Ma Trận Án
Chương 17: Cẩn thận từng bước
Type: trthuy
Thượng Hải, nhà Khải Kim Vận. Đây là một biệt thự hai tầng kiểu Châu Âu điển hình, phía trước là hồ bơi, phía sau có một vườn hoa nhỏ. Trong nhà bày chủ yếu các đồ nội thất theo phong cách châu Âu cổ, treo tranh chép của các bức sơn dầu nổi tiếng, Khải Kim Vận cười khổ nói: “Có phải cảm thấy người đàn bà kia đối xử với tôi không đến nỗi tệ, vẫn để lại cho tôi ngôi nhà lớn thế này không?”
Nhưng Hàn Phong lại sầm mặt xuống, răng nghiến chặt, lông mày nhíu lại, giơ tay lên nói với Khải Kim Vận: “Anh nhìn đi!”
Khải Kim Vận hỏi: “Cái gì hả?”
Hàn Phong đáp: “Tay tôi, lông tay dựng hết cả lên đây này, nhà này hung khí nặng nề quá.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bên trên vẽ bích họa theo kiểu cung đình phương Tây, chiếc đèn chùm pha lê to tướng treo ở giữa, ánh mắt Hàn Phong trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng cứng đờ: “Cảm giác chẳng lành, rốt cuộc là có gì không ổn nhỉ?”
Khải Kim Vận kêu lên: “Đừng dọa tôi chứ. Cậu biết mà, tôi đây lá gan không được lớn lắm.”
Hàn Phong nhìn ra cửa sổ, nói: “Đúng rồi, trong nhà yên tĩnh quá, từ lúc vào biệt thự này tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào cả. Xung quanh đây thậm chí chẳng có lấy một con chim, mà trong nhà anh lại càng không thấy bóng dáng côn trùng, đây không phải là nhà cửa quét tước sạch sẽ quá, mà do trong nhà có thứ gì đó.”
Hàn Phong tìm kiếm khắp bốn phía bên trong biệt thự, cẩn thận lục soát từng căn phòng một, rồi đi hít hà ngửi ngửi khắp các phòng, cánh mũi phập phồng, cứ thế đi trọn một vòng xong, anh ta lắc đầu lẩm bẩm: “Vô lý, không có dấu vết của chất độc, xem ra là do thứ khác gây nên rồi.”
Hàn Phong ra vườn hoa, chỉ thấy mấy chậu hoa đặt trên bể cửa sổ không hiểu vì lâu ngày không được tưới tắm hay do nguyên nhân gì khác mà đã chết khô hết cả, đồng thời, lá của mấy cây sung và cây ngân hạnh trong vườn cũng vàng khô. Hàn Phong đứng trong vườn, xem xét phạm vi khô héo của thực vật, nhận thấy khu vực này bắt đầu từ phía Nam phòng khách lớn, tạo thành một hình rẻ quạt.
Hàn Phong quay về phòng khách, trước tiên gõ xuống sàn nhà, hỏi chỗ mua và chất liệu, rồi lại kiểm tra sơn tường, các đồ gỗ trong nhà, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở một chiếc bàn đá Đại Lý lớn. Hàn Phong hỏi Khải Kim Vận: “Bàn này mua lúc nào thế?”
Khải Kim Vận đáp: “À, sau khi tôi và Thiện Yến Phi dọn ra ngoài, Vu Thành Long tặng đấy.”
Hàn Phong đổi sắc mặt: “Vu Thành Long tặng?”
Khải Kim Vận gật đầu: “Hồi đó, y đang muốn leo lên cao, đi đâu cũng lôi kéo lấy lòng các ủy viên hội đồng quản trị. Lúc tôi và Thiện Yến Phi dọn nhà, tôi cứ thích mãi cái bàn gỗ nam mộc ở nhà này nên bố mẹ liền tặng luôn cho chúng tôi, thành ra thiếu một cái bàn ăn tử tế, cứ bảo đi mua mà không có thời gian. Vu Thành Long không biết nghe ở đâu biết tin này, liền đưa một chiếc bàn đá đến, nghe nói là dung đá nhập khẩu bên Pháp về đây gia công, giá cả chục nghìn đô đấy.”
Hàn Phong lẩm bẩm: “Lại là Vu Thành Long, tại sao nhỉ?”
Khải Kim Vận hỏi: “Gì vậy?”
Hàn Phong vươn vai, nói: “Thế này, đại khái chắc là không nhầm được đâu. Anh đi mời hai nhóm chuyên gia về đây kiểm tra cả gian phòng này cho tôi, bọn họ sẽ cho anh biết đáp án.”
Khải Kim Vận ngẩn người: “Gì cơ hả? Mời nhóm chuyên gia gì? Họ cho tôi biết đáp án gì?”
Hàn Phong trả lời: “Đội thăm dò địa chất thành phố Thượng Hải, sở Môi trường thành phố, mời bọn họ đến kiểm tra gian phòng này, họ sẽ cho anh biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh.”
Khải Kim Vận ngạc nhiên thốt lên: “Thật vậy sao? Kiểm tra gì vậy?”
Hàn Phong nói như chém đinh chặt sắt: “Thăm dò nguyên tố phóng xạ và đánh giá chất lượng không khí.”
Khải Kim Vận kêu lên: “Hàn Phong, tôi coi cậu như anh em rồi, cậu đã biết thì nói cho tôi đi, bố mẹ tôi rốt cuộc làm sao mà chết?”
Hàn Phong nói nhấn giọng từng chữ: “Lời nguyền của Pharaoh Ai Cập! Nói cho anh biết chừng đó thôi, tôi đi trước đây. Nhớ nhé, nếu có kết quả thì báo tôi biết. Còn nữa, nhắc anh chuyện này, trước khi có kết quả xét nghiệm, tốt nhất anh nên ở khách sạn vài ngày, căn nhà này, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một ngày đấy.”
Lúc Khải Kim Vận đi mời đội thăm dò địa chất, Hàn Phong đã ở trên máy bay đi Bắc Kinh. Mấy tiếng sau, anh ta lại lên máy đi Vân Nam.
Hàn Phong lật giở tài liệu trên tay mình, Tra Hiếu Lễ, nam, bốn mươi bảy tuổi, vốn là giám đốc khu vực Bắc Kinh của ngân hàng Hằng Phúc. Anh ta lại lật giở sang tập tài liệu tiếp theo, Tôn Hướng Hiền, nam, ba mươi tư tuổi, trưởng phòng Nhân sự ngân hàng Hằng Phúc, quê quán, huyện Nguyên Dương, tỉnh Vân Nam.
Nhà Tôn Hướng Hiền ở trong núi, người ra mở cửa là một người phụ nữ hiền lành, mặc trang phục người Miêu, lưng địu một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn ở tuổi bú mớm đang say ngủ, xem chừng chính là vợ của Tôn Hướng Hiền. Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, tim Hàn Phong chợt thót lại, cảm thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp ấy thật quen thuộc, cứ như đã gặp ở đâu đó rồi.
Vợ Tôn Hướng Hiền tên là Cổ Lan, sau khi nghe Hàn Phong giải thích mục đích cuả mình, liền mời anh ta vào, u uất nói: “Có tác dụng gì đâu chứ, người cũng đi rồi còn gì.”
Hàn Phong quan sát vẻ mặt thanh tú của Cổ Lan, gắng nén cảm giác bồn chồn dữ dội trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Tôi muốn biết, khi nhận được tin chồng mình qua đời, cô nghĩ gì? Tại sao lại vội nhận xác chồng cô về thế? Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ tai nạn xe là do con người gây ra? Hay là có người muốn giết chồng cô?”
“Hả?” Cổ Lan tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến phương diện này, cô ta lẩm bầm: “Không có đâu, anh ấy tốt như thế, trước giờ không mâu thuẫn với ai cả, làm sao lại có người muốm hãm hại anh ấy chứ. Hôm đó nghe nói anh ấy gặp tai nạn, tôi… tôi biết là không ổn rồi, nhưng vẫn không kịp…” Cổ Lan nức nở nói khẽ: “Lúc trước anh ấy còn rất vui vẻ khoe với tôi rằng đã thi được bằng lái xe, sẽ lái xe đưa tôi đi… tôi dặn anh ấy lái xe cẩn thận, không ngờ anh ấy vẫn… anh cảnh sát, anh nói đi, có phải là ai hãm hại anh ấy không? Tại sao bọn họ phải hại anh ấy chứ?”
Hàn Phong áy náy đáp: “Chúng tôi vẫn đang nghi ngờ thôi, có thể anh nhà bị hại, nhưng cũng không loại trừ khả năng tia nạn giao thông. Anh nhà là người tốt, tôi nghĩ cũng không ai muốn hại anh ta đâu. Tôi đến điều tra chính là để loại trừ khả năng anh nhà bị hại. Cô Cổ Lan này, cô nhớ lại thử xem, trước khi chồng cô bị tai nạn, anh ta có gọi điện nói gì với cô, hay nói những lời không giống với ngày thường không? Còn nữa, anh nhà có để lại thứ gì đó khá bí ẩn, bảo cô giao lại cho ai đó không?”
Cổ Lan tròn mắt, lắc đầu: “Không có, anh ấy vẫn như bình thường thôi, không có gì cả, không có gì khác cả.”
Hàn Phong nói: “Thế trước khi xảy ra chuyện? Anh ta có gọi điện cho cô không?”
Cổ Lan buồn rầu: “Không biết lúc ấy tôi không bật điện thoại di động, sau đấy mới nhận được thông báo, à…” Cổ Lan dường như nhớ ra gì đó, bổ sung: “Hôm ấy tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói là cơ quan thông tấn điều tra phạm vi phủ sóng của tín hiệu, yêu cầu tôi tắt máy một giờ đồng hồ để đề phòng nhiễu sóng tín hiệu. Một lúc sau thì tổng đài lại nói số điện thoại của chúng tôi trúng thưởng, bảo tôi đến công ty thông tấn lĩnh giải, nhưng lúc tôi đến thì người ta bảo không có chuyện đó, việc này… có liên quan gì không ạ?”
Hai mắt Hàn Phong sáng bừng lên song lập tức trở lại bình thường, anh ta an ủi Cổ Lan thêm một lúc rồi đi khỏi ngôi làng người Miêu nằm ở lưng chừng núi ấy. Yêu cầu khách hàng hợp tác tắt máy một tiếng vì việc của công ty thông tấn, đây là trò lừa gạt quá quen thuộc, nhưng rốt cuộc bọn chúng đã giết người như thế nào nhỉ?
Hàn Phong đi trên con đường ngoằn nghèo như ruột dê, thấy mặt trời chiều đỏ màu máu, như một cái mâm lửa chầm chậm chìm xuống phía Tây, nhuộm đỏ cả bầu trời, khiến ráng mây xung quanh như cũng bùng cháy. Hàn Phong ngoảnh đầu lại nhìn, ngôi làng người Miêu ở lưng chừng núi đã xa tít tắp, một làn khói lững lờ bốc lên, hòa vào mây trắng, không biết hai mẹ con cô nhi quả phụ ấy sau này sẽ sống thế nào. Nhớ lại gương mặt ai oán thê lương của Cổ Lan, trong lòng Hàn Phong cũng thoáng thấy bất an, sực nhớ đến những lời của bà bán báo nọ: “Lúc đó trên xe tải có một bức hình lớn, dường như là ảnh chụp ngôi sao nào đó!” Gương mặt Cổ Lan, hình như anh ta từng thấy trên tivi.
Hàn Phong lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn mặt trời chói gắt, nghiến răng nói: “Tâm kế độc thật, thì ra là thế.”
Sở Công an thành phố Hải Giác cứ như trận địa tuyến đầu trong thời chiến, điện thoại đổ chương không ngừng. Đôi mày Lãnh Kính Hàn nhíu chặt đến nỗi sắp dính vào nhau. “Alo, sở Công an đây. Tiểu khu Bình An có cướp hả? Tôi biết rồi.”
“Alo, vườn hoa Đinh Hương, nhà Thành Nghĩa Mộng bị trộm? Là Thành Nghĩa Mộng ở công ty Xây dựng Hải Giác ấy hả? Cái gì? Trộm hơn năm trăm nghìn đồng, biết rồi, biết rồi, chúng tôi lập tức đến ngay.”
“Công viên Tân Giang xảy ra án mạng? Ba người bị thương? Đến ngay lập tức!”
“Nhà hàng Long Tinh xảy ra ngộ độc tập thể? Hơn ba mươi thực khách! Đã gọi xe cứu thương chưa? Vâng, vâng.”
Quách Tiểu Xuyên nhăn nhó: “Lão Lãnh, cứ tiếp tục thế này không ổn đâu. Gánh nặng của chúng ta đã đến cực hạn rồi, lực lượng công an của mấy thành phố xung quanh cũng đều bị điều qua đây, tôi bảo này, có nên nhờ bên quân đội chi viện cho không?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Mới hai ngày mà xảy ra mười mấy vụ cướp bóc bằng súng, hai chục vụ trộm lớn, còn tai nạn xe cộ, ngộ độc tập thể, bắt cóc, ẩu đả thì nhiều không đếm xuể, chỉ xử lý khắc phục hậu quả thôi chúng ta cũng chẳng đủ người rồi, những vụ án này đều có âm mưu từ trước, có hệ thống hả? Sao lại chẳng bắt được nhân chứng sống nào cả, cũng buông Đinh Nhất Tiếu ra luôn rồi hả?”
Quách Tiểu Xuyên đáp: “Tôi nghe theo kiến nghị của anh, trước tiên tạm giữ hắn lại, nhưng quả thật không có manh mối, hai bốn tiếng sau không thả người mà được chắc? Tôi còn đang đợi người ta khởi tố anh kia kìa.”
Lý Hưởng gọi điện thoại báo: “Hoàn toàn mất dấu Đinh Nhất Tiếu rồi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Mặc kệ Đinh Nhất Tiếu đi, cậu và Hạ Mạt đến công ty bách hóa Thành Thương, chỗ đó vừa nhận được điện thoại nặc danh bảo có bom ở trong, cẩn thận chút.” Đoạn ông lại quay sang Quách Tiểu Xuyên: “Chúng ta đến chỗ hỗn loạn nhất xem sao?”
Quách Tiểu Xuyên nhăn mặt: “Anh nhìn ra cửa đi, lũ phóng viên quây kín như đàn châu chấu rồi kia kìa.”
Lãnh Kính Hàn vỗ bàn quát: “Chết tiệt, hoàn toàn không đoán được ý đồ của bọn chúng.”
Quách Tiểu Xuyên nói: “Còn tên khốn kiếp kia đâu? Sao hắn không về cùng anh?”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Hàn Phong? Cậu ta đi Thượng Hải rồi, nói là muốn điều tra vấn đề nội bộ của ngân hàng Hằng Phúc, cậu nói xem, lúc này mà còn đi điều tra ngân hàng Hằng Phúc làm cái nỗi gì? Có cậu ta ở đây, biết đâu lại nghĩ ra cách gì đó.”
Chuông điện thoại vẫn đổ không ngừng, nhân viên nhận điện báo cáo với Quách Tiểu Xuyên: “trong khi thị sát hiện trường vụ án ở Đông Bình, đồng chí ở đồn số 4 trúng phải đạn lạc bị thương.”
“Tiểu đội đặc cảnh số 3 chặn được một nhóm phần tử vũ trang, hai bên nổ súng, bắn chết được ba tên, chúng ta hy sinh một đặc cảnh, một bị thương nặng.”
“Các đồng chí ở đồng công an Tây Thành đi kiểm tra hiện trường sau vụ nổ, xe cảnh sát của họ lại bị nổ, ba người bị thương.”
“Cộc” một tiếng, A Bát đứng trên cửa sổ, giật chiếc camera giám sát dạng dây kia xuống, Đinh Nhất Tiếu nói: “Được rồi, bọn chúng giờ không còn khả năng theo dõi chúng ta nữa rồi, kế hoạch C đúng là thiên tài, tên kia không phải người nữa rồi.”
A Bát nhìn Đinh Nhất Tiếu, mỉm cười. So với ba hôm trước, Đinh Nhất Tiếu tựa hồ đã biến thành một con người khác, tràn trề tự tin, hắn cười khẩy: “Bọn đã không biết được phương hướng của chúng ta, vậy thì, đến lúc phản kích rồi.”
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông, Đinh Nhất Tiếu nhìn số gọi đến, lẩm bẩm: “Lúc này rồi, hắn lại gọi điện đến làm gì?”
Trong điện thoại, âm thanh kim khí kia nói: “Tôi nhận được tin chuẩn xác, thằng Hàn Phong kia không cùng Lãnh Kính Hàn trở về Hải Giác, hắn đi Thượng Hải rồi.”
“Cái gì?” Đinh Nhất Tiếu giật mình kinh ngạc, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay: “Vậy thì cũng tốt, chẳng phải vẫn khéo rơi vào một cạm bẫy khác của anh sao?”
“Nhưng mà, lần này có cảm giác không ổn lắm.”Âm thanh kim khí đáp.
Đinh Nhất Tiếu chẳng ý kiến gì nữa: “Vậy hả, nhưng kế hoạch của chúng ta đã gần đến hồi kết rồi còn gì, dù hắn biết được toàn bộ chân tướng thì cũng làm gì được chúng ta đâu?”
Âm thanh kim khí nói: “Vậy anh định thế nào?”
Đinh Nhất Tiếu đáp: “Tôi định lật tung nơi này lên, để bọn cảnh sát ngu xuẩn ấy biết, thành phố mà chúng bảo vệ không an toàn như bề ngoài. Rồi tôi sẽ rời khỏi đây, trước tiên sang Thái hoặc là Việt Nam, đều được cả. Tiếp sau đấy, chỉ còn đợi anh hoàn thành kế hoạch bên kia nữa thôi.”
Âm thanh kim khí lạnh lùng nói: “Nhớ lấy lời tôi đấy, đừng bao giờ coi thường đối thủ của anh!”
Đinh Nhất Tiếu tắt máy: “Cái tên này đúng là, A Bát, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây thôi, tối nay lên đường.”
Buổi chiều Hàn Phong quay về phòng Cảnh sát hình sự, chỉ thấy người đông nhung nhúc, không chen vào nổi, cũng may anh ta vóc người gầy gò, khó khăn lắm mới len được vào cửa nhưng lại bị cảnh vệ ngăn lại: “Xin lỗi, không ai được phép vào.”
Hàn Phong nói: “Cậu nhìn tôi, nhìn cái mặt tôi đây này, hình như tôi là người ngoại lệ thì phải, tôi mà không vào được trong ấy, ngày mai các người chẳng giữ được chỗ này nữa đâu.”
Một cảnh vệ khác nói: “Ồ, là anh, trưởng phòng Lãnh bảo anh lập tức đến sở Công an tìm ông ấy, tôi gọi điện thoại, anh đợi nhé.”
Mười phút sau, Hàn Phong đi cửa sau vào sở Công an, Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu xem đi, hỗn loạn đến mức này rồi, ở ngoài đường cậu cũng thấy rồi đấy.” Trong sở Công an, ngoài ba nhân viên đang nghe điện thoại chưa rời đi, những người khác đều vội vội vàng vàng, không ngừng có xe cảnh sát xuất phát và trở về, hành lang, lối đi chật cứng những âm thanh ồn ào náo loạn, đến pháp y thực tập như Lôi Đình Đình cũng bất đắc dĩ phải làm nhân viên nghe điện thoại. Cô liếc Hàn Phong, phát hiện anh ta đang nhìn mình, lại ngượng ngùng quay đầu đi, tập trung nghe điện thoại.
Hàn Phong cười cợt: “Thấy rồi, không phải nói nơi này trị an rất tốt sao, tôi thấy giờ còn nguy hiểm hơn cả án bên Iraq đấy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Rốt cuộc có liên quan đến vụ án kia của chúng ta không?”
Hàn Phong gật đầu: “Nguyên nhân khởi điểm chắc chắn là nó, có điều, có người tranh thủ nước đục thả câu hay không thì cũng không dám chắc. Còn nhớ không, tôi từng nói, có khẩu súng đầu tiên, ắt sẽ có nhiều khẩu hơn nữa, có tên điên đầu tiên, ắt sẽ có nhiều tên điên hơn nữa.”
Lãnh Kính Hàn: “Chúng tôi đã xem lại tất cả các hồ sơ vụ án buôn lậu súng qua biên giới ở Hải Giác mấy năm gần đây, nhưng chưa thấy vụ nào có quy mô và số lượng lớn như vậy. Dựa trên những sự kiện bọn chúng gây ra, ít nhất phải có năm khẩu tiểu liên bán tự động, chín khẩu Uzi, mười bảy khẩu súng lục đang hoành hành trong thành phố, còn cả vô số bom mìn nữa, hình như tất cả thế lực xã hội đen tại Hải Giác đều đang ùn ùn nổi dậy ấy.”
Hàn Phong nói: “Sao chỉ có ông anh ngồi đây giữ sở chỉ huy thế, người khác đâu rồi?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Lên đường hết rồi, chỗ nào cũng có sự vụ đang chờ xử lý mà.”
“Vô dụng thôi.” Hàn Phong thấy Lãnh Kính Hàn không hiểu, bèn nhắc lại một lần: “Vô dụng thôi, giờ chúng ta chỉ chạy theo đuôi bọn chúng, chẳng bao giờ vượt lên được đâu. Bọn chúng liên tục tạo ra hỗn loạn, còn chúng ta thì không ngừng xử lý hậu quả chắc? Cần phải đi trước một bước, chặn chúng lại trước khi chúng hành động. Còn nữa, phải tìm được sào huyệt của chúng, muốn diệt ong bầu thì không thể đợi ông đốt rồi mới diệt con ong đốt mình, phải hủy tổ ong của chúng đi mới được.”
Lãnh Kính Hàn cười khổ: “Chúng tôi cũng đã nghĩ rồi, nhưng vấn đề là giờ chúng ta chẳng túm được một nhân chứng sống nào, trong thành phố đã thực hiện giới nghiêm, hai ngày trước bắt đầu cấm ra ngoài ban đêm, nhưng vẫn không phát hiện ra bọn chúng.”
Hàn Phong hỏi: “Vậy hả? Hung thủ không để lại manh mối gì sao?”
“Manh mối?” Lãnh Kính Hàn trầm ngâm. Hàn Phong lại nói: “Còn nhớ không, ngay từ khi bắt đầu vụ án này, chúng ta đã chạy theo tên hung thủ, đi theo tuyến đường mà hắn bố trí sẵn, vào những thời điểm mấu chốt, hắn luôn để lại cho chúng ta đủ các manh mối để tiếp tục điều tra. Lúc Lương Hưng Thịnh chết, hắn để lại chứng cứ giả tự sát trên mái nhà, cùng quần áo của Lương Hưng Thịnh để chúng ta có thể tìm kiếm chứng cứ; lúc Lâm Chính chết, hắn để lại một ít chất khoáng, trong nhà máy của Lương Hưng Thịnh, hắn để lại nửa món linh kiện; còn lúc nhà máy Lương Hưng Thịnh bị phát mại, hắn cố ý dùng tên của Hồ Ngân Tín; xe hơi thì hắn để lại số hiệu động cơ, không có những manh mối ấy, chúng ta điều tra sẽ càng khó khăn hơn bội phần.”
“Hả?” Lãnh Kính Hàn không sao tin nổi, kinh ngạc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Ý cậu là, hắn cố ý để lại manh mối, dẫn dắt cảnh sát chúng ta điều tra!”
Hàn Phong gật đầu, thoáng lộ nét cười cợt: “Tôi đã nói từ đầu rồi mà, hắn đang chơi mèo vờn chuột với chúng ta, trong trò chơi này, cảnh sát đóng vai trò chuột.”
Lãnh Kính Hàn day day huyệt thái dương: “Manh mối? Manh mối? Nhưng mấy ngày nay các vụ án xảy ra liên tục, dù hắn có để lại manh mối, chúng ta cũng làm sao nhanh hơn hành động mới của bọn chúng được chứ?”
Điện thoại lại đổ chuông, Lôi Đình Đình nhấc máy: “Gì cơ? Khu Cẩm Giang lại nổ bom hả? Sao lại thế chứ? Chỗ đó có khá đông cảnh sát mà? Đoán là có tay súng bắn tỉa? Bắn trúng bình xăng xe hơi?”
Lãnh Kính Hàn lẩm bẩm: “Đã là lần thứ năm ở chỗ này rồi đấy, sao lại cứ tấn công mãi một nơi thế nhỉ? Có ý nghĩa gì không?”
Hàn Phong chớp chớp mắt, lập tức nói: “Lấy bản đồ ra đây!”
Một tấm bản đồ toàn thành phố Hải Giác cỡ lớn treo trong phòng làm việc của sở Công an, Hàn Phong nói: “Đánh dấu những khu vực xảy ra hỗn loạn.”
Lôi Đình Đình dựa theo ghi chép, đánh dấu những nơi đã báo án lên bản đồ.
“Chậc?” Cùng với tiếng kêu nghi hoặc của Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn cũng nhìn ra vấn đề: trên bản đồ, hầu hết những nơi xảy ra hỗn loạn đều nằm trên một đường kẻ dọc hoặc kẻ ngang, ví dụ như nhà hàng Long Tinh, vườn hoa Đinh Hương, tiểu khu An Bình, tòa nhà Quảng Mạo, tất cả đều xếp hàng ngang theo đường Hoành An, còn nhà hát kịch Thiên Hương, tiệm vàng Quân Nghĩa, tiệm đồ cổ Thái Hòa, quán trà Danh Phẩm… lại xếp hàng dọc theo đường vành đai số 1, khoảng cách giữa những điểm này trên bản đồ cũng gần bằng nhau.
Hàn Phong cầm bút laser, chỉ lên bản đồ, hỏi lại những địa điểm báo án không hợp quy luật rốt cuộc đã xảy ra vụ việc gì. Lôi Đình Đình đọc lại biên bản, thấy toàn là các vụ cướp bóc hàng quán nhỏ hoặc trộm cắp vặt, Hàn Phong nói: “Bỏ hết những chỗ này đi.”
Sau khi gạt đi những điểm đánh dấu không hợp tiêu chuẩn, những địa điểm còn lại dường như tạo thành một hình vuông, các hiện trường vụ án nằm rải rác bên trong hình vuông ấy, Lãnh Kính Hàn ngẩn người ra nói: “Đây… đây là gì? Chẳng lẽ đang bày binh bố trận đánh nhau chắc?”
Hàn Phong nhìn đi nhìn lại, kết luận: “Không giống lắm, anh nhìn xem, vuông vức thế này, rất có quy tắc, nếu lấp đầy các ô trống này thì hơi giống một thứ, bàn cờ chẳng hạn? Ngang chín ô, dọc mười ô, có bàn cờ nào kiểu ấy không nhỉ?”
“Cờ tướng, cờ tướng.” Lôi Đình Đình nói. “Bàn cờ tướng, chiều ngang chín ô, chiều dọc mười ô.”
“Cờ tướng?” Hàn Phong ngẩn người, hỏi Lãnh Kính Hàn: “Chơi thế nào vậy?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Để sau, để sau nói cho cậu biết, đây là một loại cờ lâu đời ở Trung Quốc, hiện nay đã tương đối phổ cập rồi.”
Lôi Đình Đình càng nhìn càng thấy kinh ngạc: “Đúng rồi đấy, mọi người nhìn đi, bọn chúng lấy sông Lư Thành ở giữa làm ranh giới, tách khu phía Nam và khu phía Bắc ra làm hai, đúng là một bàn cờ tướng rồi. Nhưng mà, tại sao lại không gây án theo trình tự đặt quân cờ nhỉ?”
Hàn Phong “ừ” một tiếng: “Tra lại xem, trong những hiện trường này, vụ án đầu tiên xảy ra ở đâu?”
Lôi Đình Đình xem lại biên bản, nói: “Là ở đây, khu vực vườn hoa Vọng Giang phía Nam thành phố, à…” Cô đột nhiên há hốc miệng, không ngậm lại được nữa, đưa mắt nhìn vị trí xảy ra vụ án thứ hai, lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Không ngờ lại như vậy! Thật, thật không thể tin nỗi!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Lôi Đình Đình vội trả lời: “Vụ án thứ hai, là ở công viên Trung Tâm phía Bắc thành phố, vụ thứ ba, là tòa nhà Thiên Hòa ở phía Nam, vụ thứ tư, trung tâm thương mại Quảng cáo ở khu phía Bắc…”
Lôi Đình Đình đọc liên tiếp, cặp mắt Lãnh Kính Hàn cũng càng lúc càng trợn to, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hàn Phong hỏi: “Hai người làm sao vậy? Sao lại căng thẳng thế?”
Lãnh Kính Hàn chụp lấy cánh tay Hàn Phong, kích động nói: “Bọn chúng, bọn chúng, bọn chúng thì ra đang chơi cờ! Cậu nhìn đây đi, pháo 2 bình 5, pháo 8 bình 5, xe 1 tấn 1, mã 8 tấn 7, đây nữa, đây là mã 2 tấn 3, xe 9 bình 8, đây là khai cuộc thuận pháo*.”
*Một trong những khai cuộc căn bản nhất của cờ tướng.
Hàn Phong thắc mắc: “Ông anh đang nói cái gì đấy? Cái gì khai cuộc thuận pháo với chẳng phản pháo?”
Lãnh Kính Hàn vội nói: “Thôi thôi, có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu, đây là một thế khai cuộc trong cờ tướng, bọn chúng đi đến nước nào rồi nhỉ? Mau, mau lấy bàn cờ ra đây!”
Lôi Đình Đình nói: “Đợi chút đã, để tôi nghĩ, nước đi này tôi thấy ở đâu rồi ấy nhỉ? Để tôi nghĩ lại đã.”
Lôi Đình Đình đột nhiên reo lên: “Tôi nhớ ra rồi, trong trận đấu giữa Ninh Hạ và Thiên Tân ở giải đấu tranh cúp Đại Sư cuối tuần trước.”
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: “Xem kỳ phổ!”
Loáng một cái, Lôi Đình Đình đã mở kỳ phổ trên máy tính ra: “Mọi người nhìn này, giống hệt nước đi của bọn họ, tiếp sau là xe 1 bình 6, xe 8 tấn 4, mã 8 tấn 7, mã 2 tấn 3, đây là một ván cờ hòa!”
Lãnh Kính Hàn nói: “Kiểm tra xem, giờ bọn chúng đi đến nước nào rồi!”
“Mã 6 tấn 4, nước tiếp theo là xe 4 bình 6.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Xe 4, ở đây, bình 6 là đây rồi, quảng trường Phổ Thiên, có ai ở đó?”
Lôi Đình Đình: “Sở trưởng Quách.”
Lãnh Kính Hàn lập tức gọi điện: “Lão Quách hả? Quảng trường Phổ Thiên sắp có bạo lực xảy ra, chú ý cảnh giới nhé!” Vừa dứt câu, liền nghe “đùng” một tiếng, trong điện thoại, Lãnh Kính Hàn vội rụt đầu lại theo phản xạ.
Quách Tiểu Xuyên phàn nàn: “Sao không báo sớm một chút, đã bắt đầu nổ súng rồi, bọn chúng lợi dụng nhà cao tầng yểm hộ, chúng tôi vẫn chưa xác định được chúng ở đâu. A lô, mà sao anh biết có chuyện ở đây vậy?”
“Giờ không giải thích được, tôi sẽ điều động lực lượng qua chỗ anh, cứ thế nhé, lát nữa nói chuyện tiếp.”
Đoạn Lãnh Kính Hàn dập máy: “Nước tiếp theo.”
“Mã 4 thoái 5, pháo 7 thoái 3.”
“Tiểu khu Thiên Mộng Viên, còn cả trung tâm thương mại đường Phụ Giang nữa, bố trí lực lượng phòng thủ nghiêm mật.”
Hàn Phong xoa đầu Lôi Đình Đình khen ngợi: “Đình Đình không hổ là cảnh sát thực tập ưu tú, lại tìm được cả manh mối kìa.”
Lôi Đình Đình đỏ mặt nói: “Trùng hợp thôi, tôi qua vừa mới xem tường thuật ván cờ ấy. Anh, anh vẫn còn nhớ tên tôi hả?”
Hàn Phong đáp: “Ha, Đình Đình là cô gái tốt mà, tôi lúc nào chẳng để ý cô.”
Lãnh Kính Hàn sầm mặt, thầm nhủ: “Chỉ cần là gái đẹp, tên này nghe qua một lần thì không bao giờ quên đâu.”
Lôi Đình Đình gạt tay Hàn Phong ra nói: “Người ta đã không còn là trẻ con nữa rồi, đừng dùng thái độ này nói chuyện với tôi nữa, được không?”
“Thế à?” Hàn Phong lại khoác lên vai Lôi Đình Đình: “Như vậy là được chứ gì. Vậy thì, cô có thể cho tôi biết, được tiếp theo cô sẽ làm thế nào không?”
Lôi Đình Đình đỏ mặt, lí nhí nói: “Chuyện này, chuyện này, tôi làm sao biết được.”
Hàn Phong liếc nhìn Lãnh Kính Hàn, ông nói: “Nếu chúng ta biết tiếp theo đối thủ sẽ ra tay ở đâu, vậy thì có thể bố trí trước, bắt sống bọn chúng, sau đó bắt chúng khai ra sào huyệt là có thể tung một mẻ lưới bắt gọn rồi.”
Hàn Phong bật cười khùng khục: “Ông anh nghĩ quá đơn giản về đối thủ của chúng ta rồi đấy. Hắn đã dám sắp đặt theo cuộc cờ tuần trước, hắn phải có chỗ dựa vững vàng rồi, các anh chắc gì đã bắt được người của bọn chúng. Vả lại, cờ là vật chết, người mới là vật sống, nếu hắn phát hiện ra vấn đề, không làm như ông anh nghĩ nữa thì sao?” Nói tới đây, nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt Hàn Phong, anh ta vỗ vai Lôi ĐìnhĐình: “Đi nghe điện thoại đi, không được lơi là phút nào đâu nhé.”
“Vâng.” Lôi ĐìnhĐình gật đầu. Lãnh Kính Hàn thầm nhủ: “Cái thằng này, đã bắt đầu có thói quen phá án số một, phụ nữ số hai rồi đấy nhỉ?”
Hàn Phong bình tĩnh nói: “Mốt giải quyết vấn đề từ căn bản, cần phải trở lại bản thân vấn đề đó. Các vụ án này, đều là những vụ hỗn loạn do đối thủ của chúng ta tạo ra hòng kéo dài thời gian, khiến chúng ta không thể ứng phó, tạm thời không nhắc đến bọn thừa nước đục thả câu kia làm gì, mặc kệ rốt cuộc chúng có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí, nguyên nhân căn bản vẫn là không muốn chúng ta có đủ thời gian điều tra nội bộ bọn chúng. Vì vậy, những vụ án phổ thông này, cứ để sở Công an đi xử lý là được, chúng ta quay về phòng Cảnh sát hình sự, chỉnh lý lại vụ án chúng ta đang điều tra, chặn đứng sự việc ngay từ ngọn nguồn thì hơn.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng mà, bọn họ đều đã được phái đi duy trì trị an và kiểm tra hiện trường cả rồi.”
Hàn Phong nhảy dựng lên: “Cái gì! Thế còn bên Đinh Nhất Tiếu kia? Ông anh đừng nói, người giám sát Đinh Nhất Tiếu cũng bị điều đi hết rồi đấy nhé?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Hôm qua đã bảo cậu rồi còn gì, không thể tiếp tục giám sát Đinh Nhất Tiếu được nữa, mấy hôm trước bọn họ đã ngừng việc giám sát rồi.”
Hàn Phong ôm lấy đầu, kêu toáng lên: “Trời ơi! Đúng là đồ ngu mà!”
Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng mà, tôi đã dặn lão Quách câu lưu Đinh Nhất Tiếu hai bốn tiếng đồng hồ, cũng tức là hôm nay hắn mới ra ngoài, chúng ta không có chứng cứ gì để khởi tố hắn cả.”
Hàn Phong phồng mang trợn má nói: “Nếu đã vậy rồi thì thôi đi, gọi hết người của chúng ta trở về, sắp xếp lại nhiệm vụ, việc cần điều tra thì vẫn phải điều tra, thí nghiệm cũng vẫn phải làm, không thể chậm trễ được!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Làm vậy ổn không?”
Hàn Phong kêu lên: “Có gì mà ổn với không ổn, nếu không làm vậy, ông anh đừng bao giờ mơ ngăn được những vụ án liên hoàn này.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Thôi được rồi, để gọi hết bọn họ về.”
Hàn Phong nói: “Bây giờ mới là lúc chúng ta bắt đầu phải làm việc.”
Khi các tinh anh của phòng Cảnh sát hình sự quay về trụ sở, người nào người nấy đều đầu bù tóc rối, mặt mũi bẩn thỉu, mắt đầy tơ máu như thể mấy hôm liền chưa được ngủ. Hàn Phong chỉ trỏ nói: “Nhìn mấy người kia, tôi đây là loại người cả ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, thế mà tinh thần mấy người còn kém hơn cả tôi nữa, bận bịu như thế mà có thu hoạch được gì không?”
Cả bọn không biết nói gì, mấy ngày nay họ bôn ba khắp nơi, thu hoạch đúng là rất ít, mà cũng có thể nói là không có thu hoạch gì. Lý Hưởng nói: “Đúng là lần nào chúng tôi cũng chậm hơn những tên hung thủ đứng sau kia một bước, vậy anh gọi chúng tôi trở về có kiến nghị gì hay ho không?”
Hàn Phong chỉ vào Lý Hưởng, Lâm Phàm, Hạ Mạt: “Mấy người, lập tức tổ chức lại việc giám sát Đinh Nhất Tiếu. Nhất định phải làm thật nhanh.”
Dứt lời, anh ta lại nói tiếp: “Chúng tôi đi bốn năm ngày, chẳng lẽ mấy người không tìm được manh mối nào đáng nói à?”
Hàn Phong đảo mắt, thấy người nào người nấy đều cuống lên, bèn chậm rãi nói: “Anh Cường, anh nói trước đi, thí nghiệm tôi nhờ anh làm đến đâu rồi?”
Lưu Định Cường đáp: “Vẫn, vẫn chưa xong.”
Hàn Phong kêu lên: “Cái gì hả? Thế sao còn không đi làm cho nhanh lên!”
Lưu Định Cường gật đầu: “Được, chuyện này thì nhanh thôi.”
Hàn Phong hỏi: “Thế còn thí nghiệm đạn đạo, anh có kết luận gì không?”
Lưu Định Cường lắc đầu: “Vẫn đang đối chiếu.”
Hàn Phong quay sang Lãnh Kính Hàn: “Đem những vũ khí mới thu được để anh Cường tiếp tục thí nghiệm đi.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu, thầm nhủ: “Thằng này rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Hàn Phong lại hỏi: “Nào Long Giai của tôi, kết quả điều tra của cô đâu?”
Long Giai đáp: “Kết quả? Kết quả gì chứ? Năm công ty của Đinh Nhất Tiếu hả?”
“Trời ơi!” Tròng mắt Hàn Phong suýt rơi ra ngoài, giọng như sắp khóc: “Cô đừng bảo tôi là lúc tôi ở Thiên Nhai nhờ sếp Lãnh dặn cô điều tra xem cái dây chuyền sản xuất hư hỏng kia đã về nhà máy hay chưa, cô vẫn chưa làm đấy nhé?”
Long Giai lè lưỡi, rõ ràng là chưa làm, vội đứng nghiêm chào: “Lập tức đi ngay.”
Hàn Phong trừng mắt giận dữ hìn Lãnh Kính Hàn: “Nhìn xem, các người làm cái gì đây! Biến thành nhân viên cứu hộ thiên tai cả rồi, chỉ toàn lo những việc chẳng thực tế gì cả.”
Lãnh Kính Hàn cũng trừng mắt nhìn lại: “Từ lúc quay trở về đến giờ, cậu cứ chỉ tay năm ngón suốt, rốt cuộc cậu là trưởng phòng Cảnh sát hình sự hay là tôi? Tôi còn chưa hỏi cậu đấy, cậu đi Thượng Hải điều tra được gì rồi?”
Hàn Phong lại nở nụ cười quái dị: “Tôi điều tra được rất nhiều manh mối, nhưng vẫn chưa đến lúc nói ra, cho ông anh tức vẹo mũi chơi.”
Lãnh Kính Hàn thở hồng hộc, thật sự đã tức giận đến vẹo cả mũi.
Đột nhiên, điện thoại đường dây riêng lại đổ chuông, Lãnh Kính Hàn biến sắc, lúc cầm điện thoại lên, vẻ mặt ông hơi do dự, không biết là vị lãnh đạo nào gọi đến đây?
Vừa nhận điện thoại, Lãnh Kính Hàn bất giác đứng thẳng người, ưỡn ngực ra: “Vâng, vâng ạ. Tình hình hiện tại hơi phức tạp, hiện trường rất hỗn loạn. Tôi biết ạ, vâng, chúng tôi sẽ dốc hết sức cố gắng dẹp yên sự việc, ngăn ngừa bọn khủng bố tiếp tục gây rối. Tôi đảm bảo. Vâng! Chuyện đó… tôi cho rằng chúng tôi có thể giải quyết. Hôm nay nhất định sẽ áp chế được thế công của bọn chúng. Tôi hiểu ạ, vâng! Chuyện ấy, không cần ạ, không…”
Đối phương hình như đã dập máy, Hàn Phong cười nói: “Hiếm khi ông anh nghe điện thoại nghiêm túc vậy đấy, vị lãnh đạo nào gọi điện thế?”
Lãnh Kính Hàn ủ rũ đáp: “Là… lãnh đạo cấp cao nhất. Đã có thông điệp cuối cùng, trong vòng ba ngày nhất định phải giải quyết vụ bạo lực ở Hải Giác và phá xong vụ án này. Cấp trên đã nói, để duy trì trật tự địa phương, họ đã phái bộ đội quân khu 235 đi, muộn nhất là ngày mai có thể đến nơi.” Lãnh Kính Hàn thở dài nặng nề: “Vụ án này, đã kinh động đến lãnh đạo cấp cao nhất rồi.”
Hàn Phong hưng phấn nói: “Làm lớn như vậy, không kinh động cũng không được mà. Có điều, khỏi cần đợi đến mai, có khi tối hôm nay đã giải quyết xong vấn đề của Hải Giác rồi ấy chứ.”
Điện thoại di động lại đổ chuông, Lãnh Kính Hàn bắt máy nói: “Tôi đây. Được rồi, được, các cậu về đây trước đã.” Ông dập máy, thông báo: “Lý Hưởng gọi, Đinh Nhất Tiếu biến mất rồi.”
Hàn Phong véo mũi: “Biến mất tức là ý gì”
Lãnh Kính Hàn trả lời: “Bọn Lý Hưởng đến địa điểm giám sát, phát hiện Đinh Nhất Tiếu không ở văn phòng, nhà hắn ta cũng không có người, vả lại, hắn còn giật cả thiết bị giám sát gắn trên cửa sổ ra. Hỏi thăm mới biết, sáng sớm nay khi trở về từ phòng tạm giam, Đinh Nhất Tiếu chỉ đến văn phòng một lúc rồi vội vàng đi khỏi, chắc là đến để gỡ thiết bị giám sát kia ra.”
Hàn Phong cười khẩy: “Gỡ cái đầu nhà anh ấy, có thằng ngu mới quay lại chỉ để gỡ cái thiết bị giám sát kia, hắn quay lại gỡ máy quay làm gì chứ? Chậc, để báo cho cảnh sát các anh biết, từ lâu tao đã biết chúng mày giám sát tao hả? Hắn đến văn phòng, chắc chắn là có thứ quan trọng còn để lại đó.”
Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Hắn có thể đi đâu nhỉ?”
Hàn Phong chau mày: “Tên này muốn trốn, có lẽ là ra nước ngoài. Phải biết rằng, bọn chúng không chỉ có một căn tứ hợp viện, mà còn có một bến cảng nữa. Bọn Lý Hưởng đâu?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Tôi đã tạm thời quay về đây rồi.”
Hàn Phong gật đầu: “Cũng được, xem tình hình giám sát mấy ngày nay như thế nào đã. Giờ chắc Đinh Nhất Tiếu vẫn chưa trốn đi đâu.”
Lãnh Kính Hàn lại bắt đầu lên lạc với các bên, yêu cầu giám sát chặt chẽ tình hình các khu vực giao giới, đặc biệt chú ý đến Đinh Nhất Tiếu, còn gửi cả hình chụp chân dung Đinh Nhất Tiếu cho bọn họ.”
Ba người bọn Lý Hưởng trở về phòng Cảnh sát hình sự, Lâm Phàm than: “Chỉ sơ sẩy một chút mà để hắn lọt mất.”
Hạ Mạt nói: “Giờ trong thành phố hỗn loạn như vậy, hắn thừa cơ bỏ trốn quả là không dễ gì tìm được. Vả lại, chúng ta giám sát bao nhiêu ngày như thế cũng có hiệu quả gì đâu.”
Hàn Phong: “Yên tâm, không trốn được đâu. Cho chúng tôi xem băng ghi hình mấy ngày nay của các cậu đi, có chỗ nào đáng nghi không?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tên này trấn tĩnh vô cùng, hoàn toàn không để lộ sơ hở, căn bản không có manh mối gì cả.”
Lý Hưởng nói: “Phải rồi, có điều này, hôm ấy anh nói Đinh Nhất Tiếu giấu tay trái đi, nhưng chúng tôi có chụp lại được, anh xem, chỗ này này…”
Lý Hưởng di chuột, bật một bức ảnh trên màn hình, Đinh Nhất Tiếu và A Bát đang tranh luận gì đó rất gay gắt, trong lúc vô ý có giơ tay trái lên, trên mu bàn tay trái, không ngờ lại dán một miếng băng gạc. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng ảnh chụp rất rõ nét.
Hàn Phong hỏi Lý Hưởng: “Hôm đó anh nói là cào bị thương tay của A Bát, có phải ở vị trí này không?”
Lý Hưởng lầm bầm: “Đúng vậy, nhưng người bị thương rõ ràng là A Bát mà?”
Hàn Phong bỗng biến sắc mặt, lẩm nhẩm: “Có lẽ đâu bọn chúng dùng…”
Lý Hưởng giật mình, vội hỏi: “Dùng gì cơ?”
Hàn Phong nghiêm túc đáp: “Phép dịch chuyển vết thương.”
Cả bọn đều lấy làm kinh ngạc, chưa ai nghe qua danh xưng này bao giờ, Hạ Mạt hỏi: “Phép dịch chuyển vết thương ư? Thế là ý gì?”
Hàn Phong đảo mắt: “Chính là chuyển vết thương trên người cậu sang người anh ta, hoặc chuyển vết thương của anh ta sang người cậu.”
Mấy người bọn Hạ Mạt còn chưa bao giờ nghe nói đến kỹ thuật như thế, ai đều nghiêm trang lắng nghe, Lâm Phàm hỏi: “Có thể làm vậy thật à? Bọn chúng làm thế nào vậy?”
Hàn Phong bật cười khì khì, nói: “Tất nhiên là được, không chỉ vết thương, kể cả các cơ quan trên cơ thể cũng di chuyển được nữa đó. Ví dụ như chuyển ngực Long Giai sang người Lâ Phàm cậu ấy, chậc, trông sẽ như thế nào nhỉ?”
Cả bọn bấy giờ mới biết tên Hàn Phong này đang nói bậy nói bạ. “Vù” một tiếng, từ chỗ Long Giai bay đến một quyển sách lớn.
“Ối cha cha!” Hàn Phong ôm đầu, nhảy dựng lên: “Đừng có lần nào cũng đánh vào đầu tôi chứ, ngu đi đấy.”
Long Giai lạnh lùng nói: “Đã liên lạc với bên Pháp rồi, bọn họ nói, không nhận được thông báo nài về dây chuyền sản xuất hỏng cả, đồng thời đảm bảo rằng chất lượng sản phẩm của họ hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.”
Hàn Phong gật đầu: “Tôi biết rồi, giống như những gì tôi nghĩ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Cái gì mà biết rồi, rốt cuộc cậu biết cái gì, mau nói ra đi chứ.”
Hàn Phong nói: “Đáp án sẽ rõ ràng ngay thôi, mấu chốt nằm ở chỗ mấy cục quặng kia, nhưng anh béo làm thí nghiệm chậm quá đi mất.”
Hạ Mạt nói: “Để tôi đi giúp.”
Hàn Phong nhìn sang phía phòng thí nghiệm: “Giờ cũng nên liên hệ với các đồng chí bên sở Công an rồi, trưởng phòng Lãnh, ông anh mở đường dây nóng giải đáp nghi vấn, bắt kẻ gian tại hiện trường cho tôi; Lý Hưởng, Lâm Phàm, hai người biết đánh cờ tướng không? Còn nữa, Long Giai, cô lấy tư liệu chi tiết về năm công ty đứng tên Đinh Nhất Tiếu mấy hôm nay điều tra được cho tôi xem.”
Long Giai đưa xấp tài liệu cho Hàn Phong, anh ta liếc nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình cảm: “Ngoài ra, cô giúp tôi làm một việc nữa nhé, được không?”
Long Giai đã quá quen với vẻ mặt háo sắc này của anh ta, thản nhiên đáp: “Nói đi!”
Hàn Phong cười cười: “Cô nhắm mắt vào trước đã.”
Long Giai gắt gỏng: “Bớt giở trò đi, nói mau lên!”
Hàn Phong lẩm bẩm: “Thôi được rồi. Cô lên mạng tìm lọc hết các tin tức quan trọng về ngân hàng Hằng Phúc cho tôi, lát nữa tôi sẽ xem.”
Hàn Phong lật tư liệu ra xem, thấy Lý Hưởng không biết từ đâu ôm về một hộp cờ tướng liền nói: “Đợi đã, việc đánh cờ giao cho tôi và trưởng phòng Lãnh của các anh là được, giờ anh có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng đây, đến cầu lớn bắc qua sống Đông Lâm, phục ở đầu cầu chờ tin tức của tôi.”
Sau khi Lý Hưởng đi khỏi, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Làm gì mà thần bí vậy? Còn phải đợi cậu ta đến nơi rồi mới nói.”
Hàn Phong chỉ cười không đáp, vừa xem tư liệu vừa nói: “Món cờ tướng này chơi thế nào vậy?”
Cứ vậy, Hàn Phong vừa xem tự liệu, vừa hỏi Lãnh Kính Hàn cách chơi cờ tướng, mặc khác lại thông qua điện thoại, không ngừng hỏi han các cảnh sát điều tra hiện trường, đồng thời nhắc nhở họ nơi nào có khả năng có tay súng bắn tỉa ẩn nấp, xe cảnh sát nên dừng ở đâu thì an toàn hơn, dựa theo bố trí và hỏa lực của đối phương, tốt nhất nên tấn công theo phương thức nào…
Nửa tiếng sau, Lưu Định Cường thông báo: “Có kết luận cơ bản rồi, phân tích laser cho thấy, đây là quặng sắt chất lượng cao, hàm lượng sắt từ 70% cho đến 75%.”
Hàn Phong nói: “Bỏ hết tất cả các nhân tố có thể bỏ, dùng lò luyện thép bình thường nhất, một tấn quặng này có thể luyện được bao nhiêu thép?”
Lưu Định Cường đáp: “Kể cả dùng lò ngang, một tấn quặng thế này ít nhất cũng luyện được sáu trăm cân thép.”
Hàn Phong nhắm mắt: “Tôi biết rồi. Quả nhiên không khác những gì tôi nghĩ, thế còn những khẩu súng kia, các anh có phát hiện gì không?”
Hạ Mạt gật đầu: “Đều là các loại súng ống phổ biến trên thế giới, chẳng có phát hiện gì mới cả.”
“Vậy à? Lấy hộ tôi hai khẩu súng ra đây.”
Hạ Mạt cầm ra hai khẩu súng: “Tôi tháo tung ra, kiểm tra từng bộ phận rồi, thật sự không phát hiện gì cả.”
Hàn Phong đón lấy khẩu súng, xem xét tỉ mỉ: “Không thể nào, với tính cách đối thủ của chúng ta, chắc chắn sẽ để lại gì đó.”
Anh ta tự mình cầm một khẩu súng, đưa cho Lâm Phàm một khẩu, Lâm Phàm cầm súng, không cần nghĩ ngợi gì đã nói luôn: “Súng lục phỏn theo kiểu FN-9mm, uy lực lớn, đáng tin cậy, một trong những loại súng lục được dùng phổ biến nhất thế giới hiện nay, khoảng 50 quốc gia sử dụng hoặc phỏng chế theo.”
Hàn Phong giơ khẩu súng trên tay lên, Lâm Phàm mỉm cười nói: “Chuyện này không cần nói nữa nhỉ? Súng tiểu liên AK-47 62mm, do nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng Kalashnikov thời Liên Xô cũ thiết kế. AK-47 là loại tiểu liên đáng tin cậy, dễ sử dụng bền bỉ, ít sự cố, đặc biệt là khi sử dụng trong gió cát bùn đất, kết cấu đơn giản, dễ dàng tháo lắp. Loại súng này sử dụng nguyên lý tự động nạp đạn bằng khí nén, kết cấu hồi chuyển khóa tự động, điểm nổi bật là động tác chắc chắn, ít sự cố, có thể sử dụng trong các điều kiện khắc nghiệt, vả lại thao tác sử dụng đơn giản tiện lợi, bắn liên tiếp hóa mã lực mạnh. Tôi có nói sót gì không?”
Hàn Phong đáp: “Đúng, cậu nói được vấn đề của chúng, nhưng cậu lại không nhìn ra được vấn đề.”
Lâm Phàm thắc mắc: “Là gì?”
Hàn Phong nói: “Tháo nó ra.”
Lâm Phàm thành thạo tháo rời khẩu FN-9mm, hay thường được gọi là súng lục Browning ra, Hạ Mạt nhìn đồng hồ: “Bốn mươi lăm giây, lại nhanh hơn nữa rồi.”
Hàn Phong không tỏ thái độ, nhón lấy nòng súng: “Nhìn đi, có gì khác biệt?”
Lâm Phàm và Hạ Mạt chăm chú quan sát nòng súng, thấy trơn bóng nhẵn nhụi, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một cái nòng súng thật sự không thấy điểm gì bất thường cả. Hàn Phong lại nhắc: “Bên trong.”
Lâm Phàm cho ngón tay út vào ống nòng, gương mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi. Lý Hưởng tiếp lấy nòng súng, vừa mới chạm vào, sắc mặt đã tái hẳn đi, lẩm bẩm: “Còn thế này nữa à?”
Lãnh Kính Hàn không nhịn được, cũng giật lấy nòng súng, cho tay vào sờ rồi hỏi Hàn Phong: “Sao cậu biết?”
Hàn Phong đáp: “Sau khi quan sát vết thương của Trương Nghệ và những cảnh sát khác, tôi đã phát hiện ra, tuy rằng rằng khó nhận thấy.”
Long Giai nghi hoặc: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Phàm nói: “Đường rãnh của nòng súng này ngược chiều kim đồng hồ.”
Hàn Phong nói: “Rãnh nòng súng, cũng chính là đường xoáy bên trong nòng súng, viên đạn bắn ra, muốn đạt được sự chuẩn xác và tốc độ cao nhất thì cần phải xoáy tròn. Đường rãnh trong nòng súng, chính là để cho viên đạn xoáy tròn khi bay ra, vốn dĩ xoáy sang bên trái hay bên phải đều giống nhau, nhưng trong phương pháp chế tạo súng truyền thống, người ta đều quen sử dụng đường rãnh xoáy bên phải, loại đường rãnh ngược chiều này, chính là một manh mối mà đối thủ để lại cho chúng ta.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Manh mối gì chứ?”
“Vội làm gì, tôi nghĩ rất nhiều vấn đề chúng ta còn chưa giải quyết, hôm nay sẽ có đáp án hết thôi. Còn nhớ chúng ta có những vấn đề nào không?”
Hạ Mạt gật đầu: “Quá nhiều, vụ án nào cũng đều có vấn đề chúng ta còn chưa giải quyết, hôm nay sẽ có đáp án hết thôi. Còn nhớ chúng ta có những vấn đề nào không?”
Hạ Mạt gật đầu: “Quá nhiều, vụ án nào cũng đều có vấn đề chưa giải quyết mà.”
“Xét riêng vụ án này, vấn đề đầu tiên, tên Đinh Nhất Tiếu mà chúng ta nghi ngờ đó, hắn ta đứng tên năm công ty, gồi hai công ty kiến trúc, hai mỏ khai thác quặng, một nhà máy thép, đúng không, tôi từng nghi ngờ, mỗi bước đi của đối thủ đều có dụng ý riêng, tại sao hắn lại mượn Đinh Nhất Tiếu lập ra năm công ty, và tại sao lại là năm công ty như thế chứ? Vấn đề thứ hai, khi chúng ta điều tra nhà máy của Lương Hưng Thịnh, ông bác họ Cát canh cổng bị người ta sát hại, để dẫn dụ chúng ta ra ngoài, hung thủ đã cố ý bật đèn buổi tối hòng thu hút sự chú ý, ngoài ra, chúng ta còn tìm thấy hai vật dường như không có tác dụng gì ở hiện trường, mảnh giấy vụn bị đốt cháy một nửa, và nửa mảnh linh kiện không hoàn chỉnh phát hiện trong bàn tay ông bác họ Cát kia, có nhớ câu hỏi của tôi lúc đó không? Nếu đã kết luận là không hề có vật lộn dữ dội, hung thủ trực tiếp sát hại ông Cát, thì tại sao trong tay ông ấy lại có nửa mảnh linh kiện? Còn nữa, lúc đó hung thủ có cả buổi chiều để hành động, còn hút thuốc trong nhà máy, vậy mà tại sao chưa đốt hết giấy tờ đã vội vàng rời đi? Để lại cho chúng ta một mẫu giấy?” Hàn Phong nói tới đây, liền bảo Hạ Mạt: “Làm phiền cậu giúp tôi mang hai vật chứng ấy ra đây, chốc nữa sẽ dùng đến, cảm ơn.”
Anh ta liếc qua những người còn lại một lượt, tiếp tục nói: “Vấn đề thứ ba, hung thủ không tiếc để lộ manh mối ở ngân hàng Hằng Phúc, còn mua lại nhà máy của Lương Hưng Thịnh, nhà máy này có ý nghĩa đặc biệt gì với chúng?”
Hạ Mạt đã lấy ra hai món vật chứng, để lên bàn.
Hàn Phong nhìn thẳng vào Lãnh Kính Hàn: “Vấn đề thứ tư, chính là điều mà đến giờ ông anh vẫn nghi hoặc, bọn chúng lấy đâu ra nhiều vũ khí thế? Tại sao trang thiết bị của chúng còn tân tiến hơn cả cảnh sát? Mặc dù vùng này là bãi tập kết lớn của bọn buôn lậu, nhưng cũng chưa bao giờ phát hiện vụ buôn lậu vũ khí nào quy mô lớn như vậy. Nếu thật sự có nhiều vũ khí như thế nhập lậu vào trong nước, hẳn đã được lãnh đạo cấp cao chú ý từ lâu rồi, phải không?”
Bốn vấn đề này dường như chẳng liên quan gì đến nhau, cả bọn nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao. Hàn Phong lại nói tiếp: “Nhìn bên ngoài, mấy vấn đề này đều tồn tại độc lập, nhưng có một chuyện, có thể kết nối chúng với nhau.”
Anh ta cầm nửa mảnh giấy kia lên, hỏi Lâm Phàm: “Cậu có nhận ra, cái này giống thứ gì không?”
Lâm Phàm xem xét kỹ lưỡng một hồi, lắc đầu nói: “Ít quá, chỉ còn mỗi một góc, không nhận ra nổi.”
Hàn Phong lại cầm nửa mảnh linh kiện kia lên, hỏi tiếp: “Còn cái này? Cậu nhận ra được không?”
Lâm Phàm xem xét, rồi lại sờ sờ, tiếp tục lắc đầu.
Hàn Phong cười khẩy: “Chuyên gia vũ khí như cậu mà còn không nhận ra, huống hồ người khác. Bây giờ, nhìn lại xem, cái này giống thứ gì nào?”
Hàn Phong đồng thời đặt nửa mảnh giấy và nửa mảnh linh kiện lên mặt bàn, ở giữa chừng ra một khoảng trống, mảnh giấy và linh kiện ghép vào tạo thành một vật, Lâm Phàm trợn tròn mắt lên, lắp bắp nói: “Đây… đây không phải là…”
Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, giơ nòng súng trên tay lên, chậm rãi nói: “Đây chính là đáp án duy nhất kết nối mấy vấn đề trên… bọn chúng đang sản xuất vũ khí!”
Hàn Phong vừa thốt ra những lời này, đám người có mặt tại đó đều hết sức kinh hãi, ngẩn ra một lúc lâu, không ai nói nên lời.
Hàn Phong nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói tiếp: “Chắc cậu cũng nhận ra rồi, ở giữa hai thứ này, khoan thêm một lỗ xoáy ốc, đột lỗ vuông, thì chính là báng súng còn gì, nhưng tách ra thì thật không dễ nhận diện được.”
Một lúc sau, Lãnh Kính Hàn mới lên tiếng: “Ý cậu là, ý cậu là bọn chúng đang sản xuất vũ khí, cậu, cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào vậy?”
“Còn nhớ tối hôm đó chúng ta đột kích vào tòa nhà tứ hợp viện không?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Ừm, công ty Xây dựng Khai Nguyên.”
Hàn Phong gật đầu: “Khi ấy tôi đã nói rồi, có một tên điên xuất hiện, thì sẽ có nhiều tên điên hơn nữa, có một khẩu súng, thì sẽ xuất hiện thêm nhiều súng nữa. Cuộc tấn công tối hôm đó đã chứng thực suy nghĩ của tôi, bọn chúng là một đội quân chiến đấu có tổ chức, có kế hoạch, không chỉ sở hữu vũ khí thông thường, mà còn có cả súng bắn tỉa cự ly xa, tên lửa chống trực thăng, xe hơi được cải tạo lại, rồi cả trực thăng không người lái nữa. Một loạt các vụ án gần đây đã chứng minh, bọn chúng có rất nhiều vũ khí, thậm chí còn có cả vũ khí hạng nặng. Mà vì tự tin, ông anh đã không chỉ một lần nói với tôi, anh dám khẳng định không có vụ buôn lậu vũ khí lớn nào xảy ra ở Hải Giác, vì vậy, khi nhà máy của Lương Hưng Thịnh xuất hiện trên báo lần thứ hai, tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu có phải chúng tự sản xuất vũ khí không rồi. Một khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, việc tôi cần làm, chính là chứng thực cách nghĩ của mình, vì vậy tôi từng đi xem xét một lượt các vật chứng Hồng A Căn để lại, đồng thời thẩm vấn y thật kỹ về các chi tiết trong quá trình huấn luyện. Y nói với tôi, bọn y từng tập bắn ở một thung lũng, bốn phía có núi non bao bọc, hệt như một căn cứ quân sự. Từ lúc đó, có nghĩa là ba năm trước, bọn chúng đã có vũ khí rồi, nhưng theo lời Hồng A Căn, vũ khí của chúng không nhiều, mấy người phải luân phiên sử dụng một khẩu súng máy để luyện tập, như vậy vũ khí khi đó là hàng buôn lậu. Tôi đã nghĩ rồi, bọn y được huấn luyện, nhưng ba năm sau mới được phái đi hành động, nên rất có khả năng không chỉ một nhóm người được huấn luyện, mà việc thiết kế vụ nổ xe của Lâm Chính mới đây, cũng cần rất nhiều người phối hợp hành động, vì vậy, bọn chúng vẫn đang không ngừng chiêu mộ người mới, bọn chúng cần thêm nhiều vũ khí hơn nữa.”
Lâm Phàm kinh hãi nói: “Nhiều người như vậy, nhiều vũ khí như vậy rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?”
Hàn Phong lắc đầu: “Tạm thời không thảo luận vấn đề này vội, tôi hỏi mấy người nhé, chiêu mộ người mới, từ đây mấy người có thể nghĩ đến điều gì?”
Lâm Phàm nhìn Long Giai, Long Giai lại nhìn Lãnh Kính Hàn, Hạ Mạt thì nhìn Lưu Định Cường, từ việc chiêu mộ người mới có thể nghĩ đến điều gì được chứ?
Hàn Phong mỉm cười nhắc nhở: “Hồng A Căn được chọn ra từ công ty xây dựng.”
“À!” Hạ Mạt dường như nghĩ ra điều gì đó, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Chiêu mộ người mới, là chiêu mộ nông dân hả?”
Hàn Phong gật đầu: “Rốt cuộc cũng có người nghĩ ra rồi, chiêu mộ nông dân, vì bọn họ đến từ nông thôn có sức khỏe, chịu được khổ, vả lại tư duy chất phác, dễ khống chế, hơn nữa…” Hàn Phong làm động tác cắt cổ họng, nói: “Dễ xử lý…”
Hàn Phong lại tiếp lời: “Khi tôi nghĩ đến việc bọn chúng sản xuất vũ khí, những manh mối lúc trước có vẻ vô dụng liền trở nên hết sức quan trọng. Manh mối đầu tiên, là do Hạ Mạt nói với tôi, mảnh linh kiện đó không phải hoàn toàn bằng thép, mà còn có cả niken và crôm, thậm chí là vật liệu dẻo trong đó nữa, độ cứng tốt, khả năng chịu lực lớn, nhẹ, chịu ăn mòn và ma sát, cậu ta còn kết luận thứ này có thể dùng để chế tạo máy bay; trên thực tế, linh kiện này ngoại trừ làm linh kiện máy bay, còn có thể… chế tạo súng nữa.”
Lâm Phàm gật đầu: “Nếu lúc đó nói cho tôi, tôi đã có thể nghĩ đến ngay rồi.”
Hàn Phong cười: “Đáng tiếc, lúc đó cậu đang giám sát Đinh Nhất Tiếu. Còn một manh mối nữa, lúc tôi và Khả Hân đến mỏ quặng đứng tên Đinh Nhất Tiếu kia, có một ông già bảo chúng tôi rằng, hầm mỏ này nổ mìn phá núi cũng tính toán rất chu đáo cho bà con địa phương, toàn làm vào lúc sáng sớm hoặc giờ cơm trưa, nếu không thì đêm muộn mới làm, hơn nữa âm thanh chỉ như tiếng pháo nổ thôi, giờ nghĩ lại, quả là tôi đã quá sơ ý.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Sơ ý thế nào?”
“Nổ mìn phá núi bao giờ chẳng đinh tai nhức óc, núi rung đất chuyển, đâu ra kỹ thuật nổ mìn khai khoáng mà không có chấn động, lại như chỉ đốt pháo ngày Tết thế; vả lại, còn chọn đúng lúc trên núi không có người mà làm nữa chứ.”
Lãnh Kính Hàn lại hỏi: “Ý cậu là?”
Hàn Phong nói: “Tôi nhớ có một bộ phim ngày xưa, tên là Anh lính Trường Ca thì phải, hồi đó họ không có vũ khí, bèn bỏ pháo vào thùng đốt, quân địch nghe được, tưởng là súng bắn thật, sợ quá quay đầu chạy tóe khói, ha ha.”
Lãnh Kính Hàn thầm sợ hãi: “Tức là, sớm trưa chiều ba buổi ấy, bọn chúng không phải cho nổ mìn phá núi, mà là đang…”
“Tập bắn.” Hàn Phong bổ sung, ánh mắt anh ta lạnh băng, giọng trầm xuống: “Suy luận thêm bước nữa, tôi nghĩ đến một chuỗi kế hoạch. Vốn dĩ, mỏ quặng khai thác quặng sắt, nhà máy thép luyện ra thép dùng trong xây dựng, rồi lại do công ty xây dựng của chính mình tiến hành thi công công trình, thêm vào nhà máy cơ khí của Lương Hưng Thịnh là có thể gia công sản xuất nguyên liệu thép, đây là một hệ thống kinh tế rất tốt, có thể mở rộng lợi ích đến mức cao nhất, nhưng nếu không vận hành theo cách bình thường thì chuỗi sản xuất này, sẽ trở nên rất đáng sợ.”
Long Giai cất tiếng: “Anh muốn nói…”
Hàn Phong gật đầu: “Công ty xây dựng làm bình phong, chiêu mộ nông dân thành lính đánh thuê; nhà máy thép luyện thép làm nguyên liệu chế tạo vũ khí, hai hầm mỏ có thể làm căn cứ huấn luyện người mới; còn nhà máy của Lương Hưng Thịnh, chính là xưởng gia công vũ khí; vậy là hoàn tất dây chuyền rồi.”
Lãnh Kính Hàn chụp lấy vai Hàn Phong, gấp gáp nói: “Chuyện như vậy tại sao đến giờ cậu mới nói ra? Tại sao không nói sớm hơn?”
Hàn Phong nói: “Nói sớm, nói sớm cái gì, tôi cũng không thể khẳng định mà, vừa nãy tôi bảo anh béo và Long Giai làm hai việc xong mới có thể khẳng định kế hoạch của bọn chúng đấy.”
Lãnh Kính Hàn nhìn sang phía Lưu Định Cường. Hàn Phong nói: “Lúc đến nhà máy sắt thép Thành An ở Thiên Nhai, tôi đã bảo với ông anh, tôi chỉ giả bộ thuận theo suy nghĩ của đối phương là đi điều tra Hồ Ngân Tín, thực tế đã điều tra nhà máy sắt thép Thành An, chuyện này anh vẫn chưa quên chứ. Tôi từng xem xét rất kỹ lượng quặng sắt nhập vào và sản lượng thép của nhà máy này. Vừa nãy anh Cường làm thí nghiệm luyện thép, quặng sắt 60%, một tấn quặng ít nhất luyện ra được sáu trăm cân thép, nhờ Long Giai dùng máy tính tính toàn thử xem, năm ngoái nhà máy sắt thép Thành An nhập vào tổng cộng 154.612 tấn quặng, ít nhất bọn họ có thể sản xuất được bao nhiêu tấn thép?”
Long Giai lập tức gõ máy tính, sau đó cùng Hàn Phong đồng thanh đọc ra một con số: “92.767,2 tấn thép.”
Hàn Phong nói: “Nhưng sản lượng thép năm ngoái của họ lại là 92.742,1 tấn, một con số chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn có thể bị bỏ qua. Chúng ta tính ra đã là sản lượng thấp nhất rồi, vậy mà bọn họ dường như còn rơi rớt nhiều hơn cả chúng ta nữa, hụt mất tận 20 tấn. Đây là con số chúng ta tính toán ra được, thực tế chỉ có nhiều hơn số này mà thôi. Đây là chỗ hụt trong một năm, mà bọn họ đã làm ba năm rồi, nếu như đem bán toàn bộ chỗ thép này đi chế tạo vũ khí… hừm hừm hừm.” Hàn Phong cười lạnh.
Nhưng những người khác đều không cười nỗi, mỗi người đều đang thầm tính toán, rốt cuộc chỗ thép ấy có thể chế tạo bao nhiêu vũ khí? Hơi thở của cả bọn bất giác đều dồn dập cả lên, lồng ngực phập phồng dữ dội, đây rốt cuộc là vụ án kiểu gì hả trời?
Cuối cùng, Long Giai lên tiếng: “Đủ rồi, cho dù chúng tôi đều tin lời anh, anh cũng đừng ở đây chậm rãi suy đoán nữa, giờ thành phố khắp nơi đều là cảnh hỗn chiến, khỏi nói cũng biết bọn chúng có rất nhiều vũ khí phải không? Giờ điều chúng ta cần làm là làm sao để ngăn cục diện hỗn loạn này lại.”
Hàn Phong đứng dậy: “Đã thế thì được, ai đi kiếm về đây một tờ lệnh khám xét, chúng ta lên đường thôi.”
Lâm Phàm hỏi: “Đi đâu?”
Hàn Phong cười không đáp, chỉ nói: “Đi ngăn hỗn loạn lại chứ còn đi đâu nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!