Ma Trẻ Con
Phần 2: Anh thứ bị chết đuối.
2. Anh thứ bị chết đuối.
Hôm ấy anh em nó cùng với mấy đứa hàng xóm rủ nhau chơi trốn tìm ở sau nhà, chỗ đó có một con mương, qua mương là dặng xoan lâu um tùm. Chơi thẳng đến tối, tới lượt cuối cùng, cả bọn đi trốn cho anh thứ nó tìm. Nhưng trốn mười năm hai mươi phút cũng không thấy anh nó đi bắt, gọi cũng không thưa. Cả bọn bảo nhau chắc anh thứ chạy hàng, bỏ bom cả đám rồi.
Thế là không ai chơi tiếp, đứa nào về nhà đứa nấy, thằng Thức vào tới sân thì nghe mẹ nó hỏi anh đâu. Nó bảo anh về trước rồi, nhưng trong nhà không có, ngoài chuồng xí cũng không có, về đâu mà về. Nó lại tất tả chạy ra mương gọi, trèo cả sang rặng xoan lâu tìm, tuyệt nhiên vẫn không thấy.
Tiếp theo cả nhà thằng Thức bổ đi tìm, hàng xóm biết chuyện cũng sang hỗ trợ, khi mà đã tìm khắp không thấy, họ mới nghĩ là anh nó rơi xuống mương. Mấy người lội xuống mò, nước dưới mương cao quá bẹn, buổi sáng nhìn đã không thấu được, tối đến màu nước sẫm lại, càng khó tìm hơn. Xục xạo suốt hai tiếng, đến tầm 10h đêm mà không thấy anh thứ nó, mẹ thằng Thức vẫn bình tĩnh gọi con, mong là anh thứ nó chỉ trốn đâu thôi.
Nhưng có người đứng trên cành xoan lâu, nhìn xuống bờ mương thấy cái thùng phuy rỗng, trong thò ra hai bàn chân trẻ con. Vội vàng mọi người mới qua xem, thùng phuy cao hơn 1 đứa trẻ 8 tuổi, tức là cao hơn anh thứ nó, vậy mà anh thằng Thức lại lộn đầu bên trong, lúc nhấc ra người đã lạnh ngắt, từ đầu đến ngực ướt sũng nước. Thùng phuy chỉ đọng một lớp nước nông, anh thằng Thức chết do ngập đầu xuống đấy, mà lại ở tư thế lộn ngược người, thành thùng phuy cao nên không ra được.
Trong đám ma, thằng Thức thấy có một đứa trẻ lạ ngồi xổm ngoài sân, mắt nhìn vào quan tài, nó cười như dại khi thấy thằng Thức nhận ra. Lúc kể với bà nội, bà nó hỏi có nhớ hình dạng đứa trẻ thế nào không, nó bảo là không có lông mày, không có răng, mắt với miệng đen xì, đầu tóc bết nước.
Rất lâu sau bà nó mới nhớ ra, có một bận trong làng vớt được xác một đứa trẻ con, mấy đêm trước đi soi chuột trượt chân chết đuối dưới mương. Xác đứa trẻ đó trương lên, trong miệng còn ngậm con chuột, không biết chết trong hoàn cảnh nào.
Thằng bé đó mồ côi, cái chỗ nó ở về sau là chuồng lợn nhà ông Sinh, nó thì được người làng chôn cất ngoài nghĩa địa, nhưng nhiều người vẫn nói là thỉnh thoảng trông thấy có con ma núp dưới bờ mương bắt chuột ăn. Thằng Thức kể đến đó thì sợ, anh nó tính ra là chết oan, chết trẻ khỏe ma, qua tuần đầu đã thấy anh nó hiện về.
Kiểu như trong nhà, thằng Thức là đứa thân với anh nhất. Quần áo của anh nó bố mẹ vẫn còn giữ lại mấy bộ mới để nó mặc, thành thử về sau liền sinh ra chuyện. Tag bạn bè vào đọc cùng nhé ạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!