Ma Vương Tuyệt Tình - Chương 32: Muốn giết nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Ma Vương Tuyệt Tình


Chương 32: Muốn giết nàng


Từ ngày đó trở đi, dứt khoát đêm nào cần ngủ, hắn đều đến Bạch Viên.

Vũ Đồng lâu dần cũng nhận ra, nhờ vào đôi lần giật mình thức dậy trong đêm, có đôi tay dài rắn chắc quân quanh eo mình. Cười khổ, hóa ra hắn không đùa.

“Thật tốt, khi hiện giờ, trong giấc mơ ta nhìn thấy nàng, và tỉnh lại, người trước mặt ta vẫn là nàng, mà không phải ai khác!”

Lúc đó, nếu không phải hắn gọi tên nàng một cách rõ ràng, nàng còn tưởng hắn đang chìm trong mộng mị ngày xưa.

Nhưng chỉ thế, không hơn, hai người chỉ yên lặng nằm cạnh nhau mà thôi….giống như người xa lạ cùng đồng hành trên chuyến tàu vô định, chỉ vì chuyến hành trình quá dài và buồn chán, quyết định dựa vào nhau để có thêm sức lực đi tiếp!

Lan Uyển

– Ngươi đúng là nghe như vậy?

– Vâng thưa nương nương, chính tai nô tỳ đã nghe!

– Được rồi lui ra!

Một áo hoa vàng nhạt bước ra từ màn sa, nụ cười mỉm trên môi, đôi mắt to liếc vế phía người chạy ra, bĩu môi: “Con tiện nhân kia đã không thể kiên nhẫn được rồi!”

“Hừm….nó còn có thể ko ra tay ư?” Lan gầm gừ trong cổ họng, phất ống tay áo ngồi xuống ghế đệm.

“Sắp có kịch vui coi rồi, chúng no cứ trai cò đánh nhau, ta ngư ông đắc lợi hahaha!” Cúc phá lên cười. Lan cắn móng tay, trầm tư suy nghĩ.

Hồng Hoa Cung

– Các ngươi đã chuẩn bị hết chưa?

– Thua nương nương, chúng nô tài đã bố trí hết thảy, đảm bảo, chỉ cần lọt vào, có trời cũng khó cứu nó…!

Mẫu Đơn quắc mắt nhìn tên nô tài đang quỳ ỏ dưới: “Ai cho cứu nó, mệnh nó phải chết, không thể thoát được!”

Bạch Viên

Trời ngả về chiều, Hoa Nhi lui cui dọn dẹp chăn mền, nàng ta biết, Vương khá kỹ tính và sạch sẽ, dạo này đêm nào cũng ở lại, nên cứ đến gần chiều, nàng phải dọn dẹp để chuẩn bị giấc ngủ cho vị Đế Vương khó tính kia.

– Nương Nương, ngồi đây đợi Hoa Nhi một chút, Hoa Nhi ghé Ngự Thiện Phòng mang điểm tâm cho nương nương!

Vũ Đồng ngáp dài, phất tay ý bảo cứ đi đi, còn nàng thì vẫn ko động đậy, lười biếng nằm đung đưa trên võng.

Tiếng gọi nhỏ nhẹ truyền đến tai: “Vũ Phi nương nương….Vũ phi nương nương”

Trước mắt là một tỳ nữ còn nhỏ, dáng người tương đương mấy cô bé 12t ở thế giới của mình, gương mặt lạ hoặc, đôi mày đang hơi nhăn nhăn tỏ vẻ lo lắng. Vũ Đồng hơi hơi lạ, hỏi: “Có chuyện gì?”

– Nương nương…! Nàng ta chìa ra miếng ngọc bội, trên có khắc hình lá trúc nổi bật, Vũ Đồng giật mình ngồi thẳng dậy, cầm vội lấy, hỏi nhanh: “Cái này của Trúc?”

– Nương nương, Tướng Quân thời gian gần đây suy yếu cực độ, ngài ko màng đến sức khỏe, chỉ một mực khóa mình trong phủ, nô tỳ lo lắng, liều mình đến đây thỉnh nương nương…! Nói đoạn cô bé bật khóc nức nở…

– Y Lâm đâu, sao ko chăm sóc cho tướng quân!

– Y Lâm tỷ vô cùng lo lắng, nhưng cũng vì nhớ thương nương nương nên cũng sinh bệnh….Nương nương, cầu nương nương đi với nô tỳ một chuyến, Trúc tướng quân…!

Nói đoạn nàng lại ô ô khóc, Vũ Đồng thương tâm, vôi vàng kéo dậy, giục đi nhanh. Để tránh người khác nhìn thấy, hai người họ đi vòng vèo đường tắt, đến một khúc vắng, Vũ Đồng sinh nghi hỏi, đường này dẫn ra đâu thì đột nhiên bị người đằng sau xuống tay, quang cảnh tối sầm, nàng ngã gục xuống đất…

Trong góc tối, hai thân ảnh nhẹ nhàng lướt theo, cười khẽ: “Hừm, đã muốn ra tay, sao không diệt cho gọn, bày mưu tính kế!”

– Ngươi ko rõ Vương sao? Nếu giả sử bây giờ, nó xuống tay ngay, một chưởng, tất nhiên, tiểu nhân nhi kia sẽ mất mạng ngay, nhưng chắc chắn, Vương sẽ nhận ra được thủ pháp của ai, người tinh thông hết thảy, giác quan lại nhanh nhạy, huống chi, Mẫu Đơn yêu đã ra tay ắt lưu lại mùi hương, ko muốn chết, nhất định phải tính cách gọn gàng, qua mắt được tất cả mọi người. Sai khiến người khác là một kế hay, ko ai có thể trách tội nó dù sự việc có bị phát hiện.

– Có ai nói là Lan quý phi thật là thông minh chưa? Cúc búng tay tán thưởng

– Đi, về thôi, mạng Vũ quý phi có lẽ chỉ đến đây thôi, chúng ta tiễn cô ta đến đây là đủ, rồi trở về để tránh dị nghị!

Hai bóng người vận khinh công, bay vút qua, biến mất.

Tỉnh lại, Vũ Đồng thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà gỗ nhỏ. Trời bên ngoài đã bắt đầu tối, có lẽ mình ngất xỉu ko bao lâu. Cười khổ, bị trúng kế rồi!

Hai tay nàng bị trói, cổ tay bị nhét vào trong hai vòng xiềng xích, sợi dây xích kéo dài, quấn vào cột ngay giữa nhà, coi như ko thể thoát.

Vũ Đồng yên lặng nhìn quanh. Rơm rạ chất đống quanh nhà. Một mùi hôi dầu bốc lên. Nàng bắt đầu lo lắng. Trong góc nhà, một chậu nước được đặt trên một cán gỗ, cán gỗ dài làm thành một cái bập bênh, đầu kia chất một đống đá và rơm rạ. có một khe nhỏ đục xuyên vách gỗ, vột cái ống tre dẫn nước vào, đổ từ từ vào chậu nước. Theo như tính toán, đến khi chậu nước đầy, cán gỗ sẽ lệch về phía chậu nước, đẩy đầu kia lên cao, thanh gỗ nảy lên, đẽ va chạm với một tấm ván mỏng được gắn tạm bợ, hấn toàn bộ các đèn dầu cùng ngọn đang đang thắp cháy xuống đất. Với đám rơm rạ xung q1uanh và toàn bộ ngôi nhà được tẩm dầu, e rằng, số kiếp bị thiêu cháy của nàng là khó tránh khỏi mà muốn kiếm ra hung thủ cũng khó bởi chẳng cần ai nhúng tay, căn nhà này cũng bốc cháy

Nãy giờ nàng ngất xỉu, chậu nước đã gần được một nửa, trời đã tối hẳn lại, có người sắp đặt cái bẫy tinh vi này, hẳn là đây cũng là nơi thanh vắng ko người qua lại. Kêu cứu là bằng thừa, nếu ko muốn chết chỉ có thể tự cứu mình.

Dây xích rất nặng, quấn rất nhiều vòng, muốn dứt ra, e là lên trời còn khó hơn, sau nhiều lần vật lộn cùng nó, nàng bỏ cuộc, ko thể làm làm suy suyển sợi dây dù là chút ít.

Hơi nóng của những ngọn nến bắt đầu tỏa ra, lại thêm sự cố gắng ra sức hồi nãy, Vũ Đồng bắt đầu đổ mồ hôi, chậu nước đã gần được 2/3.

Nếu ko giựt được xích, chi bằng nhổ luôn cọc gỗ, nhìn căn nhà ọp ẹp, có lẽ ko chắc chắn lắm, Vũ Đồng liều mình, dùng sức hất người về phía trước, nhưng vô dụng. Cây cột vẫn trơ trơ, lúc này, nàng đã bắt đầu cảm thấy sợ, mạng mình kết thúc tại đây sao?

Cổ Nghịch Hàn đã sắp xếp xong, sang tháng, sẽ có một đại yến tiệc chiêu đãi các sứ giả và đàm luận về việc phân chia lãnh thộ, cống phẩm cho Dục Hỏa Quốc và hòa thân, hắn cả tháng nay phải tất bật chuẩn bị. Đến nay vừa vặn là xong xuôi.

Bãi giá, ra lệnh về thẳng Bạch Viên, khoảng thời gian này, hắn ko muốn để ý thêm nhiều chuyện, chỉ muốn thoải mái, mà cám giác ấy chỉ có thể có được khi hắn ở bên cạnh tiểu nữ tử loài người ấy. Sau ngày trầm luân trong men rượu và mộng mị, hắn phát hiện ra, chỉ cần ở bên cạnh Vũ Đồng, tức khắc hắn sẽ quên hết, hình ảnh đó, quá khứ đó, nỗi đau đó đều tan biến, trước mắt hắn chỉ còn một nữ tử áo trắng dịu dàng đạm mạc. Giơ tay có thể ôm lấy vào trong lòng. Náng ko nháo, ko đòi hỏi hắn cái gì, cũng chẳng câu dẫn mị hoặc hay ra sức lấy lòng hắn, chỉ có ngồi đó nhìn hắn, đôi lúc thất thần, đôi lúc lại mở miệng nói chuyện, rất bình thản, rất thoải mái. Cứ thế, hắn chỉ muốn chìm vào khoảng ko gian tĩnh lặng thanh thanh nhàn nhàn ấy của nàng.

Bạch Viên đêm nay có vẽ khá hỗn loạn, từ lúc hắn đặt chân đến, ko có ai phát hiện ra, cung nhân hốt hoảng chạy khắp nơi, hắn cau mày, túm lấy một nô tài đang mặt xanh mày xám chạy tới chạy lui, the thé giọng kêu la, nhân ra Vương cao quý của mình, hắn ầm một tiếng quỳ mọp xuống đập đầu: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết”, nước mắt lã chã rơi đầy mặt. Cổ Nghịch Hàn khó chịu, phất tà lướt quà, lạnh giọng: “Bạch Viên hôm nay sao lại thế này, còn ra thể thống gì?”

Hoa Nhi nghe tiếng khóc thét ngoài sân viện, chạy ra, nhìn thấy Cổ Nghịch Hàn, hai mắt đỏ hoe, dập đầu quỳ xuống: “Vương, Hoa Nhi đáng chết, xin Vương trừng phạt…! ” Nói đạon ,cả Hoa Nhi cũng bắt đầu khóc nấc, hắn cũng thấy kỳ lạ, Hoa Nhi bình thường là tâm phúc của Vũ Đồng, tuy chưa đạt mức trưởng thành nhưng hành sự cẩn thận, bình tĩnh, lễ nghi có thừa, sao hôm nay….

Hắn cảm thấy chột dạ, hỏi: “Vũ Phi đâu?”

Hoa Nhi rấm rứt khóc ko ra hơi: “Chiều nay, nô tỳ đến ngự thiện phòng lấy điểm tâm cho nương nương, lúc quay lại, nương nương đang nằm trên võng bỗng ko thấy đâu, nô tỳ đã tìm kiếm suốt cả buổi chiều đến giờ ko thấy, trong Bạch Viên, cũng ko ai biết tung tích của nương nương…” Vừa nói xong, lại ô ô khóc, chúng nô tỳ trong viện thấy Hoa Nhi khóc, lại thêm gương gương mặt u ám của Cổ Nghịch Hàn càng sợ hãi, bắt đầu khóc thét lên.

– Ngươi thân là nô tỳ mà chủ tữ đi đâu cũng ko biết sao? Hắn rống lên, cơn giận ập tới, Vũ Đồng biến mất, tin này như sét đánh bên tai hắn, đêm qua nàng còn nằm cạnh hắn, hắn còn ôm nàng torng vòng tay, còn ngửi thấy mùi thơm trên tóc nàng, còn sờ lên làn da nhẵn nhụi của nàng….

Hoa Nhi bình tĩnh lại: “Mạng nô tỳ ko đáng, xin Vương cho nô tỳ đi tìm kiếm nương nương, chỉ cần nhìn thấy nương nương vô sự, nô tỳ xin lĩnh nguyện cái chết ko hối tiếc, Vũ Phi nương nương ko thông thạo đường đi nước bước trong cung, ắt hẳn phải có người dẫn dụ…”

– Còn ko mau đi, nhanh tìm cho ra nương nương, bằng ko, cả Bạch Viên này đừng mong ai còn sống sót! Hắn hét lớn, nộ khí bùng phát, gân xanh nổi trên hai cánh tay, trông vô cùng đáng sợ, khí tức phát ra của hắn, làm một số tên nô tài đứng gần áp lực chạy máu mũi và máu tai, sợ hãi cuống cuồng, tản ra tìm kiếm mà chính hắn sau đó cũng biến mắt thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng hắn vọng lại bên tai hết thảy mọi người trong cung, xa cả ngàn trượng vẫn còn cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn: “Tất cả chia nhau đi tìm Vũ phi nương nương ngay lập tức”

– Đã phát hiện ra rồi à, giờ này có kiếm ra cũng chỉ có nhặt xác nó thôi!

Nước vẫn đều đặn chảy vào chậu, mồ hôi nhễ nhại đầm đìa, cây cột ko mảy may di chuyển, trái lại, hai tay nàng từ cổ tay đến cánh tay trầy xước chằng chịt, máu ứa ra ngoài. Chậu nước đã được 3/4, cán gỗ đã nghiêng, nhổng đầu bên kia lên cao dần dần.

Đau rát hai cổ tay, ngoái đầu nhìn lại, máu ứa ra ướt đẫm một mảng, nàng xoay xoay cổ tay, cổ tay trượt ra một chút xíu, cái vòng xiếng xích được nới lỏng, ko còn thít lại như ban đầu. Xoay coay lại lần nữa, hóa ra, do mồ hôi và máu hòa vào, làm chất bôi trơn, cổ tay nàng trượt được từ từ .

Mứng rỡ với phát hiện này, Vũ Đồng ra sức xoay xoay cổ tay, nhưng chất bôi trơn ko đủ, vướng những khớp ngón tay, loay hoay mãi ko được. Chậu nước được hơn 3/4.

Quyết tâm ko thể chết, cắn răng, Vũ Đồng miết hai bàn tay vào cạnh sắc cho đến khi chảy máu, máu ứa ra từ từ, tâm trạng đang có phần căng thẳng, ko hài lòng, quyết định cứa mạnh hơn nữa. Hai bàn tay lúc này bê bết máu, dường nhu có mảng da dính vào, rơi lủng lẳng…Đau đớn tràn ngập, nhưng mắt nhìn thấy chậu nước nhích lên từng chút một, nàng cắn răng, rút tay ra, đến lúc cán gỗ nhổng lên hết cỡ, đèn dầu rơi xuống, vỡ toang kéo theo những ngọn nến, ngọn lửa bắt hơi dầu bốc lên, Vũ Đồng cũng rút tay ra khỏi vòng xiềng xích.

Nhưng lúc này đây, lửa đã lan khắp căn nhà, gỗ bén lửa, kêu răng rắc, cơ hồ muốn sập xuống. Vũ Đồng thầm than, chẳng lẽ mình phải chết ở đây thật sao?

Lửa cháy hừng hực, hơi nóng bốc lên làm nàng ho sặc sụa, ko thể chịu đựng nổi, nhìn đến chậu nước trong kế bên, quyết định làm liều, cởi tấm áo choàng bên ngoài, lộ ra yếm lựa trắng bên trong, trùm lên đầu, Vũ Đồng ôm chậu nước, lao ra vòng lửa, nước trong chậu đổ ướt sũng toàn thân thể, tránh bớt được tia lửa bám lên người, nàng rốt cục lao được ngoài, quằn quại dập tắt lửa cháy xém vào quần áo và tóc. Trên người đầy thương tích, lảo đảo tìm đường trở về Bạch Viên.

Chống cự mãi mới ra được con đường lớn lát đá, thấp thoáng phía xa có những ngọn đuốc, nàng gọi lớn, hi vọng có người chú ý. Trong khi lướt qua toàn bộ khu vực vắng vẻ trong cung, bên tai thoáng ngeh được tiếng gọi quen thuộc, hắn giật mình, hốt hoảng tìm kiếm. Đến khi quân lính chú ý, rầm rập chạy về hướng tiếng gọi, đèn đuốc sáng rực, thì Vũ Đồng đã chịu ko nổi, như muốn gục xuống.

Mơ hồ trước mặt là bóng dáng cao ngất, khoác hắc bào thêu chỉ vàng, tóc dài bay rốt tung trong gió, chân mày nhíu lại, huyết mâu mở to, phát ra tia sáng đỏ quặc. Cánh tay run run, nổi đầy gân xanh, giơ lên, tiến lại gần, nàng nhắm mắt, hô nhỏ: ” Hàn…” rồi gục xuống!

Hắn ko tin nổi, trước mặt mình, Vũ Đồng một thân đầy máu, đen đúa và nóng hổi do hơi lửa, hai bàn tay bê bết màu đỏ tươi, khớp bàn tay mềm nhũn, những miếng da còn dính lại một mảng, lộ ra màu thịt tươi. Cả người bị cháy xém, quần áo tả tơi, trên người chỉ còn khoác độc một tấm áo yếm và quần trung y trắng.

Cảm giác sợ hãi vơi bốt phần nào. Phải! hắn lại sợ hãi, cảm giác này đã ngủ yên rất lâu trong người hắn. Giờ lại bùng lên vì sự mất tích của tiểu nữ tử trong lòng. Hắn run rẩy thật sự, đầu gối như muốn khuỵu xuống khi nhìn thấy nàng trước mắt.

Và giờ đây, hắn đau lòng, hắn phẫn nộ, có rất nhiều cảm xúc quấn chặt lấy, khiến Cổ Nghịch Hàn cơ hồ muốn phát điên. Sao nàng mỏng manh và dễ bị thương tổn đến ngần này.

Khoác hắc bào lên người, hắn lạnh lẽo lướt về Bạch Viên, bắt đầu một cơn sóng ngầm lớn trong hoàng cung. Chúng nô tài sợ hãi, lùi ra ngoài hết thảy, ko ái dám lảng vảng gần vị Đế Vương tàn bạo hỷ nộ vô thường này khi hắn ôm Vũ phi nương nương mình đầy thương tích trở lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN