Mặc Mạch - Chương 31: Thế giới lớn vô cùng (03)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Mặc Mạch


Chương 31: Thế giới lớn vô cùng (03)


Nói chung mấy lúc con người ta đang bày đặt anh hùng đều sẽ không suy lự nhiều lắm, chờ tới lúc nói xong, Lâm Mộ mới chợt nhận ra lời thoại này của mình thật sự có hơi… buồn nôn lại sặc mùi ‘chẻ-chow’.

Nhưng lời đã nói ra cũng như nước đã hắt đi, hơn nữa Lâm Mộ còn rất để ý cái gọi là khí thế, giữ vững quan điểm một tiếng trống tinh thần, tràn đầy nhiệt huyết.

Tôn Hải đứng bên cạnh nháy mắt đến muốn rút gân, Lâm Mộ ngó qua chỉ cảm thấy thằng này làm trò gì ngộ nghĩnh dễ sợ, mãi đến lúc ngoái đầu lại mới phát hiện Tưởng Thiên Hà cũng có mặt.

Tưởng Thiên Hà mấy hôm trước từng bị ba đứa đang quỳ trên mặt đất “ức hiếp”, giờ phút này trong lòng không hiểu sao dâng lên một loại khoái chí hãnh diện, hoàn toàn không hề nghe thấy mấy câu phát ngôn vừa “chẻ-chow” lại tràn đầy ái muội của Lâm Mộ.

Lâm Mộ xoay cổ cứng ngắc cả người, cậu thấy được Lục Nhung và Trần Mỹ Hoa, thế là lỗ tai không thể khống chế được dần dần nóng lên.

Lục Nhung vẻ mặt không có cảm xúc, nam sinh nhìn thoáng qua ba người bị “dạy dỗ” đến thảm hại cả người, sau đó lại dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn sang Lâm Mộ. Thời tiết ở phương nam chỉ cần chuyển lạnh ắt hẳn sẽ kéo theo mấy ngày mưa dầm liên tục, dạo gần đây Lục Nhung không bị dang nắng, nên màu da cũng nhả nắng, càng ngày càng trắng ra, càng làm nổi bật cặp mắt đen sâu hút cùng lông mi dài cong vút như lông vũ kia…

Bởi vì không biết Lục Nhung đã nghe được những gì, Lâm Mộ có chút lúng túng ho khan mấy tiếng, sau đó vờ như không có gì nói “Tiện tay cho tụi nó nếm chút mùi đòn, để sau này tụi nó không dám đến gây sự với chúng ta nữa.”

Lục Nhung ánh mắt nhìn cậu thật lâu, sau đó nở nụ cười, rất khẽ, “Ừ” một tiếng, lại hỏi “Đi chưa?”

Lâm Mộ đương nhiên chỉ mong có thể đi ngay lập tức, quay sang giục Tôn Hải cùng Tưởng Thiên Hà, người sau còn đang bận dùng di động chụp hình, thậm chí còn tỏ vẻ rất là nuối tiếc không muốn đi.

Tôn Hải đạp mông Tưởng Thiên Hà một cái “Đi thôi!”

***

Đi vào trạm xe điện ngầm bọn họ phải chia ra làm hai nhóm, Tôn Hải cùng Tưởng Thiên Hà chung một hướng, Lâm Mộ đành theo hai bà cháu Lục Nhung trở lại Quận Đông.

Dọc theo đường đi cậu vẫn luôn rối rắm trong lòng, không biết Lục Nhung lúc nãy nghe được bao nhiêu, lại vẫn luôn không có can đảm hỏi thẳng cậu ta, mãi đến lúc ra khỏi cửa xe, Lục Nhung bỗng ngừng lại, sau lưng Lâm Mộ truyền đến tiếng cửa xe “tích tích” báo hiệu đóng lại.

Lâm Mộ đứng trên thềm ga, vẻ mặt có chút ngây thơ “?”

Lục Nhung xoay người lại, loa phát thanh ga điện ngầm phát lên lời nhắc nhở chú ý an toàn, thông báo sắp xuất phát.

Xung quanh rất ồn ào, ngoại trừ âm thanh “tích tích” vang lên còn có tiếng ray xe ồn ào nổ râm ran.

Lục Nhung hơi hé miệng, Lâm Mộ nghe không rõ, hỏi lại một câu “Sao cơ!?”

Xe điện ngầm ở sau lưng ầm ầm chạy qua, âm đuôi sắc lẹm va chạm, ánh đèn xoay tròn rọi vào dáng dấp mặt mày của Lục Nhung.

“Tớ là của cậu, Lâm Mộ.” Nam sinh nhoẻn miệng cười, khẽ giọng nói “Mãi mãi đều là của cậu.”

Lâm Mộ cả người ngơ ngác thật lâu, Lục Nhung nói xong câu kia liền tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giữa đường cùng Lâm Mộ tách ra, Mỹ Mỹ còn vẫy tay chào tạm biệt Lâm Mộ.

Thế cho nên mãi đến buổi tối trước khi ngủ, Lâm Mộ đều liên tục suy nghĩ lúc ấy lời của Lục Nhung là có ý gì.

Nhưng mà còn chưa đợi cậu suy nghĩ cho ra nhẽ, ngày hôm sau Lâm Triều đã biết được chuyện em trai mình oánh lộn.

【 Mi thật sự là không khiến người ta không an lòng mà. 】Lâm Triều mặc vào áo lông lần đầu tiên sau khi nhiệt độ ngày một thấp, hôm nay cô không để Lâm Yến Lai chở mình đi mà theo em trai cùng đến trường 【 Nhóc xấu xa chuyên gây rắc rối! 】

Lâm Mộ múa tay ra dấu với cô 【 Em có đánh thua đâu. 】

Lâm Triều tức giận 【 Ai sợ mi đánh thua? Chị đây là sợ mi đánh chết người ta! 】

Lâm Mộ “…”

Nhóm [ Hiệp hội chuộc tội ] có mấy tấm ảnh “phạt quỳ” mà Tưởng Thiên Hà share, nhìn thì cảm thấy trong lòng khoái trá, cơ mà Tào Trạm vẫn cảm thấy lo lo.

“Cậu thật sự không sao chứ?” Tào Trạm cố ý chạy sang A1 tìm Lâm Mộ “Bọn họ đánh nhau ghê lắm.”

Lâm Mộ xoay quanh một vòng để cậu nhóc ngó toàn thân mình, cười nói “Thiệt không có gì mà, tụi nó cũng không ghê gớm như cậu tưởng đâu.”

Hứa Nhất Lộ đương nhiên cũng nghe nói đến chiến tích đáng gờm của Lâm Mộ, thân là một tay chèo thuyền tận chức tận trách, cậu chàng bảy tỏ sự bội phục vô vàn của mình với Lâm Mộ thân là em trai mà lại trả giá quá nhiều vì “tình eo” của chị mình.

Lâm Mộ thật tình chẳng buồn đi sửa chữa tư thế đâm đầu chèo thuyền của cậu ta nữa, chỉ kí gửi hi vọng cậu ta sớm ngày nhận rõ sự thật, đến chừng đó đừng quay ngược lại đập thuyền là được rồi…

***

Sau giờ thể thao, hiệu trưởng Chung Hòa theo thường lệ phát biểu, cũng không rõ vị này moi tin tức từ đâu ra, dùng giọng điệu xỏ xiên quái đản chỉ trích hành vi bày đặt anh hùng của bạn học nào đó một phen, cơ mà nới tới cuối lại bắt đầu đổi giọng, nói “Biết rõ đoàn kết mới là sức mạnh, thế mà cứ thích ra tay một mình, đánh thua có khác gì làm mất mặt Khôn Kiền đâu!”

Lâm Mộ ở dưới bĩu môi khinh bỉ, lầu bầu nói “Đánh thắng còn gì…”

Xung quanh có mấy người biết rõ là đang nói Lâm Mộ, có vài người cười hì hì thành tiếng, khối 10 đứng cách đó không xa, Lâm Mộ ngoái đầu cách biển người tìm kiếm Lục Nhung, đúng lúc đối phương cũng nhìn qua chỗ cậu, thế là cả hai người cách vô vàng gương mặt xa lạ đối diện lẫn nhau, Lục Nhung vẻ mặt như thoáng cười, trong đáy mắt lại chỉ có duy nhất hình bóng của thiếu niên kia.

***

Đến gần cuối học kỳ, khối 11 bắt đầu phân ban xã hội, cơ mà đối với học sinh lớp chuyên như Lâm Mộ việc này chả ảnh hưởng gì mấy, 99% học sinh lớp học đều chọn tự nhiên.

Tưởng Thiên Hà cùng Tào Trạm đều chọn ban xã hội, Lâm Triều đặc biệt nhất, chọn bên nào cũng được cả.

Cuối tuần, Lâm Mộ vẫn như cũ dạy bù cho Lục Nhung cùng Tào Trạm, bốn người bọn họ hiện tại xem như cố định kết nhóm, Tào Trạm cũng thành thói quen học được một nửa giờ liền nhấp nhổm không yên muốn chạy đi chơi, những lúc như vậy Trần Mỹ Hoa sẽ chơi cùng cậu ta. Lâm Mộ cũng kệ bọn họ, một tay chống cằm, một tay gõ lên mấy đề trong sách, bảo Lục Nhung giải nháp.

Lục Nhung hơi cúi đầu, trán của hai người cơ hồ chạm vào nhau, mới đầu Lâm Mộ không phát giác, vẫn chuyên tâm giảng đề bài cho đối phương, mãi đến khi tóc mái của nam sinh cọ vào đầu mình mấy lần, Lâm Mộ mới bỗng phát hiện hai người họ hình như cách nhau hơi bị gần…

Vì thế lời giảng bài đang nói đến một nữa thì kẹt băng, Lục Nhung chờ một lát, cuối cùng ngước lên nhìn Lâm Mộ.

Lâm Mộ cảm thấy vành tai hơi nóng nóng, cậu ngưỡng người về phía sau, bắt đầu giảng lại đề một lần nữa.

Lục Nhung không lên tiếng, nghe lời giảng xong liền cúi đầu làm bài, Lâm Mộ lén ngó người ta.

Đang làm được một nửa, Lục Nhung không ngẩng đầu lên tiếng nói “Đừng nhìn tớ nữa.”

“…” Lâm Mộ chột dạ muốn chết “Có… có đâu, cậu mau làm đi.”

Lục Nhung lấy một tờ giấy nháp khác ra, ngòi bút cọ cọ trên mặt giấy cả buổi trời, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Đứt mạch suy nghĩ rồi, cậu giảng lại lần nữa đi.”

Thế là Lâm Mộ lại giảng lần nữa.

Lần này Lục Nhung rốt cuộc cũng giải được.

Tào Trạm với Mỹ Mỹ vẫn tiếp tục đuổi bắt đùa giỡn trong phòng học, hai người họ nói thật khá ồn ào, nhưng nhìn chung sẽ không ảnh hưởng mấy đến hai người bọn họ, cơ mà chẳng hiểu sao Lâm Mộ cứ nói một lát là lại mất tập trung.

Thi thoảng cậu sẽ nhìn đăm đăm vào cổ tay áo của Lục Nhung, áo khoác có vẻ mặc lâu quá rồi, mấy cái đường vân xoắn ốc bong ra mấy hạt lông, những lúc Lục Nhung giải đề, một bên tay không cầm bút sẽ vô thức se se nó, mười ngón tay của nam sinh thon mà dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, mặt thịt ngón tay có vết chai do làm việc nhiều mà nổi lên gồ gồ.

Lâm Mộ còn nhớ cảm giác mười ngón tay của họ đan lồng vào nhau, lòng bàn tay dán nhau thật chặt, lúc ấy tay của Lục Nhung là thô ráp mà ấm áp.

Có lẽ do cậu nhìn chằm chằm quá lâu, Lục Nhung dời tay nhét vào hộc bàn bên dưới, nhỏ giọng hỏi “Giảng đề tiếp chứ?”

Lâm Mộ giật mình hồi thần, bình tĩnh nói “Nghỉ một lát đi.”

Lục Nhung mím môi khẽ cười.

Dạo gần đây nam sinh giống như yêu cười, cười rất nhiều, nụ cười không quá rõ ràng, nhẹ nhàng hoặc nhàn nhạt, giống như lén lút cất giấu vui sướng vậy, Lâm Mộ nhìn thấy đối phương cười, bản thân cũng không kềm lòng cười rộ lên theo.

Lúc nào Tào Trạm chạy đến cạnh bàn của bọn họ, tay chỉ ra ngoài reo lên “Tuyết rơi rồi!”

Lâm Mộ kinh ngạc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Là tuyết nhẹ, mềm mại mong manh rơi xuống, không thích nổi thành đống, còn chưa kịp rơi xuống đất đã tan thành nước. Trần Mỹ Hoa dán người sát vào cửa sổ, lúc nói chuyện hà ra khí đọng hơi nước làm mờ cửa kính, bà nắm nắm tay, ấn trên cửa sổ hình cái  dấu chân, sau đó bật cười khanh khách không ngừng.

Lâm Mộ nhìn tuyết rơi một lát, quay đầu lại phát hiện Lục Nhung đang nhìn mình.

“Muốn ra ngoài xem không?” Lâm Mộ hỏi.

Lục Nhung khẽ lắc đầu “Không cần.” Lát sau, nam sinh giống như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt thật lòng nói “Thà xem cậu còn hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN