Mặc Mạch - Chương 29: Thế giới lớn vô cùng (01)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Mặc Mạch


Chương 29: Thế giới lớn vô cùng (01)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù cho có cảnh sát tham dự vào, nhưng những sự kiện như bát nạt ngoài trường học này cũng rất khó xác định tính chất phạm tội.

Giống như Tưởng Thiên Hà nói vậy, mười sáu tuổi vẫn đang tuổi vị thành niên, mức độ cướp giật cũng chưa đến mức phạt hình sự, đối tượng bị ức hiếp cũng không nghiêm trọng đến mức phải giám định thương thế, bởi vậy nên dù là đặt ở đâu cũng sẽ biến thành chuyện lớn hóa nhỏ rồi thôi.

Nhưng, Sở Lâm không muốn cứ vậy cho qua.

Cảnh sát đưa ra một biện pháp trung hòa, sắp xếp cảnh sát tuần tra ở khu vực trường học này. Khôn Kiền cũng vì thế tổ chức họp hội nghị giữa các trường, mời lãnh đạo hiệu trưởng của các trường trung học xung quanh đến cùng nhau thương lượng về vấn đề ức hiếp bên ngoài trường học này, nhưng là thái độ giữa các trường rõ ràng không giống nhau, thế nên hội nghị họp mãi đến bây giờ vẫn chưa ra cái gì rõ ràng.

Sở Lâm ở văn phòng Chung Hòa nổi đóa, Chung Hòa cũng rất bất đắc dĩ.

“Cô không thể đòi hỏi toàn bộ giáo viên của các trường đều giống như cô, xem học trò như con vậy.” Chung Hòa đẩy mắt kính, ông nhìn rất thấu, suy nghĩ cũng rất thoáng “Trường học chỉ phụ trách an toàn cho học sinh trong khuôn viên trường, đây là hợp với quy củ, sau khi tan trường là chuyện của học sinh cùng gia đình, việc này cũng không có gì sai.”

Sở Lâm liếc nhìn đối phương một cái, mỉa mai “Anh cũng nghĩ như vậy đúng không?”

Chung Hòa không đáp, cũng không giống như tức giận, chỉ nói “Thầy trò trường chúng ta nhiều như vậy, hẳn là sẽ có biện pháp.”

Sở Lâm tức giận đến muốn xì khói, không thèm nể mặt hỏi vặn lại “Biện pháp gì?”

Chung Hòa uống một ngụm trà, giọng nói bình tĩnh “Mấy chuyện như đánh nhau này, không phải nói đoàn kết là sức mạnh sao.”

Sở Lâm “…”

Bất cứ ngôi trường nào cũng đều có sự tồn tại của học sinh ngoan cùng học sinh hư, đây là điều mà Chung Hòa thân là hiệu trưởng có thể khẳng định, ông chú trọng lợi ích cùng danh dự, đương nhiên thích nhất chính là tẩy não các học sinh coi trọng thành tựu tập thể, nhìn xem vị này mỗi ngày đều phát biểu trước lúc rèn luyện, mỗi tuần phát biểu dưới cờ, mỗi tháng đều tổ chức các loại hoạt động tập thể trong trường, có thể thấy Chung Hòa là xem trường học giống như công ty, cố gắng khuếch trương mở rộng, truyền bá văn hóa cũng theo kiểu nhồi cho vịt ăn, đó cũng là lý do vì sao mà vị hiệu trưởng này lại không được các học sinh ưa thích.

Nói theo kiểu Lâm Mộ thì, học tập đã theo hình thức địa ngục rồi, trường còn bắt buộc học sinh đề cao phẩm chất văn hóa, học sinh là người chứ đâu phải máy móc, nào có đạo lý làm trâu làm ngựa không công vì nhà trường.

Nhưng, khiến cho đại đa số học sinh không ngờ là, một khi có chuyện xảy ra, chính ý thức vinh dự tập thể mà Khôn Kiền vẫn luôn bồi dưỡngnhồi nhét vào đầu họ những năm gần đây ở vào thời khắc “nguy hiểm đến gần” lại khiến bọn họ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, đoàn kết thành một khối, quyết chí đánh đến cùng.

Trường học trước hết liên lạc với phụ huynh, nhà nào có con em là học sinh đặc biệt nếu có thể liền cố gắng đến rước, nếu không thể thì Sở Lâm sẽ tận lực sắp xếp cho các thầy cô đưa rước, lấy An Cẩm Thành là đại biểu, toàn bộ học sinh cũng tự phát tổ chức lại cùng nhau, trên diễn đàn cũng vắng bóng những phát ngôn không hài hòa, mọi người trong lòng đều giống như tắc nghẹn một loại tâm tình lấp liếm, giống như là “Người của mình thì mình có thể ăn hiếp bắt nạt, nhưng nhất quyết không cho phép người ngoài đụng đến”.

Hội cán bộ treo lên topic “An toàn đồng hành”, các học sinh bình thường có thể tự mình báo danh xin phép đưa đón các bạn học sinh đặc biệt hoặc là các bạn cần được trợ giúp.

Nhiều nhất chính là lớp 10A4, gần như một nửa học sinh trong lớp cùng nhau kết bạn đến lớp cùng tan học, bạn nam phụ trách đưa rước bạn nữ, tập họp ở địa điểm cố định, quản lý trật tự đúng giờ.

Bởi vì thanh thế rầm rộ, hình thức lại ấm lòng, đề tài “An toàn đồng hành” từng một lần được báo danh trên báo chiều, Chung Hòa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quảng cáo tuyên truyền rộng rãi lại miễn phí này, lập tức thừa dịp truyền bá Khôn Kiền một phen, cũng khiến cho phong cách trường bọn họ đề cao, danh dự nổi khắp cả thành.

Về việc này nhóm [Hiệp hội lao động chuộc tội] cũng đều có nghe thấy, dạo này Tào Trạm cũng không tự mình đến trường tan học, mà là để mẹ cậu Kỷ Thanh Vân đưa rước.

Tưởng Thiên Hà cuối cùng đúng là nhận được cờ thưởng Kỷ Thanh Văn tự tay đặt mua trao cho, cậu chàng cũng xấu hổ không dám tiếp tục gây thị phi trong lớp nữa, dù sao cái đuôi bị Tào Trạm tóm trong tay còn gì, chẳng lẽ Tưởng Thiên Hà không có sĩ diện sao!

Cũng chỉ có mỗi Lâm Mộ không chút nương tay, giậu đổ bìm leo tợn thấy sợ “Hôm ấy mày một đánh mười thiệt ó hở? Lợi hại dữ ta ơi?”

Tưởng Thiên Hà “…”

“Hèn gì bị đánh tới thảm như vậy.” Lâm Mộ vẻ mặt ung dung tiếp tục độc mồm độc miệng “Đổi lại là tao một đánh mười cũng hơi bị khó na.”

Tưởng Thiên Hà gầm gừ trong nhóm: Mày đánh trước đi rồi nói! Phế vật!

Tào Trạm: VNCN2

Tưởng Thiên Hà phát nổ: Đâu ra cái meme này vậy!?

Lâm Mộ: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Lục Nhung nhân lúc nghỉ giữa giờ nhắn riêng cho Lâm Mộ: Làm sao cậu biết Tưởng Thiên Hà không biết đánh nhau?

Lâm Mộ gần như ngay lập tức trả lời lại: Chơi bóng rổ với nó một lần cũng đủ biết mà, nửa người dưới của nó yếu xìu, dô dụng chết.

Lục Nhung: Nửa người dưới cậu chắc cứng lắm à?

Lâm Mộ đắc ý đáp lại: Cứ chờ đó tự mà xem!

***

Từ sau khi nghe chuyện của Lục Nhung hồi cấp 2, không hiểu sao Hứa Nhất Lộ cứ luôn dùng ánh mắt tràn ngập “iu thưn” nhìn đối phương. Tiếc là ánh mắt cậu ta kém quá, nhìn ai cũng giống như đang nhìn không khí, ngoại trừ thời gian nhìn có hơi lâu chút ra, thật sự ngó không ra là có mang theo tí cảm tình nào.

Đương nhiên, hóng chuyện thì cậu ta siêu tích cực, hơn nữa còn tự động gom Lâm Mộ vào tổ hai anh em hóng chuyện với mình nữa.

“Cậu phải nói chuyện này cho chị của cậu biết.” Hứa Nhất Lộ như thường lệ chèo thuyền ‘Triều Lộc’, tẫn hết chức trách cần có của mộ fan CP chuyên nghiệp “Để Lâm Triều an ủi Lục Nhung.”

Lâm Mộ lần đầu nghe đến việc này quả thực tức đến muốn chết, chỉ hận không thể lập tức tóm hai tên đầu vàng cùng bự con đánh Tưởng Thiên Hạ ngày hôm đó dạy cho tụi nó một bài học, để tụi nó biết cái gì là quy củ, cái gì là thể thống!

Nhưng thấy Hứa Nhất Lộ chèo thuyền lung tung như vậy, tức vẫn tức, nhưng lại cảm thấy dở khóc dở cười.

“Chuyện này cậu đừng nói lại cho người khác nghe.” Cậu dặn dò Tiểu Lộ Điểu “Nói lung tung cậu ấy sẽ thấy ngại đó.”

Hứa Nhất Lộ gật đầu, vẻ mặt “thuyền nhà mình tự mình bảo vệ” nói “Tớ đương nhiên sẽ không đi nói bậy bạ rồi, cũng không phải chuyện gì tốt.”

Lâm Mộ hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm giống như nghiến răng nghiên lợi “Tớ phải tìm ra tụi nó.”

Hứa Nhất Lộ hoảng sợ “Cậu tìm tụi nó để làm gì? Đừng đánh nhau nha, Tưởng Thiên Hà đánh cũng không lại, cậu sẽ bị tụi nó đánh đó.”

Lâm Mộ bất đắc dĩ nói “Tưởng Thiên Hà là Tưởng Thiên Hà, đánh không lại cũng bình thường, còn tớ, đánh lộn trước giờ chưa thua ai.”

Hứa Lộ mở to mắt nhìn, vẻ mặt rõ ràng không tin.

“Còn có Tôn Hải nữa mà,” Lâm Mộ tìm cái cớ qua loa cho có lệ “Yên tâm đi, tớ sẽ không để tụi nó đến kiếm chuyện với Lục Nhung nữa.”

Hứa Nhất Lộ ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cũng rất có lý, vẻ mặt “cậu đúng là người anh em chung thuyền với tớ na” nhiệt tình rạo rực nói “Đúng vậy, cậu phải cố gắng bảo vệ thật tốt Lâm Triều và Lục Nhung, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu!”

Lâm Mộ “…”

Từ sau khi hoạt động “An toàn đồng hành” triển khai, chỉ trong vài tháng liền vinh danh trở thành hạng mục truyền thống của Khôn Kiền. Mấy trường học xung quanh nhìn đến hiệu quả cũng bắt chước theo, kết quả cũng không tệ lắm.

Lục Nhung hiện tại cố định cùng nhau ra về với Lâm Mộ, Tôn Hải và Tưởng Thiên Hà. Mạc Hiểu Hiểu, Lý Tử đi theo mấy nam sinh khác trong lớp. Nhóm chat của bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi tin tức.

“Có bạn kia bảo hình như gặp được đầu vàng.” Giờ tan học hôm ấy Lý Tử nhắn tin vào nhóm, kèm theo cái định vị.

Tưởng Thiên Hà từng chịu thiệt, lập tức nói “Tránh nó đi là xong.”

Tôn Hải sao cũng được, nhìn sang Lâm Mộ, thấy đối phương mở bản đồ, rõ ràng đang xác định vị trí.

“…” Tôn Hải “Mày tính làm gì vậy?”

Lâm Mộ vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên nói “Éo làm gì cả.”

Tôn Hải nghẹn họng “Đừng nói mày tính đi gây sự nha?”

Lâm Mộ ngó đối phương một cái, thủng thẳng nói “Nếu tao nói ‘Ờ’ rồi sao.”

***

Lục Nhung đang đứng trước tiệm tạp hóa mua kẹo cho Trần Mỹ Hoa. Dạo này thời tiết lạnh, cậu không chấp thuận cho bà nội ăn kem, Mỹ Mỹ từng vì thế mà giận dỗi nhiều lần.

Tưởng Thiên Hà liếc nhìn Lục Nhung ở bên kia, có chút không đồng ý nói “Có Mỹ Mỹ ở đây, đừng sinh sự.”

“Mày tưởng tao là mày hay gì.” Lâm Mộ móc đối phương một câu, ngước cằm hướng về phía Lục Nhung nói “Hai mày đi với cậu ấy đi, tao đi tìm người, Tiểu Lộc có hỏi thì bảo tao có việc đi trước rồi, ăn nói cho cẩn thận, đừng để lộ đó.”

Nói xong, Lâm Mộ liền mở app hướng dẫn, khoảng cách năm trăm mét, hiện tại chạy qua chắc là kịp.

Lâm Mộ vừa đi, Tôn Hải liền bối rối “haiz” một tiếng nói “Tao sợ một mình nó không xử lý được hai đứa kia, mày ở đây đi, nhớ gạt đó!”

Tưởng Thiên Hà “…”

Gạt kiểu gì đây hai thằng ngu!? Lục Nhung cũng có trong nhóm chat a! Hai đứa mày máu nóng bốc lên đầu hòa tan luôn não rồi hay gì!?

VNCN2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN