Mặc Mạch - Chương 25: Cũng đã từng, muốn buông xuôi tất cả (01)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Mặc Mạch


Chương 25: Cũng đã từng, muốn buông xuôi tất cả (01)


Bên ngoài lưới sắt rỉ sét đang đứng hai người, Lâm Triều xoay lưng về phía bên này, Lâm Mộ chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một góc mặt của Lục Nhung.

An Cẩm Thành tạm buông việc lau dọn, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bên ngoài, biểu tình trên mặt có chút khó đoán.

Lâm Triều ấy thế chứ khá là bình tĩnh, cô chỉ có hơi lo không biết phải hỏi thế nào để nam sinh trước mặt vừa hiểu rõ, mà lại không khiến thân phận của Lâm Mộ bị nghi ngờ.

Lục Nhung đứng chờ một lát, chủ động ra dấu thủ ngữ hỏi: 【 Tìm tôi có việc gì sao? 】

Lâm Triều ngó đối phương một cái, hơi cau mày, lại ngó một cái.

Nếu đúng như lời Lâm Mộ nói, vị này là người thích mình, vậy… tuần trước vừa cùng nhau đi dạo công viên xong vậy mà hôm nay thái độ lại tỏ ra… lãnh đạm dữ vậy?

Lâm Triều không giống khúc gỗ thẳng tắp Lâm Mộ, hết sức ngu ngốc trong chuyện tình cảm, Lục Nhung đứng trước mặt cô rất lạnh nhạt, gần như không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, thái độ thậm chí có thể nói là không thèm để tâm, nam sinh vẻ ngoài quả thực rất tuấn tú đẹp trai, nhưng so với bạn cùng trang lứa thì lại chín chắn già dặn hơn nhiều lắm, ánh mắt nhìn người khác giống như cách một lớp sương mù, khi sâu khi cạn, lại không tài nạo chạm được vào đáy.

Chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Triều đột nhiên dám chắc chắn, vị này không hề có ý gì với mình, dù chỉ là một chút xíu.

【 Em trai tôi giống như có chút hiểu lầm. 】Lâm Triều nhanh chóng vẫy ngón tay ra dấu, cô thoáng nhìn Lục Nhung một cái, lại nói tiếp 【 Hứa Nhất Lộ cũng hiểu lầm. 】

Lục Nhung chớp chớp mắt, trong đầu hoảng hốt nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra hôm ấy lúc đi dạo công viên, gần đến lúc ra về thì biểu tình trên mặt Hứa Nhất Lộ cảm giác giống như bà thím hàng xóm là tại làm sao, rõ ràng hiểu lầm này không chỉ có “chút” mà thôi. Lục Nhung nhất thời cảm thấy buồn cười, lại bất đắc dĩ.

Cậu không kềm được lòng quay đầu nhìn thoáng qua hồ bơi.

Lâm Mộ rõ là không ngờ nam sinh đột nhiên xoay đầu, vẻ mặt giật thót giống như bị ai đó túm lấy cái đuôi, xấu hổ lại có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Lục Nhung nhìn thiếu niên một hồi lâu, mới quay mặt lại, nghĩ một lát mới ra dấu với Lâm Triều 【 Cô đừng nói, để tôi nói với cậu ấy. 】

Lâm Triều nhướng mày, không rõ lắm Lục Nhung đang có ý đồ gì, nhưng dựa theo nguyên tắc nói ít sai ít, chỉ cần hiểu lầm được giải thích rõ ràng vậy chuyện này sẽ không dính dáng gì tới mình nữa.

Lục Nhung với Lâm Triều nói chuyện xong liền trở về hồ bơi, An Cẩm Thành nhìn biểu tình của đối phương, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ tột cùng, cả người nhấp nhổm không yên, thiếu gia đứng dậy tính bước đến gần, rồi lại do dự quay đầu trở về, cuối cùng thật sự là không kềm được lòng, đứng ở tại chỗ cách Lục Nhung một khoảng lên tiếng hỏi “Cậu nói gì với Lâm Triều đấy?”

Lục Nhung chắc cũng không ngờ người hỏi mình trước hết lại là An Cẩm Thành, suy nghĩ một lát mới nói “Không có gì, về giờ tự học bên lớp đặc biệt thôi.”

Lâm Mộ cũng nghe thấy, vẻ mặt đầy hoài nghi liếc nhìn đối phương, đúng lúc Lục Nhung cũng nhìn sang, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Lâm Mộ liền ngoảnh mặt sang chỗ khác trước.

An Cẩm Thành nghe câu trả lời như vậy, giống như thở hắt ra một hơi, ngước mắt dõi theo bóng lưng Lâm Triều.

Sân trường rất lớn, đường băng màu đỏ bọc quanh thảm cỏ xanh tươi, bóng dáng nữ sinh cao gầy mảnh khảnh như sáng lên giữa một mảnh xanh xanh đỏ đỏ, giống một đóa hoa bồng bềnh nở rộ.

Lâm Mộ “đối phó” một mình Lục Nhung thôi đã muốn hụt hơi, đương nhiên không rảnh đâu mà quan tâm “bích hoa” làm cái gì, tùy tay đón lấy ống nước từ An Cẩm Thành, ra vẻ tự nhiên bắt đầu bơm nước vào hồ, nhưng ánh mắt lại lén lút tia sang Lục Nhung.

Người nọ ánh mắt ngay thẳng, động tác tự nhiên xổm người ngồi bên cạnh cậu.

Tiếp sau đó hai người đều không nói chuyện, im lặng suốt cả buổi, Lâm Mộ tất nhiên không tin Lâm Triều đến tìm Lục Nhung chỉ để nói chuyện tự học gì, nhưng nếu bây giờ đi hỏi, lại cảm giác như mình sốt ruột lo lắng gì đó, có chút giấu đầu hở đuôi.

Cũng may là Lục Nhung chủ động mở lời nói “Tớ với chị cậu không có gì.”

Lâm Mộ không ngờ cậu ta lại thẳng lời nói ra chuyện này, hơi há miệng, thật lâu sau mới lắp bắp nói “Vậy… Vậy sao…”

Lục Nhung nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng hỏi “Trước đó cậu… dỗi tớ là vì chuyện này sao?”

Lâm Mộ “…”

Lâm Mộ đương nhiên không thừa nhận trước đó mình giận dỗi người ta, Lục Nhung cũng không ép cậu, hai người lau dọn hồ bơi xong liền dẫn theo Mỹ Mỹ cùng trở về lớp, tới lúc tan học tự nhiên cũng cùng ra về.

***

Dạo gần đây không hiểu sao Lâm Triều cứ bận rộn suốt, đến tối vẫn phải đi kỳ viện, thế nên đều là Lâm Yến Lai đến rước về.

“Ba thấy dạo này thấy có nhiều người lạ lảng vảng xung quanh trường con đó.” Lâm Yến Lai rước con gái, nói với con trai “Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút.”

Trường Khôn Kiền bọn họ nằm ở khu vực có hơi xa xôi hẻo lánh, xung quanh có không ít trường học, từ loại một đến loại ba đều có, mấy năm trước quả thực cũng từng xảy ra mấy sự kiện bạo lực học đường diễn ra bên ngoài trường, đến cuối cùng phải báo cảnh sát mới lắng xuống.

Lâm Mộ chẳng để tâm mấy “Con không xảy ra chuyện gì đâu mà lo.”

Lâm Yến Lai đúng là không lo lắng lắm về con trai mình, thấy ông đi rước Lâm Triều, Lâm Mộ liền quay về tìm Lục Nhung.

Mỹ Mỹ đứng trước cửa trường học, miệng ngậm que kẹo Lục Nhung mua cho, bà thấy Lâm Mộ đi tới liền moi trong túi ra một que kẹo mới.

“Chị gái ăn kẹo.” Trần Mỹ Hoa nói.

Lâm Mộ cười đưa tay nhận lấy, sẵn nghía Lục Nhung một cái, thấy ánh mắt nam sinh đang nhìn ra xa xa.

“Cậu đang nhìn gì ớ?” Lâm Mộ lột giấy gói ra ngậm kẹo vào miệng, lần theo ánh mắt của Lục Nhung nhìn qua, phát hiện có vài gương mặt lạ đang tụ tập xung quanh mấy xe bán quà vặt ở gần trường, nhưng cậu không biết là ai, tự nhiên sẽ không trêu vào.

Lục Nhung thu hồi ánh mắt, ngó nhìn cái que kẹo nằm ngoài miệng Lâm Mộ, nhẹ giọng nói “Không có gì.”

Lâm Mộ suy nghĩ một chút, an ủi đối phương “Khu này trường học nhiều, mấy cái phố buôn bán ăn vặt đều tập trung ở đây, thành ra hạng người gì cũng có, nhưng mà không phải lo, Khôn Kiền có tổ an ninh kỷ luật do mấy thầy cô phụ trách, đám học sinh chúng ta rất an toàn.”

Lục Nhung không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, giống như cũng không để ý lắm mấy chuyện này, vươn tay nắm lấy tay Trần Mỹ Hoa.

“Đi thôi.” Cậu nói với Lâm Mộ.

***

Vài ngày sau, quả nhiên nhóm các thầy cô do Sở Lâm dẫn đầu lập bảng kế hoạch thay phiên nhau tuần tra ở cổng trường học, Tào Trạm còn share ảnh chụp trong nhóm [Hiệp hội lao động chuộc tội]

“Gần đây có xảy ra chuyện gì sao?” Lý Tử hỏi trong nhóm.

Mạc Hiểu Hiểu cũng không thấy bất ngờ lắm “Thì lớp 10 chúng ta vừa mới khai giảng đấy thôi, lại thêm Khôn Kiền có rất nhiều học sinh bên ngoài thi vào, tỷ như tớ với Lục Nhung nè, tại do trường học lúc trước không được tốt cho lắm, sợ là dễ gây phiền toái.”

Lâm Triều từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ tốt, ngoại trừ hồi cấp 2 đụng phải một tên bá vương Tôn Hải ra thì gần như không có kinh nghiệm bị “bạo lực học đường”, nên cảm thấy rất khó mà tưởng tượng ra được “Cấp 2 ăn hiếp người ta chưa đủ còn phải chạy tới cấp 3 nữa?”

“Biết đâu đấy.” Mạc Hiểu Hiểu kèm cái biểu tình thở dài “Có nhiều người xấu xa tới mức tồi tệ luôn ấy.”

Lâm Mộ lúc tan học lật coi lịch sử trò chuyện trong nhóm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cậu chợt nhớ tới mấy gương mặt xa lạ lảng vảng ngoài trường dạo gần đây, liền kêu tên Hứa Nhất Lộ ngồi ở bàn trước mặt.

“Tiểu Lộ Điểu.” Lâm Mộ nói “Mấy hôm nay nhớ dặn dì đến rước cậu về đấy.”

Vì muốn rèn luyện khả năng tự lập của Hứa Nhất Lộ cho nên mấy hôm nay cậu nhóc đều là một mình đến trường, nhưng hiện tại tình hình có vẻ rối loạn, Lâm Mộ nghĩ vẫn là phòng ngừa sẵn thì tốt hơn.

Về chuyện bắt nạt ngoài trường, Hứa Nhất Lộ cũng có nghe nói tới, cũng không nghĩ nhiều lắm liền gật đầu đồng ý, cơ mà ngồi tán gẫu với Lâm Mộ một lát tự nhiên lại nhớ đến chuyện về Lâm Triều cùng Lục Nhung.

“Hôm đó đi dạo công viên ấy, Lục Nhung siêu tốt với chị cậu luôn.” Hứa Nhất Lộ quả thật là giữ vững tinh thần cẩn thận tỉ mỉ của dân hóng chuyện chuyên nghiệp “Hai người bọn họ có phải đang quen nhau không á?”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Lâm Mộ liền cảm thấy lời đồn đãi bậy bạ quả thật là “hãm hại người lương thiện”, Hứa Nhất Lộ hóng chuyện thì cũng thôi, ấy thế mà còn dám hóng lên tới tận đầu mình mới ghê chứ.

“Hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng.” Lâm Mộ tự mình ra trận bác bỏ lời đồn, nhưng không thể nói ra sự thật hôm đó người đi công viên là mình, chỉ có thể ậm ừ một câu “Cậu đừng có đoán bừa.”

Hứa Nhất Lộ không tin cho lắm “Tớ không có đoán bừa, hôm đó chính tai tớ nghe thấy mà, Lục Nhung nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, chị cậu còn lấy khăn tay lau mồ hôi giúp cậu ấy nữa cơ.”

Lâm Mộ “…” Đánh trống lảng “Cậu thấy đâu mà thấy, đừng có đoán bừa!”

Hứa Nhất Lộ vẻ mặt hết sức nghiêm túc “Tớ đúng là nhìn không thấy, nhưng mà lòng tớ sáng như gương soi vậy đó!”

Lâm Mộ thầm nghĩ, không biết gương này soi được cái gì, chứ thấy giống mấy cô nàng hâm mộ idol hơn ấy, hai mắt không khác gì kính hiển vi, đáng sợ muốn chết luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN