dùng nó che giấu biểu tình của mình, bây giờ người cần giấu diếm không còn, y không cần dùng nữa.
Thả mặt nạ vào đai lưng trữ vật, Ân Hàn Giang ngồi trên tuyết trắng, ngơ ngác nhìn bốn phía mênh mông.
“Là Vạn Lí Băng Nguyên sao…” Ân Hàn Giang nhận ra nơi này.
Sau ba mươi năm hai lần bị Văn Nhân Ách hành hạ, Vạn Lí Băng Nguyên không còn “Vạn Lí” nữa, chỉ có trăm dặm tuyết trắng bao trùm vào mùa đông, mùa xuân năm sau tuyết sẽ tan, xuân ấm hoa nở.
Phóng mắt ra xa, khắp nơi trắng toát vô bờ.
Hình như trên đại địa mênh mông Ân Hàn Giang nhìn thấy một người đang vẫy tay với y, đi đến gần, hóa ra là Tôn thượng.
Tôn thượng lộ cổ tay, cắt một vết thương, đưa tới trước mặt Ân Hàn Giang, âm thanh lành lạnh mà ôn hòa nói:
“Ngươi thể hàn, vào Vạn Lí Băng Nguyên sẽ không chịu được, uống máu của ta có thể đỡ một thời gian.”
Ân Hàn Giang ngẩn ngơ, ngoan ngoãn cúi đầu ngậm vết thương kia, lại ăn đầy miệng gió tuyết.
Văn Nhân Ách lúc nãy còn đang dịu dàng quan tâm y biến mất.
Là ảo giác.
Ân Hàn Giang ôm mặt, bên tai nghe thấy giọng nói vang vọng: “Đây là Tuyết Trung Diễm, ngươi hấp thu nó sẽ có thể xua tan âm khí trong cơ thể.”
Y buông tay nhìn quẩn quanh, dường như mỗi một bông tuyết đều biến thành dáng hình của Văn Nhân Ách, bao vây quanh y. Y vươn tay nắm lấy, những người ấy lại biến thành bông tuyết bị gió cuốn đi.
Giả, tất cả đều là ảo giác tâm ma của y.
Chỉ có cái này là thật. Ân Hàn Giang ôm tấm pháp bào, cuộn mình trong tuyết, nhắm mắt không nhìn, che tai không nghe.
Y không dám mở mắt, bằng không khắp nơi đều là Tôn thượng. Y chỉ có thể cố sức chôn mình trong tuyết, đông cứng trong băng, hấp thu từng chút linh khí thiên địa, chữa khỏi vết thương.
Không biết ngủ quên bao lâu, đến mức băng tuyết đã tan rã, ngày xuân hoa nở.
Ân Hàn Giang tỉnh dậy từ hồ băng tan, đi chưa được dặm thì gặp một cây hạnh đung đưa hoa nở.
Y nhìn thấy hình như Văn Nhân Ách đang tựa trên tán cây, vươn tay về phía y, Ân Hàn Giang cũng đưa tay lên dùng sức nắm, không có Tôn thượng nào cả, y chỉ giật xuống một đóa hoa hạnh.
“Giả.” Ân Hàn Giang bóp chặt, đóa hoa mỏng manh bị nghiền nát trong tay y.
Ân Hàn Giang xòe tay ra, gió thổi đoá hoa ấy đi mất, trong làn hoa bay phi tán, hình như y lại nhìn thấy Văn Nhân Ách đang đi cách y không xa.
“Giả hết.” Ân Hàn Giang tự nhủ, đừng nhìn đừng nghe, đây toàn là ảo giác tâm ma của y, chớ tin.
Y còn có chuyện chưa hoàn thành, không được để tâm ma đánh bại.
Ân Hàn Giang từng bước đi ra khỏi Vạn Lí Băng Nguyên gió xuân ấm áp, nơi này đã không còn dáng vẻ năm đó khi y và Tôn thượng đến.
Tôn thượng cũng không còn nữa.
Thượng cùng bích lạc hạ Hoàng Tuyền,
Lưỡng xử mang mang giai bất kiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!