Ma Tồn - Quyển 1 - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Ma Tồn


Quyển 1 - Chương 3


Sắp đến chính Ngọ.

Đông Phương Thanh Thương cắn rách ngón trỏ dùng tay làm bút, dùng máu làm mực, vẽ mấy bùa chú ở bốn hướng chính trong tháp. Mỗi một đạo bùa được vẽ xong thì ánh sáng trong tháp Hạo Thiên tối hơn thêm một chút, đến khi vẽ xong bốn đạo bùa ở bốn hướng chính, cả tháp chỉ còn le lói ánh sáng của bảo châu trên đỉnh.

Hắn đứng giữa, vẽ đạo bùa lớn cuối cùng.

Hoa Lan nhỏ trong nhà lao nhìn ngón tay mình, đau xót than ngắn thở dài.

Nam nhân áo đỏ lại ngồi dựa vào nhà lao, ánh mắt âm thầm rơi trên người Đông Phương Thanh Thương, “Nàng ấy vẫn luôn trầm lặng lão luyện hành sự quả đoán như vậy sao?”

Hoa Lan nhỏ vẫn còn ghét y, cáu kỉnh đáp: “Sau ta biết được! Liên quan gì đến ngươi!”

Nam nhân áo đỏ nghiêng đầu cười, “Nàng ấy rất giống một nữ nhân ta quen, không hề làm bộ làm dáng như các nữ nhân khác. Nàng ấy chín chắn, điềm tĩnh, dũng cảm không sợ hãi, dường như đối với bất kỳ việc gì cũng có định liệu trước, còn oai phong hơn cả nam nhân…”

“Ngươi biết hắn có bao lâu đâu chứ!”

Hiển nhiên lời của Hoa Lan nhỏ không lọt vào tai ai đó, nam nhân áo đỏ lại tiếp tục cảm thán, “… Nữ nhân như vậy thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa rung động.”

Nhưng quan trọng là trong cơ thể đó bây giờ có phải nữ nhân đâu! Hoa Lan nhỏ vỗ trán, người trong cơ thể đó vốn là một nữ nhân làm bộ làm dáng, nhát gan, sợ chết, hay khóc nhè lại còn yếu đuối nữa! Bởi vậy… đừng dùng ánh mắt đó để nhìn cơ thể của nàng có được không…

“Ê, Đầu bạc.” Nam nhân áo đỏ quay đầu nhìn sang Hoa Lan nhỏ, sau đó nhếch miệng cười khiêu khích, “Bất kể ngươi là yêu ma phương nào, nữ nhân quan trọng này của ngươi ta nhất định sẽ giành.”

Hoa Lan nhỏ trợn đôi mắt cá chết, nghẹn lời hỏi ông trời: “Ngươi chắc chứ?”

“Xong rồi.” Đông Phương Thanh Thương gọi, “Qua đây, đứng chỗ này.”

Nam nhân áo đỏ phủi mông bước sang, “Mỹ nhân nói câu nào cũng ngắn gọn lão luyện đánh thẳng vào lòng người vậy sao!”

Hoa Lan nhỏ nghe vậy cảm thấy tim mình hết sức mệt mỏi.

Chờ nam nhân áo đỏ đứng lên đạo bùa, Đông Phương Thanh Thương không nói lời nào, chộp cánh tay y rạch “xoẹt”, vạch trên cổ tay một cái lỗ. Nam nhân áo đỏ ngây người, khi máu tươi trên cổ tay chảy xuống đạo bùa, tháp Hạo Thiên xưa nay vẫn luôn sóng yên gió lặng bỗng nổi lên mấy cơn gió nhẹ.

Tóc ba người đều bị lay động, nam nhân áo đỏ ngạc nhiên nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Trận pháp này…”

Ma Tôn đại nhân bật cười, đôi mắt tràn ngập vẻ ngông cuồng, “Một tháp Hạo Thiên nhỏ nhoi thì làm gì được ta, chỉ dựa vào sức mạnh của trận này thôi, phong ấn tam giới ta còn phá được.”

Nam nhân áo đỏ im lặng. Hoa Lan nhỏ nghe Đông Phương Thanh Thương nói vậy cũng thất kinh hồn vía. Chẳng qua hắn chỉ bày một trận pháp là có thể nổ tung thần khí thượng cổ này như cho nổ một món đồ chơi… Nàng bỗng cảm thấy, hình như trên thế gian này không có gì có thể trói buộc được Đông Phương Thanh Thương làm bậy. Cho dù không có cơ thể Ma Tôn, hắn vẫn tùy tiện xấc xược khiến người ta sợ hãi.

Nam nhân áo đỏ hình như cũng có chút kiêng dè Đông Phương Thanh Thương, chỉ im lặng nhìn hắn, không nói không rằng.

Lúc này, ánh sáng ngoài tháp Hạo Thiên chuyển động, bóng của bốn hướng chính bỗng khẽ nghiêng về phía bức tường đối diện Hoa Lan nhỏ như Đông Phương Thanh Thương đã nói, kẽ hở của tháp Hạo Thiên xuất hiện.

Nam nhân áo đỏ vẫn đang thất thần nhìn hắn, Đông Phương Thanh Thương khẽ nhướng mày, “Không muốn ra ngoài nữa à?”

Tựa như bị câu này đánh thức, nam nhân áo đỏ chớp mắt, ngưng tụ pháp thuật trên tay. Một ngọn lửa đỏ rực đánh lên bức tường đối diện, tiếng “ầm” phát ra vang vọng, tháp Hạo Thiên chấn động dữ dội. Hoa Lan nhỏ trượt chân, nàng vội chộp lấy nắm chặt song chắn trước mặt, vừa ngẩng đầu nhìn lên lại kinh ngạc phát hiện trên bốn hướng chính, những chỗ Đông Phương Thanh Thương vẽ bùa lúc nãy xuất hiện bốn đạo huyết quang. Theo chấn động ngày càng kịch liệt của tháp Hạo Thiên, màu sắc của huyết quang càng thêm tươi sáng, tựa như muốn nhuộm đỏ cả tháp.

Nam nhân áo đỏ quay đầu nhìn, vô cùng kinh hãi, y thu lại pháp thuật trên tay, nói với Đông Phương Thanh Thương, “Đây là Ma trận!”

Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, khẽ lộ hàm răng trắng muốt, trông vừa gian trá vừa độc ác, “Sao, bây giờ mới phát hiện ra à? Xích Lân.”

Xích Lân cả kinh, “Tại sao cô lại biết ta… Rốt cuộc cô là ai?”

Trong lúc đó, bảo châu trên đỉnh tháp Hạo Thiên tựa như không thể chống chọi nổi, phát ra tiếng nứt vỡ răng rắc, tiếp đó, cả tòa tháp đổ ập xuống, Hoa Lan nhỏ thấy song chắn trước mặt mình bị bẻ cong.

Đông Phương Thanh Thương không trả lời câu hỏi của Xích Lân, thúc giục: “Thêm một đòn nữa đi.” Xem ra hắn đã không còn kiên nhẫn ở lại chỗ này một chút nào nữa.

Lúc này Xích Lân há chịu nghe theo lời hắn, y lập tức lùi lại một bước, đứng ngoài đạo bùa, không định ra ngoài cũng không nghe Đông Phương Thanh Thương sắp đặt nữa. Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mắt, bỗng nghe bên kia truyền đến tiếng la hoảng hốt: “Đại ma đầu đại ma đầu! Cứu mạng ta với!”

Xích Lân nghe vậy tiếp tục kinh ngạc, “Cô là người của Ma giới!”

Đông Phương Thanh Thương không đáp lời y, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ. Bấy giờ mới phát hiện song chắn thép của nhà lao đã bị đè cong, thanh gỗ sập xuống dồn Hoa Lan nhỏ vào một góc, sắp sửa đè bẹp người nàng.

“Cứu cứu cứu… cứu ta với!” Chắc là nàng quá sợ hãi nên nói năng cũng lắp ba lắp bắp.

Ma Tôn đại nhân nghiến răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chính khí của tháp Hạo Thiên đã tan rồi, không có pháp lực cũng phải có chút sức lực chứ, ngươi không đẩy được mớ gỗ vụn kia ra à!”

Hắn hét lên như vậy khiến Hoa Lan nhỏ mới nhớ ra hiện giờ mình đang dùng cơ thể của Ma Tôn, cho dù không có pháp lực vô biên, nhưng tốt xấu gì cũng là thân bất tử, tháp Hạo Thiên có sập đến đâu cũng không đè chết được nàng. Hoa Lan nhỏ ổn định tâm thần, đưa tay đỡ một thanh gỗ lớn đang sập xuống, nàng vừa dùng sức, bất chợt kinh ngạc phát hiện móng tay của nàng có thể nhẹ nhàng khoét một cái lỗ thật sâu trên thanh gỗ trước mặt. Hoa Lan nhỏ lại bạo gan dùng năm ngón cào mạnh về phía trước, thanh gỗ đang đè trước mặt nàng bị chặt thành mấy đoạn trong phút chốc.

Đây là cột trụ trong thần khí đó.

Hoa Lan nhỏ đang cảm thán, tháp Hạo Thiên lại sập xuống, song chắn huyền thiết bên ngoài đã bị ép đâm vào trong nhà lao, Hoa Lan nhỏ thấy một bóng đen bay tới, cắm thẳng vào ngực nàng.

Sau đó, thanh huyền thiết to bằng cánh tay đập vào ngực nàng cong queo.

Lại còn bẻ cong được huyền thiết nữa…

Cơ thể Ma Tôn đại nhân này đúng là còn thần hơn cả thần khí thượng cổ! Hoa Lan nhỏ chưa kịp cảm thán thêm, thình lình lại vang lên một tiếng động ầm ĩ, bảo châu trên đỉnh tháp ầm ầm rơi xuống, tháp Hạo Thiên không ngừng chấn động. Nhưng giờ đây Hoa Lan nhỏ chẳng buồn sợ hãi, ưỡn ngực đứng giữa đám bụi đất tung tóe, giương mắt nhìn tháp Hạo Thiên sụp đổ tan tành.

Bên ngoài là bầu không khí Thiên giới mà Hoa Lan nhỏ quen thuộc, nàng không kìm được khẽ nhếch môi, cảm giác ánh nắng của Thiên giới chiếu rọi lên mặt thật thích quá.

Sau khi bụi đất lắng xuống, Hoa Lan nhỏ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.

Hiện tại đã ra khỏi tháp Hạo Thiên, chắc đại ma đầu sẽ lấy cơ thể của hắn lại thôi. Nhớ lại những chuyện đại ma đầu đã làm, những lời hắn nói với nàng trong tháp, Hoa Lan nhỏ đột nhiên nhận ra có thể nàng không còn sống được lâu nữa.

Trong đống đổ nát vang lên một hồi tiếng động sột soạt. Đại ma đầu từ bên trong đang bò ra. Mình đầy bụi đất, mặt mũi nhếch nhác.

Nghĩ cũng phải, cơ thể của nàng thật sự không được việc chút nào, bản thân nàng rất rõ, có thể yên lành bò ra từ tòa tháp đổ nát này đã có bản lĩnh lắm. Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn nàng, “Cắt mấy sợi tóc đã gào khóc ầm ĩ không ngừng, sao lúc nãy không thấy ngươi bảo vệ ta?”

Hoa Lan nhỏ nuốt một ngụm nước bọt.

Lúc này, một bóng đỏ tức tốc chui ra khỏi đống đổ nát, quáng quàng trốn về phía chân trời mất tăm mất tích. Đông Phương Thanh Thương nhìn theo hướng đó cười lạnh, “Chạy cũng nhanh lắm.” Nhưng hắn không vội đuổi theo mà phủi phủi bụi đất trên người, sau đó đi về phía Hoa Lan nhỏ, “Tiểu hoa yêu, trả cơ thể lại đây.”

Hoa Lan nhỏ lại nuốt một ngụm nước bọt, “Có chuyện này…”

“Nói đi.”

“Sau khi đổi cơ thể lại… không được giết ta.”

Ma Tôn đại nhân im lặng một hồi rồi bật cười, vẫn vô cùng tà ác, “Được thôi, bổn tọa không giết ngươi.”

Nhưng hai chữ “bịp bợm” trên mặt Ma Tôn hắn rõ ràng đến mức Hoa Lan nhỏ vừa nhìn đã thấy ngay, nàng rất muốn khóc, “Vậy không đổi nữa! Cứ để vậy đi! Đời này không cần đổi nữa!”

Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, “Chuyện này không do ngươi quyết định.”

Hắn đưa tay muốn chộp lấy Hoa Lan nhỏ, Hoa Lan nhỏ đang sợ hãi, nào chịu để hắn bắt, liên tiếp thụt lùi về phía sau. Đông Phương Thanh Thương nhíu mày quát: “Đứng yên đó cho ta.”

Hoa Lan nhỏ run rẩy nhìn hắn, “Chủ nhân nói người của Ma tộc phải thề mới tin được, không thực hiện lời thề sẽ bị trừng phạt, ngươi thề đi, ngươi thề là không giết ta thì ta sẽ ngoan ngoãn đổi cơ thể lại.”

Ma Tôn đại nhân lạnh lùng phì cười, “Chủ nhân của ngươi có nói cho ngươi biết, người của Ma tộc đều thề với Ma Tôn không?”

Hoa Lan nhỏ tái mặt, chuyện này… chuyện này hình như chủ nhân thật sự chưa nói. Lần này toi rồi, không còn gì có thể kìm chế con ma này, bắt hắn tự thề với bản thân thì có ích lợi quái gì đâu!

Thấy Hoa Lan nhỏ sợ hãi trợn mắt, toàn thân run rẩy, nước mắt chực rơi. Đông Phương Thanh Thương nhìn gương mặt mình bày ra biểu hiện đó, một lúc sau, cuối cùng cũng chịu thua, xoa trán như đang nhức đầu, “Được rồi, qua đây đi, đổi xong ta sẽ giữ mạng cho ngươi là được rồi chứ gì.”

Hoa Lan nhỏ lắc đầu như trống bỏi, “Không không không… Ngươi phải bảo đảm với ta.”

Hắn nhíu mắt, ép tới phía trước, “Ta nói không giết ngươi thì sẽ không giết.”

“Nói thôi thì ai chả biết nói! Ngươi đừng lại gần ta!” Hoa Lan nhỏ thụt lùi liên tiếp, nhưng bỗng dưng trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ – Lúc này đây nàng mới là đại ma đầu thật sự! Cơ thể của Ma Tôn đang ở trong tay nàng, nàng mới là kẻ mạnh, chỉ cần không để Đông Phương Thanh Thương chạm vào cơ thể nàng là được…

Hoa Lan nhỏ còn chưa nghĩ xong, đại ma đầu nào đó đã tóm lấy tay nàng kéo lại, nàng nhìn thấy mặt mình nhanh chóng phóng to trước mặt, còn có hàm răng trắng tinh…

Không thể để hắn cắn mình!

Hoa Lan nhỏ dùng sức vùng ra phía sau, lực đạo quá mạnh phát ra tiếng “rắc”, Đông Phương Thanh Thương bật kêu “hự”, cánh tay chộp lấy Hoa Lan nhỏ vô lực thõng xuống vì bị kéo đến trật khớp.

Hoa Lan nhỏ kinh hãi đến mức quên mất thân thể mình không chịu đựng nổi, liên tiếp vung chưởng tát vào mặt, “Đã nói đừng tùy tiện lại gần ta rồi mà, khốn kiếp!”

“Bốp”, Ma Tôn đại nhân uy danh lẫy lừng bị đánh bay ra, thân hình ngã trên đống đổ nát của tháp Hạo Thiên như một con diều đứt dây.

Sau đó thì tắt thở.

Hoa Lan nhỏ tát xong, ôm ngực ngồi xổm xuống đất, run rẩy sợ hãi, “Ta còn muốn gặp lại chủ nhân mà, ta không muốn chết đâu.”

Run rẩy một hồi, xung quanh lặng ngắt như tờ, không khí đậm mùi chết chóc.

Lúc này Hoa Lan nhỏ mới mở mắt, he hé liếc nhìn cơ thể của mình đang nằm trên đống bụi đất như một con búp bê rách bị vứt bỏ. Tóc tai rũ rượi, máu me đầy mặt, tứ chi cong queo thành một hình dáng chả biết là gì.

Hoa Lan nhỏ nuốt nước bọt, nhìn lại bàn tay to của mình, đột nhiên phát hiện và hiểu ra mình đã làm gì.

Hình… hình như nàng đập chết mình rồi…

Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta hãy cổ cũ cho nữ chính thành công “tự sát” ở~~

Cảm ơn mọi người ủng hộ, câu chuyện đến đây là kết thúc! (Tiểu Lan: Cút!)

Đùa thôi, chương tiếp theo có tên là: Hành trình mười vạn dặm tìm hồn phách thê tử của kẻ si tình lỡ tay giết vợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN