Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 101: Mèo con đói khát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 101: Mèo con đói khát


Khi Diệp Hàn Ngự vừa rời đi Đế Mậu thì nhận được cuộc gọi điện thoại từ thư ký báo rằng vài vị lão đại trong lĩnh vực chính trị muốn ăn cơm với anh, đúng lúc mèo con đã trở về nhà nên anh liền đồng ý bữa cơm liên hoan này.

Nghe mấy tên kia không ngừng lặp đi lặp lại lời nịnh bợ và thổi phồng mình, Diệp Hàn Ngự không kiên nhẫn nhăn mày lại xong cười khẽ rồi chậm rãi đứng dậy. “Bữa ăn hôm nay chỉ đến đây thôi!”

Mấy người kia nhìn đến tươi cười hồ ly trên mặt anh, đáy lòng liền phát run nhưng vẫn căng da đầu nói nhỏ: “Diệp thủ trưởng, ngượng ngùng, vậy thì xin hỏi….?”

“Mấy vụ các ông đề cử, tôi sẽ suy xét.” Diệp Hàn Ngự nhướng mày kiếm xong phất ống tay áo, sau đó từ từ đi ra ngoài.

“Vâng! Vâng! Cám ơn thủ trưởng.” Mọi người vội vàng cúi người khom lưng.

Nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không sai biệt lắm, nếu trở về thì có thể thấy mèo con, anh liền khởi động chiếc xe Lamborghini màu đen chạy về phía Đế Mậu.

Ngay lúc Diệp Hàn Ngự đang chuẩn bị chuyển hướng vào bãi đỗ xe thì một chiếc xe xa lạ dừng ở trước cổng của Đế Mậu. Trước mắt hiện lên một bóng hình xinh đẹp quen thuộc khiến anh nhanh chóng đạp phanh.

Ngồi bên cạnh bé con đáng yêu là một người đàn ông thanh lãnh tuấn dật. Nhìn cô tùy ý để người đàn ông kia “động tay động chân”, Diệp Hàn Ngự liền hận không thể tiến lên phía trước phế bỏ đôi tay kia nhưng anh không ngờ rằng cô còn thân mật làm nũng với hắn ta.

Diệp Hàn Ngự ngay lập tức bị lửa giận thiêu đốt, đôi tay để trên tay lái hiện lên gân xanh, anh cố nén cảm giác thị huyết tàn nhẫn cùng với sự bực bội và buồn bực trong lòng. Xem xong người đàn ông kia mắt đi mày lại với cô, anh nhanh chóng lái xe vào tầng hầm ngầm.

Diệp Hàn Ngự rất ít hút thuốc, chỉ có khi phiền muộn mới sẽ hút. Anh xé mở bao thuốc lá hoàn toàn mới toanh xong rút một điếu thuốc ra, sau đó bật lửa lên, mắt đen tối tăm nhìn chằm chằm tàn thuốc thiêu đốt kia, sương khói lượn lờ bốc lên phụ họa cho ngũ quan của anh dưới ánh đèn càng thêm mông lung tuấn mỹ.

Không thể không nói, mèo con này thật lợi hại, bên trong 5 người bọn anh, Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên đã xác định tình cảm, hai người còn lại thì anh không dám xác định nhưng có một chuyện rõ ràng là hai người họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay cô, còn về phần hắn thì… Hừ! Vốn tưởng rằng chỉ coi cô như bạn gái nhưng hôm nay, khi nhìn đến hình ảnh đánh sâu vào tâm trí kia, anh chỉ nghĩ tiến lên chém đứt đôi tay không ngừng giở trò trên người mèo con. Anh đặt điếu thuốc ở bên môi, bực bội hút mấy miếng nhưng cũng không thể bình ổn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt và sự ghen tỵ sâu trong nội tâm…

Ghen tỵ? Diệp Hàn Ngự rũ mắt xuống che lại sự trào phúng cùng với buồn bực nơi đáy mắt. Xem ra là anh không chỉ đơn giản xem mèo con là bạn gái. Thậm chí, anh còn có chút để ý cô.

Nghe được tiếng vang từ khoá cửa điện tử, anh quay đầu lại nhìn bé con. Lúc sáng sớm gặp thì trên mặt cô toàn là tái nhợt sợ hãi, còn hiện tại thì…. Lại treo lên tươi cười hạnh phúc dào dạt.

Tươi cười nháy mắt cương ở trên mặt, Mạc Nghiên lặng lẽ hít sâu ý muốn đuổi đi sự sợ hãi trong lòng. “Chẳng phải anh nói ngày mai mới tới sao?”

Nhìn thấy thân mình cô cứng đờ, mắt đen của Diệp Hàn Ngự co chặt vài vòng, môi mỏng nhếch lên bừa bãi mà cuồng vọng. “Ngày mai mới đến thì sao có thể nhìn thấy trò hay vừa rồi a?” Anh từ từ nhả khói trong miệng ra, sương khói chậm rãi tản ra ở trong không khí. Ngón tay cầm điếu thuốc nhẹ nhàng búng một cái, tàn thuốc còn cháy mạo hiểm rơi xuống như sao băng ở trong không trung.

“Tôi… Tôi không biết anh đang nói cái gì?” Sắc mặt Mạc Nghiên chuyển sang tái nhợt, cô cố nở nụ cười trả lời anh. Diệp Hàn Ngự nheo đôi mắt huyền băng lãnh thâm thúy lại, anh mang theo hơi thở nguy hiểm dã tính thô bạo vững vàng nện bước ưu nhã đến gần cô.

“Xem ra là 5 người bọn tôi chưa thể thỏa mãn mèo con đói khát. Tên đàn ông kia là ai, hả?” Giọng nói ẩn chứa sự tức giận khẽ vang lên bên tai Mạc Nghiên. Cảm giác ghen ghét, phẫn nộ và bực bội tràn ngập ở trong đầu anh nên anh không thể khống chế môi mỏng phun ra lời nói ác độc. Bàn tay có chứa vết chai mỏng dùng sức túm cái cằm nhỏ xinh của cô, môi mỏng tre mỉm cười hồ ly có vẻ thị huyết dữ tợn.

Chị Nghiên sắp bị hành hạ ròy muahaha >< Mà thực ra chỉ là bị đè trên giường thoy >< Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN